Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 887: Hành trình cáo biệt cuối cùng 02




Thân thể này mềm dẻo vô cùng khiến Bách Hợp bất ngờ. Cô vốn dự định là, phải làm mấy động tác ép căng cơ tay, cơ chân trước, làm nóng người rồi mới bắt đầu thử luyện thể thuật, không ngờ mới vặn nhẹ eo một cái đã dễ dàng tiến vào tư thế, đúng là một thân thể có tố chất không tệ tý nào, tiếc là nội lực trong thân thể lại ít đến thương cảm, đã thế lại còn pha tạp không tinh thuần, nếu lại mượn sức mấy thứ đồ nghề vốn đã không còn linh tính trong ba lô, chỉ đối phó mấy thứ quỷ hồn tầm thường vô dụng may ra có chút khả năng, nhưng chỉ cần quỷ hồn có tý chút oán khí thôi, vậy thì chút xíu đạo hạnh này của nguyên chủ, căn bản là không ăn thua.

Bách Hợp âm thầm thở dài, theo động tác luyện thể hình thành, một dòng linh lực liền tiến vào cơ thể cô, cô dựa vào đó dùng Đạo Đức Kinh dẫn khí. Pháp lực pha tạp không tinh thuần trong cơ thể theo đường lối của Đạo Đức Kinh chậm rãi vận hành, được nửa vòng thì những lực lượng không quan trọng liền tiêu biến đi nhiều, chỉ để lại vài loại tinh thuần hơn chút. Bách Hợp chưa kịp chuyển sang động tác thứ hai để tiếp tục dẫn linh lực nhập thể thì người đàn bà trung niên được mọi người gọi là bà Văn đã không chờ nổi nữa, cuống quýt thúc giục:

“Các vị đã bàn bạc xong chưa? Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, ai trong các vị cũng đừng mong nhận được tiền.” Lời bà ta nói vừa nhanh vừa vội, giọng điệu nức nở nghẹn ngào. Mọi người cau chặt mày, trên mặt đều là vẻ không vui:

“Nơi này đã bị phong toả rồi, sớm trước đó đã có người vào đây, dùng thứ gì đó phá huỷ cơ quan của cổ mộ, bây giờ đừng nói đi vào trong, muốn ra ngoài cũng khó. Hiện lại là ba khắc sau giờ chính ngọ, cổ mộ này âm khí dồi dào, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian dương khí thịnh nhất để tiến vào trong mất rồi, nếu cố tiến vào sợ rằng sẽ có phiền toái, bà Văn, bà xác định là con gái bà đang ở trong đây sao?” Người vừa nói là người đã trấn an bà Văn lúc nãy. Ông ấy mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đã cũ, miệng cắn tẩu thuốc. Xem ra trong đám người này, danh vọng của ông rất cao, lúc ông mở miệng nói chuyện, người khác đều không dám chen ngang. Bà Văn không bình tĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí mà mọi người đang nghiên cứu thảo luận.

“Nhanh chút, phải nhanh chút! Con gái tôi từ nhỏ đã thích những món đồ cổ truyền thống, tình huống thế nào, tôi đã nói với các vị từ sớm rồi còn gì, sao bây giờ còn hỏi nữa! Chỉ cần tìm được con gái tôi về, những lời chúng ta đã thoả thuận mới tính. Nếu như tìm không ra, vậy thì các vị cứ coi chừng đấy!” Trong khi bà ta thúc giục, mấy người đang phân công gõ thử vách tường để nghe ngóng không biết đã sờ trúng thứ gì. Một tiếng răng rắc giòn vang, vách tường tưởng như kín kẽ liền mạch bỗng mở toang. Ào một tiếng, một dòng nước lớn theo lỗ hổng này ào ào xô vào phòng.

Nước này không biết đã tích tụ bao nhiêu bùn lắng tanh tưởi lâu ngày. Nó lao vào căn phòng đá này liền toả mùi hôi xông tận óc khiến những người đứng trong phòng đá đều thấy buồn nôn không dứt. Bách Hợp phản ứng cực nhanh, một mạch đem ba lô của mình đang vứt dưới sàn nhặt lên đeo vào lưng. Nước cũng rút đi rất nhanh, chỉ để lại trên sàn một lớp bùn dày trên nền đá, chân của mọi người như ngâm trong bùn lầy trong một kênh rạch nào đó. Có người thử chiếu đèn nhìn xem, chỉ thấy một lối thông miễn cưỡng có thể nhét vừa một người xuất hiện trước mắt, phía sau chỉ thấy tối đen, không thể nhìn đến tận cùng, càng không biết nó sẽ thông đi đâu. Một cơn gió cực kì nhẹ thổi tới, mang theo mùi bùn tanh lẫn với một thứ mùi thối rữa lâu năm giông giống như mùi long não quá hạn, khiến người ta ngửi thấy là lợm họng, buồn nôn.

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, ông lão kia bỏ tẩu thuốc xuống, lấy ra chút tro, miệng lẩm bẩm đọc chú, đang muốn ném vào trong thăm dò thử động tĩnh, nhưng không ngờ vừa thấy lối thông xuất hiện, người đàn bà được gọi là bà Văn kia lại giống như phát điên bổ nhào vào trong, miệng hô hoán:

“Thấm Nhã, Thấm Nhã, con có đó không? Có nghe thấy ma ma gọi không?”

Giọng của bà ta thê lương, trong một nơi u tĩnh thế này càng có vẻ chói tai, từ đầu bên kia thông đạo truyền lại hồi âm vang vọng ‘Thấm Nhã…’, ‘Thấm Nhã…’

Những hồi âm này, khiến người ta có cảm giác ở đầu bên kia hang động có một người đàn bà khác đang đứng đáp lời bà Văn vậy, âm thanh vang vọng vào tai khiến người ta sởn tóc gáy.

“Sư phụ, con không muốn vào trong…” Nhìn thấy người đàn bà kia lội bùn muốn đi vào, cậu thanh niên khuôn mặt bầu bĩnh lúc nãy vừa thăm hỏi Bách Hợp lộ vẻ mặt miễn cưỡng, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh nói một câu. Ông ta cứng rắn nhìn lại:

“Núi Long Hổ cần khoản tiền này, huống chi hiện tại ngoài việc cùng tiến vào, chúng ta đều không có đường lui. Đi tiếp về phía trước, không chừng còn tìm được lối thông khác để ra ngoài, còn lối đi vào đây của chúng ta đã bị phá hỏng, làm sao mà ra được?” Ông ta nói như vậy, cậu thanh niên không dám nói thêm gì nữa. Bách Hợp cũng không dám trì hoãn, nhân lúc này kéo phẹc mơ tuya của ba lô, đem mấy thứ nặng nề như ống mực, sắt thép, sa khoáng ném đi hết. Nghe âm thanh dội về từ thông đạo này, cô dự đoán là nó rất dài, con đường này khắp nơi là bùn lầy, lại nhỏ hẹp, tuy rằng có dưỡng khí, nhưng cũng không được dồi dào cho lắm, lát nữa đi nhất định rất dễ đuối sức. Nhưng nhìn thấy cô quăng đồ, ông lão cầm tẩu thấy rất không vừa mắt:

“Mao Sơn xuất ra được thứ bại hoại như cô, thật đúng là thầy cô nhìn người không tinh. Ngay cả đồ nghề tổ sư truyền xuống cô cũng dám ném, chờ đi sâu vào cổ mộ này, cô làm sao mà giữ được mạng nữa?” Lúc ông lão khiển trách, người khác đều không dám hó hé, mắng xong ông lại tiếp: “Tôi thấy ngôi mộ này có điều cổ quái, lát nữa cô đi theo bên cạnh tôi!”

Ông lão vừa nói xong, ngươi xung quanh nhìn Bách Hợp có chút hâm mộ ghen tỵ hận. Bách Hợp vâng dạ một tiếng, ông già lại than thở, lại ra hiệu cho người bên cạnh mình đi nhặt lại mấy món đồ kia về. Người đàn ông trung niên họ Văn tỏ ý không hài lòng.

“Các vị đi được chưa? Con gái tôi còn ở bên trong, vợ tôi cũng đã đi vào rồi, nhanh đi theo đi!”

Bà Văn kia tuy hình dung tiều tuỵ nhưng không biết có phải vì quá lo lắng sốt ruột cho con gái hay không, vèo một cái đã không thấy bóng dáng, lờ mờ chỉ có thể nghe thấy tiếng bà ta gọi con gái vang vọng lại từ xa. Bách Hợp kéo khoá đóng ba lô lại, đi theo bên cạnh ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn. Tuy ông lão nói chuyện khó nghe, nhưng tâm ý muốn che chở cho cô, cô vẫn cảm nhận được. Lúc này, cô khẽ nhíu mày:

“Ngôi mộ này đã không an ổn, không thể để mặc bà ấy tiếp tục kêu la như vậy!” Cô vừa nói dứt lời, người đàn ông trung niên hơi mập đi bên cạnh không nhịn được phản pháo:

“Ai chả biết nơi này không ổn, cụ Đường đã nói ngay từ đầu rồi. Cô tuổi nhỏ hiểu biết nông cạn, ở đây ai cũng là tiền bối của cô hết, đừng có dốt mà bày đặt khoe chữ!”

Bách Hợp không buồn để ý ông ta, trong không khí thoang thoảng mùi tanh hôi, mọi người đi hàng một, ông lão dẫn trước, Bách Hợp đi thứ hai, cũng không biết rốt cục là đã đi bao lâu. Con đường này do độ rộng chiều cao hạn chế nên đem lại cho người ta cảm giác cực kì đè nén, người càng nhiều thì càng có vẻ ngột ngạt. Bách Hợp chỉ thấy ghê cả người, dưới chân đang dẫm lên bùn lắng lầy lội, mỗi bước chân đạp xuống, giống như tiến mãi không cách nào chạm đáy, trước mắt nhìn mãi vẫn không thấy đầu ra, thời gian trong những động tác và trạng thái không thoải mái trùng lặp liên tục giống như đang trôi đặc biệt chậm. Tiếng bà Văn gọi Thấm Nhã giống như đang truyền đến từ các vách đá ở khắp bốn phương tám hướng, vang vọng vào tai, xuyên thấu vào tận trong lòng người. Mọi người cảm thấy toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh, một loại cảm giác âm lãnh từ trong bùn lỏng thấm qua gót chân truyền vào tận trong lòng khiến người ta cảm thấy toàn thân run rẩy.

Dần dần bắt đầu có người mất bình tĩnh, nhưng Bách Hợp vẫn bảo trì bình thản. Loại hoàn cảnh tối tăm, chật hẹp như vậy vốn cực kì dễ khiến lòng người đâm ra hoảng hốt, lúc này cô là người tỉnh táo nhất, vẫn chưa biểu lộ ra chút hoang mang nào.

Đột nhiên từ chính giữa vang lên một tiếng OÀNH thật lớn, sau đó là tiếng rầm rầm, lạch cạch như có vách tường sụp đổ vang lên. Trái tim đoàn người vốn đang khẩn trương căng thẳng như dây đàn, đột nhiên nghe thấy những âm thành như vậy đều dựng tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh. Những tiếng vang vọng không ngừng “Thấm Nhã, con ở đâu…” bởi vì loại tiếng vang đột ngột này, liền khựng lại, tiêu tán.

Bị biến cố này hù doạ, có vài người bắt đầu chửi ẩm lên: “Đồ chết trôi! Đừng có tiếp tục gọi nữa được không hả?”

“Nghe mà sởn gai ốc, doạ chết người được đó!” Một người trẻ tuổi cũng nhịn không được mở miệng mắng một câu. Như thể mở miệng chửi mắng như thế liền có thể giúp tiêu trừ cảm giác hoảng hốt trong lòng đi vậy. Bà Văn vốn đang đi tuốt đằng trước nghe được mấy lời này liền bùng nổ:

“Các người không làm mẹ, người bị mất tích không phải người thân, người yêu của các người, đương nhiên là các người không gấp, con gái tôi mất tích, đương nhiên tôi phải kêu gọi, không kêu không gọi, nó làm sao mà nghe thấy được? Các người đừng có quên, các người không phải đến giúp không …”

“Đừng tranh cãi nữa!” Bách Hợp bất thình lình hô một tiếng, cô mơ hồ có dự cảm không lành. Đã làm qua nhiều nhiệm vụ, trải qua tình cảnh sinh tử gian nan mấy lần, lúc này một loại cảm giác chết chóc đang vây phủ lòng cô, cô cảm thấy, giống như có thứ gì đó đang tiến tới gần đoàn người, không biết là những người khác đã cảm thấy hay chưa, vì lúc này, cô đã có thể cảm thấy mặt đất mà cô đang dẫm chân lên có vẻ như đang mơ hồ rung chuyển.

“Chạy mau!” Bách Hợp bất thình lình hét lớn một tiếng, bà Văn đang ở phía trước còn chưa phản ứng kịp, cô đã nhào tới đẩy ông lão được gọi là cụ Đường trước mặt mình về phía trước một chập, ông lão phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, lập tức buông tẩu thuốc khỏi miệng gài vào bên hông rồi cắm cổ chạy.

Bà Văn còn chưa phản ứng kịp, vẫn đang sướt mướt vừa khóc vừa gọi con gái, vì ông lão lao tới nên bà ta bị va chạm mất tự chủ ngã vào vách tường nảy lên mấy phát, ngay sau đó, có tiếng ‘ù ù’ truyền tới. Một luồng hơi thở tanh hôi nồng nặc càng lúc càng gần, lúc này thì đến đồ ngốc cũng biết, có nguy hiểm đang tới gần, những người theo sau đều gấp gáp, nhưng đúng vào thời điểm này, bà Văn lại sợ đến độ hai chân mềm nhũn. Bách Hợp thật muốn chửi má nó, cô sải bước về phía trước, vung tay đánh cho bà Văn đang đứng dựa tường một bạt tai khiến bà ta mất tự chủ mà ngã phệt xuống, lại duỗi tay túm lấy tóc bà ta, để bà ta đặt mông lên lớp bùn, coi bùn ướt như dầu bôi trơn giảm ma sát, cứ thế kéo bà ta chạy băng băng về phía trước.

“Cô…” Bà Văn nhận phải loại đối đãi thế này, lại mở miệng muốn mắng người, Bách Hợp liền hét vào mặt bà ta:

“Bà còn dám dông dài, có tin là tôi lập tức xẻo lưỡi bà đi không? Ngu xuẩn, chính bà đang dẫn cái thứ kia đến đấy!”

Nơi này là cổ mộ, thứ gì đó có thể bị dẫn dụ tới, nghĩ là biết tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, mọi người vốn đã đủ sợ hãi, lại nghe nói có thứ nguy hiểm đang tìm tới, lúc này chỉ hận cha mẹ sinh ra mình không có thêm hai cái đùi nữa để chạy cho lẹ, bắt đầu liều mạng vọt về phía trước.