Bích Linh Ma Ảnh

Chương 5: Ngũ Long kim kiếm




Trịnh Kiếm Hồng giật mình :

- Thật vậy à.

- Đúng.

- Cờ cũng hay, kiếm thuật cũng giỏi quả là người hiếm có. Nhưng lão bá có biết tên họ người ấy không.

Lão già mặt trắng ra chiều nghĩ ngợi :

- Lâu quá rồi ta không nhớ rõ chi tiết. Đại khái nhớ là y thắng ta một ván và một chiêu kiếm.

Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày :

- Có phải người ấy là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng không?

Lão già mặt trắng vội đáp :

- Đúng! Đúng rồi! Công tử là thân nhân của y?

- Dạ... Thưa không?

- Thế sao chú em biết?

- Vãn sinh chỉ nghe người ta nới qua.

- À tên chú em là gì?

- Dạ, Trịnh Kiếm Hồng.

Lão già đôi mắt sáng lên nhìn chăm chú vào người Trịnh Kiếm Hồng.

- Còn thân sinh của chú em?

- Dạ, Trinh Vũ Hùng. Nhưng không phải là tay võ lâm kiếm khách.

- Lạ thật.

- Lạ chỗ nào?

Lão già mặt trắng quan sát từ đầu đến chân chàng rồi đáp :

- Trông tướng mạo cử chỉ ngôn ngữ của chú em thật giống...

Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười chặt lời :

- Lão tiền bối trên đời này người giống người không thiếu chi. Trường hợp của cháu cũng là một trong những trường hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Lão già đỏ mặt chen vào nói :

- Trùng họp... đến nỗi tên họ cũng trùng thì thật là lạ.

- Tiền bối cho là lạ sao?

- Phải.

- Thân sinh của vãn sinh chỉ là một nho sĩ y lý, chân lại thêm mang tật, không thể nào trong người lại có võ được.

Lão già mặt trắng nói :

- Có lẽ ta lại nhầm.

Lão già mặt đỏ dưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng, bỗng nhiên hai mắt lão vụt sáng lên, mỉm cười nới :

- Thân phụ của chú em học văn còn chú em bây giờ có muốn học võ không?

- Điều này vãn sinh không thể...

- Sao?

- Xin tiền bối đừng hỏi. Vãn sinh chỉ biết là không thể học võ.

Lời nói của chàng chẳng khác đưa lão già mặt đỏ từ cung trăng rơi xuống.

Lão già ngồi nhổm người lên hỏi :

- Nhưng phải có nguyên do chớ?

Lão già mặt trắng chen vào nới :

- Đừng có hỏi nữa. Nguyên do ta biết rồi.

Lão già mặt đỏ kinh ngạc ngó lão già mặt trắng hỏi :

- Huynh biết rồi à?

- Phải.

- Tại sao nãy giờ huynh không nói cho đệ rõ.

Lão già mặt trắng không đáp. Lão từ từ ngẩng đầu lên, dùng thuật “Ảo nhỡn truyền thần” nói cho lão già mặt đỏ biết.

Bí thuật “Ảo nhỡn truyền thần” là một bí quyết nói chuyện với nhau bằng đôi mắt, dù đối phương là cao thủ thượng thặng cũng không tài nào khám phá ra nổi. Hai ông đã khổ công luyện ngót tám mươi năm mới thành. Và đây cũng là thuật nới chuyện chỉ có hai ông biết mà thôi.

Bởi thế, Trịnh Kiếm Hồng đứng kế bên đâu có nghe gì được. Chàng chỉ thấy bốn luồng nhãn quang chạm vào nhau. Rồi bỗng lão già mặt đỏ lộ vẻ kinh sợ, quay lại nhìn chàng chăm chú. Chàng đâm ra lo ngại, định cất tiếng hỏi, nhưng chợt nhận thấy trong người có hai luồng khí ấm đang châu lưu một cách kỳ lạ làm chàng rùng mình, lui ra một bước đứng lặng yên.

Chốc lát, hai luồng nhiệt khí xuyên qua các mạch huyệt, đi thẳng đến đơn điền.

Tới đây, hai luồng nhiệt khí như bị nghẹn lối, cố vùng vẫy, bức phá mở đường di chuyển.

Rốt cuộc hai luồng khí ấy vẫn đứng ì một chỗ rồi từ từ lắng dịu.

Trong người chàng trở lại bình thường. Xem chừng khỏe khoắn và sảng khoái hơn trước là đằng khác.

Lão già mặt đỏ đầu gật gật vài cái, hướng mắt nhìn lão già mặt trắng, dùng “Ảo nhãn truyền thần” nói :

- Huynh lấy làm lạ phải không?

- Đúng vậy.

- Có gì đâu, ngu đệ thấy gân. cốt thằng bé tốt, muốn nhận đồ đệ nên mới truyền cho nó hai luồng sinh khí đó chớ. Nhưng tiếc nỗi là chất độc tích tụ tại đơn điền quá nhiều, làm hai luồng sinh khí xuyên qua không thủng. Mình phải cho nó “Thiên Sơn Ngọc Dịch” mới hy vọng cứu được tính mạng nó.

- Ừ! Cho “Thiên Sơn Ngọc Dịch” thì đồng ý. Nhưng đừng có hy vọng.

Lão già mặt đỏ lộ vẻ không bằng lòng, lớn tiếng hỏi :

- Cái gì mà không hy vọng?

Lão già mắt trắng nhếch đôi môi khô cằn nói :

- Nó đã bảo không thể học võ, tại sao chú mày cứ khư khư ôm mộng?

Lão già mặt đỏ ngắt lời :

- Sư huynh phải hiểu, chúng mình chỉ còn một tháng nữa là đúng trăm tuổi và cũng là giờ phút cuối cùng của bọn mình đấy. Muốn có người nối nghiệp thì phải bắt đầu ngay từ bây giờ bằng không thì đâu có kịp.

- Thôi chú mày muốn thì cứ tiếp tục nói với nó, ta cóc cần cái thứ này!

- Được rồi việc này để cho ngu đệ.

Nói xong lão già mặt đỏ quay qua Trịnh Kiếm Hồng hỏi :

- Thân sinh chú em bảo chú em đi du ngoạn phải không?

- Phải!

- Đố chú em tại sao thân sinh chú em tại muốn thế?

- Vì muốn cháu mở mang kiến thức.

- Sai rồi!

- Sai?

- Không những sai mà thân sinh chú em muốn đánh lừa chú em nữa.

Trịnh Kiếm Hồng hơi giận trong bụng, quắc mắt nhìn lão già đỏ mặt nghiêm giọng nói :

- Cha của vãn sinh đâu phải là hạng người dối trá. Xin lão tiền bối thận trọng lời nói một chút.

Lão già mặt đỏ cười lớn :

- Chú em giận ta ư? Để ta giải thích cho chú em thấy. Điều thứ nhất chú em nói thì ông làm nghề thầy thuốc?

- Đúng rồi!

- Điều thứ hai ông là một tay kiện tướng về cờ?

- Đúng lắm!

- Cờ cao y lý tất phải hơn người? Có phải không?

- Đúng lắm!

- Như vậy thân sinh chú em đã biết chú em đang mắc bệnh tuyệt chứng không thể chữa được.

Nghe nói vậy Trịnh Kiếm Hồng giật mình liền hỏi :

- Vãn sinh mắc phải nan y kỳ bệnh sao? Không. Lão tiền bối nói khó tin quá. Mà, quả đúng như lời tiền bối nói thì đời nào cha của vãn sinh lại dám để cho vãn sinh đi như vầy.

Lão già mặt đỏ mỉm cười, ôn tồn nói :

- Từ lúc gặp chú em đến giờ ta chưa hỏì gì về chú em. Bây giờ ta không hỏi mà lại thử nói ra coi có đúng không nhé?

- Được! Tiền bối nói thử coi.

Lão cưòi :

- Với kết quả của sự thăm mạch bằng chân nguyên của ta thì chú em từ nhỏ đã mắc phải bệnh này rồi. Nơi đơn điền của chú em bị bế tác cho nên chân khí di truyền đến đó đều dừng lại, có đúng không.

Trịnh Kiếm Hồng ra chiều nghĩ ngợi rồi gật đầu.

- À hình như là có. Cháu nghe hơi nằng nặng nơi đó. Nhưng không hiểu nhiều cho lắm.

- Tại chú em chưa luyện công vận khí nên khó thấy rõ ràng được. Có điều ta dám nói chắc là thân sinh chú đã cho chú em uống qua nhiều thuốc rồi.

- Đúng lắm.

- Nhưng tất cả đều vô hiệu quả. Bởi thể thân sinh chú em rất khổ tâm. Nhất là khi nhận thấy mạng sống của chú em không còn bao lâu, nên mới bảo chú em đi ngao du, ngoạn cảnh hầu trước khi chết cũng hưởng được phần nào lạc thú ở đời.

Trịnh Kiếm Hồng trong lòng hơi khó chịu mặt nhăn nhăn lên nói :

- Lão tiền bối nói thế, sao vãn sinh chẳng thấy có triệu chứng nào gọi là sắp chết cả.

- Chú em chưa thấy được triệu chứng xuất hiện trong người là vì...

- Tại sao hả lão tiên bối?

- Vì mấy hôm trước chú em gặp một vị cao thủ. Vị này cho chú em uống qua thuốc làm chất độc tích tụ nơi đơn điền tan dần ra, bây giờ thuốc ấy mất hiệu lực, chất độc tích tụ trở lại. Cao lắm chú em sống được một tháng nữa là cùng.

Trịnh Kiếm Hồng vô cùng kinh ngạc chuyện gì xảy ra, lão già này đều biết cả, nói trúng phong phóc làm như là lão thấy tận mắt, bất giác chàng khẽ rùng mình sợ sệt.

Lão già lại tiếp tục :

- Theo lão phu đoán, sở dĩ thân sinh chú em không luyện võ là vì sợ chân nguyên dao động làm chú em chết sớm. Tuy nhiên thân sinh chú em cũng mong có sự kiện lạ xảy ra cho chú em.

Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :

- Tiền bối nói thế là ý gì?

Lão cười lớn lên và đồng thời ngó lão già mặt trắng hỏi :

- Ngu đệ đoán có đúng không hả sư huynh?

Lão già mặt trang gật đầu :

- Đúng rồi! Tiếp tục với thằng bé đi.

Lão già mặt đỏ quay lại nói với Trịnh Kiếm Hồng :

- Chú em đừng thắc mắc. Sự lạ lùng mà thân sinh chú em mong chờ xảy đến cho chú em biết đâu cứu chú em thoát khỏi mạng chết. Chú em nên hiểu và nghĩ lại xem. Lão phu có một thứ thuốc có thể giải được chất độc trong người của chú em.

Trinh Kiếm Hồng mừng rỡ :

- Tiền bối có thể cho vãn sinh...

- Được! Nhưng mà...

- Tiền bối muốn có điều kiện?

- Đúng!

- Như vậy là sau khi nhận thuốc, vãn sinh phải theo tiền bối học võ.

Lão già mặt đỏ cất tiếng cười khoái trá :

- Đúng! Đúng lắm!

Trịnh Kiếm Hồng thoáng hiện nét mừng rỡ, nhưng rồi xụ mặt xuống nói :

- Mệnh lệnh cha to tát... vãn sinh... vãn sinh... vãn sinh không thế làm vui lòng tiền bối được.

Lão già đang cười ngon trớn vụt ngừng bặt, quắc mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng :

- Vừa rồi lão phu đã nới rõ ý thân sinh của chú em. Chú em phải tỏ ra là người hiểu biết một chút. Sao cứ cứng đầu mãi vậy. Vả lại đời người thấm thoát như bóng câu qua cửa, chú em cũng nên cần lưu lại trên đời một sự nghiệp chớ.

Trịnh Kiếm Hồng suy nghĩ :

- Hai tiếng sự nghiệp to tát quá e vãn sinh đạt không tới.

- Sao mà không?

- Nếu vậy tiền bối cho cháu về xin phép thân phụ đã.

- Không được! Đã chậm lắm rồi.

- Thưa tiền bối, người xưa có nói “Bá thiện hiếu vi tiên”. Nếu không giữ chữ hiếu thì còn nói gì sự nghiệp?

Lão già thở dài nói :

- Chỉ còn một tháng nữa là chú em chết, chú em không sợ sao?

Trịnh Kiếm Hồng thất sắc đáp với giọng run run :

- Mọi việc đều để thân phụ vãn sinh định đoạt.

- Chú em không đổi ý kiến?

Trịnh Kiếm Hồng bình tĩnh đáp :

- Vãn sinh đặt sự sống chết ngoài tai, tiền bối có nói nữa cũng chỉ vô ích thôi.

- Chú em quả là con người có hiếu... nhưng rất tiếc...

Lão già mặt trắng chận lời :

- Nó đã nói như thế còn ở đó mà tiếc. Tiếc cái gì không biết, thôi qua bên kia bày lại ván khác đi...

Nói xong lão khẽ nhún mình, thân ảnh đã qua bên kia ngọc đồi. Thấy vậy lão già mặt đỏ cũng đứng lên theo lão già mặt trắng.

Trịnh Kiếm Hồng đứng trơ vơ một mình, đầu óc quay cuồng không biết bao nhiêu ý nghĩ.

Bất giác chàng thở dài lẩm bẩm :

- Hãy về nhà cho cha quyết định, mình không thể tự ý mà không có sự ưng thuận của ngài được.

Nói đoạn quày quả lên ngựa..

Bên kia ngọn đồi, tiếng cờ di động vang lên lóc cóc.

* * * * *

Không bao lâu, người và ngực Trịnh Kiếm Hồng đã rời chỗ hai lão già có hơn mươi dặm.

Thình lình có tiếng la hét, chen lẫn tiếng binh khí khua động làm chàng giật mình biến hẳn sắc mặt.

- Cái gì xảy ra?

Vừa hỏi Trịnh Kiếm Hồng lập tức hướng về phía ấy. Chàng bắt gặp ngay một nhóm người mười mấy tên hảo hán, mặc sắc phục đen đang vây đánh một người áo trắng.

Tuy không biết võ nghệ, nhưng vì tính hiếu kỳ và lòng nghĩa hiệp bắt đầu chàng không thể làm ngơ. Chàng lập tức phóng ngực chạy riết tới rồi phóng vào giữa vòng vây.

Bọn hảo hán áo đen tưởng cứu binh của đối phương đến liền vẹt ra hai bên định bắt sống luôn một thể. Bởi thế người và ngựa Trịnh Kiếm Hồng không gặp một sự khó khăn nào.

Nhưng vì trớn ngựa quá nhanh, Trịnh Kiếm Hồng gò cương không kịp, may nhờ người áo trắng phóng tới chụp được dây cương. Con tuấn mã mất trớn chồm lên một cái rồi dừng hẳn lại.

Thì ra bóng trắng là một cô gái đẹp nghiêng nước khuynh thành. Tay nàng nắm chặt tay trường kiếm óng ánh sắc vàng. Trên mũi kiếm lại được chạm trổ hình năm con rồng thật tinh vi. Mới trông tưởng như năm con rờng sống đang nhảy múa.

- Thằng ranh con! Mầy tới số rồi sao?

Đang chăm chú nhìn thiếu nữ và thanh Ngũ Long kim kiếm, bỗng nghe tiếng quát, Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại, nghiêm sắc mặt nói :

- Các người ăn nói lễ độ một chút.

- Á! Nhãi con! Đừng lớn lối, sao không chịu xuống ngựa, nạp mạng cho rồi, ở đó lãi nhãi cái gì hả?

Trịnh Kiếm Hồng cười lạt :

- Các người lấy quyền gì bắt ta xuống ngựa?

Lão già râu tóc bạc nhảy ra khỏi đám đông quét thanh trường kiếm vào không khí, và ngửa mặt lên trời cười khanh khách :

- Quyền gì! Ha Ha... thằng nhỏ này ngây thơ lắm. Để ông nói cho mày sáng mắt.

Trịnh Kiếm Hồng quắt mắt lạnh lùng hỏi :

- Nói đi!.

- Quyền của kẻ mạnh! Ha Ha...

Trịnh Kiếm Hồng nổi giận run lên, toan chửi vào mặt tên hảo hán thì chợt nghe tiếng thiếu nữ :

- Ở đây nguy hiểm! Công tử mau lui đi.

Trịnh Kiếm Hồng mở to đôi mắt :

- Đi! Nếu đi thì tôi đâu có xông ngựa vào đây.

Thiếu nữ lộ vẻ mừng rỡ :

- Xin cám ơn lòng tốt của công tử, nhưng công tử không biết võ công thì...

Nàng vừa nói tới đây, chợt lão già tóc bạc hét lên một tiếng, thân ảnh phóng tới, trường kiếm đưa ra chém vút vào bả vai Trịnh Kiếm Hồng.

Nhanh như chớp thiếu nữ phóng gươm ra đỡ.

Ngay khi đó trường kiếm thứ hai lao vút qua hông Trịnh Kiếm Hồng.

Thiếu nữ hốt hoảng, thu gươm về quật ngược ra sau, nhưng đã trễ...

Nói về Trịnh Kiếm Hồng, tuy chàng không biết võ công, nhưng nhờ tinh ý nhanh nhẹn mắt nhác thấy kiếm quang, lập tức chàng cúi rạp sát mình ngựa.

Bựt! Một tiếng mũi kiếm đối phương chặt đứt túi hành trang trên vai chàng, đồ đạc trong túi văng đổ tháo ra.

Nhờ thế, chàng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Thật là may.

Lão già tóc bạc sau khi chém đứt túi hành trang trên vai chàng, lại liền nhảy tới thấy bìa bảo kinh, lão vội nhặt lên rồi vội quát lớn :

- Tất cả dừng tay.

Mấy tên hảo hán đang bươi kiếm đánh thiếu nữ thình lình nghe tiếng của lão già vội thu binh khí về, nhảy lui lại. Thấy thế thiếu nữ cũng hạ kiếm bước trở lại bên Trịnh Kiếm Hồng.

- Công tử mau thoát cho rồi. Để tôi đối phó vói chúng.

Trịnh Kiếm Hồng chưa kịp đáp, lão già tóc bạc đã bước tới trước mặt Trịnh Kiếm Hồng rồi quỳ xuống nói bằng giọng run run :

- Hậu bối là Độc Thủ Phùng Tử An xin bái kiến Võ lâm Tôn chủ.

Lời nói của lão già làm đồng bọn cả kinh vội quì xuống, đồng thanh nói :

- Xin kính chào Tôn chủ.

Sự kiện thay đổi quá đột ngột, khiến thiếu nữ ngơ ngác không hiểu gì ráo. Nàng hết đưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng lại nhìn bọn hảo hán.

Nàng không thể nào tin một tên thư sinh tay yếu, chân mềm như thế kia lại mang danh hiệu là “Vô lâm Tôn chủ” được. Thật ra tréo cẳng ngỗng.

Phùng Tử An sau khi bái xong, tay nâng bìa bảo kinh, kính cẩn dâng lên Trịnh Kiếm Hồng và nói :

- Vừa rồi chúng tôi lõ tay xức phạm, xin Tôn chủ tha lỗi cho..

Trịnh Kiếm Hồng đưa tay nhận bìa bảo kinh rồi nghiêm trang nói :

- Cho các ngươi đứng dậy.

Mấy tên hảo hán đồng thanh nói :

- Xin đa tạ ngàì.

Trịnh Kiếm Hồng hướng qua Độc Thủ Phụng Tử An hỏi :

- Tại sao một bọn đông như các người lại đi ăn hiếp một thiếu nữ, các người có thấy nhục không?

Phùng Tử An tái mặt, ấp úng nới :

- Vì chúng tôi trót dại...

- Dại cái gì?

- Thưa Tôn chủ, trên tay cô nương này có cây “Ngũ Long kim kiếm”.

- Rồi sao?

- Chúng tôi muốn mượn...

- Người ta không cho các người vây đánh phải không?

- Dạ... phải.

Trịnh Kiếm Hồng cười lên khanh khách đưa tay ra định tát Phùng Tử An một tát bỏ thói ngang tàng. Nhưng chợt nhớ mình không biết tí gì võ công, từ từ để xuống gằn giọng :

- Ta đã đi guốc trong bụng các người, đừng hòng qua mặt ta chạy tội. Nhưng nghĩ đây là lần đầu nên ta bỏ qua. Lần sau ra bắt gặp đừng có trách. Thôi, cút đi.

Nghe xong, Phùng Tử An cúi đầu chào Trịnh Kiếm Hồng rồi lập tức ra lệnh cho đồng bọn rút lui. Thoáng cái mười mấy tên hảo hán khuất dạng vào rừng sâu.

Trịnh Kiếm Hồng toan thúc ngựa đi. Chợt thiếu nữ bước tới nắm dây cương.

- Công tử là “Võ lâm Tôn chủ”, xin lỗi vì không biết nên đã thất lễ.

Trịnh Kiếm Hồng ngó thiếu nữ vội cười lớn :

- Cô nương lầm rồi! Tôi không phải là “Võ lâm Tôn chủ” Bọn khốn ấy nói láo đó.

- Láo?

- Cô nương không tin à?

Nói xong, Trịnh Kiếm Hồng lộ vẻ mắc cở, mặt đỏ ửng lên như mặt cô gái.

Thấy thế, thiếu nữ không hỏi nữa, lãng qua chuyện khác.

- Công tử ở đâu đi ngang qua đây?

- Bên ngọn đồi phía nam kia.

- Công tử làm gì bên ấy?

- Coi hai lão già đánh cờ.

- Thế à?

- Cô nương thật là người phi thường, một mình mà dám chống cả mười mấy tên.

Thiếu nữ đỏ mặt nói :

- Công tử quá khen làm tôi thêm xấu hổ.

Trịnh Kiếm Hồng cười nói :

- Người xấu hổ là tôi đây. Cô nương đừng quá khiêm nhường.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn :

- Ý công tử muốn nói...

- Tôi muốn nói làm thân con trai mà không biết võ nghệ...

Thiếu nữ chận lời :

- Công tử đừng nói thế, tuy công tử không biết võ công nhưng đâu có thua bậc anh hùng.

- Anh hùng! Hai tiếng ấy to tát quá...

Thiếu nữ nghiêm giọng :

- Tôi nói thật, chứ không có ý mỉa mai, công tử đừng hiểu lầm. Tôi rất kính phục công tử.

- Kính phục tôi! Không. Tôi chỉ là một thư sinh tiểu tốt có gì đáng để cô nương kính phục. Phải chi tôi biết võ công...