Trầm Bích không nghĩ rằng hắn lại có thể dễ dàng ra cung như thế.
Trong lúc *** cao trào, hắn nhớ rõ hắn đã khóc cầu xin y thả hắn đi.
Kết quả, —————
Hoàng đế phê chuẩn, chỉ cần hắn ở trong cung cùng y một tháng, y liền để hắn ly khai.
Điều này khiến Trầm Bích có cảm giác vùa vui mừng vừa bất an.
“Đừng thương tổn phụ thân, mẫu thân ta…”
“Sẽ không.” Trầm Bích nghe được sự kiên định trong lời nói của Cố Nam Dương.
“…”
Thời gian Trầm Bích đi gặp thái hậu, thái hậu vẫn như cũ ôn nhu, ngón tay vuốt ve bức tranh họa hắn. Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt trên gương mặt hắn, trong lòng hiểu rõ tâm tư của hắn.
“Không biết hậu duệ của kì lân tộc, có thể hay không lưu lại cho hoàng nhi của ta hậu duệ?” Thái hậu nói, má lúm đồng tiền trên má trở nên sinh động hơn.
Trầm Bích đột nhiên phát hiện ra, nguyên lai thái hậu dù đã lớn tuổi nhưng vẫn mỹ lệ như thế.
“Trách ta bắt ngươi nhập cung sao…?” Thái hậu nói.
“A, sao có thể…” Trầm Bích ngồi bên chân thái hậu nói, “Ta sau nàu cũng không thể cùng nữ nhân nữa, rồi lại như nữ nhân mà sinh hạ hài tử. Thái hậu, ngươi nói ta làm sao có thể…”
“Bình nhi, ngươi là đang trách ta.”
“Đúng, trách ngươi là dì của ta, trách ngươi vì sao lại là hậu duệ của lân tộc, trách ngươi cho ta thời gian tự do hai năm… Nếu nhw hai năm trước ta vào Phượng Triêu cung, có khi ngươi đã có tôn nhi…”
…
“Đừng nói cho mẫu thân,…”
“Bích nhi…”
Kì thực Trầm Bích cái gì cũng biết, thế nhưng biết thì có thể làm được gì. Những quyển sách nói về kì lân tộc mà ngự thư phòng có hắn đều đã đọc qua, chính là hắn không tin, không tin nam nhân cũng có thể sinh hài tử. Những dược kia, không phải là làm hắn không thể có con mà là làm hắn không thể cùng nữ nhân, thân nam nhi mang thai sinh con nối dòng.
Những lời này nói ra, làm hắn đau đớn, chỉ có thể thở dài.
Mẫu hậu cùng thái hậu là tỷ muội cùng mẫu, đều là kì lân tộc. Số phận thật trêu người, mẫu thân sinh ra liền bị đưa tới nhà quan ở nơi rất xa. Vì vậy đối với kì lân tộc, mẫu thân hoàn toàn không biết gì cả. Thái hậu thì không như vậy, chịu cảnh thân nhân ly khai, bị đưa đi làm “cống phẩm”, tồn tại trong sự hận thù.
Đã từng có lần, thái hậu nói cho Trầm Bích biết, lúc hắn còn ngủ trong tã lót, nho nhỏ, nàng biết, đó chính là hài tử của thân muội muội, cũng chính là hậu duệ của kì lân tộc.
…
Từ đó về sau, trong một tháng, Trầm Bích đều ở một mình trong phòng, chủ tử của Cảnh Dương cung tựa hồ là thê tử mà Cố Nam Dương hết lòng chăm sóc, hết lòng bảo vệ.
Như vậy thì có gì không tốt, như vậy thật thanh nhàn. Nhưng hàng đêm cũng chỉ có một mình.
Trầm Bích bất giác vuốt ve bụng mình, một đêm triền miên kia, không biết có lưu lại hài tử hay không…
Thu thập xong đồ đạc, Trầm Bích chỉ dẫn theo một thiếu niên – A Tân, một hài tử từ nhỏ đã chăm sóc cho hắn. Ánh trăng sáng tỏ, đó là ánh trăng đêm mười lăm. Trầm Bích ngẩng đầu nhìn, bỗng cảm thấy thương tâm.
“Đi gặp thái hậu” Trầm Bích nói.
“Bích nhi, nghĩ thế nào mà lại đến thăm ta thế này?” “Thái hậu nói.
“Thái hậu, ngày hôm nay ánh trăng tròn, ta muốn cùng ngươi ngắm trăng.” Trầm Bích gối đầu lên đùi thái hậu, cuộn mình tựa như một con mèo.
“Ngươi biết không? Thời gian ngươi còn nhỏ, ta len lén nhìn ngươi, nhẹ chân tới nhìn, ngươi lúc ngủ chảy nước bọt đày gối đầu… Vú nuôi của ngươi không làm việc vô năng, ngươi đá chăn cũng không biết giúp ngươi đắp lại…”
“Vô luận thế nào, ngươi đừng vì ta mà thương tâm…” Trầm Bích nhẹ nhàng nói.
“Sẽ không.” Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, nói, “Hoàng nhi, mấy ngày nay không tới tẩm cung ngươi sao?”
“Không có…” Không đi cũng không cao, nhìn không thấy, nhận thức không ra. Mặc dù đã từng đối mặt cũng sẽ không đoán ra đối phương là ai. Lộ thủy đích nhân duyến, nhất dạ đích tình duyến (Nhân duyên sương sơm, tình duyên một đêm)
Trong bóng tối, hắn trở về Phượng Triêu cung. Hăn thấy xuyên thấu qua bóng đêm có một người đang ở trong phòng, dáng người thẳng tắp, khí thế làm người khác thấy phải phục tùng.
“Trầm Bích, ta sẽ lưu luyến ngươi” Cố Nam Dương nói
“Một tháng kì hạn đã đến.” Cười cười đi tới bên người Cố Nam Dương.
“Không thể lưu lại được sao?” Cố Nam Dương ôm hắn, một một tấc một tấc hôn đi xuống
“Vì sao?” Trong bóng tối, Trầm Bích cố lôi kéo áo Cố Nam Dương, “Ta là cái cảng tránh gió của ngươi. Chủ tử Cảnh Dương cung làm sao vậy?”
“Thực ra ta nhớ vị đạo của ngươi.”
“Ta không thể cho ngươi tình yêu. Tình yêu của ta là muốn trung thành, tình yêu của ta rất độc chiếm, tình yêu của ta tuyệt đối…” Thình lình đẩy Cố Nam Dương ra, Trầm Bích nói, ” Diễn trò, đó là những gì ngươi đã nói.”
…
Ngày thứ hai, Cố Nam Dương tỉnh dậy, phát hiện người bên giường đã biến mất không bóng dáng, chỉ để lại khí tức nhàn nhạt cùng vài sợi tóc dài.
“Ta không nên buộc hắn.” Thái hậu nói.
“Hắn nói hắn thích cảnh vật ở phía Nam, thích mưa của phía Nam, thích cầm ô đi lại trên phố…” Cố Nam Dương nhẹ nhàng chải tóc cho thái hậu, “Mậu hẫu, người nói xem nếu ta đi về phía Nam, có thể hay không ngay lập tức có thể nhận ra hắn?”
“Hoàng nhi, thứ hắn muốn, ngươi không thể cho hắn nổi…” Nếu như không phải cố chấp như thế, Trầm Bích không lâu sau cố gắng có thể thành thân, cưới được một người vợ xinh đẹp mỹ miều, khoái lạc suốt đời.
Hoàng nhi hắn không biết, tử tôn của kì lân tộc đều suốt đời trung thủy với một nửa của chính mình.
Người như vậy, đã gặp vĩnh viễn theo đuổi, không bao giờ thay đổi.
Hoàng nhi, ngươi rốt cuộc không có dũng khí thừa nhận tâm tình của chính mình… Như vậy đối với kì vọng của Trầm Bích cũng sẽ không vì cả đời không thể cũng nữ nhân mà trách cứ.