Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Chương 19: Lặng cười tiêu diêu, nhìn thấu hồng trần




Cuộc đời tôi lại dần trở nên náo nhiệt, sôi động.

Đường Thiên Trọng không những khôi phục thói quen hàng ngày đều ở lại Đình sen, mà thời gian ở lại càng ngày càng lâu thêm, đến mức các đại thần bên ngoài dần dần đều phái người đến Đình sen báo muốn cầu kiến ngài. Có nhiều lúc còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã lại có người đến cầu kiến, ngài đành vội vã quay về thư phòng tiếp khách.

Tôi thật lòng không hiểu ngài lấy đâu ra nhiều việc chính sự đến vậy, than thở nói: “Kẻ có tài thường phải chịu khổ, người có trí thường hay ưu tư, người vô năng không có mong muốn gì, chỉ muốn ăn no mặc ấm, gia đình sum vầy mà thôi. Hầu gia, tại sao ngài không nhìn thoáng một chút, chia bớt một phần nhỏ chính sự cho nhị gia và Thừa tướng xử lý chứ?”

Đường Thiên Trọng hiếm khi thấy tôi quan tâm đến việc đại sự của ngài, liền sảng khoái đáp lại: “Nói cho cùng Thiên Kỳ tuổi vẫn còn trẻ, nhiều lúc hành sự chưa biết chừng mực, còn về đám thần tử kia… tuy rằng có một vài kẻ trung thành, nhưng hầu hết bọn còn lại đều không thật dạ, trước mặt bản hầu nói một đằng, đến trước mặt Thái hậu lại nói theo kiểu khác. Nếu như bản hầu có chút lơ là, bọn chúng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi, kính cẩn nữa, thật lòng không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì khác nữa.”

Tôi than dài: “Anh em như thể tay chân, rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần. Điều này cũng chẳng thể trách cứ bọn họ gió chiều nào xoay chiều ấy được, lòng trung thành của bọn họ là dành cho giang sơn Đại Chu của họ Đường mà thôi.”

Đường Thiên Trọng ngay tức khắc chau mày lại, nói: “Nàng không cần phải âm thầm ám chỉ điều đó, ta biết rằng nàng và Đường Thiên Tiêu trước nay vẫn có quan hệ ám muội, nàng không muốn ta đoạt mất giang sơn của hắn đúng không? Muốn bắt ta phải dập đầu cúi lạy, chấp nhận xưng thần trước lão tiện nhân họ Tuyên và thằng nhóc miệng còn hơi sữa Đường Thiên Tiêu ư? Chỉ có nằm mơ giữa ban ngày mà thôi. Hôm nay ta cũng nói rõ cùng nàng luôn, giang sơn Đại Chu này, cũng giống y như Ninh Thanh Vũ nàng, ta chắc chắn phải có được.”

Tôi thật sự chẳng thể nào hiểu nổi hùng tâm tráng chí của những bậc nam nhi đại trượng phu, thế nhưng nếu như ngài đã dám mắng nhiếc Thái hậu bằng những lời lẽ đó, tôi cũng chẳng buồn khuyên giải khúc mắc giữa ngài với Đường Thiên Tiêu nữa, chỉ lặng lẽ nói: “Nếu như ngài cứ chấp mê bất ngộ, nhất quyết làm cho chúng sinh lầm than thì cũng mặc ngài thôi.”

Đường Thiên Trọng mỉm cười lạnh lùng: “Một khi thành công, lưu danh thiên cổ, xưa nay các bậc đế vương đều là như vậy, có bao giờ thấy các sử quan viết về lỗi lầm của họ đâu? Huống hồ chi nợ máu phải trả bằng máu, đây cũng là công đạo giữa trời đất này.”

Nợ máu phải trả bằng máu?

Tôi nghi hoặc, điều này phải bắt đầu nói từ đâu?

Đường Thiên Trọng dường như nhận ra mình đã lỡ lời, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi, đôi mày đang cau chặt bỗng nhiên giãn hẳn ra, vẫy tay ra lệnh: “Mau mang một bộ đồ đàn ông tới đây.”

Vẫn như mọi khi không để cho tôi kịp đưa ý kiến, trong giây lát, tôi liền biến thành thư đồng thân cận của Đường Thiên Trọng.

Cừu Nhi đi qua đi lại ngắm nghía tôi rồi bất giác lên tiếng: “Có người đàn ông nào xinh đẹp thế này không? Theo nô tì thấy thì cô nương… thật sự chẳng giống đàn ông chút nào cả.”

Thế nhưng Đường Thiên Trọng chẳng buồn để tâm có giống tay không, gật đầu nói: “Trông rất được đấy, sau này khi nào ta đến thư phòng thì nàng đi theo, còn vào cung thì không cần thiết.”

Kể từ buổi tối hôm đó, ngài dường như càng ngày càng thích tôi quấn quít bên cạnh mình, bây giờ lại càng thích đem theo tôi ra ngoài.

Tôi nhìn vào khuôn mặt dễ dàng bị nhận ra là phụ nữ trong gương, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng không muốn làm trái tâm ý của ngài. Huống hồ lúc nào cũng được ở cạnh bên ngài, dường như cũng chẳng có gì không hay, dù gì cũng tốt hơn là một mình ngồi ngây trong phòng cả ngày.

Trước đây tôi luôn cho rằng mình có thể chịu đựng cô đơn, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc ngài không ở bên, tôi cũng cảm thấy cô đơn, buồn chán vô cùng.

Có lẽ, bởi vì ngay cả lá sen trong hồ cũng đã tàn úa hết, bị người ta cắt sạch sẽ, mặt nước đã trống trải đến mức cô liêu, đơn độc.

Khi ở thư phòng, Đường Thiên Trọng lúc thì phê duyệt công văn, khi lại tìm đại thần bàn luận đại sự, thi thoảng lại gọi thống lĩnh quân lính đến điều động. Ngài hoàn toàn không hề bắt tôi phải tránh đi, cũng không quá thân mật với tôi, làm như thể tôi thật sự là một thư đồng chuyên mài mực dâng giấy cho ngài vậy.

Tôi quá quen với bộ dạng lạnh lùng, uy nghiêm trước mặt người khác của ngài, cũng chẳng bận tâm mấy. Ngược lại mấy trọng thần, tướng lĩnh cảm thấy khá muộn phiền trước một thư đồng da trắng môi hồng như tôi, có điều Đường Thiên Trọng quá đỗi oai nghiêm, lạnh lùng không ai dám hỏi thẳng trước mặt, còn sau lưng nói những gì thì thật sự chỉ có trời mới biết được.

Tôi thường xuyên ở cạnh Đường Thiên Trọng, vậy nên mắt thấy tai nghe rất nhiều chuyện mà những phụ nữ bình thường không nên biết, không nên tham dự.

Chẳng trách mà cứ nhắc tới Đường Thiên Trọng là Đường Thiên Tiêu lại căm hận đến thấu xương thấu tuỷ như vậy, quả thực Đường Thiên Trọng đã chuyển cả điện Kim Loan về nội đình trong điện Cần Chính hoặc đại thư phòng trong vương phủ.

Phải đến bảy phần các đại sự triều chính, từ điều động binh mã đến phong nhiệm, bãi miễn quan viên, từ việc tu sửa thành trì cho tới lưu thông đường thủy, tất cả đều phải nhận được chỉ thị của Đường Thiên Trọng rồi mới tấu lên triều đình. Bất cứ khi nào trên triều có người không tán đồng, thì mấy vị thần tử trung thành cùng Đường Thiên Trọng sẽ cật lực phản đối, ngài không cần thiết phải đích thân ra mặt, tất cả đều đã được sắp đặt chặt chẽ, đâu vào đấy.

Nếu như ngài thật sự có chỉ hươu nói ngựa giữa điện Kim Loan thì e rằng cũng chẳng có mấy người dám đứng ra nói là sai.

Trên thực tế, lúc này ngài đã trở thành Nhiếp chính vương, một Nhiếp chính vương chỉ lớn hơn vị Hoàng đế trẻ có vài tuổi.

Có lẽ những dự định của ngài cũng đều có lý cả. Nếu như ngài nhất quyết không chịu giao quyền lực, mẹ con Đường Thiên Tiêu tuyệt đối không buông tay chịu thua, thế nhưng nếu ngài giao hết mọi quyền lực, với uy danh của cha con hai người trong triều đình, công cao uy chấn giang sơn, lại thêm đã từng nắm giữ đại quyền lớn mạnh trong tay, chắc chắn là điều cấm kị của bậc đế vương, đãi ngộ tốt nhất cũng chỉ có thể để ngài làm một tôn thất an nhàn, rảnh rỗi.

Còn Đường Thiên Trọng làm sao có thể cam tâm chịu sự kìm kẹp của người ta?

Bởi vì suốt ngày quẩn quanh bên cạnh Đường Thiên Trọng nên thời gian tôi tới thăm nom, chăm sóc Đường Thừa Sóc ngày càng ít hơn.

Hôm nay lúc đến thỉnh an, ngài liền than ngắn thở dài: “Vốn dĩ tưởng rằng tìm được một nàng dâu tốt thì sẽ có thêm một người ở bên bầu bạn. Thật không ngờ thằng tiểu tử Thiên Trọng lại còn tranh giành với một lão già đã gần đất xa trời như ta. Con nói xem, ta đã sinh ra một đứa con trai tốt đến mức nào đây.”

Tôi mỉm cười nói: “Hầu gia công việc bận rộn, quả thực vô cùng vất vả, mệt mỏi, cho nên con mới đi theo hầu hạ, chăm sóc. Thật ra ngài cũng thường xuyên nhớ đến vương gia, khi nãy biết con sắp tới đây liền dặn con phải thay ngài tận hiếu. Nếu như vương gia đã thích Thanh Vũ đến bầu bạn, khi quay về con sẽ nói với hầu gia, sau này không cùng ngài tới tiền viện nữa.”

Đường Thừa Sóc xua xua tay nói: “Thôi bỏ đi, ta già rồi nhưng vẫn chưa hồ đồ. Nghĩ kỹ đứa trẻ này cũng rất đáng thương, mất biết bao tâm tư mới có thể đưa con về bên mình, ta đột nhiên lại phá hỏng chuyện tốt của hai đứa, như vậy gọi là hồ đồ, vô lý.”

Lục phu nhân liền mỉm cười nói: “Vương gia đương nhiên cũng xót xa con trai mình chứ. Nhưng thật sự muốn tốt cho Thanh cô nương thì cũng mau chóng lo đại sự cho hai người thôi.”

Đường Thừa Sóc nhíu mày lại rồi trầm ngâm: “Ừm… việc này cần bàn bạc lại, nhưng kiểu gì cũng phải làm.”

Tôi vội vàng đáp: “Hầu gia đang độ cường tráng, Khang hầu phu nhân lại vừa qua đời, chuyện của chúng con… cũng chưa vội.”

Đường Thiên Trọng tuy rằng chưa từng nhắc tới, nhưng tôi hoàn toàn có thể đoán được, ngài mong muốn được cưới tôi về đến mức nào. Có điều tôi đã từng là chiêu nghi trong hậu cung, những người từng gặp mặt nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, sau khi thành thân khó tránh phải đi lại với trong cung, sẽ dễ bị người ta nhận ra. Đoán chắc ngài không hề sợ người khác đàm tiếu gì hết, nhưng ít nhiều cũng lo lắng đến thể diện của tôi và hoàng tộc.

Đường Thừa Sóc gật đầu nói: “Đương nhiên là không cần phải vội vàng. Thiên Trọng tính cách giống hệt như mẫu thân của nó, cái gì cũng vô cùng tuyệt đối. Hầy, đã xác định rằng yêu ai thì cả đời không bao giờ thay đổi. Con ở bên nó, cả đời này nó sẽ chẳng bao giờ phụ bạc con đâu.”

Tòi sực nhớ ra vương phi Nhiếp chính vương đã chết sớm vẫn được mọi người đồn thổi, cùng với mối tình si của Nhiếp chính vương, liền mỉm cười đáp: “Vương phi nhất định là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, trọng tình trọng nghĩa.”

Ánh mắt của Đường Thừa Sóc đột nhiên sầm lại, sầu não than thở: “Có điều tính cách quá đỗi cương nghị, cứng cỏi. Con thấy tính cách của Thiên Trọng ngày nay thế nào thì tính cách của mẫu thân nó ngày xưa cũng y như vậy. Cần phải biết rằng quá cứng thì dễ gãy!”

Ngài nhẹ vỗ lên đôi vai tôi rồi nói: “Ta vẫn cứ quý mến tính cách của đứa trẻ như con, thi thoảng cũng cứng cỏi, ngang ngạnh, nhưng nói cho cùng cũng biết chừng mực, tiến lui đúng lúc, không hồ đồ mà xông lên bừa bãi. Nếu như… nếu như Thiên Trọng có thể học được đôi chút chừng mực ở con thì ta cũng an tâm nhiều hơn.”

Sự cương nghị, cố chấp của Đường Thiên Trọng tôi đã từng lĩnh giáo qua, có điều thật khó tưởng tượng vị vương phi si tình trong lời đồn thổi của mọi người, người chị chính là Tuyên thái hậu mẫu nghi thiên hạ trước kia, chồng là Nhiếp chính vương quyền thế khuynh đảo thiên hạ, khi còn sống tính cách cũng giống như Đường Thiên Trọng thì sẽ làm ra những việc thế nào.

Có điều Đường Thừa Sóc đối xử với mọi người ôn hòa, dịu dàng, dù có mưu đồ tranh quyền, nhưng chưa từng lập thêm phi, cũng chẳng có mấy người thê thiếp sủng ái. Nghĩ ra vương gia cũng là một người chung tình, cuộc sống của vương phi Nhiếp chính vương cũng khá thuận lợi, bình yên chăng?

Thật lòng không hiểu Đường Thừa Sóc tại sao lại cảm khái trước việc quá cứng cỏi sẽ dễ gãy?

Vừa bước ra khỏi chỗ của Đường Thừa Sóc, tôi liền hỏi Vô Song: “Vương phi Nhiếp chính vương qua đời năm nào?”

Vô Song nghĩ một hồi rồi đáp: “Cũng sắp được mười năm rồi. Hình như nhập thổ trước khi nô tì vào vương phủ một năm, nô tì chưa từng gặp người trước đó. Hầu gia là một người vô cùng hiếu thuận, lúc đó tuy rằng mới có mười bốn, mười lăm, vậy mà đã cùng vương gia xông pha khắp chôn chiến trường. Có vài lần bị thương, phát sốt, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm gọi mẫu thân, hàng ngày cũng thường xuyên đến bái tế phần mộ. Năm nay dời đô đến Giang Nam, cách xa khu mộ của vương phi, vậy mà vẫn không quên nhắc nhở kẻ dưới thường xuyên thắp hương, dâng lễ.”

Sắp mười năm rồi, cũng chính là khoảng thời gian không lâu sau khi Đường Thiên Tiêu lên ngôi, mẫu thân của Đường Thiên Trọng cũng qua đời.

Nhớ tới việc Đường Thiên Trọng vô cùng căm ghét người bác gái của mình, cùng với những lời bình giá vô thưởng vô phạt ban nãy của Đường Thừa Sóc, tôi đoán chắc trong chuyện này có điều uẩn khúc gì đó. Đúng lúc này hai con nha đầu không biết chạy từ đâu tới, trêu đùa chọc ghẹo nhau, không ngờ lại đâm sầm vào người tôi.

Tôi ngạc nhiên kêu “a” một tiếng, cau chặt mày đang định tránh thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình đầy ắp, không biết con nha đầu kia đã nhét thứ gì tròn tròn vào giữa lòng bàn tay tôi.

Vô Song vội vã đẩy con tiểu nha đầu kia ra khỏi, rồi mắng: “Ngươi là nha đầu ở phòng nào hả? Chẳng hiểu chuyện gì hết, hấp ta hấp tấp, bình thường quản sự không dạy dỗ sao?”

Hai con nha đầu sợ quá, quỳ rạp sang một bên, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tôi vội vã mỉm cười nói: “Đều là mấy cô gái còn trẻ tuổi ấy mà, khó tránh được hoạt bát, trêu đùa lẫn nhau. Có điều lần sau phải cẩn thận một chút, trong phủ có biết bao nhiêu quan khách đi lại, nếu như đâm sầm vào ai khác lần nữa, e rằng người trong phủ sẽ không tha được cho hai ngươi đâu. Mau lui ra đi.”

Hai tiểu nha đầu gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng lẩn đi mất.

Vô Song đột nhiên ngây ra rồi nói: “Hai tiểu nha đầu này trông lạ quá, không biết là nô tì của ai?”

Tôi lặng lẽ giấu thứ đồ tròn tròn trong tay vào trong tay áo, thản nhiên như không có việc gì rồi nói: “Tất cả các chủ tớ, nô tì trong phủ Nhiếp chính vương cộng lại cũng phải hơn ngàn người, làm sao mà nhìn ai cũng quen được? Chúng ta lại suốt ngày ở trong Đình sen, chẳng mấy khi ra ngoài gặp gỡ mọi người.”

Vô Song liền than thở thay tôi: “Cô nương, người lúc nào cũng chẳng quan tâm đến chuyện gì thế này là không ổn đâu. Tâm tư của hầu gia, người đâu phải không biết, cả phủ Nhiếp chính vương rộng lớn này, sớm muộn gì cũng do một tay cô nương quản lý, đến lúc đó không phải cứ không gây chuyện là có thể tránh được mọi thứ đâu.”

Nghĩ một hồi, cô bé lại cười nói: “Nếu như trái tim của hầu gia chúng ta còn rộng lớn hơn cả phủ Nhiếp chính vương, cô nương làm chủ mẫu của cả một gia tộc lớn đương nhiên sẽ càng phải quản lý nhiều hơn nữa.”

Tôi nhớ lại sự huy hoàng và tàn lụi của Hoàng cung Nam Sở năm xưa, mỉm cười rồi nói: “Vẫn còn xa lắm, qua vài năm nữa… có trời mới biết được tình hình thế sự sẽ ra sao?”

Vô Song lại cực kỳ tin tưởng vào chủ nhân của mình, đôi mắt thông minh kia đột nhiên hiện rõ vẻ tôn sùng, mê mẩn lạ thường: “Qua vài năm nữa, hầu gia của chúng ta có thể không còn là hầu gia nữa.”

Hầu gia của cô bé có thể không còn là hầu gia nữa, mà là một Hoàng đế oai nghiêm.

Thế nhưng trong mắt tôi thì cũng có khả năng thành dân thường, thành một tù nhân bị giam giữ, thậm chí thành một bộ hài cốt vùi sâu dưới ba tấc đất.

Thần dân của Nam Sở năm đó vẫn còn tưởng rằng Giang Nam sẽ mãi mãi chìm ngập trong ca hát, đàn múa, vinh hoa, phú quý, phồn thịnh đời đời kiếp kiếp, thế nhưng vừa mới chớp mắt Hoàng đế Nam Sở đã đầu hàng, triều đại tàn vong, suy kiệt.

Năm xưa tôi cùng trẻ tuổi vô tri, luôn nghĩ rằng mình với Trang Bích Lam trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, nhất định sẽ trọn đời bên nhau. Thế nhưng Sở đế nhất thời hám sắc, cả nhà họ Trang chìm trong biển máu, nhà tan người chết, tôi trở thành hồng nhan họa thủy, bị giam lỏng trong Hoàng cung, sau cùng ngay đến mong muốn được an lành, lặng lẽ sống nốt phần đời còn lại cũng không thành.

Vinh hoa phú quý, danh vọng, nhan sắc chẳng thể nào địch lại nổi sự vô tình của tạo hóa, chớp mắt cái đã biến thành tro bụi, thành đất cát, bay trong không trung không để lại chút tung tích, dấu vết nào.

Lúc quay về Đình sen, tôi giả vờ mỏi mệt, bảo đám nô tì ra ngoài hết, nằm trên giường trúc tĩnh thần, lấy thứ đồ mà con tiểu nha đầu ban nãy nhét trong tay ra.

Đó là một ống trúc nhỏ được phong kín.

Tôi thận trọng phá bỏ lớp phong bên ngoài, mở ống trúc ra, bên trong rơi ra một bao giấy nhỏ và một trang thư được gấp lại.

Mở trang thư kia ra, vừa nhìn nét chữ, trái tim tôi đột nhiên rung lên loạn xạ.

Nét bút có thần, ung dung tự tại, chính là bút tích của Trang Bích Lam.

Tính từ ngày chia tay khi hoa đinh hương tua tủa kết hoa, thời gian cũng hơn một tháng rồi, đến nay chắc hẳn chàng cùng với Nam Nhã Ý đã an toàn về tới đất Giao Châu.

Trang Dao đại tướng quân đã nhiều năm chinh chiến trên sa trường, đương nhiên phải nắm rõ đạo công thủ, luôn cho trọng binh mai phục quanh vùng ranh giới giữa Giao Châu và Đại Chu, nên hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình. Đường Thiên Tiêu và Đường Thiên Trọng đang bận rộn đối phó lẫn nhau, tạm thời chưa có thời gian, tâm sức đối phó với nhà họ Trang.

Nếu như không có gì bất ngờ, lúc này Trang Bích Lam chắc hẳn đã khôi phục thân phận thiếu chủ cao quý ở vùng Giao Châu rồi.

Đợi nhịp tim dần lắng xuống, tôi cũng bình tĩnh hơn nhiều, để tâm đến nội dung của bức thư.

Thanh Vũ yêu quý!

Biết muội chịu khổ, trái tim huynh cũng đau đớn vô cùng. Theo như hẹn ước cùng với Hoàng đế Đại Chu, sau này sẽ hợp binh cùng tấn công Khang hầu. Khang hầu thế lực lớn mạnh, nếu như thuận tiện, muội hãy hạ độc hắn đi.

Không ngờ chàng lại muốn tôi nhân cơ hội ở bên Đường Thiên Trọng, âm thầm giết chết ngài.

Bên dưới còn có dòng chữ nhỏ, nhưng là để chú thích thứ đựng trong gói giấy kia là chất kịch độc Nam Cương có thể lấy đi tính mạng con người, không mùi vị, không màu sắc, chỉ cần cho vào trong món canh, khẽ chạm đầu lưỡi, không lâu sau độc phát buồn ngủ, nội trong ba ngày sẽ chết.

Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, điều kỳ diệu nhất là sau khi độc phát, ngoại trừ hôn mê ra sẽ không có bất cứ hiện tượng dị thường nào khác, tôi có thể nhân cơ hội người khác chưa phát hiện ra chuyện Khang hầu trúng độc, rời khỏi Đình sen. Chỉ cần đi tới đình Nghênh Huân phía Bắc Đình sen là sẽ có cao thủ đến đưa tôi đi.

Sau khi vội vã xem xong tờ giấy này, tôi liền lấy bao giấy kia lên, lật đi lật lại trên bàn tay, trong lòng cảm thấy vô cùng nhức nhối, lúc nóng rực, lúc lại lạnh giá, trên tay đều như thể không còn chút sức lực nào khác.

Trang Bích Lam.

Đường Thiên Trọng.

Ai khiến cho người ta thất vọng hơn?

Đến chiều tối, lúc nghe tôi nói sẽ đích thân vào bếp nấu vài món cho hầu gia, Vô Song hân hoan hớn hở đáp lời, dắt theo Cửu Nhi đi theo giúp đỡ. Đến khi Đường Thiên Trọng quay trở về, coi như chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong vài món ăn đơn giản hàng ngày.

Đường Thiên Trọng biết vậy, đương nhiên vô cùng cao hứng, thậm chí còn sai người đun nóng rượu, cùng tôi nhấp vài ly.

Ngài đã biết tôi có thể uống rượu, nên tôi cũng chẳng tiện thoái thác, lặng lẽ uống cùng ngài vài ly, nhìn thấy ngài uống hết một bình, người dưới liền dâng món ăn lên. Tôi liền lấy một chiếc bát, múc món canh cá nóng hổi rồi đưa tới trước mặt ngài, rồi cười nói: “Đây là món canh cá tươi do đích thân thiếp nấu, rất thơm ngon. Hầu gia, ngài nhìn xem nước canh trong trẻo, mùi thơm phưng phức, vị chắc cũng ngon lắm.”

Đường Thiên Trọng gật đầu đón lấy, nếm thử một ngụm rồi mỉm cười nói: “Món canh do nàng đích thân làm, quả nhiên là rất thơm ngon. Nàng cũng dùng một bát đi, nhìn nàng gầy guộc như thế này, cũng chẳng chịu ăn uống tử tế gì hết. Người nào không biết lại cho rằng người phụ nữ của Đường Thiên Trọng ta sống không thoải mái, dễ chịu chút nào.”

Sống thoải mái, dễ chịu?

Tôi liền mỉm cười đáp lại: “Cuộc sống giống như hiện nay… cứ kéo dài mãi mãi, cũng coi như là thoải mái, dễ chịu rồi.”

“Có thật không?” Đường Thiên Trọng khẽ nhíu mày lại, quay đầu sang dặn dò Vô Song: “Tại sao vẫn chưa múc canh cho cô nương dùng?”

Tôi lắc đầu nói: “Lúc nãy khi nấu, mùi cá nồng quá, nên giờ thiếp không muốn ăn.”

“Ừm.”

Đường Thiên Trọng không nói gì thêm, lại vùi đầu xuống ăn canh tiếp.

Sau đó tuy rằng Vô Song cũng múc một bát canh đặt trước mặt tôi nhưng tôi cũng không uống hụm nào. Có lẽ bởi vì do đích thân tôi nấu, đích thân tôi múc cho nên Đường Thiên Trọng vô cùng thích thú, uống hết sạch bát canh không để thừa lại một giọt.

Món canh cá này thật ra mùi vị rất thơm, tôi quả thực cũng muốn uống một ngụm.

Sau bữa ăn, Đường Thiên Trọng vẫn như mọi khi ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, nhưng tinh thần không tốt như mọi khi, mới xem được vài bản tấu chương đã hạ bút xuống, đưa tay chống trán nói: “Thanh Vũ, nàng mau pha cho ta một bình trà đặc nóng ra đây. Có lẽ do mấy ngày nay bận rộn xuất thành tuần tra, nên mỏi mệt, buồn ngủ quá.”

Tôi đáp lời, sai người đi lấy nước sôi và lá trà, đích thân pha một bình trà nóng mang tới, mỉm cười hỏi: “Trước kia những việc này không phải đều do mấy người như Lục tướng quân, Ôn tướng quân làm hay sao? Tại sao bây giờ ngài lại phải đích thân đi tuần tra?”

Nếu là mọi khi, Đường Thiên Trọng nhất định sẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, huyền bí một hồi lâu rồi lạnh nhạt trả lời qua loa vài câu.

Nói cho cùng tôi cũng chẳng mấy khi hỏi đến chuyện triều chính, nên mỗi khi mở miệng hỏi chuyện chính sự là khiến cho người khác cảm thấy lạ lùng, đường dột.

Thế nhưng lần này, Đường Thiên Trọng dường như đã buồn ngủ đến mức hồ đồ, không ngờ lại thản nhiên đáp: “Đường Thiên Tiêu điều chuyển một bộ phận quân lính ở phía Giang Bắc, nói là muốn thay phiên, có điều vẫn mãi chưa thấy có thêm động tĩnh gì. Ngược lại phía nhà họ Trang bên Giao Châu lại đang tập kết binh mã ở vùng phía Bắc, không biết đang có ý đồ gì.”

Những gì ngài nói hoàn toàn trùng khớp với những gì viết trong tờ giấy tôi nhận được hồi chiều.

Lẽ nào tất cả mọi thứ đều là sự thật?

Ngay cả việc Đường Thiên Trọng ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ lúc này tất cả cũng chỉ vì mệt mỏi thật hay sao?

Thần trí tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, đi tới cạnh Đường Thiên Trọng, đưa tay vuốt lên mái tóc của ngài.

Ngoại trừ đêm mưa hôm đó do ngấm nước, mái tóc của ngài có vẻ mềm mại ra đôi chút, còn lúc bình thường vừa cứng vừa thô, khi đưa tay lên vuốt cảm giác hơi tê tê do ngọn tóc chọc vàotay.

Ngài ngẩng đầu lên, mỉm cười vô cùng mơ màng. Ngài hỏi tôi: “Nếu như ta đối địch cùng với Trang Bích Lam hoặc Đường Thiên Tiêu, nàng sẽ đứng về bên nào?”

Tôi liền đáp: “Đứng về bên ngài.”

Ánh mắt của Đường Thiên Trọng bỗng sáng rực lên, không biết là vui mừng hay tức giận: “Có thật không?”

“Đúng vậy, thiếp sẽ đứng về bên ngài nhưng hy vọng ngài thua.”

“Ha ha.” Ngài bật cười rồi nói: “Nàng mong ta thua, lại còn nói sẽ đứng ở bên ta sao?”

Tôi lắc đầu đáp lại: “Thiếp không hiểu tráng chí hùng tâm của bậc nam nhi đại trượng phu. Thiếp chỉ hy vọng Đại Chu bây giờ có thể hòa bình, yên ổn, nếu như còn có việc thay đổi Hoàng đế, người chịu lầm than đương nhiên sẽ là bách tính. Cho nên thiếp mong rằng ngài bại, mong rằng ngài thua. Thế nhưng cho dù ngài thua rồi, bại rồi, thiếp vẫn cứ đứng ở bên ngài.”

Đường Thiên Trọng nheo mặt lại, nét nghiêm nghị trên dường như đẩy hết mọi sự buồn ngủ mệt mỏi trong ngài, ngay cả giọng nói cũng cao hơn mọi khi: “Lẽ nào nàng chưa hề nghĩ rằng, nếu như ta thua rồi, có thể sẽ bị chết? Ta chết rồi, nàng có có còn ở bên ta được sao?”

Tôi do dự giây lát rồi đáp: “Nếu như thiếp đã có cốt nhục của ngài, thì sẽ giúp ngài sinh con, dưỡng dục thành người, nếu như không có, thì sẽ cùng chết với ngài.”

Đường Thiên Trọng nhìn thẳng vào tôi, đột nhiên mỉm cười lạnh lùng: “Nàng đừng có mơ tưởng hão huyền. Nếu như ta chết, nàng đương nhiên là phải chết theo. Cho dù có con, cũng sẽ có người khác chăm sóc, nuôi nấng thay. Còn về phần nàng, sống là người của ta, chết là ma của ta. Đừng mong ta sẽ buông tha cho nàng.”

Tôi im lặng, sau đó nhìn ngài mỉm cười đáp: “Ngài mắng thiếp lại chẳng thấy buồn ngủ gì nữa nhỉ?”

Đường Thiên Trọng ngây ra, ôm trán đứng dậy rồi nói: “Lại còn không phải do nàng chọc tức hay sao, trên đời này tại sao lại có một người phụ nữ như nàng chứ?”

Ngài bước tới chiếc giường trúc ở gần đó nằm xuống, nhắm mắt rồi lại tiếp tục lẩm bẩm: “Tại sao ta lại gặp phải người phụ nữ như nàng? Thực đúng là đáng hận, đáng hận…”

Nhìn thấy giọng nói của ngài càng ngày càng nhỏ đi, không lâu sau liền truyền tới tiếng hơi thở đều đặn, quả nhiên là đã ngủ say.

Ít nhất, ngài cũng không khác mấy so với lúc ngủ mọi khi, càng không nhận ra bất cứ hiện tượng phát độc nào khác.

Bọn người Vô Song dường như chán nản, liền lặng lẽ thì thầm với tôi: “Hàng ngày tinh thần của hầu gia tốt lắm, tại sao hôm nay lại thế này nhỉ? Hay là hầu gia đã thật sự quá mệt mỏi?”

Tôi lạnh lùng nhìn qua rồi đáp: “Ngày mai gọi thái y đến kê một vài thang thuốc bồi bổ cho ngài uống vài ngày là không có chuyện gì đâu.”

Vô Song đáp lời, nhưng lại chạy vào trong tìm xem liệu có còn mấy loại thuốc đại bổ khi tôi còn bệnh tật, định để khi ngài thức dậy sẽ cho dùng luôn.

Lúc này cánh cửa sổ phía Bắc đang mở to, gió từ bên hồ thổi vào khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Tôi liền bảo Cửu Nhi đóng cửa sổ lại, bản thân ôm một chiếc chăn đến đắp lên người Đường Thiên Trọng đang nằm trên giường trúc, người đàn ông này khi ngủ say trông dịu dàng và ngoan ngoãn hơn mọi khi rất nhiều.

Đáng tiếc là, ngạo khí oai phong trên người, e là cả đời này cũng chẳng bao giờ tan biến.

Tôi than dài một tiếng rồi quay đầu dặn dò: “Vô Song, ngươi hãy chăm sóc hầu gia thật thận trọng. Ta cảm thấy hơi bí bách, chắc phải ra ngoài dạo mát một vòng cùng với Cửu Nhi.”

Thời gian gần đây tôi thường xuyên đi đi về về cùng với Đường Thiên Trọng, cũng thường xuyên quanh quẩn trong tiền viện, cho nên chẳng còn ai quản thúc việc đi lại của tôi nữa. Vô Song cũng chẳng nghi ngờ gì, đáp một tiếng rồi nhanh chóng đưa nhân sâm cho người khác đi nấu.

Tôi dắt theo Cửu Nhi đi dạo một vòng quanh hồ sen, rồi từ từ tiến về phía Bắc của hòn non bộ. Phía trước, phía sau hòn bộ đều có lối đi, đi thẳng là sẽ tới đình Nghênh Huân. Tôi nhanh chóng bước lại gần, ngồi lặng trong đình, dặn dò Cửu Nhi tới nhà bếp lấy vài thứ cho tôi. Sau khi bảo cô bé đi chỗ khác, tôi mới thận trọng nhìn ngắm xung quanh.

Mây mù giăng đầy trời, nước hồ xanh trong, ánh trăng thuần khiết, sáng trong, gió thu lặng thổi miên man. Hậu viện, tiền viện trong phủ Nhiếp chính vương trùng trùng khắp chốn, dưới ánh trăng tạo thành những bóng đen rõ ràng, Đình sen dưới ánh trăng lại càng thêm sáng chói, tuyệt đẹp.

Trước sau hòn non bộ trồng nhiều cây cối, thi thoảng lại nghe tiếng chim kêu, tiếng lá rơi xào xạc xuống thềm.

Không phải không có người nào tới đây tiếp ứng, bỗng nhiên tôi thấy vài bóng đen xuất hiệnở phía sau lùm cây.

Một hồi lâu sau, trên cây cầu trúc bên phía Đình sen, cuối cùng một bóng đen quen thuộc bước tới. Khi bước qua cây cầu, bước chân người này bỗng khựng lại, nhìn về phía tôi ngồi. Đứng cách một khoảng xa là vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi căm hận và ảo não ẩn trong đôi mắt của người ấy.

Tôi cũng mỉm cười, tựa đầu vào cột đình lạnh lêo, chỉ nhận thấy cảm giác lạnh giá thấu xương không ngừng dâng trào trong cơ thể trong giữa tiết thu này, sống mũi đột nhiên cảm thấy cay cay.

Không nên cảm thấy thương xót mới đúng, tất cả đều nằm trong dự liệu từ trước, chẳng phải sao?

Bóng đen đó cuối cùng cũng hành động, người đang nhanh chóng tiến lại chính là tùy tùng thân cận của Đường Thiên Trọng, mặc trên người bộ y phục hiệu úy lục phẩm màu xanh thẫm.

Tôi nhớ rằng người này họ Trương, hàng ngày vô cùng cung kính trước tôi, không đợi người này lên tiếng, tôi đã mỉm cười hỏi: “Hiệu úy Trương, là Trang công tử phái ngươi đến hay sao?”

Hiệu úy Trương bỗng ngây người ra, dẫn theo mấy tên lính đứng ngay trước mặt tôi, cung kính nói: “Không phải. Là hầu gia lệnh cho thuộc hạ đưa cô nương lại đó.”

Tôi khẽ cười: “Là ra lệnh cho ngươi đưa ta lại hay là bắt trói ta lại?”

“Điều này…” Hiệu úy Trương không dám trả lời, chỉ mỉm cười hối tiếc: “Từ trước đến nay cô nương đều là người thông minh tuyệt đỉnh, thấu tình đạt lý, nhất định sẽ không làm khó cho bọn thuộc hạ chúng tôi.”

Tôi đập tay lên lan can rồi quát: “Ta không làm khó các ngươi, ngươi chỉ cần quay về nói với Đường Thiên Trọng, nói rằng ta không muốn xuống, muốn bắt ta xuống thì tự ngài đến đây mà bắt.”

Hiệu úy Trương nhìn thấy tôi tức giận, lại càng do dự không dám tiến lại gần, có điều mệnh lệnh của Đường Thiên Trọng cao như núi, vững như đồng, đương nhiên càng không dám quay về báo lại với Đường Thiên Trọng.

Đúng vào lúc không khí đang vô cùng căng thẳng, phía dưới truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đường Thiên Trọng: “Ninh Thanh Vũ, mau ngoan ngoãn đi xuống cho ta. Nếu như để ta lên, nhất định sẽ đánh gãy hai chân của nàng rồi vứt xuống đấy.”

Tôi vừa tức giận lại vừa bực bội, liền đứng bật dậy hét lớn cùng người đàn ông cao to đang đứng phía dưới: “Được, ta đứng ở đây chờ, chờ hầu gia lên đánh gãy hai chân của ta rồi vứt xuống dưới.”

Đường Thiên Trọng phát cáu, ánh mắt lạnh lùng mọi khi rừng rực lửa hận, nhìn về phía tôi sắc nhọn không khác gì mũi dao.

Còn tôi hoàn toàn cảm thấy đau đớn, ngay trái tim cũng quặn thắt rung lên từng đợt vì đau, tức giận nắm chặt tay vào lan can, cũng nhìn lại ngài bằng ánh mắt đầy căm hận, quyết không lùi bước.

Hiệu úy Trương tiến lại gần, khẽ tiếng nói: “Hầu gia đang vô cùng tức giận, cô nương nếu như đã làm sai thì mau chóng xuống nhận lỗi, để hầu gia nguôi giận mà tha cho. Nếu không hầu gia không giữ được thể diện, người chịu khổ chỉ có cô nương mà thôi.”

Tôi mỉm cười lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là rất hảo tâm. Ta muốn hỏi ngươi, ta đã làm sai cái gì chứ? Tại sao lại phải nhận sai? Tất cả chỉ vì ta ra ngoài dạo mát trong lúc hầu gia nằm ngủ, đợi xem vở kịch hay của các người hay sao?”

Hiệu úy Trương liền nói: “Bà cô tổ của tôi ơi, đừng có ngang ngạnh nữa. Việc này ngay từ ban đầu đã nằm trong dự liệu của hầu gia rồi, cô nương muốn chối cãi cũng không xong đâu.”

Tôi gật gật đầu rồi nói: “Rõ ràng hầu gia không hề trúng độc.”

“Nàng mong ta trúng độc thật sao?”

Đường Thiên Trọng thật sự không còn chút nhẫn nại nào, bực dọc tiến lại gần, nắm chặt lấy bàn tay của tôi, kéo mạnh một cái, lôi tôi theo không chút thương tiếc, khiến tôi suýt mấy lần liền ngã xuống. Vậy mà ngài vẫn chẳng thèm để tâm, cứ kéo tôi xềnh xệch xuống dưới.

Tôi chẳng thể nào theo kịp nổi bước chân thần tốc của ngài, bị ngài lôi kéo không thương tiếc, kéo xuống phía dưới, bàn tay trái chẳng khác nào chiếc kìm kẹp chặt lấy cổ tay tôi.

Tôi đau tới mức nước mắt tuôn rơi, vừa tức giận lại vừa căm hận, há miệng cắn mạnh vào tay của ngài.

“Nàng…”

Đường Thiên Trọng đau quá rút tay lại, giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt tôi.

Tôi chẳng thể nào đứng nổi, bỗng nhiên bị đánh liền ngã bệt xuống đất, nắm lấy cổ tay bị ngài nắm đau đến mức không chịu nổi, bỗng cảm thấy hoa mày chóng mặt, nước mắt không kìm nén nổi lăn dài trên má, lúc này chỉ có thể kìm nén để bản thân không khóc thành tiếng, ngồi trên mặt đất lạnh lùng lườm ngài đăm đăm.

Ngài bước lại gần, dường như định đỡ lấy tôi, nhưng lại đứng sựng lại, giọng nói vô cùng thương cảm, trầm trầm: “Ta thật sự rất thất vọng.”

Tôi lau sạch nước mắt, mỉm cười rồi nói: “Ta cũng rất thất vọng. Ta vốn dĩ không nên có bất cứ hy vọng gì với loại người như hầu gia.”

Đường Thiên Trọng hiển nhiên không hiểu gì, nheo mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại: “Nàng nói vậy là có ý gì?”

Tôi vẫn còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng thét truyền lại, Cửu Nhi một tay bưng khay đồ ăn, một tay ôm con chó con rồi nhanh chóng chạy tới phía tôi: “Cô nương người mau đứng dậy, mặt đất đang lạnh lắm, sức khoẻ cô nương đã không tốt, làm sao mà chịu được chứ?”

Đường Thiên Trọng khẽ “hừm” một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện.

Tôi ngồi thẳng người lên, hỏi Cửu Nhi đang thở hổn hển: “Canh ta bảo ngươi mang đến đâu rồi?”

Cửu Nhi vội vã bưng bát canh cá tới rồi nói: “Lúc vừa tới nhà bếp tuy rằng vẫn còn lại đôi chút, nhưng đã nguội rồi, bởi vậy nô tì bảo họ nấu một bát canh cá mới, nên bây giờ nô tì mới quay lại được. Cô nương đói rồi đúng không, muốn ăn canh cá à?”

Tôi lắc đầu, nhận lấy bát canh cá đặt xuống mặt đất rồi lại hỏi thêm: “Vậy con chó con lúc nãy đâu rồi?”

Cửu Nhi vội vã bế chú chó Tiểu Hoàng ngồi trên bãi cỏ lên rồi nói: “Mấy người bên Trương ma ma đều thích chú chó này lắm, có điều vừa nghe thấy cô nương thích nó, lập tức cho nô tì đem về, nói rằng con chó nhỏ này được cô nương yêu thích âu cũng là cái phúc của nó.”

Tôi liền mỉm cười lạnh lùng: “Có phúc hay không thì ta không biết, trước tiên xem tối nay nó có còn mạng không đã.”

Lấy ống trúc nhỏ trong lòng, tôi lấy bao bọc giấy ra, thế nhưng chỗ Đường Thiên Trọng nắm chặt khi nãy đau đến thấu tim, dưới ánh trăng tôi có thể nhìn thấy chỗ đó đã sưng to lên như chiếc màn thầu. Phần má bị tát khi nãy cũng đau nhức nóng ran lên, nhưng trái tim vẫn là đau đớn nhất. Tôi đưa ống trúc cho Cửu Nhi rồi nói: “Mau lấy thứ ở bên trong này ra, đổ vào trong canh, cho con chó kia ăn xem thế nào.”

Cửu Nhi chẳng hiểu gì hết, sợ hãi nhìn sang phía Đường Thiên Trọng, đáp một lời rồi lấy bao giấy từ bên trong ống trúc ra, đó vẫn là một bao giấy được phong kín mít. Cửu Nhi run run rẩy rẩy một hồi lâu mới bóc ra được, đổ số bột trong đó vào trong canh.

Biểu hiện của Đường Thiên Trọng bắt đầu trở nên kỳ lạ, ngài bước lại gần, nhìn bao giấy trong tay của Cửu Nhi, khóe môi rung động, nhưng không hề nói gì.

Tôi dùng bàn tay không bị thương để vào trong bát canh nóng ngoáy vài lần, khiến Cửu Nhi hét lên thất thanh, vội vã rút tay của tôi ra ngoài.

Thật ra tôi cũng chẳng còn cảm thấy nóng rát, đau đớn gì nữa, thân thể ngược lại cảm thấy lạnh đến mức phát run. Tất cả mọi tức giận đều dâng trào lên, tắc nghẹn ở cổ họng, nuốt vào trong không được mà thốt ra cũng chẳng xong. Ngửi thấy mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí, muốn ho nôn ra nhưng đầu lưỡi lại đắng chát vô cùng.

“Mau… mau bế con chó lại cho nó uống canh đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào bao giấy trên mặt đất rồi lại nói thêm: “Hôm nay ta phải xem xem, con chó này liệu có bị trúng độc hay không, liệu có chết hay không? Tuy rằng Trang Bích Lam không thể nào anh minh thần võ, hào hùng cái thế như hầu gia, nhưng chắc cũng không vô dụng đến mức chuyển nhầm thuốc độc, đưa loại thuốc ngay đến con chó nhỏ cũng chẳng chết được cho ta để hạ độc chứ?”

Lần này, Cửu Nhi chẳng dám lên tiếng nữa, cúi đầu xuống bế Tiểu Hoàng đến bên chiếc bát. Chú chó vừa mới ngửi thấy mùi, còn chưa kịp liếm thì đã bị Đường Thiên Trọng đá bay chiếc bát, nước canh phía trong tung tóe ra ngoài, rơi trên mặt cỏ xung quanh.

“Cái đó…” Ngài khẽ ho một tiếng, thần sắc có phần lúng túng rồi nói: “Nếu như nàng không nghe theo lời của hắn ta, thì việc này chúng ta không cần phải suy xét thêm nữa. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta mau về phòng thôi.”

Chú chó con đã ngửi thấy mùi canh thơm lừng, đang vẫy đuôi mừng rỡ, liếm sạch số nước canh đổ ra mặt đất.

Đường Thiên Trọng nhanh chóng ra lệnh: “Hiệu úy Trương, con chó này bẩn quá, mau mang nó về trả cho nhà bếp đi.”

Hiệu úy Trương quan sát tình hình, nhận thấy ở đây đã không còn việc gì cho mình, nhận được mệnh lệnh, ôm chú chó con, cả một đoàn bảy, tám người đàn ông cao to lực lưỡng lập tức mượn cớ “hộ tống” chú chó con về nhà bếp, nhanh chóng biến mất tăm mất dạng.

Nhìn thấy không còn người ngoài, sắc mặt của Đường Thiên Trọng càng ngày càng dịu dàng, hiền hòa, ngài ngồi xổm xuống đỡ tôi dậy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chúng ta mau quay vào phòng thôi, ở đây gió lớn, lạnh lắm.”

Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, nắm chặt bàn tay, vung lên tát vào mặt Đường Thiên Trọng một cái thật mạnh trước sự kinh ngạc, hãi hùng của Cửu Nhi.

Đường Thiên Trọng không hề né tránh, tiếng “bộp” vang lên rất mạnh, cứ để mặc tôi đánh vào khuôn mặt ngài, sau đó vẫn ngồi im tại chỗ, ôm mặt không nói thêm bất cứ lời nào.

Tôi níu lấy tay của Cửu Nhi, cố gắng đứng thẳng dậy, nhanh bước tiến vào trong phòng.

Cửu Nhi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Đường Thiên Trọng vẫn ngây người đứng sững ở phía sau, bất an lên tiếng hỏi: “Cô nương, người đã đánh hầu gia.”

Tôi nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ta đánh hầu gia thì sao chứ? Nếu như có thanh đao trong tay, nói không chừng ta còn đâm cho vài nhát ấy chứ.”

Cửu Nhi không dám nói thêm lời nào, một lúc lâu sau mới nói: “Hầu gia… nghi ngờ cô nương liên thủ cùng với Trang công tử muốn hạ độc ngài sao? Có điều… trong canh hoàn toàn không có độc mà? Thật ra… việc này cũng hoàn toàn không phải Trang công tử có ý muốn hại ngài, đúng không?”

Lúc này đã đi trên chiếc cầu trúc, tôi đưa tay vịn vào lan can, nhìn vào mặt nước phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo như băng tuyết, âu sầu mỉm cười nói: “Có lẽ… đây chính là số phận của ta. Ta chẳng thể nào trốn tránh khỏi nó được, vẫn cứ phải tiếp tục sống từng ngày từng ngày buồn chán như hiện nay. Nhiều lúc thầm nghĩ… thà rằng gieo mình xuống mặt hồ kia, chết đi cho rảnh nợ.”

Ngay từ khi nhìn thấy bức thư đó, tôi đã biết ngay rằng đây hoàn toàn không phải là kế hoạch của Trang Bích Lam. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng, vẫn hy vọng rằng, chí ít việc này cũng không hề liên quan đến Đường Thiên Trọng.

Cơn mưa vào buổi tối hôm ấy tôi những tưởng đã có thể gột rửa đi mọi ân oán, nợ nần trước kia, tôi những tưởng rằng hai chúng tôi sẽ hòa hợp lại như lúc ban đầu, sẽ có thể như thế này sống hết quãng đời còn lại. Cho dù là ngài thành hay bại, nếu như tôi không thể nào lay chuyển được ngài, thì tôi sẽ đứng ở đứng đằng sau lưng ngài, chấp nhận sự thành bại của ngài, để nó ảnh hưởng đến cuộc đời còn lại của tôi, phú quý hay bần tiện, cái chết hay sự sống.

Tôi có thể chấp nhận được số phận bi thảm nhất của cả ngài lẫn bản thân. Thế nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, vào lúc tôi đã cắt đứt hết mọi ý niệm về mối tình trước đó, muốn lặng lẽ ở bên thì ngài vẫn còn nghi ngờ tôi, thậm chí còn lập ra âm mưu này để do thám tôi.

Trước đó thì hạ độc thủ với Đường Thiên Tiêu, sau đó thì bức ép Trang Bích Lam phải từ bỏ tôi, đến nay lại còn làm ra những chuyện hoang đường này để thử thách tôi. Con người này không hiểu đa nghi, sâu xa đến mức độ nào nữa?

Nước mắt lã chã rơi đầy trên má, rơi xuống mặt nước, tiếng nước nhỏ xuống khẽ vang lên, tạo nên từng gợn sóng nhỏ.

Thật ra tôi chỉ nên cảm thấy thất vọng thôi, còn nỗi đau thấu tim lúc này chắc hẳn chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi đã biết ngài là người như thế này từ lâu rồi, tôi cũng đã dự liệu ngài bỉ ổi, bá đạo, vô sỉ đến mức nào.

Tôi không nên cảm thấy đau lòng vì ngài.

Vô Song nhìn thấy tôi quay về, vừa để ý sắc mặt, cảm thấy vô cùng kinh hãi rồi vội vã hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Cô nương vừa ra ngoài, hầu gia đã tỉnh lại ngay, nhìn thái độ vô cùng tức giận, căm hận.”

Cửu Nhi khẽ lên tiếng lẩm bẩm: “Còn không phải do mấy chuyện mà hầu gia đã làm hay sao, nhìn xem ngài đã giày vò cô nương đến mức độ nào? Tỷ nhìn cổ tay của cô nương mà xem. Nhìn y phục xem, đã rách bẩn hết cả rồi, thật sự không biết có bị thương ở chân không nữa.”

Vô Song không biết nói gì thêm, chỉ vội vã chạy đi lấy thuốc chống sưng lại bôi lên cho tôi. Tôi đang cảm thấy vô cùng tức giận, giật lấy lọ thuốc cao trên tay cô bé, ném mạnh xuống dưới hồ rồi nhanh chân bước vào giường ngủ.

Nhẫn nhịn một hồi lâu tôi mới có thể nuốt hết nước mắt vào bên trong, ép bản thân không được nghĩ tới sự đau đớn ở cổ tay và trái tim đang nhói lên từng cơn, từng cơn một. Đúng lúc đang cố gắng bình ổn tâm trạng đi ngủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, ánh nến thì khẽ lập lờ, hình như đang bị bóng dáng cao to của ai đó che mất một phần ánh sáng.

Tôi thừa biết Đường Thiên Trọng đã quay về phòng nhưng lại chỉ co người trong chăn, không thèm nhìn ngài lấy một lần.

Đường Thiên Trọng do dự một hồi, sau cùng vẫn cởi áo nằm xuống giường, quay sang ôm chặt lấy lưng tôi, nhẹ nhàng xoa lên đôi vai tôi rồi nói: “Tay nàng còn đau không?”

Tôi mau chóng giấu bàn tay vào sâu trong chăn, không thèm để ý đến ngài.

Ngài lại hỏi tôi: “Chân nàng còn đau không? Lúc đó ta cả giận mất khôn, không hề có ý làm nàng bị thương đâu.”

Nhìn thấy tôi vẫn không phản ứng gì, ngài liền ngồi dậy, vén phần y phục ở dưới lên kiểm tra chân tôi xem có bị thương hay không.

Tôi vừa bực tức lại vừa ngượng ngùng, đưa chân ra đạp mạnh vào ngực ngài.

Ngài cũng chẳng tránh né, lặng lẽ nhìn về phía tôi, để mặc cho tôi đạp hơn chục cái, sau đó mỏi mệt tựa vào sau gối hổn hển thở. Lúc này ngài mới nằm sát lại gần tôi rồi hỏi: “Trong lòng nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”

Tôi trợn mắt lên lườm ngài rồi nói: “Ta có dễ chịu hơn hay chưa, hầu gia cần gì phải quan tâm? Nếu như Trang Bích Lam thật sự muốn ta hạ độc hầu gia, nói không chừng ta cũng làm thật đấy. Hầu gia cần gì phải quan tâm đến người phụ nữ ác độc như ta? Ngộ nhỡ lúc nãy ta thật sự hạ độc, hầu gia nổi giận giết chết ta, sau này hầu gia vẫn sống tốt như thường, vẫn oai phong lẫm liệt làm một Khang hầu, tiếp tục giấc mộng đế vương thiên thu vạn tải của mình.”

Nói cho cùng tôi cũng đã hơi quá lời, khuôn mặt của Đường Thiên Trọng bắt đầu ửng đỏ lên, sờ quanh chiếc gối, lấy ra một thanh đoản kiếm, rút ra khỏi vỏ.

Sắc nhọn đáng sợ, lạnh giá như băng.

Đúng lúc tôi đang cảm thấy sợ hãi, ngài đã nhét thanh đoản kiếm đó vào tay tôi rồi nói: “Nghe nói nàng muốn đâm ta vài nhát thì mới có thể hết giận được, vậy thì nàng cứ đâm đi, ta sẽ không tránh né.”

Tôi nhìn thanh đoản kiếm trong tay, lại nhìn sang ngài, nhất thời lặng người đi.

Ngài thật sự không sợ tôi vẫn còn ghi hận trong lòng, thật sự đâm một nhát vào tim mình hay sao?

Đường Thiên Trọng nhìn tôi bằng ánh mắt mơ màng, trên mặt hiện rõ nét đau đớn, xót xa mà tôi không thể nào thấu hiểu. Sau đó ngài đột nhiên than dài một tiếng, sà vào ôm hôn tôi, hai tay chạm vào làn da của tôi.

Tôi đang cảm thấy bực bội, lại không mong muốn, hai tay nhanh chóng đẩy ra, đột nhiên cảm thấy thân người ngài run run, vậy nhưng vẫn không hề ngừng lại hành động ban nãy, đôi môi chiếc lưỡi nóng bỏng, nhiệt tình vô cùng.

Bàn tay trái của tôi vẫn còn chưa buông thanh đoản kiếm xuống dường như đã quệt nhẹ lên một chỗ nào đó, nước dịch nóng chảy dài lên cổ tôi.

Tôi kinh hãi, vội vã vứt thanh đoản kiếm trong tay ra, định thần lại nhìn cho thật kỹ, lúc này mới nhận ra thanh đoản kiếm sắc bén kia đã cứa lên cánh tay ngài, làm rách lớp áo bên ngoài, máu tươi đỏ hồng chảy ra, không biết vết thương có nặng không nữa.

“Hầu gia…” Tôi kêu lên đầy kinh hãi, đang quay sang định gọi người, ngài liền đưa tay che miệng tôi lại, không để tôi nói thêm bất cứ lời nào.

“Thanh Vũ, Thanh Vũ…” Ngài đã cởi áo ngoài của tôi, xâm phạm tôi không chút khoan nhượng, thỏa hiệp, vừa thì thầm gọi tên tôi, lại vừa khẽ nói: “Ta biết rằng trong lòng nàng ta là một kẻ ác, một đại ác nhân lúc nào cũng áp bức, bày mưu hãm hại nàng. Ta là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng trong lòng nàng chỉ có mỗi Trang Bích Lam, có lẽ cũng có cả Đường Thiên Tiêu, còn ta chẳng là gì hết. Thế nhưng ta thật sự muốn biết, trong lòng nàng rốt cuộc ta có vị trí như thế nào, liệu nàng có nhẫn tâm đến mức… đẩy ta vào chỗ chết hay không…”

Rõ ràng là người chủ động, ngài kẹp chặt tôi lại rồi hết lòng ân ái yêu thương, nhưng ánh mắt của ngài tràn đầy sự uất ức đáng thương: “Mắt nhìn thấy nàng tận tay bưng canh cá cho ta, bản thân lại không chịu uống lấy một ngụm, ta thật sự muốn chết… muốn bóp chết nàng sau đó tự bóp chết bản thân mình… Thanh Vũ, nàng sẽ không bao giờ hiểu được…”

Máu tươi nóng ấm không ngừng rỏ trên cổ tôi, nóng đến mức khiến tôi sợ hãi. Ngài lúc này hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng vô tình, oai vệ nghiêm nghị mọi khi, lúc nào cũng không nể tình mà đẩy tôi đến giới hạn chịu đựng sau cùng. Tất cả máu tươi lúc này dường như đang chảy ra theo cảm xúc dâng trào của ngài.

Lại một cơn sóng lớn trào dâng trong lòng.

Khi tất cả mọi tâm trí đều tập trung vào vòng xoáy do chính ngài tạo ra, tôi khẽ rên rồi co gọn người lại, trong đầu chỉ còn là một khoảng không trống trải.

Trong hoảng hốt, giọt nước long lanh khẽ nhỏ trên mặt tôi, tiếng rên khẽ khàng vang bên tai tôi.

Ngài dường như đang nói với tôi bằng giọng nói khẽ khàng nhất, dịu dàng nhất, tình cảm nhất: “Nàng mãi mãi không bao giờ biết được, ta còn yêu nàng nhiều hơn những gì nàng có thể tưởng tượng."