Bích Hải Quang

Chương 40






Mười hai dòng nước xoáy đánh vào nhau trên biển xanh mờ mịt, nhìn thoáng qua cứ nghĩ dưới mặt biển vô cùng yên tĩnh, nhưng lại ẩn giấu một mạch nước ngầm mãnh liệt không thể nhìn thấy.
Nếu muốn vào Thiên Khu, phải qua được mười hai dòng nước xoáy này trước.

Dõi mắt nhìn lại, đảo Thiên Khu nằm ngay trung tâm được mười hai dòng nước xoáy bao quanh, hơn nữa sương mù bao phủ vô cùng dày, những hình ảnh núi rừng màu xanh như ẩn như hiện kia, khiến ta nhìn không rõ hình dáng của đảo.

Dường như Nhược Yên nghĩ đến điều gì, nàng nhìn Ảm Nhi, "Tứ muội, muội có..."
Không đợi Nhược Yên hỏi hết câu, Ảm Nhi lấy ra hai viên thuốc trong áo, kéo tay Nhược Yên đặt vào tay nàng, khẽ mỉm cười.

Nhược Yên mỉm cười nói cảm ơn với Ảm Nhi, xoay người đưa một viên cho Hoán Thần, viên còn lại đưa cho Tiểu Phách Tử, "Chung quanh đảo bao phủ khói độc, hai người mau chóng ăn thứ này vào đi."
Đồng thời gật đầu, Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử ăn viên thuốc.

"Lên đảo Thiên Khu cần phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đi lung tung, nếu vô ý trúng phải cơ quan, ta cũng không thể cứu được hai người." Nhược Yên không quên dặn dò.

Tiểu Phách Tử không nhịn được hít sâu, "Nhiều cơ quan vậy à, ta có thể không cần lên đảo không?"
Ảm Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, giơ tay vạch ngang cổ mình, ý bảo không đi thì chỉ có chết.

Tiểu Phách Tử nhẹ giọng ho khan, lùi về sau một bước.


"Chúng ta sắp vào đảo Thiên Khu rồi!" Hợp Hoan đứng ở khoang lái vui mừng reo hò, thuyền rồng đã nhanh chóng lướt vào sương mù.

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng trùng độc vỗ cánh, khi đi vào sương mù, dường như có thứ gì giống trùng độc lướt qua mặt, làm cho người ta không tự chủ được run rẩy, đáy lòng có chút tê dại.

Xuyên qua sương mù, bỗng nhiên tầm mắt trở nên sáng rõ.

Chỉ thấy một hải đảo xanh tươi đứng sừng sững trước mắt, núi cao bao phủ phía Bắc, cây xanh chọc trời, rậm rạp tươi tốt, phía Nam là thảm cỏ, hơn nữa còn có một khu rừng hoa đào rực lửa, nở rộ sáng rực, phía Tây là nơi đặt bến tàu, có một đường mòn màu xanh nối đến trung tâm đảo Thiên Khu.

Thuyền rồng từ từ đến gần bến tàu, thả mỏ neo xuống biển, cuối cùng cũng dừng lại.

Hoán Thần xuống thuyền rồng, bối rối nhìn nơi này, đảo Thiên Khu trong truyền thuyết là đây sao, thậm chí không hề có bất kỳ thủ vệ nào, chẳng lẽ đúng theo lời là vì nơi này rất nhiều cơ quan, vì vậy không cần một binh một tốt vẫn đủ khả năng bảo vệ nơi này bình yên?
Ảm Nhi chỉ chỉ đường mòn, gật gật đầu.

Nhược Yên mỉm cười gật đầu, "Tứ muội, muội đi trước chuẩn bị đi, đợi chúng ta gặp bà bà xong thì bảy tỷ muội chúng ta lại đoàn tụ cùng nhau."
Ảm Nhi mỉm cười kéo kéo Hợp Hoan, chỉ chỉ đỉnh núi đảo Thiên Khu.

"Ý tỷ là lục tỷ đang chờ ta ở đó?" Hợp Hoan không nhịn được mỉm cười rực rỡ.

Ảm Nhi gật gật đầu.

Hợp Hoan quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Phách Tử, cười nhạt, "Tứ tỷ, ta đi gặp lục tỷ trước rồi lại đến tìm tỷ, chúng ta chuẩn bị thức ăn cùng nhau nhé."
Ảm Nhi gật đầu, xoa xoa đầu Hợp Hoan.

"Ta không sao..." Hợp Hoan khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Nhược Yên cùng Hoài Băng, "Ta đi tìm lục tỷ trước."
"Đi đi." Nhược Yên gật đầu mỉm cười.

Hợp Hoan đáp một tiếng, vội vàng chạy đến đỉnh núi đảo Thiên Khu.

Nhược Yên nắm chặt tay Hoán Thần, bỗng nhiên hơi lo lắng, "Hoán Thần, chúng ta đi gặp bà bà thôi."
Hoán Thần cầm chặt tay Nhược Yên, thản nhiên mỉm cười, "Được."
Hoài Băng trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Tiểu quỷ nhát gan, đi thôi."
Tiểu Phách Tử gật gật đầu, kéo áo Hoài Băng, "Bà bà có ăn thịt người không?"
Hoài Băng không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi có thể to gan hơn được không?"
Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, "Ta đã quen cuộc sống tự do tự tại rồi, nhưng bây giờ bị chôn chân ở đây, trong lòng ta luôn có cảm giác ta sẽ bị ăn sạch..."

"Ngươi có thể không cần chôn chân ở đây, bà bà đã hạ lệnh giết rồi, nếu như ngươi không vào đảo, chỉ có con đường chết!" Hoài Băng hất tay Tiểu Phách Tử, "Làm cô hồn dã quỷ, ngươi sẽ được tự do tự tại."
"Ây chời..." Tiểu Phách Tử cuống quít lắc đầu, "Hoài Băng, xem như muốn giết ta cũng chỉ có thể là ngươi thôi.".

truyện xuyên nhanh
"Ngươi..." Hoài Băng cảm thấy dở khóc dở cười, quay mặt đi, chỉ thấy Nhược Yên cùng Hoán Thần đang mỉm cười nhìn hai người, Hoài Băng không khỏi cảm thấy hai má nóng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử lần nữa, "Ta...!ta đi gặp bà bà trước!"
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử âm thầm gọi một tiếng "Ngươi chờ ta chút."
Bỗng nhiên Nhược Yên ngăn cản Tiểu Phách Tử, nghiêm túc nhìn nàng, "Tiểu Phách Tử, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ câu này."
"Câu gì?" Tiểu Phách Tử nhìn Nhược Yên.

"Ngươi làm tổn thương thất muội đã đành, nhưng ngũ muội cũng là cô nương tốt, nếu như ngươi tiếp tục làm tổn thương nàng, ta sẽ giết ngươi." Lời Nhược Yên nói vô cùng bình tĩnh, hơn nữa trong lúc mơ hồ có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tiểu Phách Tử nghiêm túc gật đầu, "Ta hiểu, tam cô nương, lần này người có thể yên tâm."
"Chắc chắn trong lòng ngũ muội hiện giờ rất loạn, chi bằng ngươi để cho nàng bình tâm lại trước, còn ngươi theo ta đi gặp bà bà, nhớ kỹ, đừng đi lung tung, đừng động đến cơ quan gì rất dễ mất mạng." Nhược Yên trầm giọng dứt lời, lắc đầu.

"Được." Tiểu Phách Tử gật đầu theo Nhược Yên đi vào trong núi.

Một tiểu đình làm bằng gỗ đen đứng sừng sững trên đỉnh núi, gió mát thổi từ từ, mỗi lần bước vào trong đình sẽ làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, giống như lúc nào cũng có thể bị cơn gió trong tiểu đình này thổi đi, bay lượn giữa đất trời.

Thiếu nữ bạch y im lặng nghiêng người ngồi trong đình, mảnh dây tua màu trắng cột giữa tóc hơi bay lên trong làn gió, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hợp Hoan, chẳng qua chỉ chậm rãi ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng.
"Lục tỷ!" Hợp Hoan kích động chạy đến ôm lấy cổ thiếu nữ bạch y, "Ta trở về lần này, tỷ có thứ gì hay ho cho ta chơi không?"
Mỉm cười yêu thương, lục cô nương lấy ra một bình thuốc nhỏ trong áo, kéo tay Hợp Hoan, trút viên thuốc vào bàn tay nàng, "Cho muội nếm thứ này."
Hợp Hoan đưa thuốc sát vào mũi, ngửi ngửi một chút, "Viên thuốc này thơm quá à."
"Muội ăn thử xem." Lục cô nương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối bời của Hợp Hoan, "Lần này về đây, chắc muội đã trải qua khá nhiều chuyện rồi."
Hợp Hoan ăn viên thuốc, vừa ngậm trong miệng một mùi thơm đã truyền vào lòng, đầu lưỡi nếm được mùi vị trong trẻo không thể diễn tả được, Hợp Hoan vui vẻ hỏi: "Lục tỷ, thuốc này là gì vậy? Ăn rất ngon?"
Chỉ thấy lục cô nương mỉm cười đặt bình thuốc trong tay Hợp Hoan, "Nếu ngon thì mỗi ngày ăn một viên."
Hợp Hoan khó hiểu nhìn lục cô nương, "Chẳng lẽ thứ này là Sinh Cơ Hoàn?"
Lục cô nương hơi ngẩn ra, nhàn nhạt mỉm cười, "Không tính là Sinh Cơ Hoàn, chẳng qua là thuốc ta mới điều chế thôi, yên tâm, nếu muội không thích ta sẽ không lừa muội ăn."
"Lục tỷ..." Trong lòng Hợp Hoan có chút chua xót, cầm chặt tay nàng, "Nghĩ đi nghĩ lại là tỷ hiểu ta nhất."
"Ta không đau lòng vì muội, vậy còn ai đau đây?" Lục cô nương nắm chặt tay Hợp Hoan, "Lần này trở về, chúng ta nói với bà bà đừng phái muội rời khỏi đảo nữa, ở lại đảo Thiên Khu này đi."
Hợp Hoan mỉm cười gật đầu, "Rời khỏi đảo cũng tốt mà, lục tỷ, tỷ nhìn ta thử xem, có phải trưởng thành hơn hay không?"
Tỉ mỉ quan sát Hợp Hoan, chân mày lục cô nương nhíu lại, "Muội khóc sao." Đột nhiên nụ cười trên mặt nàng biến mất, "Là ai dám bắt nạt muội, ta cho hắn nếm châm, xem thử hắn có thể chịu nổi đau đớn không!"
"Ta...!ta khóc khi nào?" Hợp Hoan hốt hoảng cười cười, "Lục tỷ, ta chỉ hơi mệt thôi."
"Mệt thế nào?" Lục cô nương nhìn kỹ Hợp Hoan lần nữa, "Là trong lòng mệt phải không?"
"Ta..." Trong lòng Hợp Hoan khẽ đau, "Ta không sao, thật sự không sao."
"Thật ra muội không nói ta cũng biết." Bỗng nhiên lục cô nương cười vô cùng đau lòng, "Mỗi lần đại tỷ thăm dò tin tức trở về từ Lôi Châu, đều nhắc đến tên một người, phi trộm Mặc Phách."

"Lục tỷ!" Hợp Hoan vô cùng kinh hãi, "Chuyện mấy năm gần đây ở Lôi Châu, bà bà cùng các tỷ đều biết hết sao?"
"Bà bà là người thế nào, muội còn không rõ? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà đại tỷ không dò ra được." Lục cô nương nặng nề thở dài, "Muội thích hắn lắm à?"
"Lục tỷ, đừng nhắc đến nàng, ta không cần nàng nữa." Hợp Hoan cúi đầu, "Ta chỉ cần sáu vị tỷ tỷ thương yêu ta là được rồi..."
"Thất muội..." Lục cô nương ôm Hợp Hoan vào lòng, "Muội thật ngốc quá."
"Ta không phải ngốc, con mọt sách mới đúng." Bỗng nhiên Hợp Hoan mỉm cười, đỏ mặt nói: "Nàng ngốc lắm, ngốc đến nỗi không biết khi dễ tam tỷ."
"Con mọt sách?" Lục cô nương có chút khó hiểu, nhưng ánh mắt nàng đột nhiên trầm xuống, dường như nghĩ đến tên một người, "Muội nói đến có phải là người khiến tam tỷ cãi lại sát lệnh của bà bà, tri phủ Lôi Châu, Tô Hoán Thần?"
"A a, chính là nàng." Hợp Hoan cười hì hì nhìn lục cô nương, "Thật ra nàng là nữ nhi mà, vì tam tỷ, ngay cả tri phủ cũng không làm, đúng thế nha, thật ngốc quá mà, cởi yếm tam tỷ rồi, vậy mà không biết khi dễ tam tỷ..."
"Tam tỷ, nàng..." Lục cô nương vô cùng bất ngờ, "Nàng chấp nhận nữ tử cùng nữ tử..."
"Thật ra Tiểu Phách Tử cũng là nữ nhi mà." Nụ cười trên mặt Hợp Hoan cứng lại, "Chỉ tiếc, cho dù ta chấp nhận, nhưng nàng cũng không phải là phu lang của ta."
"Thất muội..." Lục cô nương âm thầm gọi một tiếng, trong mắt nàng đều tràn đầy phức tạp.

Hợp Hoan lắc lắc đầu, "Ta không sao, trên đời này không có chuyện gì mà Tây Môn Hợp Hoan ta không vượt qua được." Vừa dứt lời, Hợp Hoan mỉm cười nhìn lục cô nương, "Ta nói riêng cho tỷ biết, thật ra tam tỷ cũng không biết cách khi dễ con mọt sách, hì hì, lục tỷ à lục tỷ, tối nay bảy tỷ muội chúng ta hội họp, tỷ nhớ chỉ bảo tam tỷ một chút."
Lục cô nương mỉm cười lắc đầu, "Ta không quan tâm chuyện tam tỷ, ta cũng không quan tâm Tô Hoán Thần biết làm chuyện này không." Bỗng nhiên nụ cười trên mặt nàng biến mất, nghiêm túc nhìn Hợp Hoan, "Ta chỉ muốn làm cho thất muội của ta vui vẻ.

Thất muội, muội nói xem, muội muốn điều gì?"
"Lục tỷ..." Trong lòng Hợp Hoan nóng lên, chẳng qua nàng chỉ lắc lắc đầu, lên tiếng nói: "Ở Lôi Châu có tam tỷ thương ta, trên đường trở về có ngũ tỷ bảo vệ ta, còn đảo Thiên Khu có lục tỷ nói chuyện cùng ta, ta đã rất vui vẻ rồi."
Lục cô nương cưng chiều xoa xoa đầu Hợp Hoan, im lặng mỉm cười.

Giơ tay khẽ chạm vào vết sẹo trên chân mày Hợp Hoan, lục cô nương chỉ cười rồi thở dài, thất muội, muội sẽ ổn thôi, rồi có một ngày muội sẽ nhìn thấy vết sẹo này biến mất...!
Mặc Phách, ngươi thật không biết quý trọng, mất đi thất muội, sau này ngươi sẽ phải hối hận.

Hợp Hoan ngẩng mặt nhìn lục cô nương, "Lục tỷ, ta không sao...!ta không quan tâm...!vết sẹo này..."
Lục cô nương không tự chủ được đỏ hồng cả mặt, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng mỉm cười, lắc lắc đầu, "Ta không quan tâm chuyện người khác, đời ta chỉ muốn làm một chuyện..."
"Chuyện gì?" Hợp Hoan chớp chớp mắt.

"Đợi lúc thích hợp, ta sẽ cho muội biết." Lục cô nương chớp chớp mắt nhìn Hợp Hoan, hít thật sâu làm tiếng tim đập kịch liệt của mình chậm lại.

Thất muội, chỉ hi vọng một ngày, muội không gọi ta là lục tỷ nữa, mà chỉ gọi tên của ta - Hoa Mộ Ly..