Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 957: Cuộc chiến ánh sáng và Bóng tối 04




Edit: Jane

Tuy trong thế giới của nhiệm vụ lần này Artturi trên danh nghĩa cũng là công tước, nhưng từ ba trăm năm trước đế quốc Noiret khai chiến với một đế quốc khác, lúc đó tộc trưởng Artturi từng lập chiến công nên được hoàng đế sắc phong là công tước, sau khi cắt một phần rừng rậm phía bắc có bao hàm luôn cả đế quốc Noiret cho gia tộc Artturi, trải qua ba trăm năm, gia tộc Artturi sớm đã thay tên Reeves thành Artturi.

Mặc dù Artturi vẫn có danh vọng công tước, nhưng thực lực của bọn họ vượt xa công tước nhiều, hơn hai trăm năm trước, người của đại lục Nolan đã quen với việc đối đãi Artturi như một quân chủ, thậm chí hoàng đế đế quốc Noiret cũng đã ngầm thừa nhận sự thật này, nhưng Artturi vì biểu hiện tôn trọng của mình, nên mặt ngoài vẫn vô cùng tôn trọng đế quốc Noiret, đối ngoại luôn tự xưng công tước.

Vì thế sự khác nhau giữa Artturi và đám công tước, đại lục Nolan xưng người nắm quyền gia tộc Artturi là đại công tước, gọi tắt là đại công.

So sánh với công tước bình thường, đương nhiên đại công tước phải hơn một chút.

Nửa tháng trước người cầm quyền gia tộc Artturi đột nhiên đến hoàng cung đế quốc Noiret, vị đại công tước này đến dường như đã đốt lên nhiệt tình của các quý tộc đế quốc Noiret, nghe được vị đại công trẻ tuổi và tuấn tú này đến nay vẫn độc thân chưa cưới vợ, rất nhiều người đã bắt đầu có ý định, mặc dù gia tộc Roman yếu thế hơn gia tộc khác đôi chút, nhưng gia tộc Roman lại thắng ở chỗ con gái mình là thánh nữ giáo đình, sạch sẽ thuần khiết, thân phận vô cùng đặc thù, đây không thể nghi ngờ là quầng sáng trên người nguyên chủ, bá tước Roman dùng hết phương pháp chiếm được một cơ hội cho con gái gặp đại công Artturi.

Chỉ tiếc trong kịch bản nguyên chủ không bắt được cơ hội lần này. Bởi vì ở trước mặt Artturi lạnh lùng cô ta hoàn toàn bị vị đại công trẻ tuổi vô tình đó áp chế, cùng với anh ta đi đến đấu giác trường, ngoại trừ cô gái thiện lương đó khóc cho người nô lệ vô tội chết oan trong trận giác đấu ra, ấn tượng trong đầu chỉ còn là vị đại công lãnh đạm kia dường như không có cảm xúc, đôi mắt xanh lam như bầu trời, trừ cái này ra thì không còn gì.

Hơn nữa lần này, kỵ sĩ thân cận kiêm tình lữ Brian của cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, sau lần tụ hồi này thì quen biết vị Anna khiến anh ta phản bội giáo đình này. Sau đó Brian cũng phẩy tay áo bỏ đi giống như bây giờ, Artturi cũng không đưa cô về nhà như lần này, thậm chí từ đó người của gia tộc Roman lại chủ động tiến lên nhưng chỉ lấy được đáp án là gia tộc Artturi cự tuyệt một cách vô tình. Chuyện sau đó Bách Hợp cũng không biết, bởi vì lúc vào tình tiết đã bị cắt đứt, nghĩ đến hình như đại công tước Artturi không có ý gì với nguyên chủ, còn nguyên chủ bị Brian ruồng bỏ nên đau lòng. Giữa hai người hẳn không có gì đâu.

Bách Hợp hít sâu. Nhắm mắt lại.

Lúc này tiếp thu xong tình tiết cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao tinh thần lực của nguyên chủ cường đại như thế. Thật sự là vì từ nhỏ nguyên chủ đã vào giáo đình, không ngừng bị tẩy não, cô ấy tu luyện thánh điển quang minh có niệm lực cực kỳ cổ quái. Người của thế giới này gọi là tín ngưỡng lực.

Nói trắng ra cái gọi là tín ngưỡng này chính là kết quả được khai phá của tinh thần lực thôi, có chút tương tự với thôi miên tẩy não, tăng cường niềm tin kiên định của các tín đồ, mục sư và nhóm thánh nữ đều lấy tu tinh thần lực là chính, nhưng tín ngưỡng này hơi cổ quái, đối với phương diện tu luyện tinh thần lực rất có hiệu quả, tâm tư nguyên chủ lại vô cùng đơn thuần, bởi vậy sau mười năm tu luyện, tín ngưỡng lực của cô ấy vô cùng thâm hậu, cho nên sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ suýt nữa bản thân đã bị tính cách cô ấy ảnh hưởng.

Cô nhắm mắt lại không nói, trái lại bỏ qua vị phụ nhân đang nói chuyện trước mặt, vẻ mặt phụ nhân kia hưng trí hỏi xong, thấy Bách Hợp không nói gì, chân mày lập tức vặn vẹo. Bà ta nâng váy đẩy cửa xe ngựa ra, thân thể đẫy đà linh hoạt leo lên xe, có chút ngạo mạn ra lệnh người hầu kéo cửa xe tránh ra, lúc này nhích lại gần Bách Hợp, đẩy cô một phen:

“Hôm nay ở với đại công ước Artturi rất khoái trá à? Anh ta có nắm tay con nói sẽ gặp lại không?”

Lúc này Bách Hợp mới nhớ đến sự tồn tại của bá tước phu nhân. Cô không có bao nhiêu thiện cảm với cha mẹ nguyên chủ, đôi vợ chồng này xem con gái như hàng hóa, vì con gái có thể mang đến lợi ích lâu dài cho gia tộc Roman, không tiếc đưa nguyên chủ vào giáo đình, phụng dưỡng thần điện Quang Minh, vì sự phát triển của gia tộc Roman sau này, trước thì yêu cầu con gái thủ thân như ngọc mười mấy năm, đồng thời, sau đó tích cực tìm kiếm tình nhân cho cô ấy, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm thụ trong lòng nguyên chủ.

Dù cho cuối cùng nguyên chủ có thể trở thành thánh nữ, nhưng thánh nữ chỉ nhậm chức có sáu năm ngắn ngủi, do mười tám tuổi nhập chức đến hai mươi bốn hai mươi lăm kết thúc, thẳng đến một vòng lựa chọn thánh nữ mới.

Không ai sau khi hoa tàn ít bướm vẫn có thể đảm nhiệm chức thánh nữ này, một khi rời khỏi chức vị thánh nữ, suốt đời sẽ không được rời khỏi giáo đình, không thể sinh con dưỡng cái giống người bình thường, cuối cùng trở thành đồ chơi của đại giáo chủ trong giáo hoặc là tình phụ của hoàng thất quyền quý, tuổi già cô đơn đến cuối đời.

Điều này đối với một cô gái bình thường mà nói, vãn cảnh có vẻ hơi thê lương, nhưng đối với với Bách Hợp, trở thành thánh nữ lại không tệ, nhưng cô cũng không thích có người xem cô như hàng hóa để triển lãm, trên thực tế hành động của vợ chồng Roman chính là để thanh danh nguyên chủ bị tổn thất, nguyên chủ luôn giữ mình trong sạch, thanh danh vốn không tệ, nhưng gần đây vợ chồng Roman an bài, để một số quý tộc dừng mắt trên người cô gái nhỏ đáng thương này, xem cô ấy trở thành món đồ chơi.

Nếu hôm nay nguyên chủ không có hẹn với đại công Artturi, e rằng rất nhiều người sớm đã ra tay với cô ấy.

Mặc dù thánh nữ chờ tuyển của giáo đình nghe thì có vẻ tốt lắm, nhưng đối với rất nhiều người nắm quyền trong tay, không những bọn họ không cảm thấy kiêng dè, ngược lại khiến cho bọn họ càng thêm kích động. Ai cũng muốn áp một cô gái băng thanh ngọc khiết còn mang thân phận thánh khiết dưới người rồi chơi đùa thỏa thích, Bách Hợp không lên tiếng, bá tước phu nhân hơi sốt ruột đụng cô:

“Này, hỏi con đó honey, anh ta có hôn con không? Con mê người như thế, tựa như một đóa bách hợp, đàn ông không thể chống cự được mị lực của con, con phải tin mẹ.” Bá tước phu nhân cũng có tình nhân, bà ta thấy con gái thanh tân sạch sẽ, trong giọng nói lộ ra mấy phần đố kị: “Gần đây hầu tước William cũng muốn hẹn với con, nhưng có đại công Artturi ở đây, ai thèm để ý đến gã chứ?”

“Không có.” Bách Hợp nhẹ nhàng nhíu mày, trong ngoài lộ ra vài phần sắc lạnh, trên thực tế sau này cô và Artturi sẽ không gặp lại, trái tim của người đàn ông lạnh lùng kia dường như không có nhiệt độ không có hứng thú với cô, thậm chí trong tình tiết sau lần gặp mặt này thì không còn liên hệ gì với nguyên chủ, phu nhân Roman nhất định sẽ thất vọng.

“Không thể nào!” Bá tước phu nhân nghe Bách Hợp nói, bỗng chốc lắc đầu: “Con lên xe ngựa của anh ta, lên xe của Artturi mà, sao có thể? Chẳng lẽ anh ta không nói gì với con, không muốn hẹn gặp con nữa sao?”

Bách Hợp hơi mất bình tĩnh, nhiệm vụ lần này khiến cô như lọt vào trong sương mù, làm cô không hiểu, lúc này cô rất muốn tìm một chỗ an tĩnh tiếp thu hết tình tiết và ký ức, hoàn toàn không muốn nói gì với bá tước phu nhân nữa, nghe thấy bà ta một mực phủ nhận, Bách Hợp cười lạnh:

“Anh ta phải nói gì với con? Anh ta nên nói gì mới được?” Tiếng nói cô hơi lạnh lẽo, hoàn toàn khác với nguyên chủ dịu dàng thuận theo, bá tước phu nhân hiển nhiên bị thái độ lãnh đạm của cô làm cho hoảng sợ, ngẩn ngơ, Bách Hợp chau mày, lúc nói đến Artturi thì cô không có gì để nói, cô đột nhiên nhớ lại một việc, sau lưng lập tức thấm ra mồ hôi lạnh.

Artturi có nói chuyện với cô, xác thực anh ta có nói chuyện với mình, trên xe ngựa anh ta nói không nhiều lắm, nhưng lúc Bách Hợp gần đi anh ta đã từng hỏi cô một vấn đề, anh ta nói ‘Nghe Lyon nói cô rất thích bản sách thuốc của Richie, hỏi cô có muốn xem không.’

Lúc ấy Bách Hợp hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ nói, lúc anh ta nói chuyện biểu tình thờ ơ, dường như chỉ nói ra trong lúc vô ý, mà lúc đó Brian vừa mới đến gia tộc Artturi nghênh tiếp cô, cho nên Bách Hợp vô ý thức gật đầu.

Thế nhưng lúc này sau khi tiếp thu xong tình tiết, Bách Hợp rất muốn cào tường, nguyên chủ và người của gia tộc Artturi hoàn toàn chưa từng gặp mặt, lần này ước hẹn tất cả đều do vợ chồng Roman an bài!

Trên thực tế cô suy đoán tên của người đàn ông trung niên áo trắng kia chính là ‘Lyon’ trong miệng Artturi, bởi vì Bách Hợp từng nghe anh ta gọi tên người trung niên ở sân giác đấu. Người đàn ông trung niên kia từng ôn hòa chiếu cố cô vài lần, hoàn toàn không nhìn ra hai người là lần đầu tiên gặp mặt, biểu hiện của người đàn ông trung niên đó tựa như rất quen thuộc với nguyên chủ, thế nên khi Artturi nói ‘Nghe Lyon nói cô thích bản sách thuốc của Richie’, Bách Hợp không hề phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ, còn gật đầu nữa chứ!

Trước đây cô không biết Lyon, làm sao Lyon sẽ biết cô thích sách gì?

Quan trọng nhất là, thần giáo Quang Minh sản sinh ra nước thánh, giáo đình tuyên bố nước thánh trị được bách bệnh, lúc này y thuật bị người trong giáo xem là dị đoan, là tà thuật!

Là người của giáo đình, nghe đến hai từ y thuật, sẽ phỉ nhổ bất mãn, mà tên Artturi giảo hoạt này dám cố ý hỏi như vậy, rõ ràng cố ý gài bẫy cho cô chui, mà Bách Hợp vẫn thực sự chui vào! Người đàn ông trung niên kia biểu đạt với Artturi là cô không thoải mái, Artturi từng tựa như bất mãn nói một câu, nói Lyon là tín đồ trung thành của thần điện Quang Minh, nguyên chủ là thánh nữ của thần điện Quang Minh, chính là tín đồ, nên để Bách Hợp càng tin người đàn ông trung niên và nguyên chủ hẳn có nguồn gốc nào đó, hai chủ tớ kia kết hợp diễn trò hay, khiến cô vào tròng, ngay từ đầu cô đã bị sự quan tâm của Lyon mê hoặc rồi.