Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 870: Nam phụ thánh mẫu 11




Edit: Vũ Thiên

Beta: Sakura

Tất Dao Quang nói xong, hít hít mũi, có chút u oán nhìn Bách Hợp:

“Nếu như không thích, trước kia sao ngươi lại như vậy? Tốt với ta như vậy, làm cho ta nghĩ rằng… Nếu như thích, vì sao bây giờ ngươi thay đổi nhanh như vậy? Để cho trong lòng của ta không chắc chắn.”

Lời như vậy trong kịch tình vốn là Triệu Bách Hợp hỏi, Tất Dao Quang ban đầu còn ngày ngày quấn quít hắn, nhưng sau khi hắn yêu đến sâu đậm lại cùng Triệu Húc Dương quấn vào một chỗ, cuối cùng tâm tình hắn so Tất Dao Quang lúc này phức tạp hơn trăm ngàn lần. Nhưng bây giờ Tất Dao Quang đã hỏi lời này, Triệu Bách Hợp đến khi chết cũng không có cơ hội có thể hỏi. Bách Hợp bỗng ngay lúc đó cảm giác phong thuỷ luân chuyển, Tất Dao Quang cũng có ngày này.

“Chớ suy nghĩ lung tung.” Cô cũng không nói có thích hay không, chỉ là trả cho Tất Dao Quang một câu. Nhưng vừa nghe cô nói như vậy, ánh mắt Tất Dao Quang thoáng cái liền phát sáng, vẻ khó chịu trên mặt liền biến mất, thò tay muốn kéo tay Bách Hợp, Bách Hợp khoát tay tránh được, cô ta còn không thuận theo, lại đây kéo ống tay áo Bách Hợp, làm nũng nói:

“Hôm nay ngươi bảo ta tới đây làm gì nha? Có phải nhớ ta rồi không? Đi chơi với ta đi. Ngươi rất lâu không theo ta ra ngoài rồi, ta buồn đến chết mất, ta ở trong nhà ba ngày rồi, toàn thân đều nhanh muốn mốc meo rồi!”

“Trên đường có cái gì thú vị? Trước kia ngươi đi ra ngoài không phải gây họa sao? Hôm qua Đại Vương triệu ta tiến cung, hỏi việc Tô Trinh, lúc đó ta mới biết được là ngươi cùng Triệu Húc Dương gây nên, hai người các ngươi lén có liên hệ?” Bách Hợp không đếm xỉa tới hỏi một câu, Tất Dao Quang nghe cô vừa hỏi như vậy, cho rằng cô kiểm tra việc kết bạn của mình. Tuy nói Bách Hợp có thể để ý những việc này chứng minh là thích mình, nhưng vừa nghĩ tới sau này nếu mình kết giao bằng hữu khác giới cũng muốn quản, cô ta thật có chút mất hứng.

Triệu Húc Dương yêu cô ta, hôm qua biết cô ta chưa ăn cơm còn đem đùi gà đến, không giống Bách Hợp này không có lương tâm, mình tuyệt thực hai ngày, hắn hỏi cũng không hỏi. Trong lòng Tất Dao Quang không muốn Bách Hợp quản quá nhiều, sợ hãi về sau dưỡng thành tật gia trưởng của hắn, lại muốn lấy trượng phu hoàn mỹ mà chính mình dạy dỗ, bởi vậy cô ta không vui mà nói:

“Hắn là bằng hữu của ta, làm sao vậy? Tô Trinh kia cũng không phải người tốt lành gì, một đống tuổi còn muốn lấy tiểu cô nương làm vợ, lão không thấy thẹn à! Tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy, thế mà hắn có thể hạ thủ được. Người ta trốn chạy là đáng đời hắn!”

” Cô nương tuổi còn nhỏ không thể hạ thủ, vậy hạ thủ với ngươi con gái lỡ thì?” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, mỉa mai cô ta một câu. Ai ngờ Tất Dao Quang nghe hắn vừa nói như vậy, còn tưởng rằng hắn đang đùa giỡn mình, lập tức mặt đỏ lên, một quyền liền đánh tới trên ngực Bách Hợp, hờn giận một tiếng:

“Ngươi có phiền hay không, cái gì, cái gì hạ mới chả thủ, nếu ngươi nói bậy thì ta sẽ không để ý tới ngươi!” Cô ta nói xong còn hai tay ôm ngực, một bộ dạng sợ Bách Hợp đối với cô ta mưu đồ xấu, thấy mí mắt Bách Hợp giật giật.

“Được rồi, ta biết rõ ngươi tốt bụng, nhưng muốn giải quyết việc này có chút phiền phức.” Bách Hợp đem sự tình nam nhân cùng Tấn cơ đào hôn là tội nô nói một lần. Ban đầu Tất Dao Quang đối với thân phận nô lệ hay không làm nô lệ còn bất mãn hết sức, cô ta cho rằng người trong thiên hạ đều ngang hàng, người phạm vào sai cũng nên có cơ hội sửa lại, mỗi người đều là cha mẹ sinh ra. Nói một tràng nói nhảm, Bách Hợp chẳng muốn nói nhảm với cô ta, trực tiếp nói thẳng:

“Hôm nay không chỉ là hai người bọn họ không cứu được, hơn nữa Triệu Húc Dương có thể sẽ vì chuyện này mà chịu liên lụy. Nếu không muốn hắn gặp chuyện không may, cũng bảo trụ tánh mạng hai người này, chỉ có người giảng giải đạo lí, thỉnh Đại Vương huỷ bỏ chút pháp chế, đề cao thân phận đầy tớ mới thành!”

“Phương pháp này tốt!” Tất Dao Quang vừa nghe Bách Hợp nói như vậy, mắt liền phát sáng lên. Có thể cứu tánh mạng hai người, hơn nữa còn có thể huỷ bỏ điều cô ta thấy rất vô nhân đạo, hình pháp cũng quá mức nghiêm khắc tàn nhẫn, cô ta không chút nghĩ ngợi:”Vậy ngươi đi thôi!”

Nếu là nguyên chủ nghe được lời này của Tất Dao Quang, chỉ sợ vì khiến cô ta vui, sẽ không quan tâm đi làm luôn. Nhưng Bách Hợp đang muốn gài bẫy Triệu Húc Dương, cô cũng không thích Tất Dao Quang nên sẽ không có khả năng như nguyên chủ chuyên vì cô ta chùi đít giải quyết tốt hậu quả, chỉ vì có thể làm cho cô ta sống càng thêm sảng khoái thông thuận. Bởi vậy nghe được lời này của Tất Dao Quang, cô bất động thanh sắc lắc đầu, nhằm hờ mí mắt để che đi thần sắc trong mắt:

“Thân phận ta thấp kém, chỉ sợ Đại Vương sẽ không tin lời ta. Ngươi đã là bằng hữu của Triệu Húc Dương, hắn lại được phụ vương yêu thích, mà mẹ hắn Hàn Khương phu nhân bên người phụ vương được sủng ái nhất, do hắn góp lời sẽ phù hợp hơn!”

Cô cũng không giống như trong suy nghĩ của Tất Dao Quang bởi vì Tất Dao Quang cùng Triệu Húc Dương lui tới mật thiết mà cảm thấy ghen, lúc này ngược lại để cho Tất Dao Quang qua lại với Triệu Húc Dương, rõ ràng đây là kết quả Tất Dao Quang thích nhất. Nhưng lúc này chính thức nghe được Bách Hợp không để ý như vậy, trong lòng cô ta lại dâng lên không cam lòng cùng vài phần thất lạc, sớm đã quên ý niệm vừa mới không muốn Bách Hợp can thiệp hành động tự do của mình.

“Qua hai ngày ta sẽ thiết yến trong phủ, mời Triệu Húc Dương đến đây. Hai ngày này ngươi ở lại trong phủ an tâm dưỡng thương, ta cũng không hi vọng ngươi bởi vì sinh tử của hai người kia mà tự trách, bởi vậy đây là cơ hội ngươi có thể cứu bọn hắn, được không?” Bách Hợp nói xong, một chữ cuối cùng thốt ra vô dùng dịu dàng, âm điệu có chút giương lên, phảng phất như con bướm nhỏ bay vào trong lòng Tất Dao Quang, khiến nội tâm cô ta ngứa ngáy. Thấy Bách Hợp cúi thấp đầu, một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Tất Dao Quang chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trái tim đập dồn dập. Cô ta cắn cắn bờ môi, trong mắt chỉ có thể nhìn đến khuôn mặt Bách Hợp tuấn mỹ, cũng không nghĩ ra gì khác, mơ hồ liền gật đầu. Đến tận khi Bách Hợp sai người đưa cô ta về, trong đầu cô ta còn nghĩ đến ngữ khí cùng bộ dáng Bách Hợp vừa mới nói chuyện, phảng phất trước kia Triệu Bách Hợp chưa từng có ngữ khí ôn hòa như vậy, không nghĩ đến nam nhân dã man đánh người cũng dịu dàng có mị lực như vậy.

Trước kia Tất Dao Quang thấy Bách Hợp đánh mình làm cho cô ta hận, lúc này ngẫm lại, lại cảm thấy Bách Hợp như vậy càng khiến cô ta thích hơn.

Trong hai ngày sau đó, Bách Hợp sai người đưa dược cho Tất Dao Quang, trị tổn thương trên mặt cô ta, cũng không có tự mình đi thăm cô ta. Cũng không biết tại sao, Tất Dao Quang vẫn thích chạy ra bên ngoài hết lần này tới lần khác, bây giờ quả nhiên thành thành thật thật ngốc trong phủ dưỡng thương. Thẳng đến hai ngày sau, Bách Hợp mở tiệc chiêu đãi mấy vị công tử nước Tấn cùng với mấy vị được phong quý tộc vào phủ.

Trước kia Triệu Bách Hợp cũng không hứng thú với việc đùa giỡn vui cười với những quý tộc này. Chính hắn lúc trước suýt nữa bị đưa vào trong phủ quý tộc trở thành tiểu quan, cho người chơi đùa, bởi vậy hắn rất oán hận loại quý tộc tìm niềm vui bằng phương thức này, sau khi trở lại nước Tấn thì hắn chưa bao giờ tổ chức bất luận yến hội gì, và cũng không tham dự yến hội nào. Thời gian dài, thanh danh tính tình cổ quái âm trầm liền truyền ra ngoài, đây là ấn tượng của mọi người trong nước Tấn.

Lần đầu tiên Bách Hợp mời mọi người vào phủ dự tiệc, ngay từ đầu vốn đến cũng không có nhiều người. Nhưng Triệu Húc Dương lại nghĩ mình đến phủ đệ Bách Hợp có thể nhìn thấy Tất Dao Quang, những ngày này Bách Hợp sai canh gác phủ cực nghiêm, hắn trèo tường vào không được, đã hai ngày không thấy Tất Dao Quang, trong lòng tựa như mèo cào, bởi vậy chuẩn bị mượn thời cơ này đến. Mà ba vị công tử còn lại hiện giờ đang là thời gian tranh giành địa vị, sau sợ Bách Hợp cùng  với Triệu Húc Dương liên thủ, bởi vậy khi biết rõ Triệu Húc Dương chuẩn bị tiến đến phủ Bách Hợp thì cũng đều quyết định đến đây. Chỉ vì phòng ngừa có lừa dối, những người này lại từng người mời rất nhiều quý tộc cùng thượng khanh cùng đến, trong lúc nhất thời phủ Bách Hợp vô cùng náo nhiệt.

Lúc Tất Dao Quang được Bách Hợp sai người mang vào hậu điện, chứng kiến người trong điện dung mạo xinh đẹp ăn mặc thập phần tinh xảo, nhìn khuôn mặt mình mới bị thương vừa được dưỡng tốt, cũng không trang điểm, trong lòng có chút chua xót, nhịn không được kéo cung nhân bên cạnh liền hỏi:”Những thiếu niên nam nữ này đang làm gì?”

Cô ta có khi nói chuyện cổ quái, hỏi vấn đề lại không đầu không đuôi, phảng phất không hiểu rất nhiều đồ vật người khác đều hiểu, thường xuyên nói ra một ít đạo lý ngữ điệu kinh người, nhưng kì thực đối với một ít kiến thức bình thường lại hoàn toàn không biết. Lúc này nghe được câu hỏi của cô ta, cung nhân kia trên mặt lộ ra vài phần giật mình, sau nửa ngày nhìn Tất Dao Quang, phát hiện cô ta giống như xác thực không biết, mới nhíu mày giải thích:

“Những người này chính là các cô nương, gia kỹ, đến đây hiến nghệ đấy.”

Thời này quý tộc lưu hành nuôi gia kỹ, những người này chọn thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp đưa vào trong phủ quý tộc, thêm dùng huấn luyện, phần lớn đều giỏi ca múa. Tại đây “cơ” cùng hiện đại ý nghĩa không giống, nếu là ca kỹ chân chính hiến lời hát, du lịch các quốc gia, có thể tự mình cùng người chung sở thích hoan hảo, nhưng nếu là “kỹ” nam nữ đều có thể, hơn nữa là bán mình, so cơ (nữ) địa vị hơi thấp một ít.

Mà gia kỹ thì là tiểu quan và ca kỹ quý tộc người ta nuôi dưỡng để chào hỏi khách khứa, Tất Dao Quang cũng không hiểu những điều này, nghe nói nữ nhạc cùng với gia kỹ, lại hỏi là cái nào kỹ. Cung nhân kia lại không biết chữ, lúc này thư từ là đồ vật quý trọng, cô ta vừa hỏi như vậy thì đã làm khó cung nhân kia rồi, nghĩ cô ta cố ý biết rõ còn hỏi, muốn dùng việc này nhục nhã mình, lập tức mắng mỏ giày vò Tất Dao Quang trong lòng, vừa chỉ chỉ chữ viết treo bên trên trúc bài, thấy trên mặt Tất Dao Quang lộ ra vẻ nghi hoặc buồn rầu, liền nghĩ cô ta cũng không biết chữ mà muốn đến hỏi mình thì càng thêm hận cô ta hơn. Tất Dao Quang không biết mình đã vô ý đắc tội người, cũng không nhìn được văn tự này, nhưng tốt xấu cô ta cũng tự phân loại, sau khi chứng kiến thực sự không phải là mình nhận thức chính là chữ ‘Kỹ (nữ)’ kia, trong lòng thở dài một hơi đồng thời lại bắt đầu có chút ghen ghét.

Chính mình nghe lời Bách Hợp ở trong phủ thành thành thật thật ngây người hai ngày không có đi ra ngoài, luôn luôn dưỡng thương, không nghĩ tới hắn bên ngoài phong lưu khoái hoạt, hôm nay còn nuôi một đám tiểu mỹ nhân như vậy, trong đó nữ mỹ mạo còn trẻ ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì thôi, mà nam nhân mỗi người vậy mà cũng tô son điểm phấn, nhìn phấn nộn vô cùng. Cô ta nhớ tới người cổ đại vậy mà chay mặn đều ăn, thậm chí trong lịch sử thời kỳ chiến quốc nhiều cái quốc quân đều thích nam nhân, lập tức trong lòng liền sợ hãi, sợ Bách Hợp bị những người này mê hoặc, sau đó thích nam nhân.