Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 921: Hành trình cáo biệt cuối cùng 36




Miệng vết thương đau đớn không ngừng khiến Lance mơ hồ sinh ra một loại kiêng kị khiến hắn có ảo giác như thể trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu của mình đang nhảy lên thình thịch bấn loạn. Một mặt hắn liều mạng hít hà hòng hoá giải bớt cảm giác đau nhức nóng rực trên gò má, năng lực tự lành cường đại lúc này càng mang lại cho hắn nhiều đau đớn và thương tổn, hắn không dám duỗi tay đi mò mặt nữa, bàn tay khi nãy đụng vào gò má cũng bị đánh cháy đen một mảng, hơn nữa cũng đang chậm chạp không lành. Hắn nhịn đau nắm chặt hai bàn tay thành quyền, hồi lâu mới đưa tay kéo những con trùng đen đang quấn lấy thân mình ra.

Một kích bất ngờ vừa rồi của Bách Hợp khiến hắn sinh tâm kiêng kị, tuy hắn đoán được Bách Hợp bị thương nặng, nhưng trong lúc sơ ý đã ăn đủ đau khổ, hắn không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hắn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Bách Hợp, cảm thấy thực sự mò không ra cô rốt cục có bao nhiêu tiềm lực, cũng không đoán được thủ đoạn cô vừa công kích mình có phải chỉ là cảnh cáo hay không? Liệu còn có pháp thuật khác có lực sát thương càng lớn hơn hay không? Bởi vì, hắn nhận thức được, một kích này của Bách Hợp giống như trong nháy mắt bùng nổ ra, trong nháy mắt dễ dàng liền đốn ngã được hắn. Càng nghĩ càng cảm thấy mặt đau cực kì, sau khi đứng dậy được hắn cũng không dám sán lại gần nữa, ngược lại chậm rãi ngồi dựa vào mép thuyền, bên cạnh Văn Thấm Nhã, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của Văn Thấm Nhã, khuôn mặt sau khi thụ thương nhìn đáng sợ cực kì lúc này có chút âm tình bất định.

“Cô Vân rất lợi hại!” Rất lâu sau, Lance sau khi quan sát kĩ càng biểu hiện của Bách Hợp. Tựa như đã hạ quyết tâm:

“Không giấu diếm cô Vân, ở phía sau quả núi này có món đồ mà tôi cần, chỉ là ở đó có chút cấm chế cổ xưa của Trung Hoa, tôi không mở ra được. Những thứ bên trong đó đối với loài người không có tác dụng gì, nhưng với tôi lại có tác dụng cực kì to lớn, tôi xin thề có chúa chứng giám, nếu cô Vân chịu giúp tôi một tay, tôi sẽ không tổn thuơng cô Vân dù chỉ là một đầu ngón tay. Hơn nữa sau khi sự thành, có chuyện gì chỉ cần cô Vân mở miệng, nếu tôi có thể làm, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”

Một kích vừa rồi đã tiêu hao sạch sẽ pháp lực còn sót lại trong thân thể Bách Hợp, lúc này cô chỉ nhúc nhích một chút cũng thấy gân mạch sinh đau. Cô chỉ lạnh nhạt nhìn Lance chằm chằm, bộ dạng mười phần nghiêm túc, ngược lại, nghe Lance hứa hẹn sẽ không tổn thương mọi người, nhóm người Triệu Hồng Quỳnh, Đường Toàn rõ ràng lộ ra vẻ vui mừng.

“Tao dựa vào cái gì để tin mày? Một kẻ tội đồ đã bị chúa trời bỏ rơi lại lấy chúa trời ra để thề thốt, mày nghe không thấy buồn cười sao?”

Nếu lúc này Bách Hợp không chút do dự liền đáp ứng, trái lại Lance sẽ hoài nghi mấy phần, thế nhưng thấy cô cường ngạnh trước sau như một, thậm chí đối với hắn vẫn trước sau như một khiêu khích châm chọc. Biểu hiện này khiến hắn suy đoán, tuy Bách Hợp bị thương, nhưng vẫn còn dư lực chưa dùng tới, hắn tận lực điều chỉnh cho biểu tình của mình thả lỏng xuống, cắn răng chịu đựng đau nhức do lôi điện châm đốt trên gò má, ánh mắt xanh biếc loé lên mấy tia tham lam:

“Là thực. Không giấu cô, trước khi tới đây, tôi vốn nhìn trúng cô Văn, tôi đã thề, cũng chưa từng có hành động nào thương tổn cô ấy. Còn cô Vân đây là người có bản lãnh, tôi chỉ mong có thể cùng cô làm bạn bè vĩnh viễn, xin cô hãy tin tưởng, tôi đã từng tới cổ mộ này vài lần, tôi biết đường ra ngoài, chẳng lẽ cô Vân không muốn rời khỏi nơi này hay sao?”

Hắn cực lực tự chứng minh, thái độ sớm mất đi bộ dạng kiêu ngạo không kiêng dè lúc trước, lúc này cặp mắt của hắn khẩn trương, chăm chú nhìn Bách Hợp, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt lộ ra ánh sáng rạng rỡ, cuồng nhiệt:

“Thứ trong mộ này đối với tôi cực kì quan trọng, nếu cô Vân chịu hợp tác với tôi, vậy cô chính là ân nhân của tôi. Hoa Hạ có câu ngạn ngữ là, tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo, tuy tôi không phải người Hoa Hạ, nhưng tôi đã sinh sống ở Hoa Hạ nhiều năm, xin cô hãy tin tôi!”

  • Tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo: nhận ân huệ nhỏ bằng giọt nước, nên báo đáp nhiều như suối nguồn.


Mong mỏi lớn nhất của Đường Toàn là có thể thoát ly cổ mộ, một chuyến đi này của ông phải nói là cửu tử nhất sinh, mấy lần suýt nữa thì mạng già không giữ nổi, tuy ông lớn tuổi, trong hành trình những lúc gặp hiểm nguy cũng từng có chủ ý hy sinh thân mình, nhưng hiện tại có một đường sinh cơ trước mặt, nếu có thể thoát thân, làm gì có ai không muốn sống? Càng huống chi sư đệ của ông, Vân Mẫn vẫn đang trong vòng lao lý, nếu ông và Bách Hợp không thoát khỏi đây được, đời này Vân Mẫn chỉ có thể ăn cơm tù.

Nghĩ đến đây, Đường Toàn nhìn Bách Hợp:

“Tiểu Vân, bác thấy con quỷ tây dương này không giống như nói láo.” Ông có chút kiêng dè Lance, nên khi nói chuyện vẫn để mắt nhìn hắn ta chằm chằm, chỉ sợ hắn đột nhiên bạo phát tấn công người khác. Lance nghe Đường Toàn nói câu này, đôi tay nhấc lên, thậm chí quỳ một chân trong lòng thuyền, bàn tay không bị thương đặt trước ngực:

“Tôi xin lấy tinh thần kỵ sĩ mà thề, sau khi sự thành sẽ đưa cô Vân quay về an toàn. Hơn nữa, vừa rồi tôi nghe vị nữ sĩ này nói, bà Văn dùng số thù lao lớn làm mồi lừa các vị tới đây, hiện giờ bà ấy đã chết, tiền bà ấy thiếu cô Vân, tôi sẽ trả thay bà ấy.” Lance đã sống nhiều năm như vậy, tự nhiên có sức lực để nói ra câu này, tiền tài đối với Vampire chẳng qua chỉ là một dãy số. Mọi người đi một chuyến kinh hồn, tử thương gần hết, hiện tại chỉ cầu còn sống chứ không dám mong chờ nhiều hơn, dù sao bà Văn đã chết, Văn Thấm Nhã lại được con Vampire này nhìn trúng, hy vọng đào tiền của nhà họ Văn là bất khả.

Không ngờ vòng vo một hồi, lúc này Lance vì muốn cầu Bách Hợp giúp đỡ lại chủ động ưng thuận một điều khoản béo bở như vậy, không chỉ có Triệu Hồng Quỳnh ngẩn ngơ, người đàn ông trung niên béo càng sáng mắt lên vì hy vọng, đồ đệ của ông ta đã chết, nếu rời khỏi đây mà có được một món tiền bồi thường cho cha mẹ cậu ta thì quá tốt, ông ta rõ ràng đã động tâm, chỉ là nhìn mặt Bách Hợp xong lại rụt rè không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô chằm chằm.

Lance vừa nói dứt lời, biểu tình của mọi người đều sinh ra chút biến hoá, bất giác thần thái biểu lộ càng thêm chân thật, nghe được hứa hẹn lần này của hắn, vẻ cảnh giác trên mặt Đường Toàn cũng bớt đi một chút:

“Tiểu Vân, con xem, chuyện của ba con còn cần đến tiền …”

Lời khuyên của Đường Toàn dường như có tác dụng, trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ do dự, giãy dụa, rất lâu sau mới tỏ ra như mình đã bị thuyết phục, nhíu mày:

“Nếu thực sự có cơ hội ly khai cổ mộ này, muốn hợp tác cũng là có thể. Dù sao, hiện tại tôi bị thương, nếu hai bên đều có thể bảo toàn thực lực, không tranh chấp tiêu hao sức lực của nhau. Vậy chỉ cần anh hết lòng tuân thủ lời hứa, chúng ta có thể hợp tác. Nhưng nói rõ trước, sau khi làm xong việc của anh, mọi chuyện phải được như anh nói, đưa tất cả chúng tôi ra khỏi cổ mộ, hơn nữa, trả thêm năm trăm triệu Hoa Hạ tệ.” Càng nói, thần thái của Bách Hợp càng nghiêm nghị:

“Tôi biết Vampire có chút bản lãnh, chính là năng lực phục hồi cực kì mạnh mẽ, vì máu tươi là căn nguyên sức mạnh của các anh, tôi muốn anh phải thề, nếu anh dám đổi ý, sẽ đầu thân hai nơi, chết không tử tế!” Dù năng lực phục hồi của Vampire có mạnh đến mấy, nhưng một khi trái tim và cái đầu đã bị tách rời, khẳng định là không thể sống nổi.

Bách Hợp nửa điểm cũng không tin vào mấy chuyện ma quỷ của Lance vẽ vời ra, hắn càng nói đến thiên hoa loạn truỵ, càng chứng minh lòng hắn có quỷ, nhưng lúc này, tình thế của cô là đâm lao phải theo lao. Nếu cô khăng khăng trở mặt đối đầu, dùng không thành kế không nhất định có thể doạ được Lance sợ mà bỏ đi, vì trong cổ mộ này có thứ cực kì trọng yếu với hắn, cho nên hắn mới nguyện ý quỳ trước mặt mình, thậm chí biên ra một đống lời nói dối, nhưng thứ này đã quan trọng như vậy, hắn nhất định sẽ không cho phép nhóm người của mình tuỳ ý thoát thân, dù có kiêng kị thực lực của cô, khả năng càng lớn hơn là hắn sẽ chọn liều mạng cá chết lưới rách một phen.

* không thành kế: Gia Cát Lượng đang ở trong toà thành chỉ có một ít binh lính, viện binh không về kịp, bất ngờ bị Tư Mã Ý đem đại quân tiến đánh, bèn mở rộng cửa thành, ngồi trên thành lâu đốt hương gảy đàn, khiến Tư Mã Ý nghi ngờ trong thành có mai phục, không dám tuỳ tiện tấn công. Nói ngắn gọn là giả vờ nguy hiểm.

* Thiên hoa loạn truỵ: ngàn hoa rơi loạn, tương đương vô số hình ảnh tốt đẹp làm người ta hoa cả mắt

Lúc này, pháp lực trong người Bách Hợp đã cạn, chỉ cần Lance ra tay là chuyện này sẽ lộ ra, đến lúc dó, cả nhóm người bọn họ đều phải chết ở nơi này.

Còn không bằng giả vờ đồng ý cùng hắn hợp tác, trên đường đi thừa cơ khôi phục lại một chút linh lực, đến lúc đó càng tiện tuỳ cơ ứng biến, dù biết trước một chuyến đi này cực kì hung hiểm, nhưng chí ít có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian, so với lập tức phải chết, có thể kéo dài thời gian, không chừng còn có sinh cơ.

Lance nghe Bách Hợp yêu cầu mình phát thệ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng đoán ra được Bách Hợp có tính toán kéo dài thời gian, nhưng dù biết như vậy hắn cũng không có cách nào. Như hắn đã nói, cổ mộ này do hắn phát hiện ra, cách vài chục năm lại mò đến một lần, thế nhưng không có lần nào là hắn thành công phá vỡ cấm chế cả, lần này hắn đem Văn Thấm Nhã tới đây, trong lòng cũng không lấy gì làm chắc chắn. Hơn nữa nơi này có quá nhiều mối nguy hiểm rình rập, tuy hắn muốn giết sạch cả nhóm người Bách Hợp nhưng lại không đoán chắc được thực lực của Bách Hợp còn lại bao nhiêu, lỡ như hắn bị trọng thương, chuyến đi này nhất định không công mà về, hắn đợi hơn 200 năm, tính từ ngày đầu tiên phát hiện ra cổ mộ này đến nay, đều thời thời khắc khắc trông mong một ngày này, hắn đã đợi không nổi nữa, hắn càng không thể khoan dung cho phép có người phá hỏng đại sự của hắn.

Bởi vậy lúc Bách Hợp đáp ứng, trong mắt Lance cực nhanh xẹt qua mấy phần khói mù, nhưng hắn vẫn quỳ một gối trên đáy thuyền, cẩn thận dè dặt di chuyển về hướng Bách Hợp.

Trong lòng Lance vẫn kiêng kị sức mạnh của ngũ lôi chú, nhưng lúc này, để biểu đạt thành ý của mình hắn vẫn quyết định tiến tới gần cô, đưa tay nhẹ nhàng nâng một tay của Bách Hợp đặt lên đầu gối mình, hôn nhẹ mu bàn tay của cô, rồi chiếu theo yêu cầu vừa rồi của cô, lặp lại lời thề.

Hai bên đều không có thêm động tác dư thừa nào, đối với hai kẻ đều có toan tính riêng mà nói, thoả thuận mới thành lập này làm cả hai đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tạm thời xem như đạt được hiệp nghị hợp tác, nữ quỷ đứng ở nơi không xa nhìn qua tình cảnh bên này, cứ lơ lửng trên mặt sông khá lâu không dám lại gần. Bách Hợp quay đầu nhìn qua đó, bàn tay hướng về phía âm hồn nữ quỷ đang đứng, miệng thì thầm:

“Quy!” Một đạo linh quang từ trong âm hồn tản ra, thân thể ban đầu nhìn có vẻ ngưng thực của nữ quỷ sau khi vầng sáng tán đi lại dần dần hoá trong suốt, nó có chút mừng rỡ tự mò mò mình một phen, thần thái so với trước phấn chấn hơn nhiều, đứng từ xa lên tiếng tạ ơn Bách Hợp.

“Ngươi đã ở bên đó không dám qua, vậy chiếc thuyền này hãy cho chúng ta mượn tạm, ngươi hãy về trong sông đợi ta, nếu ta có thể quay lại, nhất định sẽ siêu độ cho ngươi.”

Nữ quỷ gật đầu, nhút nhát cúi đầu hành lễ với Bách Hợp, sau đó thân hình chậm rãi chìm trong một luồng sương đen, từ từ biến mất trên mặt sông.

Lance ngồi bên cạnh Văn Thấm Nhã, chứng kiến tất cả, trong mắt lộ ra một vùng đen tối không thể gọi tên:

“Sớm nghe nói đạo thuật Trung Hoa bác đại tinh thâm, bây giờ mới chân chính xem như nhìn thấy một người có bản lãnh chân thật.”

Đạo nhân trung niên béo nghe câu này có chút không phục, nhưng nhìn nhìn Bách Hợp một cái, liền không dám mở miệng ý kiến.