Bích Linh Ma Ảnh

Chương 41: Lâm nguy




Lý Minh Châu hiểu ý, hỏi :

- Giáo chủ muốn thế nào mau nói đi. Chúng tôi không có thời giờ nhiều.

Nàng dứt lời liền hướng qua Trịnh Kiếm Hồng thúc hối :

- Thôi chúng ta đi đi anh.

Cô Lâu giáo chủ vội hét :

- Khoan đã.

Lý Minh Châu hỏi :

- Còn chuyện gì?

Tiếng Lý Minh Châu chưa dứt, Cô Lâu giáo chủ liền đưa tay vẫy một cái, tức thì ánh sáng lân tinh tứ phía xuất hiện lập lòe, bay xẹt như muôn ngàn ánh sao rơi.

- Cô nương kia nghe ta hỏi đây. Cô nói cô đã biết qua khí giới của ta phải không?

Lý Minh Châu ung dung đáp :

- Đúng rồi!

- Tại sao còn dám đi vào “hố xương người” của ta?

Lý Minh Châu không khỏi thầm sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cười lạt :

- Giáo chủ, ngươi đừng quá tự hào. Chúng tôi tuy biết có “hố xương người”.

Nhưng muốn vào thì cứ nào, có gì dám với lại không dám.

Cô Lâu giáo chủ bỗng cất tiếng cười âm trầm :

- Khà... khà!... Tốt lắm! Khà khà!... Ngươi dám qua mặt ta ư?

- Đừng nói bậy!

- Nói bậy à? Để ta cho ngươi coi sự lợi hại của Cô Lâu giáo này.

- Vậy thử đưa ra xem!

- Nhưng trước khi cho ngươi thấy sự lợi hại của bản giáo, ta cần nói rõ là bọn chúng bây vì không biết chỗ “hố xương người” nên mới đi lạc vào. Nếu trước kia bọn chúng bây biết được, thì đâu vào đấy làm chi cho bị khốn.

- Ngươi lầm rồi!

- Đừng ngạo mạn! Ngươi tưởng ta là thằng ngu ngốc sao? Võ lâm cao thủ đệ nhứt thiên hạ nếu muốn qua ngang đây, đều phải đánh một vòng thật xa tránh cái hố này, huống chi đồ nhãi con chúng bây sức mấy mà dám vào.

Đoạn hướng qua Trịnh Kiếm Hồng y nói tiếp :

- Bản Giáo xin hỏi Tôn chủ, bây giờ Ngài tính sao đây? Hợp tác với chúng tôi hay không thì Ngài dứt khoát cho một tiếng.

Lý Minh Châu nháy mắt ra hiệu Trịnh Kiếm Hồng đừng thèm cãi lẫy, đi cho rồi.

Trịnh Kiếm Hồng gật đầu. Rồi nhanh như chớp hai người phóng mình nhảy vọt đi.

Cô Lâu giáo chủ biết trước, liền khi thấy hai người nhún mình chạy, y tung người chận ngang đường.

- Khà khà!... Chúng bây định thoát thân phải không?

Trịnh Kiếm Hồng giật mình thất sắc. Chàng không ngờ đối phương khinh công quá cao siêu làm chàng e dè, không dám coi thường địch thủ.

- Sao? Trả lời dứt khoát đi.

Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt lên, đáp :

- Ta không hợp tác.

Tiếng chàng vừa dứt, Cô Lâu giáo chủ giở hữu chưởng nhắm ngay Trịnh Kiếm Hồng đánh ra một luồng lân tinh xanh lét, tả chưởng quật qua Lý Minh Châu mấy mũi “Bạch Cốt âm kiếm”.

Trịnh Kiếm Hồng dùng chiêu “Diêm Vương Câu Hồn” đưa ra đỡ...

Bùng!

Chất lân tinh bị chưởng lực Trịnh Kiếm Hồng đập văng tủa ra như ngọn pháo bông.

Trong khi đó, Lý Minh Châu lo dẹp mười mấy mũi “Bạch Cốt âm kiếm”.

Cô Lâu giáo chủ nhờ khinh công giỏi, địa thế thuận tiện nhưng cũng không tránh khỏi chấn động, lui ra hai ba bước.

Đột nhiên tay Cô Lâu giáo chủ vỗ bốp một tiếng, mấy đốm lân tinh biến mất, y và các môn hạ cũng không còn thấy đâu nữa.

Bầu trời trở lại tối như mực.

Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu tức khắc phóng mình chạy, nhưng không còn thấy đâu là đường đi nước bước.

Hai người cả kinh còn đang đứng ngẩn ngơ thì có tiếng cười âm trầm lạnh lẽo nổi lên tứ phía khiến người nghe bắt rùng mình, toát mồ hôi.

Lý Minh Châu vụt kêu lên thất thanh :

- Anh Hồng...

Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại, thấy Lý Minh Châu người bị lún xuống hơn phân nửa.

- Em đừng sợ! Có anh đây.

Vừa trấn tĩnh nàng, thân ảnh chàng cũng vừa bay vọt tới.

Chân mới chấm mặt đất, chàng cảm thấy đất nhuyễn nhừ như bột, hết sức kỳ lạ khiến chàng lạnh mình thiếu điều nhảy dựng lên.

Lý Minh Châu sợ hãi, với nắm lấy tay Trịnh Kiếm Hồng hỏi :

- Anh! Đây sao giống như ta đứng trong tro than vậy.

Trịnh Kiếm Hồng liền hốt lên một nắm, dùng hai luồng nhỡn tuyến khám xét.

Sau cùng dùng hai đầu ngón tay xoa xoa vào nhau.

Lý Minh Châu thấy người chàng rung động, biết gặp nguy vội hỏi :

- Sao? Có gì lạ không anh?

Trịnh Kiếm Hồng thốt với giọng run run :

- Đây không phải là đất hay cát mà là... tro xương người.

- Hả? Anh nói cái gì?

Nàng cũng bắt đầu run sợ và cảm thấy lạnh người.

- Anh bảo là tro xương, như vậy chúng ta đã lọt vào hố xương người của bọn khốn ấy rồi.

- Em Châu, sao lúc nãy em bảo là biết rõ địa thế hố này?

- Nào em có biết chi đâu, chỉ nghe người ta đồn và nói xạo với lão ấy thôi.

- Vậy à!

Chàng nghĩ dù có hỏi nàng nữa cũng vô ích, chi bằng tìm phương kế thoát thân.

Mắt chàng đảo đi đảo lại khắp vòng chỉ thấy tứ bề tối đen. Khí lạnh lại xông ra buốt người. Cảnh vật chìm đắm yên tịnh.

Trịnh Kiếm Hồng có cảm tưởng như mình đang bị chôn lơ lửng trong lòng đất.

Lý Minh Châu là người rất bình tĩnh và gan dạ. Thế mà đứng trước cảnh quái dị này không tránh được hãi hùng. Nàng bấu ôm lấy chàng như con chim non vừa ra khỏi tổ gặp phải bão tố liền chui vào lòng mẹ nhờ sự che chở.

Trịnh Kiếm Hồng tay quàng ôm sát người yêu đứng không dám nhúc nhích.

Vì mỗi cái cử động rất khẽ là người bị lún sâu thêm.

Lý Minh Châu sợ sệt nói :

- Hồng huynh! Anh xem trời tối như mực mà lại cũng không thấy ánh đèn ma, khủng khiếp quá...

Trịnh Kiếm Hồng kề môi hôn phớt lên tóc nàng :

- Đừng sợ em! Có anh đây mà!

Lý Minh Châu cảm thấy mình lúc này yếu đuối quá, dường như tất cả nghị lực thường ngày bỗng tiêu tan đâu mất. Nàng chỉ còn biết trông cậy vào người yêu.

Thình lình, luồng hàn khí từ trong hố xương người bốc lên như gió bão, làm tro xương bay tung mù mịt, chất lân tinh đảo lộn, bay xẹt sáng ngời như sao băng, khiến người trông thấy phát sợ run tưởng mình đang bước vào một thế giới huyền ảo quái dị.

Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu đứng yên một chỗ, không dám nhúc nhích. Họ cứ giữ bình tĩnh nhưng trước hiện tượng quái dị cũng không tránh được sự chấn động tâm thần.

Đột nhiên...

Bùng! Bùng! Bùng!

Liên tiếp ba bốn tiếng nổ vang dội, ánh lửa tủa sáng rực, phá tan cảnh trời âm u.

Trịnh Kiếm Hồng giật mình kêu lên :

- Lân Tinh Ma Hỏa!

Lý Minh Châu gật đầu nói :

- Có lẽ là nó.

- Đúng là Lân Tinh Ma Hỏa rồi.

- Em chẳng thấy từng khối sáng xanh lè bay chạm vào nhau, nổ tung đó sao?

- Em tưởng...

- Thật tình em không biết à?

- Em đã nói với anh lúc nãy là em không biết chi cả.

Trịnh Kiếm Hồng nhăn mặt, mắt đảo tứ phía theo dõi từng khối lân tinh đang di chuyển lẫn lộn trong tro xương bay trên không.

Lý Minh Châu lo âu hỏi :

- Hồng huynh, chúng ta tính sao đây?

- Việc này...

- Á! Anh Hồng xem... xem nó...

Lý Minh Châu hốt hoảng vội la lên thất thanh.

Trịnh Kiếm Hồng quay lại nhìn theo ngón tay nàng thì chỉ thấy một loạt ba bốn khối lân tinh sáng ngời bay xẹt về phía hai người với tốc độ mau kinh khủng.

Trịnh Kiếm Hồng rất bình tĩnh nói :

- Không sao đâu. Chờ nó tới gần anh dùng chưởng đánh là yên việc.

Lý Minh Châu hơi yên tâm nhưng không khỏi lo ngại :

- Nhưng chỗ chúng ta cử động thì bị lún...

Tiếng nàng chưa dứt, ba bốn khối lân tinh đã chói lòa xẹt tới sát bên mình.

Trịnh Kiếm Hồng nhanh như chớp tung ra một chưởng “Diêm Vương Câu Hồn” đồng thời tả thủ chụp tay Lý Minh Châu sử dụng thuật khinh công tuyệt đỉnh “Long Vân Sơ Hiện” bay vọt lên.

Bùng! Bùng!...

Chưởng lực Trịnh Kiếm Hồng đập mạnh vào mấy khối lân tinh bể tan ra. Lửa bốc cháy khét lẹt.

Nhờ sự va chạm của chưởng lực và mấy khối lân tinh đẩy Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu văng ra xa hơn mấy trượng. Dù thế, hai người cũng không thoát khỏi hố xương người.

Chân hai người vừa chạm xuống là gặp ngay phải tro xương. Nhưng nhờ thân pháp tuyệt thế khinh công thượng đẳng nên thân ảnh họ rơi xuống nhẹ nhàng như hai chiếc lá rơi nên không bị lún.

Ngay khi đó, bảy tám khối lân tinh khác đuổi tới, rít gió vù vù và phát ra hơi nóng như thiêu như đốt nghe khét lẹt, khó thở vô cùng.

Lập tức Trịnh Kiếm Hồng đẩy ra liên tiếp ba bốn chưởng “Diêm Vương Cầu Hồn”.

Bằng! Bằng! Bằng!...

Một vùng lửa phát cháy đỏ trời thì Trịnh Kiếm Hồng dùng khinh công đưa Lý Minh Châu đi được một khoảng xa xa bốn trượng thoát khỏi hiểm địa.

Lý Minh Châu trải qua một sự khủng khiếp lại thêm trong người bị độc “Vô Tâm thảo” sức lực yếu dần, người nàng lạnh toát, tay chân dịu nhiễu không còn đủ sức đứng vững.

Trịnh Kiếm Hồng thấy thế hoảng hốt, liền điểm ngay các động mạch chủ của nàng. Rồi vận công truyền chân khí áp vào hai huyệt Đan Điền và Khí Hải.

Giây lát, nàng cảm thấy trong người ấm lại, tỉnh táo như không có sự gì đáng sợ xảy ra.

Trịnh Kiếm Hồng thấy không còn gì nguy hiểm, đáng ngại cho nàng, lập tức bế nàng lên vai, giở thuật khinh công lướt đi.

Giữa lúc ấy năm sáu khối “Lân Tinh Ma Hỏa” bay áp tới và mùi khét lẹt của xương thiêu xông lên nực mũi.

Trịnh Kiếm Hồng chân vẫn thoăn thoắt chạy, tả chưởng đẩy về phía sau.

Cứ thế tiếng nổ vang rền ầm ầm, rừng núi chấn động rung rinh, lửa cháy sáng rực.

Lý Minh Châu nhờ Trịnh Kiếm Hồng truyền chân khí trong người không phải sợ gì nữa. Nàng thầm vận công, đề khí, tay chân tự nhiên cử động được như thường.

Nhìn lại, thấy Trịnh Kiếm Hồng đã đưa nàng đi có trên ba bốn dặm.

Bây giờ nàng mới hiểu Trịnh Kiếm Hồng không hề sợ hơi độc “Lân Tinh Ma Hỏa” nên mới lao mình, đi tìm Cô Lâu giáo.

Đột nhiên...

Trước mặt hai người xuất hiện một ngọn đèn ma leo lét kỳ dị.

Lý Minh Châu vội nói :

- Hồng huynh, lão ma ở phía trước chúng ta đó.

- Đúng là chúng nó chớ không ai.

Tiếng Trịnh Kiếm Hồng chưa dứt, ngọn đèn leo lét ấy vụt tắt ngấm.

Cảnh vật trở lại tối âm u.

Bốn bề im phăng phắc.

Trịnh Kiếm Hồng vô cùng ngạc nhiên :

- Sao... sao nó tắt rồi em?