Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 922: Hành trình cáo biệt cuối cùng 37




Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Tuy nữ quỷ đã đi khỏi, thuyền không có người thao tác nhưng lũ thi trùng vẫn tỏ ra thành thật, Lance nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trên gò má, nhảy ra khỏi thuyền túm đầu thuyền lại chạy tiếp về phía trước, Bách Hợp ngồi trong lòng thuyền cũng không lên tiếng, một bộ nhắm mắt dưỡng thần, ước chừng nửa giờ sau, chiếc thuyền kết từ thi trùng rốt cục cũng được Lance kéo cập bờ, ngưng lại trong góc khuất của một cồn cát.

Mọi người lục tục xuống thuyền, sau đó thân thuyền dần dần xổ tung thành vô vàn con trùng màu đen chui xuống sông không còn tăm tích.

Đi tới được điểm này trong cổ mộ âm trầm, nhóm người Đường Toàn cũng thấy sau lưng phát lạnh.

Phía trước tối đen, toàn thân Bách Hợp lạnh buốt, bàn tay nắm chặt lấy tay Đường Toàn, quả nhiên Lance đã từng tới nơi này, hắn ngựa quen đường cũ xăm xăm đi trước dẫn đường, mọi người chậm rãi theo sau.

Dưới chân hình như là một con đường nhỏ rải đầy cát và đá dăm, ngoằn ngoèo hướng lên cao, không biết dẫn tới nơi nào.

Từ khi tiến vào cổ mộ tới nay, mỗi lần đi trong hoàn cảnh tối đen này những người còn sống sót luôn trong trạng thái tâm lý khẩn trương, không biết thứ quỷ quái gì đang chờ mình phía trước, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sắc bén như dao nhỏ đang cắt da cắt thịt, khiến người ta lạnh run hết người.

Bốn phía lúc này cực kì an tĩnh, ngoại trừ tiếng lạo xạo do chân người dẫm trên cát tạo ra không còn bất cứ tiếng động gì khác, Bách Hợp đổ không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, nhưng Lance đi đến đây lại có vẻ cực kì hung phấn, trong bóng tối, có thể nghe rõ tiếng bước chân của hắn đang rảo bước hướng về phía trước vội vã, rồi lại như sợ để lạc đám người đi sau nên phải vòng ngược trở về, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cục hắn không nhịn nổi hỏi một câu: “Cô Vân, nhóm người các cô có thể đi nhanh hơn một chút được không?”

Bách Hợp chỉ hận không thể đi chậm thêm chút nữa, kéo dài được bao nhiêu thời gian hay bấy nhiêu, làm gì có chuyện chấp thuận đi nhanh hơn. Cô nghe Lance thúc giục, một bên cố gắng hết sức vận hành nội lực còn sót lại trong cơ thể, để nó lưu chuyển càng nhanh càng tốt, một mặt đáp trả:

“Muốn nhanh đến mức nào? Anh đã quen thuộc với văn hoá Hoa Hạ đến thế ắt phải biết câu ngạn ngữ là ‘dục tốc bất đạt’, ‘nóng vội không ăn được đậu phụ nóng’, anh thúc giục cái gì? Tôi đang bị thương, không thể đi nhanh.”

Cô vừa nói dứt lời, một trận gió xẹt qua, Lance nhanh như tia chớp đã xuất hiện cạnh cô, làm bộ như muốn cõng cô lên lưng, Bách Hợp bèn tránh qua một bên:

“Người nước ngoài chẳng lẽ không biết câu, nam nữ thụ thụ bất thân?”

“Cô Vân, rốt cục cô muốn thế nào? Tôi khuyên cô…” Giọng nói của Lance có chút rét lạnh, hiển nhiên bị thái độ đủng đỉnh của Bách Hợp bức nóng nảy, rốt cục không duy trì nổi vẻ trấn định mà hắn vốn cố gắng biểu hiện, Bách Hợp cười nhạt, chặn ngang lời hắn:

“Anh muốn khuyên tôi chuyện gì? Tôi ngược lại khuyên anh an tĩnh hơn một chút đi! Đừng cho rằng tôi tạm thời đáp ứng hợp tác với anh thì hợp tác này có thể duy trì vô kì hạn. Nếu bây giờ anh muốn trở mặt, hiện nay tôi bị thương, không thể giết được anh, nhưng muốn làm anh bị thương nặng một chút vẫn là có thể đó.” Nói đến đây, Bách Hợp ngừng một chút, cặp mắt Lance trong bóng đêm sáng xanh như mắt mèo, tản mát ánh sáng yêu dã nhìn phát khiếp. Bách Hợp nhìn sát ý lạnh lẽo lộ ra trong mắt hắn, không chút tránh né đối diện nhìn thẳng:

“Nếu trong cổ mộ này có thứ anh muốn, anh tới vài lần vẫn không lấy được, nếu như bị thương nặng, sợ rằng càng khó lòng mà lấy được đi?”

Một câu này của Bách Hợp chọc trúng nỗi lo lớn nhất trong lòng Lance, hắn hiện tại sở dĩ không giết nhóm người Bách Hợp, chính là vì điểm này, nếu không phải vì bảo bối quan trọng còn chưa đến tay, vì không tiết lộ tin tức, cho dù liều cá chết lưới rách, lúc hắn còn ở trên sông đã lập tức ra tay ngay với Bách Hợp chứ tuyệt đối không cúi đầu.

Bị Bách Hợp chọc trúng chỗ yếu, Lance chỉ có cách nén giận, cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm thực sự không vui vẻ gì, hắn hừ lạnh một tiếng, lại sải bước đi về phía trước, bốn phía rất nhanh lại quy về yên tĩnh như trước. Thân thể Bách Hợp vốn khẩn trương căng thẳng, lúc này mới dần dần lơi lỏng xuống, cô bất giác thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó bước tiếp.

Khoảnh khắc vừa rồi, Lance lộ ra sát niệm thì Đường Toàn cũng có thể cảm nhận được, thế nhưng không ngờ hắn lại chọn nhẫn nhịn, có thể thấy, bảo vật trong cổ mộ này đối với hắn vô cùng quan trọng.

Một con Vampire vốn sẽ không quan tâm vàng bạc châu báu tiền tài, cũng sẽ không có lòng ham thích đồ cổ. Cổ mộ này mai táng bên trong cũng chỉ là chút vật ngoại thân có giá trị kia mà thôi, hoạ may, có thể có vài thứ pháp khí không chừng được hắn vừa mắt.

Nhưng dù là pháp khí, với một con quỷ tây dương khả năng cũng không có tác dụng gì, dù xem như một món đồ quý có thể đem đi trao đổi với người khác, hắn cũng không cần biểu hiện vội vàng gấp gáp như vậy.

Trong mộ này, nhất định phải có thứ gì đó có thể giúp tăng thực lực của hắn ta lên. Vampire không lo lắng về tuổi thọ, thứ người bình thường yêu thích hắn không nhất định sẽ thích, thế nhưng nếu thứ đó có thể giúp hắn gia tăng thực lực thì lại là chuyện khác. Sức mạnh của Huyết tộc, đầu tiên tới từ huyết thống, sau đó là tới thời gian sống sót dài hay ngắn. Nếu hắn đúng là vì tăng cường thực lự mà tới đây, hắn đã sống từ thời kì trung cổ tới nay, tính ra đã mấy trăm năm, thực lực đã ổn định, mộ này không thể có thứ gì giúp cho hắn tự dưng tăng thêm mấy trăm năm đạo hạnh, nhưng hắn đã theo đuổi mãnh liệt như vậy, hẳn là trong mộ phải có thứ có thể giúp hắn cải thiện phẩm chất huyết thống tồn tại.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp lại liên hệ với việc trước đó nữ quỷ đối với nơi này sợ hãi bao nhiêu, lại thêm nhớ đến bố cục của cổ mộ, nửa trước là nơi yên nghỉ của Hiếu Võ đế Tào Lan, nửa đoạn sau có khả năng là nơi quàn xác của đạo nhân trẻ tuổi kia, hơn bảy trăm năm thời gian, âm khí, oán khí, linh khí đều không thiếu, nếu nơi này thực sự chôn thi thể của đạo nhân kia, lúc hắn còn sống đạo thuật đã cao cường như vậy, sau bảy trăm năm liên tục được oán khí, âm khí, linh khí ngâm tẩm bồi dưỡng ngay cả Tào Lan cũng hoá thành bộ dạng như bây giờ, nếu đạo nhân kia có thể trở thành một cương thi càng mạnh hơn cũng không phải là chuyện lạ.

Lance e rằng cũng vì thứ này mà tới.

Bách Hợp âm thầm thở dài, Tào Lan đã rất khó chơi, nếu lại xuất hiện thêm một cương thi khác thực lực càng cường đại càng đáng sợ, nghĩ vậy thôi cô đã thấy sau lưng mình phát lạnh. Cương thi ở nửa sau của cổ mộ này nhất định có thực lực càng thêm đáng sợ, nếu không nữ quỷ cũng không bị doạ thành bộ dạng kia.

Hơn nữa, Lance đã mò đến mấy lần mà vẫn không thể đắc thủ, có khả năng là cương thi kia còn đang ngủ say, trước khi chết, cương thi kia vốn là một đạo sĩ, hắn còn chưa phá được trận pháp phòng hộ do đạo nhân bài bố, vậy đường đi sắp tới sẽ vô cùng hung hiểm. Khả năng thứ hai là hắn đánh không lại cương thi kia. Khả năng thứ ba, cũng là khả năng lớn nhất là, hắn muốn đoạt được cương thi kia để tăng cường huyết thống của mình, nhưng để làm được như vậy còn cần cái gì đó làm trung gian. Bách Hợp nghĩ tới Văn Thấm Nhã hiện giờ vẫn còn sống, Lance có vẻ cực kì coi trọng cô ta, mấy lần đều chọn ngồi lại bên cạnh Văn Thấm Nhã, lúc trở mặt với cô, hắn bắt lấy Văn Thấm Nhã nhưng cũng không giết cô ta. Hắn muốn giữ Văn Thấm Nhã sống, lại dắt theo mỗi mình cô ta vào cổ mộ này, chẳng lẽ là muốn tế sống?

Đầu cô sinh ra đủ thứ suy đoán như những sợi tơ, cuối cùng rối thành một nùi, nơi này âm trầm quỷ dị, một mặt Bách Hợp muốn phân tâm vào việc thanh tâm suy nghĩ, mặt khác vẫn phải chú ý động tĩnh bốn phía, lại phải tranh thủ thời gian khôi phục thực lực, một lúc sau, dù tinh thần cô còn tỉnh táo, nhưng mồ hôi lạnh trên người cũng dần dần thấm ra, thấm ướt hết chiếc áo sơ mi cộc tay đã bẩn không chịu nổi.

Ngoài dự liệu của mọi người là, cứ tưởng một nơi khiến nữ quỷ Ngọc Nương sợ hãi như vậy phải nguy hiểm trùng trùng, so sánh với đoạn đường phía trước của nhóm Đường Toàn khi thâm nhập hầm mộ của Tào Lan, hết thoát khỏi miệng giao trong đường tơ kẽ tóc lại gặp nữ quỷ, thậm chí kẹt trong hòm đá, bị huyết trị bức chạy xuống đáy giếng, trải qua muôn vàn nguy hiểm mới tới bên quan tài của Tào Lan, vậy nên lần này mọi người đều chuẩn bị tinh thần cho một lộ trình vạn phần gian nan, không thể ngờ, một đường đều trôi chảy thuận lợi. Lúc khó khăn sẽ cảm thấy thời gian trôi đặc biệt nhanh, lần này ngược lại đi mãi đi mãi, không biết phải đi tiếp bao lâu, nhóm người đều đã thấy chân mình nặng trịch mỏi nhừ, mới nghe thấy tiếng Lance có chút mừng rỡ reo lên:

“Đến rồi!”

Tiếng nói của hắn đánh gãy suy nghĩ trong đầu Bách Hợp, tim của cô trầm xuống, lúc này thực lực của cô mới khôi phục được khoảng không đến hai phần mười, ngũ lôi chú miễn cưỡng có thể đánh ra được 3 cái, để đối phó Lance, chừng đó tối đa là làm hắn bị thương thảm một chút, nhưng muốn giết hắn thì còn chưa đủ, tình hình trước mắt rất nguy hiểm.

Lance không để ý nhiều, hắn dẫn đầu đi về phía trước, mọi người đuổi kịp bước chân hắn, đột nhiên cảm nhận được có một luồng gió mát thổi tới, nơi này không ngờ thế nhưng còn có gió. Hắn ta lại mò từ trên người ra một món đồ gì đó, cọ quẹt mấy cái, có tiếng vang lạch xạch, sau đó vật ở trong tay hắn liền sáng dần lên.

Nhóm người đã đi quá lâu trong bóng tối, đột nhiên thấy ánh sáng, bất giác cảm thấy chói, vội vàng khép mắt lại.

Bách Hợp cũng nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh thích ứng với cường độ ánh sáng trước mắt, lại mở mắt ra. Trên tay Lance cầm một ống đồng nhỏ cỡ bằng cây bút máy, trên miệng ống đồng phun ra ngọn lửa, địa phương này âm khí mười phần, bật lửa và diêm ở đây quẹt không ra lửa, không ngờ hắn lại có bản lĩnh chuẩn bị được một món đồ dùng tốt thế này.

Dường như nhận ra Bách Hợp giật mình, Lance có chút đắc ý:

“Đây là thánh hoả, tôi trộm được từ chỗ giáo hội, rất tốn công đó!” Làn da tái nhợt của hắn trong ánh sáng lộ ra vẻ âm trầm quỷ dị, vết thương trên mặt nguyên bản đã liền được hơn phân nửa, chỉ còn một khối nhỏ vẫn chưa thể phục hồi, Văn Thấm Nhã vẫn đứng ngây ngốc bên cạnh hắn. Bách Hợp không để ý hắn nữa, xoay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Vốn cho là chủ nhân của hầm mộ này có thể chia đôi mộ huyệt với Tào Lan thì nơi đây phải được thi công hoành tráng, to lớn lắm, không ngờ, bố trí của nơi này cực kì đơn giản.

Nơi này áng chừng chỉ rộng độ hai mươi mét vuông, sơ sài như một gian phòng ở, bốn phía còn có gia cụ đơn giản như tủ bàn làm bằng đá, ở giữa phòng có một cái giường đá, trên giường đặt một chiếc quan tài màu đen.

Bên cạnh quan tài bày một cái tủ thấp, trên đầu thậm chí còn đặt một thứ hình dạng như cái đèn dầu, trừ mấy cái xác đã ngã chết ngổn ngang xung quanh đã hoá thành xương trắng, không có thêm bất cứ thứ gì khác.

Nhóm người Đường Toàn vừa thấy quan tài đã hít vào một hơi, tiếp theo, nhìn thấy những thi thể quanh quan tài đã thực sự hoá thành xương trắng bình thường, mới bất giác thở phào.

Bọn họ vừa kinh qua hầm mộ của Tào Lan, mấy thi nô điên cuồng bảo hộ quan tài quả thực doạ bọn họ không nhẹ, lúc này, trong lòng họ vẫn còn sợ hãi, chỉ e bố cục nơi đây trình độ hung hiểm không kém nhiều, đến hiện tại, Đường Toàn mơi có thể lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi thật dài.