Suy tính tới lui, cân nhắc kỹ lưỡng, thấy bản thân có chút nắm chắc, nên tâm tình Kỳ Tham thoải mái chút ít. Uống ngụm nước lọc, đi tắm nước nóng, xong hết thì trời cũng đã rạng sáng, cô ngã xuống giường ngủ, một đêm không mộng.
Ngày hôm sau ở khách sạn: Tô Oánh cùng người trong tổ sản xuất làm luôn phần kết và bàn bạc kế hoạch về phương diện tuyên truyền cho bộ phim, trợ lý và người quản lý cũng không hề nhàn rỗi. Kỳ Tham thấy bản thân không có việc gì cần làm nên định ngủ một giấc cho đã, thì giữa trưa trợ lý của Tô Oánh tới gõ cửa, thông báo cho Kỳ Tham biết đã đặt vé máy bay cho cô rồi, Kỳ Tham hỏi một lúc lâu mới biết cô sẽ bay vào ngày kia, vừa nghe đã biết đây là chủ ý của Tô Oánh, Tô Oánh muốn cô ở đây ngây ngốc hai ngày làm gì chứ?
Ngoài việc trợ lý thông báo cho Kỳ Tham, còn tiện thể chuyển lời nhắn của Tô Oánh: Buổi tối cùng nhau dạo phố ăn cơm.
Kỳ Tham nhìn tiểu trợ lý cười cười, trả lời: Biết rồi, tôi sẽ chờ.
Sau khi tiểu trợ lý rời khỏi, Kỳ Tham khóa chặt cửa, kém rèm lại, vặn người, bắt đầu ngủ trưa, để có đủ tinh lực chuẩn bị cho những hoạt động buổi tối.
Nói tới ngủ, đúng là Kỳ Tham có thể ngủ, vừa nằm xuống giường, đã nhắm mắt ngủ say, khoảng chừng hai giờ chiều: Mơ mơ màng màng nghe có tiếng gõ cửa, cô miễn cưỡng mở mắt từ trên giường bò dậy đi ra mở cửa.
Tô Oánh mặc đồ thường nhìn rất thoải mái, đội cái nón lưỡi trai và kính mát lớn che đi nửa gương mặt, khi thấy Kỳ Tham mở cửa, nhìn bộ dáng của cô, kính mát suýt chút nữa tuột xuống: "Kỳ Tham cô ngủ tới giờ này sao?"
Kỳ Tham nặn nặn mặt mình, trước tiên để Tô Oánh vào phòng, sau đó không tình nguyện trả lời: "Xem như cũng được đi."
Tô Oánh lườm Kỳ Tham: "Mau mau làm vệ sinh thay đồ, rồi đi ăn cơm."
Ở gần khách sạn có rất nhiều chỗ để ăn uống mua sắm, mật độ nhân khẩu ở thành phố này không lớn, vì vậy chất lượng không thể so sánh với các thành phố cấp một cấp hai. Kỳ Tham lại yêu thích thành thị có tiết tấu sống chậm giống vậy, Tô Oánh cầm túi xách da nhỏ nhỏ rất tinh xảo, hai người thoải mái tản bộ tìm chỗ thích hợp để ăn cơm, trong lòng cả hai thấy rất thư thái.
Hai người đi tới một góc đường, chuẩn bị chuyển qua hướng khác, lúc này Tô Oánh đưa tay tới trước mặt Kỳ Tham, cười như không cười nói: "Xin nhờ Kỳ luật sư hãy làm chuyện có chút dáng vẻ của một người bạn gái được không?"
"Là cô nói không được tùy tiện táy máy tay chân mà." Kỳ Tham cười trả lời, nhưng cũng không có gì lo lắng nắm chặt đầu ngón tay Tô Oánh, tay Tô Oánh rất lạnh, nhất thời sững sờ, không nhịn được lên tiếng trào phúng: "Bây giờ cô mới kêu tôi nắm tay, không phải tại cô lạnh đó chứ?"
Tô Oánh hờn dỗi trừng mắt, trong miệng hừ hừ nói: "Kỳ Tham, trong người cô đúng là không có chút tế bào lãng mạn nào cả."
"Tôi với cô chỉ là diễn cho người khác xem, thì cần gì phải lãng mạn chứ!" Kỳ Tham khôi phục trạng thái vốn có của mình, chỉ chỉ nhà hàng bên kia đường nói: "Ăn bò bít tết không?"
Tô Oánh gật đầu nói: "Ngồi bên cạnh cửa kính đi, để paparazi chụp hai chúng ta, vậy qua đó đi."
Nghe Tô Oánh nói, Kỳ Tham mới nhớ tới tình cảnh hiện tại, nắm tay Tô Oánh đi về phía trước, đồng thời cũng đưa mắt quan sát đánh giá xung quanh một lượt, do nãy giờ không để ý nên thấy mọi thứ đều bình thường, bây giờ cảnh giác hơn, cô phát hiện gần chỗ hai người có ba, bốn người tụm lại, dáng vẻ không đúng lắm.
Hai người đi vào nhà hàng, Tô Oánh chọn chỗ ngồi sát bên tấm kính lớn, cô chọn vị trí này, vì từ bên ngoài sẽ chụp được những tấm hình rất rõ, Kỳ Tham vừa liếc nhìn đã hiểu dụng ý của Tô Oánh, cô cười lắc đầu, chịu thua Đại tiểu thư này. Tùy tiện gọi hai phần bò bít tết, lúc này Tô Oánh mới bỏ kính mát xuống, nhưng vẫn cẩn thận đội mũ để không lộ mặt quá rõ.
"Cô chưa từng cùng người khác ăn cơm trong hoàn cảnh này đúng không?" Tô Oánh nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt Kỳ Tham nên lên tiếng hỏi.
"Ơ, nói như thế nào đây? Mục tiêu của phóng viên chủ yếu là cô, nhưng bây giờ hai chúng ta... Nên tôi thấy không thoải mái lắm." Kỳ Tham trả lời, cúi đầu đùa giỡn dao nĩa trên bàn: "Có điều tôi bắt đầu hiểu được nỗi khổ của một đại minh tinh."
Tô Oánh cười, uống một hớp nước chanh, đảo mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không lớn không nhỏ nói: "Bây giờ chưa là cái gì đâu, sau khi hai chúng ta trở về, mới coi như chân chính bắt đầu quá trình cùng các paparazi đấu trí."
Kỳ Tham bỏ dao nĩa xuống. Các ngón tay gõ xuống mặt bàn rất có tiết tấu, cười xấu xa hỏi: "Nhiều chuyện hỏi một câu, cô có lên sẵn kế hoạch cùng tôi mướn phòng hay không?"
"Hạ lưu!" Tô Oánh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kỳ Tham, nhưng vẫn lựa chọn nói thật: "Lúc cần thiết."
Kỳ Tham nhún nhún vai: "Vậy xem như cô gặp đúng người rồi, Kỳ gia chúng ta sơ hữu rất nhiều khách sạn, đủ mọi đẳng cấp, tùy cô lựa chọn, đảm bảo cô sẽ thỏa mãn, hơn nữa tuyệt đối không thiếu camera phục vụ cho mục đích của cô."
"Khách sạn chỗ khác cũng không thiếu camera, cám ơn cô! Rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩa cái gì?" Tô Oánh trợn mắt lớn: "Chẳng lẽ cô tưởng tôi là người dễ dãi nên chuẩn bị nhào vô sao?"
Kỳ Tham bĩu môi: "Cô cũng đừng nghĩ hay như vậy!"
Bò bít tết được phục vụ đem lên, Kỳ Tham liền nhanh tay cắt nhỏ phần của mình, Tô Oánh nhìn nhìn lên tiếng: "Là người yêu mà cô cắt rồi ăn một mình sao?"
"Chúng ta đều có đủ hai tay, cô còn muốn tôi đút cho cô ăn sao?" Kỳ Tham dùng nĩa ghim miếng thịt nhỏ đưa vào miệng: "Là người yêu, chẳng lẽ cô không nên chăm sóc tôi một chút sao?"
Tô Oánh liền nở nụ cười xấu xa, cúi đầu cắt phần thịt của mình gọn gàng, rồi ghim một miếng ăn, nuốt xuống rồi nói: "Vậy chúng ta cùng nhau luyện tập trước đi."
"Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô quả thật rất đáng ghét." Kỳ Tham nhịn không được trào phúng lần nữa: "Bạn gái cái gì a, còn không bằng người ngoài nữa, cùng Vệ Linh đi ăn, tôi không cần cắt thịt bò nữa đó, nàng cắt gọn gàng xong mới chuyển qua cho tôi, cô thì khác xa..." Cảm thán xong lại vùi đầu ăn phần của mình.
Nhưng người nói thì vô tâm, còn người nghe lại có ý, Tô Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc nào? Cảm tình giữa hai người đã tới mức độ đó rồi sao? Được người đẹp như Vệ Linh chăm sóc chu đáo, nhất định thích ý lắm đúng không?"
"Ừm! Rất thích ý!" Kỳ Tham cố ý nói thêm: "Ít nhất nàng không có ý kiến gì với tôi."
"Tôi cũng không có ý kiến gì." Tô Oánh cười tươi, đưa miếng thịt đã cắt gọn gàng tới trước mặt Kỳ Tham: "Tôi nói để cô rút kinh nghiệm thôi... Đây! Há miệng ra..."
Kỳ Tham tự đưa miếng thịt mà cô cắt có chút khó coi vào trong miệng: "Cám ơn, không cần, lúc này tôi không muốn diễn!"
"Cái người này...!" Tô Oánh suýt chút ném miếng thịt vào Kỳ Tham.
Có một phục vụ nữ ở gần chỗ của hai người nhìn một lúc lâu, rồi cẩn thận từng li từng tí đi tới, khom người nói với Tô Oánh: "Xin hỏi... Tiểu thư là Tô Oánh đúng không? Đại minh tinh Tô Oánh?"
"Xin chào, là tôi!" Tô Oánh đặt nĩa xuống, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười xán lạn khi phải đối diện với người ngoài: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"A... Xin lỗi vì đã quấy rầy, nhưng... Tôi rất thích cô, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?" Người này lấy hết dũng khí lên tiếng rồi đem notebook giấu giữa hai lòng bàn tay đưa ra.
Tô Oánh nhìn Kỳ Tham ở đối diện, thấy cô chỉ nhún nhún vai rồi tiếp tục ăn phần của mình, Tô Oanh quay đầu lại vẫn duy trì nụ cười thương hiệu của mình nhận lấy notebook, ký xong đưa lại nhưng cũng không quên bồi thêm một câu: "Chúc cô hạnh phúc!"
"A!!! Cám ơn, cám ơn..." Cô gái cố gắng đè nén kích động trong lòng, đỏ mặt ôm notebook rời khỏi.
Kỳ Tham vốn tưởng như vậy là xong, không ngờ Tô Oánh cầm túi đứng dậy nói: "Đừng ăn nữa, đi thôi."
"...Tại sao?" Cô cố gắng lắm mới cắt miếng thịt gọn gàng, hơn nữa còn chưa ăn được mấy miếng! Có đồ ăn ngon mà không thể ăn, chuyện này đúng là khó chịu.
"Nếu như cô không muốn thấy tình cảnh tôi bị các fan vây đuổi chặn đường xin chữ ký thì nhanh lên." Tô Oánh vừa nói vừa mặc lại áo khoác Phục Xuyên vừa cởi ra không lâu, rồi lưu loát mang kính lên, đặt mấy tờ tiền mệnh giá lớn xuống bàn, tiếp đến đi thẳng ra ngoài.
Kỳ Tham nhìn một loạt động tác của Tô Oánh, thở dài một hơi, không thể làm gì khác, cầm áo khoác đuổi theo bước chân Tô Oánh.
Ngoài cửa có vài người tay cầm camera, vừa thấy Tô Oánh ra, thì nhìn nhau nháy mắt, lập tức ánh sáng đèn flash chớp tắt liên tục.
"Nhiệm vụ tối nay hoàn thành rồi đúng không?" Mắt Kỳ Tham bị ánh đèn làm đau một chút, thêm chuyện không ăn cơm được, nên tâm tình không tốt nói tiếp: "Nhưng tôi bị đói đây!" Vừa dứt lời định bước đi, không chờ Tô Oánh.
Tô Oánh cười duyên dáng kéo tay Kỳ Tham lại: "Cô nói giống như tôi không biết đói bụng vậy. Đằng trước có một quán bán đồ nướng, chúng ta tới đó ăn thử đi."
Kỳ Tham đành phải bỏ chấp niệm về miếng thịt bò của mình, theo Tô Oánh tới tiệm bán đồ nướng.