Bích Hải Quang

Chương 23






Sau nhiều lần vùng vẫy, rốt cuộc bốn người cũng leo lên được thuyền rồng.

Lưu nhi cuống quít chạy đến đón, chỉ thấy Hoán Thần vừa thở, vừa lắc lắc đầu, nhìn Nhược Yên trong ngực: "Lưu nhi, nhanh lên, đỡ Nhược Yên vào trong đổi lại y phục ướt đi, sức khỏe nàng vốn không được tốt, nếu như bị nhiễm lạnh nữa thì sẽ gặp nguy hiểm."
Lưu nhi vội vàng gật gật đầu, liền đỡ thân thể suy yếu của Nhược Yên, vừa định mở miệng hỏi, nhưng không biết nên gọi là phu nhân, hay là Nam Cung cô nương đây, vì vậy tức thì hơi ngây người.

"Lưu nhi, nhanh dìu nàng vào trong." Hoán Thần nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Nhược Yên thật sâu: "Nhược Yên, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe nàng."
Nhược Yên khẽ gật đầu, chậm rãi bước theo Lưu nhi vào khoang thuyền.

Hoài Băng phi thân lên thuyền rồng, điều khiển tốt bánh lái, làm thuyền rồng xoay vòng một hồi, lướt nhanh về Nam Hải.

Tiểu Phách Tử chậm rãi hít thở, vỗ vỗ vai Hoán Thần: "Con mọt sách, hai người chúng ta cũng mau chóng vào thay y phục đi." Mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoán Thần, ngươi còn ở mãi trên thuyền như vậy, chắc chắn Hợp Hoan và ngũ cô nương sẽ không nhịn được nghi ngờ ngươi đấy.

Hoán Thần gật đầu đứng dậy, còn Tiểu Phách Tử thì bị Hợp Hoan kéo sang một bên: "Tiểu Phách Tử, chẳng lẽ ngươi quên mất ngươi với hắn không giống nhau hay sao..." Hợp Hoan vừa dứt lời, liền giương mắt nhìn lâu Hoán Thần một chút, đột nhiên trong lòng nàng dâng lên cảm giác hốt hoảng, gương mặt này, nếu là nữ tử cũng được xem là một mỹ nhân...!
Tiểu Phách Tử vội vàng kéo kéo Hợp Hoan: "Ngươi đừng tiếp tục làm loạn nữa, ba người chúng ta cùng nhau thay y phục."

"Tiểu Phách Tử!" Hợp Hoan liền đỏ mặt, nàng không khỏi ngây người trừng to mắt.

Nhưng vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thêm được gì, liền bị Tiểu Phách Tử kéo tay nàng vội vàng mang theo Hoán Thần chạy vào khoang thuyền rồi, nếu để mặc nàng tiếp tục nói, lại còn để ngũ cô nương biết được, chắc chắn con mọt sách không thể nào giữ được mạng nhỏ.

Bước vào khoang thuyền, Tiểu Phách Tử lo lắng đóng chặt cửa, nghiêm túc nhìn Hợp Hoan: "Nói cho ngươi biết chuyện này rồi, sau này nghìn vạn lần không được nói chuyện này ở trước mặt ngũ cô nương cùng tam cô nương nha, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Hợp Hoan kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Phách Tử, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoán Thần giơ tay lên, vuốt đi tóc trước trán, thản nhiên mỉm cười: "Ta là nữ tử."
Hợp Hoan không khỏi chấn động, kinh sợ nhìn Hoán Thần trước mặt nàng: "Làm sao ngươi lại là nữ tử? Tam tỷ yêu ngươi như vậy, nếu sau này nàng biết được rồi, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết!"
"Nếu như nàng muốn lấy mạng ta, ta liền cho nàng, nàng muốn ta biến mất, ta liền biến mất, chẳng qua...!trước khi bệnh tình nàng trở nên tốt hơn, ta không muốn để cho nàng biết." Sắc mặt Hoán Thần bỗng nhiên nặng nề: "Ta sợ nàng không chịu đựng được, làm tổn hại thân thể, sợ khoảng thời gian này, nàng không cho ta chăm sóc...!vì vậy, Hợp Hoan cô nương có thể giúp ta tạm thời giấu đi bí mật này được không?"
Tiểu Phách Tử gật đầu liên tục, nghiêm túc nhìn Hợp Hoan: "Ngươi đừng làm chuyện như đã làm với ta, nói ra bí mật của ta."
"Việc quan trọng liên quan đến mạng người mà, ta sao dám?" Hợp Hoan nhướn mày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt rét lạnh ép gần Hoán Thần: "Ngươi nữ giả nam trang lừa gạt tam tỷ như vậy, có biết tam tỷ một lòng chỉ muốn gả cho ngươi, làm thê tử ngươi không? Thậm chí còn không thèm quan tâm sát lệnh bà bà! Ngươi làm sao trả lại cho nàng phần thâm tình này đây? Trả như thế nào đây?"
Hoán Thần lẫm liệt mỉm cười: "Nếu nàng chịu tiếp nhận ta, đời này kiếp này, chắc chắn Hoán Thần sẽ không phụ nàng nửa phần!"
Hợp Hoan ngây ngốc nhìn Hoán Thần: "Nếu như tam tỷ không thể tiếp nhận ngươi thì sao?" Tam tỷ, thật sự tỷ không hề nhìn lầm người, Tô Hoán Thần có được phần tâm ý này tốt hơn Tiểu Phách Tử nhiều lắm.

Nụ cười trên gương mặt Hoán Thần vẫn chưa dứt hẳn: "Vừa rồi không phải ta đã nói, muốn ta chết, ta liền chết, muốn ta đi, ta liền đi...!Thật ra tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của ta, chính là nàng có thể sống sót." Nhược Yên, cho dù ta rời đi rồi, ta cũng sẽ không cách nàng quá xa, ta sẽ lặng lẽ phụng bồi nàng đến hết cuộc đời này.

"Con mọt sách..." Tiểu Phách Tử hít một hơi vỗ vỗ vai nàng, nhíu nhíu mày, chớp mắt nhìn Hoán Thần: "Thật ra ta với ngươi đều giống nhau, đều là nữ giả nam trang, một là vì để trộm đồ dễ dàng, hai là có thể đi trêu chọc người khác tìm vui."
Hoán Thần không khỏi kinh ngạc, khẽ mỉm cười, buông lỏng thở phào: "Thì ra ngươi cũng thế."
Chỉ thấy Hợp Hoan thở hổn hển nắm lấy tai Tiểu Phách Tử: "Ngươi nhìn thử Tô Hoán Thần đi, chừng nào ngươi mới có thể nói như vậy với ta đây?"
"Thất...!thất cô nương, hạ thủ lưu tình, đau mà..." Sắc mặt Tiểu Phách Tử biến đổi thảm thương, cuống quít liếc mắt nhìn Hoán Thần: "Con mọt sách, ngươi cứu mạng nhỏ của ta đi mà, bị nhéo thế này nữa, lỗ tai sẽ rớt mất!"
"Hợp Hoan cô nương, Tiểu Phách Tử không chịu được nữa rồi." Hoán Thần dở khóc dở cười nhìn hai người trước mặt, chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh dâng lên, không nhịn được hắt xì.

Hợp Hoan buông lỏng tay ra, đau lòng vuốt vuốt lỗ tai Tiểu Phách Tử: "Còn đau không?"
"Không đau, không đau." Tiểu Phách Tử gượng cười liên tục lắc lắc đầu, nhìn Hoán Thần: "Chúng ta nhanh chóng đổi lại y phục ướt trên người đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
"Ta giúp ngươi thay y phục!" Đột nhiên Hợp Hoan mỉm cười, kéo kéo vạt áo Tiểu Phách Tử.

"Í..." Tiểu Phách Tử bất chợt đỏ mặt, tức thì không biết nên nói điều gì.

Chỉ thấy nàng đến bên cạnh tủ gỗ, mở cửa tủ lấy ra ba bộ y phục thủy thủ màu đen: "Ra biển rồi, chắc chắn phải mặc những thứ này, chút nữa ta sẽ dạy ngươi cách lái tàu."
Hoán Thần nhận lấy y phục, nhìn chăm chú y phục trong tay mình, ta vĩnh viễn sẽ không trở về Đại Minh được nữa sao?

Nhìn thấy Hoán Thần đột nhiên ngẩn người, Hợp Hoan giơ tay gõ lên trán nàng: "Này, Tô Hoán Thần, ngươi đến bên kia thay y phục đi, không được nhìn lén Tiểu Phách Tử nhà ta."
Hoán Thần ngây ngốc, không nhịn được khẽ mỉm cười, xoay người đến sau bình phong.

Tiểu Phách Tử gượng cười, nhìn Hợp Hoan: "Thất cô nương, ta muốn tự mình thay y phục, ngươi tự thay y phục cho mình trước đi."
"Ta càng muốn giúp ngươi thay y phục!" Mới vừa dứt lời, Hợp Hoan đã tháo xuống đai lưng của Tiểu Phách Tử, nhìn vào đôi mắt của nàng, trong lúc bất chợt, khuôn mặt đã tràn ngập rặng mây đỏ rồi.

Đột nhiên Hợp Hoan chậm rãi khẽ đến gần Tiểu Phách Tử hỏi một câu: "Tiểu Phách Tử, ngươi có thể đối với ta như Tô Hoán Thần đối với tam tỷ không?"
Chưa đợi đến khi Tiểu Phách Tử kịp trả lời, cánh môi nóng hổi của Hợp Hoan đã dán lên mặt Tiểu Phách Tử: "Hợp Hoan ngươi..." Trong lòng bỗng chốc đập vô cùng nhanh, Tiểu Phách Tử đỏ mặt nhìn Hợp Hoan: "Ngươi đừng hôn loạn như vậy nữa, được không? Sẽ xảy ra chuyện đấy."
Lời Tiểu Phách Tử vừa nói, để cho Hoán Thần sau bình phong cũng đỏ bừng cả mặt, mau chóng thay y phục ướt, quấn lại búi tóc của mình, Hoán Thần lúng túng đi ra ôm quyền nhìn hai người mỉm cười: "Ta nên đi thăm Nhược Yên một chút."
"Con mọt sách, ngươi đừng đi mà!" Tiểu Phách Tử vô cùng bối rối, lại bị Hợp Hoan níu lấy tay áo thật chặt.

"Ngươi không lo thay y phục ướt của ngươi đi, lại muốn chạy đi đâu?" Hợp Hoan gật đầu nhìn Hoán Thần: "Chắc chắn tam tỷ muốn ngươi đi thăm nàng, Tô Hoán Thần, nếu như ngươi một lòng đối đãi thật tốt với tam tỷ, nhất định Hợp Hoan ta sẽ giúp ngươi!"
"Duyên đến duyên đi không do người, Hoán Thần chỉ biết dụng tâm là được rồi." Từ tốn nói một câu như vậy, sau đó Hoán Thần rời khỏi khoang thuyền.

Không khí ấm áp hiện lên trong phúc chốc, thậm chí còn có cảm giác nóng lên.

Y phục Tiểu Phách Tử bị Hợp Hoan cởi xuống, bàn tay Hợp Hoan đã rơi lên hình xăm trên ngực nàng: "Ngươi bị ngũ tỷ khắc ở đây thật độc ác, chờ khi trở về đảo Thiên Khu rồi, ta sẽ âm thầm đến dược phòng của Lục tỷ lấy Sinh Cơ Tán giúp ngươi xóa đi hình xăm này."
"Được nha." Tiểu Phách Tử không khỏi bật cười, nhưng mà hoàn toàn không kịp mở miệng nói, thì đã bị câu nói tiếp theo của Hợp Hoan làm cho nàng không cười nổi.

"Kế đến ta sẽ khắc hình xăm mới lên lưng ngươi! Ngươi sẽ trở thành nô bộc của ta!"
"Trời ạ!" Tiểu Phách Tử không khỏi lui về sau một bước: "Đây là thịt cơ mà, không phải là cây gỗ gì đâu, đau lắm."
"Nếu ngươi đau, thì ta sẽ cùng đau với ngươi, ta đâm ngươi, ta cũng sẽ đâm ta, như vậy sẽ thành một đôi rồi, không phải sao?" Hợp Hoan cười hì hì nhìn Tiểu Phách Tử, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình.

"Hợp Hoan..." Có chút không thích ứng được với không khí như vậy, Tiểu Phách Tử lắc đầu liên tục: "Đến đảo Thiên Khu rồi, không chừng có một số việc sẽ không theo ý chúng ta."
Hợp Hoan nhíu mày: "Trừ khi ngươi muốn đi tìm mấy mỹ nhân khác, nếu không người mà ta đã chấp nhận rồi thì không ai thay đổi được.

Hơn nữa hiện giờ ngươi đã là người đảo Thiên Khu, bà bà cũng sẽ không làm khó ngươi."
Tiểu Phách Tử nghiêm nghị lắc đầu: "Được không, con mọt sách không phải là người đảo Thiên Khu, nếu lần này nàng theo chúng ta đến đảo Thiên Khu, không biết có thể giữ được mạng nhỏ hay không? Nhất định tam cô nương sẽ không tiếc hết thảy bảo vệ nàng, hôm nay chúng ta mới vừa thoát khỏi miệng cọp, bây giờ lại cầu sinh miệng sói nữa hay sao."
"Chuyện này đơn giản thôi, kêu nàng cùng gia nhập đảo Thiên Khu là được rồi." Hợp Hoan vừa nói vừa giúp Tiểu Phách Tử mặc lại y phục sạch: "Trở thành người chung thuyền, bà bà cũng sẽ không lấy mạng nàng."

"Nàng có đồng ý không?" Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu.

"Nếu nàng thật sự yêu tam tỷ, nàng sẽ đồng ý thôi." Hợp Hoan nghiêm nghị gật đầu, nhìn Tiểu Phách Tử: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy cho ngươi bình yên."
Tiểu Phách Tử ngây người, nhìn Hợp Hoan, không nhịn được thương tiếc xoa nhẹ vết sẹo ngay lông mày nàng: "Lần này ta nói thật, nếu mọi người đều được an toàn, ta muốn đến hoàng cung trộm chút ít Băng Cơ Hoàn vì ngươi, chắc chắn sẽ giúp được ngươi."
Hợp Hoan lắc lắc đầu, lên tiếng nói: "Thật ra lục tỷ có thể giúp ta xóa vết sẹo, nhưng ta luôn từ chối..." Nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi là người đầu tiên không ghét bỏ người mang vết sẹo khó coi như ta, vì vậy, đời này bất kể ngươi là nam hay nữ, ta đều chấp nhận ngươi -Tiểu Phách Tử!"
Trong lòng Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy ấm áp, nắm chặt tay Hợp Hoan.

"Tiểu Phách Tử! Ngươi mau ra đây! Thuyền của ngươi hình như có gì không ổn rồi!" Thanh âm Hoài Băng bỗng nhiên vang lên ngoài khoang thuyền, nghe qua có vẻ hoảng sợ.

Trong lúc bối rối, Tiểu Phách Tử cùng Hợp Hoan đã thay xong y phục, vội vàng chạy ra nhìn Hoài Băng đứng ở mép thuyền: "Chuyện gì vậy?"
Hoài Băng chỉ xuống dưới thuyền: "Ngươi nhìn đi, vì sao thuyền lại bị thấm nước nhiều thế?"
Tiểu Phách Tử vừa nhìn thấy, lập tức tái mặt: "Không lẽ bị rỉ nước ở đâu rồi!"
Hoài Băng không khỏi trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi...!vì sao ngươi lại là một người không đáng tin cậy như vậy chứ? Để ngươi tìm thuốc nổ phá đê, thuốc nổ ngươi tìm có vấn đề, ngồi thuyền của ngươi một hồi, kết quả thuyền ngươi bị thủng! Hiện giờ đang ở ngay trên biển, nếu như thuyền chìm rồi, ta và ngươi đều phải chết!"
Tiểu Phách Tử hoảng loạn lắc lắc đầu, nhìn Hợp Hoan, "Có thể nào lúc thuyền rời khỏi sơn động đụng phải cái gì không?"
Hợp Hoan khẽ gật đầu: "Hình như đụng phải gì rồi, ta nhớ khi thuyền ra biển không hề bị gì mà, ta còn nghĩ rằng..."
Tiểu Phách Tử thở dài: "Nếu không muốn chìm, mọi người phải ra tay thôi! Thử xem có thể vá lại thuyền hay không, ngũ cô nương, ngươi ở lại đây giữ chắc bánh lái, Hợp Hoan, ngươi đi theo ta."
"Được!" Hợp Hoan gật gật đầu.

"Tiểu Phách Tử, nếu như ngươi không sửa được, cho dù ta biến thành quỷ cũng muốn đâm ngươi mấy ngàn lỗ châm!" Hoài Băng lạnh lùng quát to.

Tiểu Phách Tử không khỏi hít một hơi, quay đầu nhìn Hoài Băng làm mặt quỷ: "Được thôi, cùng lắm kéo ngươi xuống hoàng tuyền, xem thử người không biết bơi sẽ chết xấu ra sao đi!"
"Ngươi!"
Hợp Hoan vội vàng nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, lúc này tỷ đừng trách Tiểu Phách Tử làm gì, chúng ta có thể sửa được thuyền mà." Mới vừa dứt lời, liền kéo theo Tiểu Phách Tử chạy xuống dưới khoang thuyền..