Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 102




Kỳ Tham mới trở về liền bị Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng lôi kéo ở nhà không cho ra ngoài, vì hiện giờ truyền thông đang săn đón cô sau scandal với Tô Oánh.
Thậm chí Trương Hoắc Tưởng còn mua một bịch bắp nổ và khoai tây chiên lớn, ngồi xếp bằng trên ghế so fa, vừa ăn vừa chỉ vào quyển tạp chí, hỏi: "Cậu hãy thành thật khai báo, cậu với cô ta bắt đầu từ lúc nào?"
"Khai cái gì mà khai, mình xin thề, mình với cô ta không có quan hệ gì hết." Khẩu khí Kỳ Tham không tốt, thuận tiện dựa hẳn người ra sau, không thèm để ý Trương Hoắc Tưởng, tập trung tinh thần nhìn em họ Trâu Bằng: "Hôm nay không phải cuối tuần, em không đi làm sao?"
Trâu Bằng vui cười hớn hở trả lời: "Mấy ngày trước em phải tới nhiều khu vực khác nhau, không phân biệt ngày đêm mở mười mấy hội nghị, nên hôm nay chú cho em nghỉ ngơi một ngày."
"Đừng nói sang chuyện khác!" Trương Hoắc Tưởng canh thời gian rất chuẩn chen ngang vào đánh gãy cuộc nói chuyện của hai chị em: "Tiểu Tham Tham nói không có quan hệ với Tô Oánh, chẳng lẽ Tô Oánh đang theo đuổi cậu sao? Nói đi! Hai người phát triển tới đâu rồi? Kiss chưa? Hay là...?"
Kỳ Tham đưa tay giật bịch bắp nổ trong tay Trương Hoắc Tưởng: "Không có! Đừng có tào lao nữa được không? Cậu xem trên mặt cậu có hai chữ nhiều chuyện rồi kìa! Bây giờ mình trịnh trọng nói cho cậu biết, mình và Tô Oánh, cảm tình gì cũng không có, tất cả những thứ này là mình giúp cô ta tuyên truyền cho phim mới thôi."
"Ai..." Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng cùng lúc phát sinh âm thanh tỏ ý thất vọng.
Kỳ Tham nhai bắp nổ, lần lượt nhìn hai người trước mặt, dặn dò: "Hai người không phải người ngoài, nên mình mới nói thật, cái gì cần nói mình cũng nói rồi. Có điều cho dù như thế nào, hai người cũng không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài được."
"Ồ! Ý của cậu là muốn hai đứa tụi mình giả ngu làm như không biết sự thật, đàng hoàng đứng bên ngoài xem cuộc vui sao?" Dù Trương Hoắc Tưởng hiểu rõ đạo lý này nhưng vẫn đứng bật dậy làm ra bộ dáng tiếc hận, nói: "Mình còn tưởng cậu đã có một tình yêu triền miên kinh thiên động địa chứ, hóa ra hai người liên kết há miệng chờ sung rụng, xoay các phóng viên vòng vòng... Ai... Đáng tiếc!"
Trâu Bằng thì lạc quan hơn: "Chị 2, có khi nào chị với Tô Oánh từ đùa thành thật không?"
"Cậu quên chuyện này đi." Kỳ Tham chưa kịp trả lời thì Trương Hoắc Trưởng đã nhanh hơn một bước, kéo dài âm điệu phát biểu ý kiến: "Hai người này a... Không thích hợp!"
Kỳ Tham cười nhạo một tiếng, mới vừa định hỏi làm sao Trương Hoắc Tưởng biết cô và Tô Oánh không thích hợp, thì điện thoại trên bàn reo lên, đánh gãy ý định của cô.
Trương Hoắc Tưởng đứng gần hơn, xung phong lấy điện thoại đưa qua cho Kỳ Tham, nhưng khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình, liền hứng phấn "A" một tiếng: "Mau mau nhanh lên! Lại thêm một đại mỹ nữ tìm cậu nè!"
Kỳ Tham âm thầm suy nghĩ đại mỹ nữ nào nữa? Đưa tay nhận điện thoại: Thì ra Vệ Linh gọi. Kỳ Tham làm động tác im lặng với Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng, sau đó nhận cuộc gọi: "Vệ luật..."
Kỳ Tham còn chưa chào hỏi xong, thì Vệ Linh vội vàng cắt ngang: "Kỳ luật sự, cô đi công tác về chưa?"
"Sao?... Tôi trở về rồi." Kỳ Tham bổ sung: "Tôi về chiều hôm qua."
"Là như vầy Kỳ luật sư..." Vệ Linh chần chờ một chút, nhưng tốc độ nói chuyện vẫn nhanh hơn bình thường: "Lúc nãy Tiểu Duyệt giận dỗi chạy ra khỏi nhà, em ấy... Tôi đoán có thể em ấy chạy qua chỗ của cô, nếu như em ấy có tới, làm phiền cô giữ em ấy lại rồi báo với tôi một tiếng."
Kỳ Tham cảm thấy có chút khó hiểu: "Ha ha, em của Vệ luật sư ở nhà giận dỗi, làm sao lại chạy tới chỗ của tôi làm gì?"
Đầu dây bên kia còn chưa trả lời, thì người làm Kỳ gia bước tới nói với Kỳ Tham: "Tiểu thư, bên ngoài có vị tiểu thư tự xưng là Vệ Duyệt tới tìm tiểu thư."
"Mịa nó... Đúng thật là chạy tới đây." Kỳ Tham ngẩn người, nói với Vệ Linh: "Em cô chạy tới nhà tôi rồi."
"Làm phiền Kỳ luật sư giữ em ấy lại dùm tôi, bây giờ tâm tình em ấy không tốt, tôi qua đó liền, khoảng 15 phút." Vệ Linh nói chuyện rất quyết đoán.
Âm thanh cúp điện thoại truyền tới, Kỳ Tham khó hiểu chớp chớp mắt, quay qua nói với người làm: "Mời Vệ tiểu thư vào đây, rồi đem trái cây và đồ uống lên."
Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng ngồi đó, lóng lỗ tai nghe Kỳ Tham nói chuyện với Vệ Linh, người làm vừa rời khỏi, Trương Hoắc Tưởng vui vẻ nói: "Ôi chao? Bây giờ hai đại mỹ nữ một lớn một nhỏ trước sau tới đây à, vừa đủ tay, chúng ta cùng nhau chơi mạt chược đi."
Kỳ Tham còn chưa biết Vệ Duyệt tới đây làm gì, giờ lại nghe Trương Hoắc Tưởng nói chuyện kiểu không tim không phổi, thì liếc mắt qua nói: "Cậu đúng là sợ thiên hạ không loạn mà."
Vệ Duyệt đi theo người làm vào phòng khách, vành mắt và mũi đều đỏ ửng, nhìn vào đã biết mới vừa khóc xong, hoàn toàn khác với dáng vẻ sinh động vui tươi ngày thường, làm Kỳ Tham sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì với em?"
Có lẽ Kỳ Tham không hỏi còn tốt hơn, vốn dĩ Vệ Duyệt đã cố gắng giữ phòng tuyến mỏng manh cuối cùng lại, miễn cưỡng duy trì bộ dáng kiên cường, giờ nghe Kỳ Tham quan tâm hỏi, thì dễ như ăn cháo phòng tuyến sụp đỗ, Vệ Duyệt nhào tới ôm lấy Kỳ Tham, khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Kỳ Tham..."
Vệ Duyệt vừa chạy tới ôm Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh định ngồi đó xem trò vui, thấy vậy cũng bắt đầu sốt sắng, hỏi: "Ai có bản lãnh làm tiểu tổ tông Vệ gia khóc thảm thương như vậy a?"
Kỳ Tham bị Vệ Duyệt ôm chặt, suýt chút nữa té ngã ra sau, cũng may cô phản ứng nhanh nên đứng vững, đồng thời cũng sợ Vệ Duyệt té, cô đưa tay đỡ, nhưng không quên săn sóc ra hiệu cho Trâu Bằng đem khăn giấy đưa qua, cô giật ra hai tờ, nhét vào tay Vệ Duyệt, cười nói: "Trước tiên đừng khóc nữa, có cái gì không vui thì từ từ nói, khóc sẽ không đẹp."
Vệ Duyệt nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng Kỳ Tham, do dự một lúc lâu không biết nói sao, rất khó khăn đè nghẹn ngào xuống: "Em chỉ không thoải mái, nên muốn tới tìm chị, không có chuyện gì khác..."
"Ây... Không phải em giận dỗi người nhà sao?" Kỳ Tham bưng ly nước trái cây người làm đem lên đưa cho Vệ Duyệt: "Đừng có gấp, ngồi xuống uống chút nước đi."
Vệ Duyệt nhận ly nước, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, chỉ biết ngồi đó xấu hổ, mắt nhìn chằm chằm ly nước trái cây, bất an hỏi: "Kỳ Tham, chuyện trên tạp chí nói về chị và Tô Oánh, có phải thật không?"
"Sao?" Kỳ Tham nhíu mày, giương mắt nhìn bạn tốt với em họ mình ngồi sóng vai trên sofa, hai ngươi cũng nháy mắt nhìn cô, không có ý muốn cứu viện. Kỳ Tham trừng mắt nhìn hai người, rồi nhìn Vệ Duyệt, nhưng Vệ Duyệt không dám nhìn cô, hai tay vẫn nắm chặt ly nước trái cây muốn che dấu nội tâm bất an của mình. Kỳ Tham suy nghĩ một chút, có lẽ tiểu nha đầu này quá hâm mộ Tô Oánh, nên không tiếp nhận được chuyện Tô Oánh là lesbian.
Nghĩ vậy không khỏi thở dài, Tô Oánh à Tô Oánh, bình thường cô diễn quá tốt, nên làm không ít fan đau khổ khi thấy tin tức chấn động này. Kỳ Tham làm như không hiểu chuyện gì, nửa cười hỏi: "Chị với Tô Oánh có chuyện gì?"
"Thì hai người..." Vệ Duyệt ngẩng đầu lên cực nhanh, lại cực nhanh nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Chị không thể nào không biết được, bây giờ đâu đâu cũng có tin tức chị và Tô Oánh đang yêu nhau!"
Kỳ Tham liền nở nụ cười, cố làm ra vẻ bí ẩn nói: "Tin tức trên tạp chí mà em cũng tin sao? Đúng là trẻ con."
"Em... Em không phải trẻ con!" Vệ Duyệt tức giận đỏ mặt: "Thật sự rất nhiều tin tức nói như vậy."
Kỳ Tham đi qua ngồi xuống bên cạnh Vệ Duyệt, cười sờ đầu Vệ Duyệt: "Được rồi Vệ Tiểu Tiểu, nếu như em đọc mấy tin tức đó mà em không vui thì em đừng đọc nữa, không được vì chuyện này mà khóc nhè."
"Vậy cuối cùng chị và Tô Oánh đã xảy ra chuyện gì?" Vệ Duyệt đối với chuyện này rất chấp nhất, mặc kệ Kỳ Tham có nổ lực cắt lời thế nào, Vệ Duyệt vẫn quay về đề tài này, chết sống không buông tha, không ngừng truy hỏi.
Kỳ Tham bắt đầu thấy đau đầu hít vào một hơi, dừng một chút rồi cười nói: "Làm gì có cái gì, một đại minh tinh như Tô Oánh làm sao coi trọng chị được... Ách, không phải, phải nói là, cô ta sẽ không coi trọng nữ nhân. Những tin tức đó không là gì cả, cái gì cũng không phải, Tô Oánh chỉ đùa giỡn với chị thôi, vừa lúc bị phóng viên chụp được, họ lại trắng trợn bịa chuyện tới mức này, paparazi mà, em cũng hiểu đúng không? Cho nên thần tượng của em, Tô Oánh là người phụ nữ rất bình thường."
Trương Hoắc Tưởng ngồi ở góc sofa bên kia nghe Kỳ Tham nói, cảm thấy khổ não thở dài dùng tay chống cằm: "Tiểu Tham Tham, căn bản cậu không hiểu trọng điểm mà tiểu cô nương này muốn biết..."
Kỳ Tham "A" một tiếng, nhìn Trương Hoắc Tưởng rồi nhìn Vệ Duyệt, hỏi: "Em muốn biết trọng điểm gì?"
"Không có, không có..." Vệ Duyệt vội vàng lắc đầu: "Ngược lại em biết chị với Tô Oánh không phải gặp nhau hẹn hò là tốt rồi."
Kỳ Tham không có trực tiếp xác nhận câu nói này, lại giả ngu nở nụ cười: "Tới giờ ăn trưa rồi, nếu em đã tới đây, thì ăn trưa cùng tụi chị chịu không?"
Kỳ Tham vừa hỏi, Vệ Duyệt mới phát hiện đã trưa rồi, nháy mắt thấy mình quá thất thố, không suy nghĩ gì trực tiếp chạy tới đây tìm Kỳ Tham, nhỏ giọng hỏi: "Em... Không quấy rầy mọi người chứ?"
"Không có." Kỳ Tham cười hỏi: "Sẵn đầu bếp còn chưa bắt đầu làm cơm, em nói cho chị biết em thích ăn gì, chị sẽ dặn đầu bếp làm."
Thấy người mình ái mộ đối với mình ôn hòa, gương mặt nhỏ nhắn của Vệ Duyệt đỏ lên: "Em ăn cái gì cũng được."
Trương Hoắc Tưởng vui vẻ, nhanh nhẹn giơ tay gọi món: "Chị giúp em chọn món! Hồng muộn đại tôm! Thanh tiêu hâm lại thịt! Bạo xào thịt dê! Làm oa bông cải! Củ đôn thịt bò...A, nhiêu đây đủ bốn người ăn chưa? Nhưng ăn xong mấy món này nên uống chút nước mát." ( Không biết mấy món này, bê vào luôn... bạn nào biết, nhắn tin mình sửa nhe.)
"Đồ xấu xa, cậu đủ rồi đó." Sắc mặt Kỳ Tham rất khó coi.
Lúc này, người làm lại đi vào: "Tiểu thư, có Đại tiểu thư Vệ gia tới tìm tiểu thư, nói là chị của Vệ Duyệt tiểu thư!"