Bích Hải Quang

Chương 30






"Tô đại nhân! Phát hiện thuyền loạn đảng!"
Nghe thấy Cẩm Y Vệ bẩm báo, cuối cùng chân mày đang nhíu chặt của Tô Thành cũng được giãn ra: "Rất tốt!"
Lôi Thiên Hộ thở phảo nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, các nàng nhìn thấy chiến thuyền triều đình lại không có chạy bao xa."
Chỉ thấy Tô Thành lắc lắc đầu: "Sai, thật ra các nàng muốn trốn chạy, chẳng qua là gặp phải cái gì bắt buộc phải đi vòng, thay đổi lộ trình."
Ánh mắt Tô Thành trầm xuống cực kỳ rét lạnh: "Sau này nếu như lại truy lùng khâm phạm cần phải thận trọng một chút, nghìn vạn lần không được khinh thường để bị phát hiện ra hành tung." Điệt nhi, tối nay con dẫn thúc thúc chạy một vòng lớn như vậy, rốt cuộc thì muốn làm gì?
"Thừa dịp trời tối thế này cẩn thận đi theo, tuyệt đối không được để các nàng chạy xa lần nữa." Tô Thành khẽ hạ lệnh, Cẩm Y Vệ ôm quyền xoay người rời khỏi khoang thuyền.

Lôi Thiên Hộ lại nghi ngờ lắc đầu: "Tô đại nhân, vì sao không trực tiếp bắt các nàng đi? Thừa dịp trời tối xuống tay lại càng thuận lợi."
"Tức nước vỡ bờ, uy thế không giảm." Tô Thành trầm giọng thở dài: "Trên tường thành Lôi Châu, chẳng lẽ ngươi còn chưa lĩnh giáo được lợi hại của các nàng hay sao? Ngay cả tính mạng cũng không cần, nếu dùng cương đối cương, không chừng ép các nàng nhảy xuống biển tự vẫn, vậy...!công sức chúng ta xem như đổ sông đổ biển rồi."
"Vẫn là đại nhân anh minh." Lôi Thiên Hộ gật gật đầu.

Chỉ thấy Tô Thành cười rét lạnh, từ trong cửa sổ khoang thuyền nhìn ánh lửa nhỏ xa xa bên chiếc thuyền kia, Tô Uyển, lần này thúc thúc muốn xem thử, làm sao con có thể thay đổi được càn khôn?
"Lạ thật, hình như những chiếc thuyền kia đã đi xa rồi." Hợp Hoan có chút thất vọng khẽ thở dài.


Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, đau lòng liếc mắt nhìn thuyền rồng bị hành hạ vô cùng thê thảm: "Chuyện chúng ta cần phải làm nhất không phải là tìm thuyền buôn, mà là tìm được hòn đảo nhỏ nào đó mà cập vào, nếu thuyền này không được sửa chữa sớm muộn gì cũng chìm."
"Nếu muốn tìm đảo nhỏ ta biết một chỗ, chắc chắn ở đó sẽ được an toàn." Bỗng nhiên Hợp Hoan nghĩ đến điều gì, nhìn Nhược Yên trên thuyền kêu to: "Tam tỷ, chúng ta có thể đến đảo Quy Khư nghỉ ngơi một ngày để mọi người hồi phục, sửa chữa thuyền theo lời Tiểu Phách Tử, hôm sau liền đến đảo Thiên Khu."
"Sau đó thì sao?" Chợt Nhược Yên mỉm cười ngồi dậy từ trong lòng Hoán Thần, nhìn Hợp Hoan ở đầu thuyền: "Thất muội sao không hỏi ta có nguyện ý giải mê trận đảo Quy Khư không?"
"Tam tỷ thật thông minh, hì hì, ta nói chính là cái này." Hợp Hoan cười hì hì gật đầu.

"Mê trận Quy Khư?" Hoán Thần khó hiểu nhìn Nhược Yên: "Đây là gì vậy?"
"Đảo Quy Khư đúng là nơi tốt để sửa thuyền, ít nhất người bình thường cũng không vào được nơi đó." Chỉ thấy Nhược Yên khẽ mỉm cười: "Ta tin rằng Hoán Thần chàng xem xong rồi cũng muốn thử một lần."
"Hợp Hoan, rốt cuộc thì các người đang nói gì vậy?" Tiểu Phách Tử càng thêm khó hiểu.

Hợp Hoan xoa xoa đầu Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử, ngốc nghếch như ngươi không nên nghĩ nhiều làm gì, để cho tam tỷ đi, tỷ tỷ là người thông minh nhất trên đảo Thiên Khu chúng ta, chỉ sợ ngươi chưa từng thấy qua nàng thông minh đến mức nào rồi phải không?"
Nhược Yên khiêm tốn lắc đầu, lặng lẽ nhìn Hoán Thần, liền nắm chặt tay nàng: "Hoán Thần, không chừng chàng lại là người phá giải mê trận Quy Khư kia trước ta."
"Nhược Yên, nàng nói như vậy càng làm ta tò mò, rốt cuộc đó là gì?" Hoán Thần thản nhiên mỉm cười nhìn Nhược Yên: "Nếu như đầu óc ta quá ngốc không phá giải được mê trận, hi vọng Nhược Yên nàng đừng chê cười ta.".

đam mỹ hài
"Làm sao ta có thể chê cười được?" Đôi mắt Nhược Yên nhu tình như nước, chiếu rọi vào đáy mắt Hoán Thần, khiến nàng không tự chủ được thoáng hiện chút men say từ tận đáy lòng.

"Được! Thế ta liền điều khiển bánh lái đến đảo Quy Khư!" Đột nhiên Hợp Hoan mỉm cười vỗ vỗ tay, kéo theo Tiểu Phách Tử đang đứng im lặng ngây ngốc ở một bên: "Ngươi cùng theo ta vào khoang lái, mỗi người giúp nhau một chút." Vừa dứt lời, đã kéo tay Tiểu Phách Tử chạy đến bánh lái: "Như vậy đi nha, chúng ta làm gì đều phải làm cùng nhau."
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử không khỏi đỏ mặt, giương mắt nhìn Hoán Thần cùng Nhược Yên trên thuyền: "Ngươi như vậy sẽ khiến cho con mọt sách chê cười chúng ta."
"Làm sao như vậy được?" Hợp Hoan vừa nói vừa ghé sát vào Tiểu Phách Tử: "Nếu các nàng cười chúng ta, chúng ta cũng có thể cười lại các nàng mà."
"Ngươi..." Tiểu Phách Tử tức thì không phản bác được, chỉ đành âm thầm hít một hơi.

Hoán Thần nhìn thấy Tiểu Phách Tử không biết làm sao, chỉ khẽ cười một tiếng nắm chặt tay Nhược Yên, nhìn biển xanh xa xăm trong đêm khiến lòng Hoán Thần mơ hồ có chút bất an lan tràn.

Nhược Yên, nàng có biết rằng, bỗng nhiên ta lại có chút sợ hãi khi nói cho nàng biết ta là nữ tử không, thật sự nàng sẽ tiếp nhận ta sao?
"Nếu một ngày ta không còn trên thế gian này nữa, Hoán Thần, chàng cần phải cưới về một vị cô nương tốt lại hoàn toàn khỏe mạnh, để cho nàng cùng chàng sống đến cuối đời." Nhược Yên nhìn Hoán Thần, thản nhiên mở miệng nói.

"Ta sẽ không cưới." Chẳng qua chỉ thấy Hoán Thần lắc đầu: "Nàng cũng sẽ không sao."
Nhược Yên nhẹ nhàng dựa vào vai Hoán Thần, "Thế sự vô thường, cuối cùng ta vẫn chỉ là người phàm, có thể ở dưới hoàng tuyền nhìn thấy chàng vẫn khỏe mạnh bình an chốn nhân gian, chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của Nhược Yên." Hoán Thần, không cần biết ra sao, ta sẽ van xin bà bà cứu chữa cho chàng, cho dù phải dùng chút hơi tàn của ta đổi lấy bình yên cho chàng, ta cũng nguyện ý.

Đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay Hoán Thần run rẩy từng hồi, Nhược Yên kinh ngạc nhìn vào mắt Hoán Thần, trong ánh mắt có chút tức giận nhưng càng nhiều đau lòng, khiến nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót.


Bất chợt Hoán Thần mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, cánh môi khe khẽ nói bên tai nàng, giọng nói lại càng thêm phần kiên định: "Nhược Yên, nếu không thể ở nhân gian, thà rằng Hoán Thần cùng nàng đi xuống hoàng tuyền!"
"Hoán Thần..." Nhược Yên chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, lệ nóng tràn mi lăn xuống, nàng di chuyển cánh môi lên cổ Hoán Thần, hé miệng ra khẽ cắn: "Chắc là chết sẽ rất đau, đau hơn gấp bội so với thế này nhiều, chàng không sợ sao?"
"Không sợ..." Hoán Thần cảm giác lòng mình dâng lên lửa nóng, ôm sát nàng, muốn mãi như thế này luôn luôn ôm chặt nàng, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.

Ngơ ngác nhìn dấu răng trên cổ Hoán Thần, Nhược Yên rưng rưng mỉm cười, trời cao, thì ra người đối đãi với ta không tệ, có được phu quân như vậy làm bạn, cuộc đời này đâu còn gì tiếc nuối?
"Đồ ngốc..." Động tình sâu đậm, đôi môi Nhược Yên khẽ đưa đến gần cổ Hoán Thần, ngay tại nơi in sâu dấu răng kia ấn xuống một nụ hôn.

Hoán Thần run lên, ngay lập tức đỏ bừng cả mặt, hốt hoảng muốn Nhược Yên ngừng lại, nhưng sợ rằng nếu mình nói nàng ngừng lại sẽ khiến nàng cảm thấy mất mát, trong phút chốc thế này, Hoán Thần không hiểu rõ bản thân mình làm sao vậy? Chẳng qua là ngơ ngác tùy ý để cánh môi Nhược Yên nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ.

"Ai da!" Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy đau đớn dâng lên ngay cổ, quay đầu lại nhìn Hợp Hoan đỏ ửng cả mặt bên cạnh mình: "Ngươi làm gì thế, sao tự nhiên lại cắn ta!"
Hợp Hoan trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi nhìn kìa không phải tam tỷ các nàng đều như vậy sao, vì sao ngươi không giống con mọt sách, say mê như thế?"
"Đây...!đây là thịt cơ mà! Là thịt người! Sẽ đau đấy! Không phải cây gỗ!" Tiểu Phách Tử sợ hãi ngây ngốc cả mặt: "Thật ra con mọt sách vốn là đồ ngốc mà, ta không phải nàng, nàng có thể chịu được, ta thì không thể!"
Tiếng ồn truyền lại từ đầu thuyền của Tiểu Phách Tử cùng Hợp Hoan, khiến cho hai người trên thuyền đột nhiên đỏ mặt tách nhau ra, không ngờ nhất thời động tình mà lại quên mất ở đây vẫn còn có một đôi hoạt bảo (*) thế này.
(*) chú hề.

"Ngươi xem ngươi kìa, phá hỏng chuyện tốt của tam tỷ cùng Tô Hoán Thần rồi!" Hợp Hoan thở hổn hển tóm lấy lỗ tai Tiểu Phách Tử nhéo nhéo: "Ngươi so với con mọt sách còn giống con mọt sách hơn đấy!"
"Không phải do ngươi tự nhiên cắn người mới xảy ra chuyện như vậy sao?" Tiểu Phách Tử vô tội lắc đầu: "Hợp Hoan, sau này đừng như vậy nữa, dọa chết người rồi!"
"Dọa cái gì mà dọa?" Hợp Hoan lại càng tức giận, hung hăng gõ đầu Tiểu Phách Tử: "Ngươi...!ngươi không biết...!không biết..."Đột nhiên đỏ rần cả mặt, Hợp Hoan không thể nói thành lời.

Tiểu Phách Tử xoa xoa đầu, không khỏi hít một hơi: "Hợp Hoan, chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ có nữ quỷ mới cắn người lung tung như thế sao!"
"Ngươi!" Hợp Hoan càng tức giận, hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, mặc kệ xoay đầu đi.

Rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Phách Tử cẩn thận từng li từng tí nhảy từ trên đầu thuyền xuống, xem ra cuộc sống này nếu tiếp tục bị hành hạ như vậy thì...!ngũ cô nương hung ác, còn Hợp Hoan này cũng bắt đầu trở nên hung ác hơn nữa...!khi nào mình mới có thể tự làm chủ được bản thân mình đây?
"Đảo Quy Khư này cách đảo Thiên Khu không xa, tuyên truyền trên đảo có một vị cao nhân, người dùng Kỳ Môn Thuật chung quanh đảo, lợi dụng dòng chảy của biển làm ra một mê trận, mấy năm trước khi ta còn nhàn rỗi trên đảo Thiên Khu, liền đi đến phá giải thử trận pháp này."
"Thật sự tam tỷ rất lợi hại, chỉ mười bảy tuổi liền có thể phá giải được trận pháp này!" Hợp Hoan không nhịn được lên tiếng tán thưởng: "Ba năm trước đây, nếu không phải tam tỷ đồng ý với bà bà cùng theo ta đến Lôi Châu, chắc chắn là ta muốn đi cùng tam tỷ đến đảo Quy Khư xem thử, rốt cuộc thì vị cao nhân trên đảo có dáng vẻ như thế nào?"
Kinh ngạc nhìn Nhược Yên, Hoán Thần không khỏi khom người ôm quyền: "Thì ra Nhược Yên nàng thông tuệ như thế."
"Ba năm qua rồi, cũng thật lâu ta không nghiên cứu các bộ sách Kỳ Môn*, không chừng hôm nay phải dựa vào Hoán Thần chàng thì chúng ta mới có thể phá trận vào đảo." Nhược Yên khẽ mỉm cười.
(*) Kỳ Môn: là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.


Tiểu Phách Tử khoanh tay trước ngực, cười xấu xa, con mọt sách, xem ngươi ngày thường cũng không khá hơn chút nào so với ta nha, ngược lại thì tam cô nương không những võ nghệ lợi hại, về đầu óc chắc chắn trên cơ ngươi rồi, nhìn thử sau này ngươi làm sao vượt mặt được?
Bầu trời bắt đầu sáng lên một chút, Hợp Hoan chỉ hòn đảo nhỏ nhìn thấy loáng thoáng phía trước, lên tiếng nói: "Tam tỷ, chúng ta đến rồi!"
Nhược Yên chỉ vào mặt biển êm ả dưới thuyền: "Hoán Thần, mặt biển này, nhìn như bình lặng, nhưng bên dưới có chín luồng nước ngầm đang chuyển động mạnh mẽ, nếu không biết xuôi dòng đi vào, chắc chắn sẽ bị chín luồng nước ngầm này lặng lẽ dẫn dắt làm đụng vào đá ngầm khiến thuyền chìm xuống biển, vĩnh viễn không thể nào vào được đảo."
"Chín?" Hoán Thần nhìn mặt biển dưới thuyền: "Chẳng lẽ trận pháp này áp dụng biến số Cửu Cung*?"
(*) Cửu Cung:九宫 "Chín cung".

Còn gọi là Đẩu trung cửu cung (chín cung trong đầu), Chu kỳ của cửu cung là 1 (Khảm) > 2 (Khôn) > 3 (Chấn) > 4 (Tốn) > 5 (Cấn) > 6 (Càn) > 7 (Đoài) > 8 (Cấn) > 9 (Ly) > 10 (Khảm).

"Không sai." Nhược Yên bất chợt mỉm cười gật đầu: "Chàng xem, lúc đầu ta phải nghĩ đến ba tháng, ngược lại hôm nay Hoán Thần chàng chỉ nghe một câu liền có thể biết được rồi."
"Ta..." Hoán Thần nhìn vào mắt Nhược Yên, được người mình yêu khen ngợi, thật sự trong lòng vui sướng hơn nhiều so với người bên cạnh khen hàng vạn câu, không tự chủ được cười một tiếng, Hoán Thần tỉ mỉ quan sát bố trí chung quanh đảo Quy Khư, nếu như trận pháp này ngầm kết hợp biến số Cửu Cung, như vậy phải từ "Cửu" mà vào, thuận theo "Nhất" để ra, mới vừa rồi là Sinh Môn - vậy thì "Cửu" này đang ở chỗ nào đây?
Nhược Yên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoán Thần, lên tiếng nói: "Hoán Thần, chàng có đọc qua « Kinh Dịch* » chưa?"
(*) là bộ sách vĩ đại của đạo nho nằm trong số 5 bộ sách lớn (Ngũ Kinh của người Trung Hoa) thể hiện sự hiểu biết và triết học của người Trung Hoa cổ đại hơn là chỉ đơn thuần là một hệ thống bói toán.

"Tứ thư ngũ kinh, tất nhiên phải đọc rồi." Hoán Thần vừa dứt lời, dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Cửu, vốn là nơi tập trung nhiều nhất, thế thì "Cửu" này tất nhiên là nơi bình lặng nhất trên mặt biển, sau đó theo thứ tự xuôi dòng dần dần trở nên mãnh liệt, số cuối cùng "Nhất" nhìn như là nơi chảy mãnh liệt nhất, nhưng thật ra là nơi bình ổn nhất."
"Con...!mọt sách..." Tiểu Phách Tử vô cùng kinh ngạc nhìn Hoán Thần: "Ngươi...hôm nay ngươi làm cho ta không thể không bội phục ngươi nha."
"Thì ra là...!rốt cuộc thì ta đã biết vì sao tam tỷ yêu thích ngươi rồi, Tô Hoán Thần, thì ra ngươi cũng giống với tam tỷ, đều có cái đầu thông minh!" Hợp Hoan không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Nhược Yên âm thầm mỉm cười, kéo chặt tay Hoán Thần: "Hoán Thần, xem ra ta cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu thua rồi." Nhược Yên hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Sau này đến tháng giêng, bất kể là câu đối xuân ở < hậu viện > hay là < tiền viện >, cũng nên để cho chàng viết rồi."
"Vì sao nàng không nói < tiền viện > rồi mới đến < hậu viện >?" Bỗng nhiên Hoán Thần chợt hiểu ý mỉm cười: "Nếu ta là cao nhân kia, tuyệt đối sẽ không thiết lập mê trận Quy Khư này đơn giản như vậy, tất nhiên sẽ cố ý đảo ngược biến số Cửu Cung, nói như vậy, hư tức là thực, thực tức là hư, thế nên nơi nước chảy xiết nhất chính là < Cửu >!" Hoán Thần quay đầu nhìn Nhược Yên: "Vẫn là Nhược Yên nàng thông minh, suy nghĩ sâu xa hơn một phần."
"Ta...!ta chỉ nhất thời nói nhầm mà thôi, năm đó ta chỉ vô tình tìm ra được phương pháp Cửu Cung phá giải mê trận này." Nhược Yên lắc đầu liên tục, Hoán Thần, chàng là phu lang của ta, là người ta dựa vào cả đời, thỉnh thoảng hồ đồ đổi lại cho chàng một thế thông minh, có gì là không được?
"Vậy theo lời con mọt sách nói, tam tỷ, ta liền dọc theo hải vực này đi một vòng, sau đó tìm khu vực nước chảy xiết nhất." Hợp Hoan mỉm cười gật đầu.

"Được.".