Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 955: Cuộc chiến ánh sáng bóng tối 02




Ở trong thế giới nhiệm vụ trước đây gần như đều là cái tên Bách Hợp vốn có, trừ có một lần bởi vì bắt đầu nhiệm vụ thất bại mà gây ra sự số trong ‘Tiếu ngạo giang hồ’ trở thành Nhạc Linh San, bởi vậy lúc đầu, khi người trung niên áo bào trắng mở miệng nói chuyện, cô cũng không kịp phản ứng đây là gọi mình. Nhưng lúc này sau khi tỉnh táo lại, cô nhìn căn phòng khoảng mười mét vuông trong không gian xa hoa, trừ người hầu đứng thẳng biểu tình cung kính, hai người ngồi rõ ràng cũng chỉ có cô và người trẻ tuổi tóc vàng tuấn tú, mặc áo màu đen chân giẫm sói bạc này.

Ở đây trừ mấy người hầu gái xắn tay đứng bên cạnh thì không có nữ giới nào khác tồn tại, vậy cái tên ‘tiểu thư Roman’ mà người đàn ông trung niên này nhắc đến, tám chín phần mười chính là cô.

Xem ra nhiệm vụ lần này chắc rơi vào thế giới phương tây, cho nên tên của cô cũng theo đó mà xuất hiện chút biến hóa, chỉ tiếc Bách Hợp lúc này cũng không tiếp nhận tình tiết. Dáng vẻ của người con trai áo đen trước mắt này cũng không giống người tốt, Bách Hợp theo bản năng cảm thấy anh ta vô cùng nguy hiểm, người này dù chỉ yên tĩnh ngồi ở đằng kia, nhưng Bách Hợp vẫn có một loại ảo giác anh có thể bẻ gãy cổ người ta trong nháy mắt.

Cô cẩn thận mím môi, nghĩ tới ‘Brian’ theo như lời người đàn ông trung niên, chính là người con trai trẻ tuổi ở giữa đấu trường tống khứ quái thú được người ta gọi là ‘Thánh kỵ sĩ’ kia, vị áo đen dáng vẻ lạnh lùng bên cạnh mới hô lên cái tên ‘Brian’ này, như vậy Brian hẳn là vị mặc áo giáp kỵ sĩ hoàng kim kia, mà người đàn ông trung niên lại nói Brian là kỵ sĩ của ‘tiểu thư Roman’, nếu ‘ tiểu thư Roman ‘ chính là tên nguyên chủ, như vậy Brian này chính là người của nguyên chủ, hơn nữa hình như nguyên chủ là thánh nữ ở tòa thánh nào đó.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp cảm thấy có chút đau đầu.

Lúc này tiến vào nhiệm vụ hình như có chút không thích hợp, trong lòng cô có mấy phần thương hại người đàn ông vừa bị ăn sạch, lúc này trái tim còn đang cấp tốc nhảy lên, căn bản vẫn chưa hồi hồn.

Tiến vào quá nhiều nhiệm vụ, Bách Hợp cũng không phải người có tấm lòng cao thượng trải khắp muôn nơi, cảnh tượng ban nãy dù đẫm máu, nhưng chính cô từng vì hoàn thành nhiệm vụ mà ra tay giết người, dù cô có tâm tư đồng tình cũng tuyệt đối không thể vì một người lạ mà muốn chảy nước mắt, lúc này thật muốn làm một ít chuyện gì đó.

Cái cảm giác này thực sự rất quái lạ. Bách Hợp cắn chặt răng, sau đó hít thở sâu mấy lần, mới đè ép được cảm giác muốn khóc rống trong lòng xuống.

Người đàn ông trung niên áo bào trắng trả lời xong vấn đề của người con trai áo đen, người con trai áo đen được ông ta gọi là ‘Đại nhân’ kia không lên tiếng, khuôn mặt không cảm xúc chỉ nhìn chằm chằm vào giữa sân đấu trường. Người đàn ông trung niên dường như đã sớm tập mãi thành quen với sự lạnh lùng của anh ta, mỉm cười đứng thẳng lên, ánh mắt của ông nhìn qua phía Bách Hợp, lúc này mới phát hiện Bách Hợp có chỗ khác thường, ân cần hỏi một câu:

“Tiểu thư Roman không thích à?” Lúc này Bách Hợp thấy rõ ràng, lời này của ông thật sự là nói với mình, điều này chứng minh suy đoán vừa rồi của mình không sai, ‘tiểu thư Roman’ trong miệng người đàn ông trung niên chính là mình. Hiện tại còn chưa tiếp thu tình tiết và ký ức, Bách Hợp cũng không dám tuỳ tiện trả lời, cô cũng không biết tính tình của nguyên chủ ra sao, cũng không biết nguyên chủ và người con trai anh tuấn trẻ tuổi bên cạnh này có quan hệ như thế nào, xem ra người con trai cũng không dễ chọc, cô cố nén cảm giác kỳ quái trong lòng kia, nhỏ giọng đáp một tiếng.

Người đàn ông trung niên kia có chút khó xử liếc mắt nhìn người con trai anh tuấn lạnh lùng vẫn không nhúc nhích, không dám quấy rầy nhã hứng của vị đại nhân này, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bách Hợp, cảm thấy có chút đồng tình.

“Thưa ngài…” Người đàn ông trung niên giật giật môi, người con trai vẫn đang yên tĩnh xem đấu như cẩm thạch điêu khắc kia cuối cùng cũng có động tác, anh nghiêng đầu qua. Theo động tác quay đầu của anh thì có một mùi hương như lan tươi mát từ trên người anh truyền vào chóp mũi Bách Hợp, mùi hương thanh nhã như ẩn như hiện vô cùng dễ ngửi lan tỏa trong không gian rộng lớn xung quanh, thỉnh thoảng ngửi thấy được, lại cảm thấy dường như toàn bộ không khí đều bị tinh lọc.

Mái tóc vàng nhạt theo động tác quay đầu của anh nhẹ nhàng bay bay, ánh mắt màu lam của anh rơi xuống người Bách Hợp. Người con trai này lúc nhìn nghiêng mặt chỉ có cảm giác lạnh lùng cứng rắn không có tí cảm xúc nào, lúc này nhìn thấy chính diện thì Bách Hợp mới cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Hai má anh hơi hóp, càng khiến ngũ quan vốn dĩ có vẻ thâm thúy càng thêm khắc sâu, môi anh mỏng, lúc đầu nhìn qua là tướng bạc tình, nhưng khóe miệng cong lên khi chỉ nhìn nghiêng mặt lại khiến Bách Hợp cảm thấy anh tùy thời đều hờ hững cười như vậy, lúc này anh ta quay đầu lại thì Bách Hợp mới phát hiện môi anh giống như trung hòa với gương mặt vốn dĩ lãnh đạm của anh.

Một đôi con ngươi màu lam tựa như nước biển dưới bầu trời xanh, trong sạch lại lộ ra lạnh nhạt, thế nhưng màu sắc lông mày nhạt nhẽo kia của anh lại nhìn vô cùng tốt, hiện lên độ cong đẹp đẽ, trung hòa trong ánh mắt lạnh lùng của anh. Ngũ quan người con trai trẻ tuổi này cũng không phải quá lạnh lùng, dường như được người ta tận lực điêu họa ra hàng mẫu tinh xảo nhất không mang nhân khí, nhưng tổ hợp cùng một chỗ dường như lại là kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời, tạo thành một gương mặt khiến phái nữ điên cuồng.

Cũng không có khí thế khinh người như trong tưởng tượng của Bách Hợp, anh an tĩnh ngồi dựa ở đằng kia như vậy, dáng vẻ có chút mơ màng biếng nhác, ánh mắt híp lại lúc nhìn người cũng không ngạo mạn, nhưng lại tạo ra một luồng áp lực vô hình ép tới khiến người ta có chút khó thở. Trên trán anh mang theo vài phần lạnh lùng xa cách, thế nhưng rất khó khiến người ta sinh ra chán ghét với anh, lúc này anh an tĩnh nhìn chằm chằm Bách Hợp, nhưng không hiểu sao cả người cô đều có chút khẩn trương. Thậm chí anh yên lặng không nói lời nào không làm chuyện gì, Bách Hợp lại theo bản năng cảm thấy có chút bất an.

Đây cũng không phải ảo giác của cô, bởi vì con sói màu bạc bị người con trai giẫm ở dưới chân vốn yên tĩnh nằm bò phục, nhưng lúc này con sói kia động một cái, lắc lắc đầu ngẩng đầu lên.

Vài sợi lông màu trắng bạc theo cử động lắc đầu của con sói bắt đầu bay lên, nhanh chóng bay lên áo choàng nhung tơ màu đen trên người người con trai, chất liệu nhung đen tuyền vốn dĩ dễ nhiễm bụi, bởi vì quần áo thuần màu đen mặc trên người anh mà lúc sợi lông bạc dính lên quần áo của anh càng có vẻ đặc biệt bắt mắt. Gần như chỉ trong chớp mắt, độ ấm trong mắt anh lập tức thay đổi trở nên rét lạnh, cái chân vốn đang nhàn nhã đè lên trên đầu con sói, lập tức dùng sức giẫm xuống!

‘Ngoao…’ Lần này con sói bị đau, cái đầu đang nâng lên bị giẫm dí sát mặt đất, hàm dưới đụng vào phiến đá dưới nền phát ra tiếng vang dội, trong miệng con sói bạc phát ra tiếng kêu rên khổ sở, chân người con trai nhấc lên, lại một cước đạp lên đầu con sói: “Ta ghét có thứ dính vào người ta!”

Cả người con sói run bần bật, nhanh chóng nằm bò phủ phục trên mặt đất làm ra tư thế thần phục, lần này không dám ngúc ngoắc đầu nữa. Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bên cạnh có chút áy náy nhìn Bách Hợp, liếc mắt một cái, ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra một cái khăn tay tuyết trắng, cẩn thận nhanh chóng nhặt mấy sợi lông đang dính trên người giúp anh. Người con trai tỏ vẻ bị quầy rầy hứng thú, anh quay đầu liếc nhìn giữa đấu trường một cái, lúc này cửa bên trong đấu trường lại bị mở ra một lần nữa, hai người con trai bị in đồ đằng trên mặt được người ta đẩy ra, anh có chút buồn chán lấy khăn tay từ trong tay thị nữ bưng khay bên cạnh, ưu nhã xoa xoa tay, hỏi một câu:

“Lyon, lão vừa muốn nói gì?”

Người đàn ông trung niên nhặt mấy sợi lông sói ra khỏi người anh, lấy khăn tay gói kỹ, đứng lên: “Đại nhân, dường như tiểu thư Roman cũng không có nhiều hứng thú với trường đấu thú cho lắm.”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng ông thì người con trai trẻ tuổi cong khóe miệng, cũng chỉ là ý cười nhạt nhưng dường như lại khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh ta thoáng chốc tan băng, cả người giống như điêu khắc thoáng cái trở nên đầy sức sống, chỉ là ý cười kia còn chưa lan đến đáy mắt anh thì đã rất nhanh thu lại tươi cười, cầm khăn tay trong tay lau qua lòng bàn tay ném về khay trên tay thị nữ, sâu xa nói một câu:

“Lão thật đúng là tín đồ trung thành của thần ánh sáng.” Gương mặt người đàn ông trung niên có chút trắng bệch, nghe nói vậy lưng càng cung kính cúi thấp xuống.

“Tiểu thư Roman đã không có hứng thú với nơi đây, vậy cũng không cần tiếp tục ở chung.” Lúc này, hai người đàn ông cao to giữa sân đấu trường đã cầm vũ khí trong tay đánh lộn, hai người không biết vì cái gì, liều mạng lạ thường, lúc này cả hai đều đầy máu khắp người.

Máu tươi hiển nhiên đều khiến mọi người trong trường đấu có chút kích động, tiếng quát mắng cố lên lớn tiếng vang khắp bốn phía. Lúc này ánh mắt Bách Hợp cũng không rơi xuống người con trai tuấn tú trẻ tuổi, trong lòng cô lo lắng hai người đàn ông đang đánh lộn nhau kia, hơn nữa ánh mắt căn bản cũng không có cách nào rời khỏi con sói sau khi bị giẫm lên đầu vẫn không dám ngẩng đầu lên, thực sự là quái lạ!

Cô cũng không phải là người đa sầu đa cảm như thế, lúc này cô dám khẳng định mình đã bị nguyên chủ ảnh hưởng, chắc chắn trí lực của nguyên chủ không thấp nên mới có bản lĩnh ảnh hưởng được đến cô. Cô cố nén xúc động muốn tiến lên trấn an con sói, hai đấu sĩ đang đánh nhau giữa đấu trường đột nhiên nắm chặt vũ khí trong tay, đều cùng đâm về phía cơ thể đối phương!

Trong miệng hai người đàn ông cao to kia đều phát ra tiếng rên khổ sở, Bách Hợp không khống chế được kinh hô lên tiếng, tiếng kêu của cô đưa tới ánh mắt của người con trai anh tuấn trẻ tuổi kia, thậm chí cô không nhịn được hô một câu:

“Thưa ngài…” Cô muốn cầu xin giúp hai người đàn ông bị thương kia, cô muốn giúp đỡ hai người kia!

Hiện giờ, trong lòng Bách Hợp cũng cảm thấy muốn mắng chửi, cô là ai vị trí hoàn cảnh hiện tại cái gì cũng không biết, ở trong tình trạng không tiếp thu tình tiết, thực lực của bản thân mình cũng không to lớn lại muốn giúp đỡ người khác. Cô không biết nguyên chủ là dạng tính cách gì, chẳng sợ linh hồn trong thân thể này đổi thành mình mà còn có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Tiếng gọi ầm ĩ vừa rồi của cô đã thành công hấp dẫn lực chú ý của người con trai anh tuấn, đôi mắt màu xanh lam nhìn lên mặt cô, vô cùng đáng sợ. Bách Hợp cảm giác trong nháy mắt đó bản thân giống như gia cầm bé nhỏ bị hùng ưng nhìn trúng, cả người đều căng lên.

Người con trai thấy cô gọi mình mà lại không nói lời nào, lông mày nhếch lên. Cô hít sâu một hơi, tuyệt đối không thể nói ra mình hi vọng hắn giúp đỡ hai người đàn ông giữa đấu trường, xin hắn đối xử tử tế với sói bạc, lúc này cô thật sự khó khống chế suy nghĩ phải làm như thế.

Cuối cùng, sự kiềm chế mạnh mẽ đã chiến thắng khát vọng trong đáy lòng. Bách Hợp cắn chặt răng, người con trai thấy cô trầm mặc không nói, cô ép buộc bản thân rời mắt từ giữa sân đấu trường chuyển đến người người con trai, nhìn chằm chằm anh một lát:

“Ngài thật đẹp trai!” Tiếng nói vừa dứt, trên mặt đám người hầu xung quanh vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh lộ ra vẻ kiềm nén lại có phần hoảng sợ, ngay cả người đàn ông trung niên trước đó nói chuyện cũng có chút giật mình liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, lại lập tức cúi đầu xuống.

Hiển nhiên người con trai cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng lại hơi mất tự nhiên của anh hơi lộ ra ý cười khẽ, đôi mắt xanh lam lạnh nhạt thoáng qua mấy phần nghi hoặc, gật gật đầu, không nói gì, đứng lên.

Anh rất cao, chiều cao khoảng mét chín trở lên, dường như chân thật dài, lúc trước ngồi không cảm thấy, lúc này sau khi đứng dậy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ hình vòm bằng đá chiếu lên mái tóc vàng nhạt trên đầu hắn, lóe lên mấy tia sáng chói mắt. Bách Hợp đứng bên cạnh anh, chiều cao cũng chỉ tới được ngực anh, áo choàng đen thủ công tinh xảo trên người anh là kiểu vạt chéo, lộ ra đường viền hoa tinh xảo phức tạp bên trong áo sơ mi trắng, bên hông dùng dải lụa vàng thắt quanh, lộ ra eo nhỏ của anh. Anh dẫn đầu đi đến cửa phía sau, con sói bạc vốn đang nằm bò ở một bên cũng bò dậy đi theo phía sau, đây có thể là ý rời khỏi đấu trường, người hầu hai bên cửa cúi đầu. Lúc anh rời đi, không khí xung quanh đấu trường dường như cũng khoan khoái hơn rất nhiều, không phải cố gắng kiềm chế như trước. Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, bày ra một tư thế mời, Bách Hợp cũng cấp tốc xách váy theo sau.

Đi ra khỏi cánh cửa là một lối đi duy nhất, đường cực rộng, người con trai đi ở phía trước cũng không lên tiếng, một lối đi cũng không quá dài, Bách Hợp lại cảm thấy dường như đi rất lâu. Tiếng vỗ tay cùng với tiếng thét chói tai trong sân đấu trường vẫn đang truyền đến, may mà cô không tận mắt thấy tình huống bi thảm đó, cái loại cảm giác nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng biến đi rất nhiều, chóp mũi không còn ngửi thấy mùi máu nữa, trái lại mùi hương như có như không trên cơ thể người con trai anh tuấn kia lại truyền đến, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khi mấy binh lính cầm giáo nhọn canh giữ ở bên ngoài đấu trường nhìn thấy đoàn người bên này qua đây cũng đều cung kính cúi đầu xuống, người con trai chậm rãi bước đi nhìn đấu trường đột nhiên dừng bước, Bách Hợp nhất thời không nghĩ tới hắn đột nhiên dừng lại, không thu chân lại được suýt nữa đụng phải. Tính cảnh giác của người con trai rất cao, khi cô còn chưa đụng tới vạt áo anh thì đã không thương hương tiếc ngọc chút nào tránh sang bên cạnh. Bách Hợp không kịp thu thế, anh tránh đi một phát, phía dưới là cầu thang nạm bạch ngọc hai bên trái phải gần năm mươi bậc, lúc cô mắt thấy sắp lăn xuống thì bên cạnh có người nhanh nhẹn kéo cô lại, người đàn ông trung niên ôn hòa ân cần dặn dò:

“Tiểu thư Roman, xin cẩn thận.”

“Cám ơn!” Bách Hợp phục hồi tinh thần, vẫn còn chút kinh hồn chưa trấn tĩnh được, chân mày cô cau lại, mình cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn như thế, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh trong sân đấu, đến tận lúc này cô vẫn không bình tĩnh được.

Dưới bậc thềm, hàng loạt cỗ xe ngựa hoa lệ dừng phía dưới cầu thang sát vách tường. Bách Hợp đứng vững vàng, người đàn ông áo bào trắng kia cũng nhanh chóng thu tay lại, người con trai anh tuấn cũng không vì hành động né tránh của bản thân mà giải thích điều gì, trái lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra bắt đầu bước xuống bậc thang.

Với hành động như vậy, Bách Hợp có thể cảm nhận được quan hệ của nguyên chủ và người con trai này sợ rằng cũng không phải quá thân thiết.

Lúc mấy người xuống khỏi bậc thang, một chiếc xe ngựa điêu khắc hình chim ưng to lớn màu lam đang đi lập tức chạy tới đây. Hai con ngựa kéo xe hết sức kỳ lạ, vật thể tuyết trắng không có một tia tạp sắc, giữa trán là một cái sừng dài màu bạc, người xung quanh đối với việc này đều là dáng vẻ thấy nhưng không thể trách, người đàn ông trung niên nhìn xung quanh một lát, cau mày hỏi một câu:

“Tiểu thư Roman, xe ngựa tòa thánh cũng không đến, hình như kỵ sĩ Brian của ngài cũng không ở đây…” Ông có chút bất đắc dĩ nhìn người con trai bên cạnh một cái, lần này chân mày người con trai hơi cau lại, quay đầu liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, thấy dáng vẻ mơ màng của cô, đột nhiên anh mở miệng:

“Về Artturi trước, để người ở đó.” Anh là người có địa vị cao, đã quen với việc ra lệnh, khi nói xong lời này, hắn thậm chí không hỏi thử ý Bách Hợp, tự mình lên xe ngựa.

Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra tươi cười, Bách Hợp không biết thế nào, chỉ cảm thấy người con trai trẻ tuổi vô cùng nguy hiểm, không thực sự muốn lên cùng xe ngựa với anh ta, thế nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng có chút cao hứng của người đàn ông trung niên, lại nhìn thấy người nói chuyện cũng đã lên xe ngựa rời đi, cô do dự một chút, nhìn xung quanh quả thực không có cỗ xe muốn tới đón mình, cũng chỉ có thể cùng leo lên xe ngựa.

Lúc nhìn bên ngoài thì cỗ xe ngựa cũng không có chỗ nào xuất sắc, thậm chí trừ hình chim ưng màu lam đặc biệt bắt mắt ở ngoài thì từ bên ngoài xem ra cũng thấy hết sức bình thường, thế nhưng bên trong lại rất rộng.

Bên trong xe ngựa cũng được bố trí không quá phức tạp, trên đỉnh thùng xe điêu khắc hoa văn chìm, trong xe trải thảm trắng thuần mềm mại. Một cái giường mềm chiếm hết nửa thùng xe, giữa giường đặt một cái bàn thấp, chia một cái giường mềm thành hai nửa, trên bàn đặt một quyển sách đã mở ra, chính giữa chặn bằng một món đồ trang sức thủy tinh. Người con trai vừa mới lên xe lúc này nằm nghiêng ở một góc giường mềm, đến khi Bách Hợp lên xe, đột nhiên có chút không biết nên đặt chân thế nào.

Người con trai dường như cũng không thèm để ý đến cô, tiện tay đặt sách vào trong ngăn kéo dưới bàn thấp, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Xe chậm rãi di chuyển, thậm chí cả người đàn ông trung niên lúc trước và con sói bạc cũng không lên xe ngựa. Cô quan sát kĩ người con trai, cố gắng tiến về phía giường mềm, cẩn thận từng li từng tí chầm chậm ngồi xuống, người con trái bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Tiểu thư, ta cũng không ăn người.”

Anh quả thực không phải quái thú ăn thịt người, thế nhưng ánh mắt nhìn người khác của anh so với quái thú càng thêm nguy hiểm. Cả người Bách Hợp căng lên, lưng cũng không dám dựa vào bàn, cô cũng không biết người con trai này là ai, cũng không biết tên của anh, càng không rõ quan hệ giữa nguyên chủ với người này. Trên thực tế, lúc này cô thật sự chỉ muốn tìm một chỗ yên ổn tiếp thu tình tiết, cô theo bản năng cảm thấy nhiệm vụ lần này có chút khó thích ứng, đáng tiếc mãi cho đến khi tiến vào nhiệm vụ tới tận lúc này vẫn không có cơ hội.

“Ta cũng không biết sao cô lại rụt rè nữ tính như thế, trên thực tế, trước đây ta cũng chưa từng có cơ hội ở chung với một người con gái, hi vọng hôm nay không khiến cô cảm thấy thất vọng.” Hắn nói xong, trong lòng Bách Hợp bắt đầu phân tích. Nghe ý tứ nói chuyện của người con trai này, dường như nguyên chủ trước đây cũng không có qua lại gì với anh ta, như vậy người con trai này có lẽ cũng không quá mức hiểu rõ tính cách của nguyên chủ.

Tình huống thực sự là như thế, vậy cô chẳng cần sợ nơi này có chút không thích hợp nữa, chắc hẳn người con trai nhìn như lạnh lùng thật ra lại nguy hiểm này cũng không nhất định có thể nhìn ra được.

Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Bách Hợp lập tức được cởi bỏ, cô gật gật đầu. Nguyên chủ cũng đã sớm biến mất, trên thực tế cô không cảm thấy quá thất vọng việc mình không rõ ràng mọi chuyện.

Người con trai nhìn thấy cô gật đầu, cúi mắt xuống. Đôi mắt màu xanh lam kia không bị che khuất, cái loại ánh mắt lãnh đạm đáng sợ khiến người ta như bị anh thu vào trong tay. Bách Hợp trong nháy mắt cảm giác trên người như trút được gánh nặng, cô không cần phải quan sát cẩn thận nữa thở nhẹ ra một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Người con trai lạnh lùng trước đó ở trên khán đài đấu trường tổng cộng không nói quá năm câu, sau khi lên xe ngựa không còn người ngoài, thái độ trái lại không lạnh lùng như trước nữa, thỉnh thoảng anh sẽ mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn mặt đất chằm chằm, con ngươi bị che ở sau mí mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Mỗi khi nói một lời với anh thì Bách Hợp luôn luôn cẩn thận suy nghĩ lại, rất sợ lộ ra sơ hở gì đó, cũng may hình như người con trai cũng không phát hiện ra sự căng thẳng của cô, một đường trở lại trang viên. Lúc xe ngựa dừng lại, Bách Hợp thực sự thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đứng dậy, giọng nói ôn hòa của người đàn ông trung niên từ bên ngoài xe ngựa vang lên:

“Tiểu thư Roman, xe ngựa của ngài Brian hiện giờ đã ở bên ngoài cửa sau trang viên, ngài ấy muốn đưa ngài về.”

Bách Hợp nghe nói như thế, thân thể căng cứng có chút thả lỏng, khóe miệng cô lộ ra vẻ tươi cười, vừa muốn đứng lên, người con trai đang nửa nằm nửa ngồi lười biếng hỏi một câu:

“Nghe Lyon nói, cô rất thích bản thảo luận sách thuốc, hiểu được sao?” Giọng điệu anh mềm mại, tựa như một loại ma lực thôi miên con người ta, dường như có thể nghe được nốt nhạc trong giọng nói của hắn, khiến cho lòng người ta không tự chủ được lập tức trầm mê. Bách Hợp vô ý thức gật gật đầu, khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp. Cô càng cảm thấy cảnh giác hơn, người con trai kia dường như cũng không ý thức được lạnh lùng và suy nghĩ muốn nhanh chóng rời đi trong ánh mắt cô, lại nói tiếp: “Thay ta gửi lời hỏi thăm một tiếng tới  ngài giáo hoàng.”

“Ta biết rồi.” Bách Hợp vội vã muốn rời đi, tiếng nói của người con trai này vừa dứt, cô lại nghĩ ngay đến thân phận thánh nữ giáo hội của nguyên chủ thân thể này, bên người còn có một thánh kỵ sĩ, chắc hẳn thân phận cũng không thấp, có thể nhìn ra được dường như Giáo hoàng cũng không thể nào làm ra chuyện gì khiến người ta giật mình. Vì vậy cô nhỏ giọng đáp một câu, lúc nói tạm biệt xuống xe ngựa, cô không nhìn thấy sau khi mình rời khỏi xe ngựa, trên gương mặt người con trai mặt lạnh cứng rắn lộ ra một nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói một câu:

“Thật biết điều!”

Sau khi Bách Hợp xuống xe ngựa thì nhanh chóng chạy qua phía cửa sau trang viên. Bách Hợp cố không nhìn cảnh sắc xung quanh trang viên lúc này, đợi đến khi Bách Hợp thở hổn hển dừng trước mắt cỗ xe hai ngựa kéo, Brian mặc áo giáp vàng óng kia nhảy xuống đứng bên cạnh xe ngựa, yên lặng nhìn cô nói cảm ơn với người đàn ông trung niên luôn quan tâm cô ngày hôm nay, lúc thấy cô chuẩn bị xoay người rời đi mới vươn tay về phía cô, Bách Hợp đặt tay lên, Brian rất nhẹ nhàng nâng tay cô đỡ cô lên xe ngựa.

Vẻ ngoài của xe nguyên chủ có vẻ đơn giản hơn xe ngựa Bách Hợp vừa ngồi lúc trước, trên xe điêu khắc một phù ấn quyền trượng và tấm khiên trường kiếm, cô lên xe thì tiến về phía chiếc giường mềm, Brian cũng tiện thể theo lên ngồi trên xe ngựa, hơn nữa không e dè ngồi ở bên cạnh Bách Hợp, lấy mũ giáp hắn vẫn đội ở trên đầu xuống.