Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 859: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (Hoàn)




Trận này đại chiến luân phiên mọi người hồi lâu trở lại thẫn thờ, Bách Hợp ngồi xếp bằng ở giữa sân, nuốt mấy viên đan dược khôi phục linh lực, vậy mà trong lúc nhất thời không ai dám lên sân khấu thi đấu cùng cô.

Hôm nay trận chiến này cô sẽ danh dương Hải vực Tinh Lan với tốc độ cực nhanh, liền chiến mấy người, thắng hai cuộc tỷ thí không nói, cũng bản lĩnh Thông Thiên giết một vị tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, thậm chí tông chủ Kiếm Tông Liễu Nhất Sơn cũng giết, lúc này Bách Hợp tấn giai 50 đệ tử, tự nhiên không có người có ý kiến phản đối.

Trong tỉ thí tuy Bách Hợp giết hai vị tu sĩ, nhưng tu hành nguyên vốn là nghịch thiên mà đi, chết cũng chỉ là tài nghệ không bằng người, hơn nữa hôm nay rõ ràng cho thấy Lạc Thần lộ sát cơ trước, cuối cùng tài không bằng người, chính mình chết không nói, còn liên lụy đến một mạng Liễu Nhất Sơn.

Tuy nói Liễu Nhất Sơn thân là tông chủ một phái, nhưng tình huống lão ra tay với Bách Hợp trước tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt, hôm nay người chết rồi, Kiếm Tông chỉ là một môn phái nhỏ sẽ không có người nguyện ý vì hai người chết, mà đắc tội một người thực lực cường hãn, cũng có được một đại tu sĩ thực lực đạt Nguyên Anh kỳ, bởi vậy tất cả tông phái đều không nhắc lại chuyện Liễu Nhất Sơn, sở dĩ đây đều là việc mà trong Kiếm Tông che dấu.

Ngược lại là từ đó về sau, không ít người từng bí mật hướng Bách Hợp hạ ý hòa bình, hy vọng có thể mời cô làm trưởng lão, Bách Hợp từ chối hết.

Ngược lại ở bên trong Kiếm Tông không ai dám nhắc báo thù Bách Hợp, nhưng hết lần này tới lần khác Trần Uyển Đường mấy lần muốn tìm Bách Hợp báo thù, ba tháng trước Lạc Thần bị Bách Hợp đánh trọng thương, cũng suýt nữa phá huỷ pháp bảo tương liên của hắn, sở dĩ hắn khôi phục nhanh như vậy, là vì sau đó Liễu Nhất Sơn an bài Lạc Thần cùng Trần Uyển Đường kết làm đạo lữ, dùng lực song tu thì tu vị Lạc Thần mới vững chắc cảnh giới.

Hôm nay phu quân và sư tôn đồng loạt chết ở trong tay Bách Hợp. Trần Uyển Đường không cam lòng, cô ta mấy lần muốn tìm Bách Hợp báo thù, nhưng bởi vì thực lực cô ta thấp kém, tự nhiên không phải đối thủ của Bách Hợp.

Đã mất đi Liễu Nhất Sơn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ làm chỗ dựa. Thực lực Kiếm Tông càng thấp kém không gượng dậy nổi, Kiếm Tông chia năm xẻ bảy, Trần Uyển Đường vốn là đệ tử đích truyền còn sống duy nhất của Liễu Nhất Sơn hôm nay hẳn nên kế thừa chủ vị Kiếm Tông. Nhưng thực lực cô ta thấp kém, danh vọng nhân phẩm cũng không thể phục chúng, bởi vậy Kiếm Tông không có khả năng giao chủ vị cho người như vậy, ngược lại là bởi vì Trần Uyển Đường mấy lần khiêu khích Bách Hợp, để cho người Kiếm Tông vô cùng sợ hãi, sợ nàng ta chọc giận Bách Hợp, đến lúc đó gây họa với Kiếm Tông.

Tuy nói ngày xưa mọi người Kiếm Tông thân mật gọi nàng ta một tiếng Tiểu sư muội, nhưng Liễu Nhất Sơn vừa chết thì mọi người thoái thác, vì an nguy bản thân, Kiếm Tông không thể giao hảo Bách Hợp đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền thôi, tuyệt đối không dám để cho Trần Uyển Đường đắc tội cô, bởi vậy hành động Trần Uyển Đường trả thù, lại để cho Kiếm Tông người trong nhanh chóng huỷ bỏ tu vị cô ta, quyết định trục xuất khỏi Kiếm Tông.

Bên này Bách Hợp còn không có tìm Trần Uyển Đường gây phiền toái. Trần Uyển Đường cũng đã bị lưu vong khỏi Tu Tiên giới, từ đó rốt cuộc không có người nào thấy tung ảnh của nàng ta.

Mà sau khi chấm dứt thi đấu, chọn lựa ra 50 đệ tử tiến vào bên trong Bí Cảnh, đợi nửa năm sau một đám đệ tử đi ra từ Bí Cảnh, nhưng Bách Hợp lại không có ở trong đám người này.

Trăm năm chính tà đại chiến, một lần Tông Diễn hành động thành danh thiên hạ, hai đạo chính tà như trước duy trì lấy tương đối, năm đó Kiếm Tông cũng chia năm xẻ bảy, chia làm Đông Nam Tây Bắc Tứ Tông, thực lực từ trước chia làm hai tông phái. Thoáng cái trở thành tông phái vụn vặt. Mà ngày đó trong Kiếm Tông con gái hai vị trưởng lão Nhạc Bách Hợp kia từng có được một đám Tử Kim Vương phong, cũng giết tông chủ Kiếm Tông, lại không thấy bóng dáng.

Có người từng đồn đãi cô đã tìm được con đường đi thượng giới. Đã đi khỏi Hải vực Tinh Lan, có người từng nói cô ở lại trong di chỉ cung điện Ngoại Vực. Không có trở ra, mọi người nói xôn xao, trong Lôi Ẩn tự, một hòa thượng khuôn mặt gầy gò nhìn thanh niên lãnh đạm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhịn không được hỏi một câu: “Diễn, ngươi suy nghĩ kỹ? Nếu không phải quy y, ngươi có thân phận đệ tử ta, thủ hộ Lôi Ẩn tự, ngươi có thể tìm song tu bầu bạn, không vào Lôi Ẩn tự, không bị hạn chế quy định, đối với ngươi tu hành cũng không có hại.”

Thanh niên ngồi yên tĩnh nghe nói như thế, chỉ là khẽ gật đầu, lập tức nhắm mắt lại.

Tay đại sư  xoa nhẹ đầu hắn, hắn có thể cảm giác được một đầu tóc đen mình rơi xuống, mỗi một chòm tóc rớt xuống, hắn phảng phất có thể mơ hồ nhớ tới một ít sự tình.

Ngay từ đầu cứu cô như thế nào, hắn đã nhớ không nhớ rõ lắm, việc lúc trước Tông Diễn Trúc Cơ kỳ hắn giống như đã có chút quên, kể cả bái sư như thế nào, Tông Diễn xuất thân nơi nào, hắn chính thức tỉnh lại là khi Tiểu sư muội Kiếm Tông tên là Bách Hợp, thò tay cầm lấy tay hắn, muốn kín đáo đưa đan dược cho hắn, lúc ấy hắn phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh.

Thậm chí Tông Diễn ẩn ẩn có một loại cảm giác, như chính mình trước kia từng gặp phải phong ấn, thẳng đến thời khắc kia mới chính thức bị bỏ niêm phong đi, đã trở thành hắn chính thức, cô chính là người có thể mở ra phong ấn kia.

Hắn cố gắng tu hành, tìm kiếm dược liệu cho cô, bởi vì đại sư trong Lôi Ẩn tự từng trêu ghẹo hắn là dưỡng thê tử, kỳ thật hắn thực nghĩ như vậy, hắn muốn dưỡng Tiểu sư muội trở thành thê tử của hắn, hắn cảm giác mình có thực lực đủ cường đại sẽ cùng cô song tu, từ nay về sau thủ hộ Lôi Ẩn tự, hoàn thành chuyện người giao cho, hiểu rõ tâm nguyện của hắn, thay hắn bảo hộ tự ngàn năm, dùng ân đức của hắn hồi báo.

Sau khi tu hành, kỳ thật rất nhiều sự tình Tông Diễn cũng đã không để ý rồi, càng quyết thanh tâm tu, có lẽ hắn đã ít có cảm xúc chấn động, thế nhưng mà ngay từ đầu lúc bắt được tay cô, đụng ý niệm trong đầu, cho tới bây giờ, hắn cho tới bây giờ đều không có quên qua.

Chỉ tiếc, hắn đã muốn, cô lại không muốn, bởi vì hắn gieo xuống, cô lại không nghĩ kết quả!

Hắn luôn luôn chờ tại chỗ, đáng tiếc ngay từ đầu đã hiểu sai tâm ý.

Tông Diễn đang nhắm mắt, cuối cùng một tia sáng rọi lạnh lẽo, lúc toàn bộ tóc rơi xuống, trong lòng của hắn có đồ vật gì đó vỡ vụn ra ra, chắp tay trước ngực.

“Sư huynh đã cứu ta một mạng, còn không biết sư huynh xưng hô như thế nào?” Hắn nhớ tới lời mà cô từng nói qua, lúc ấy ghé vào lỗ tai hắn vang lên tựu là trăm năm, nếu sớm biết là kết cục hôm nay như vậy, lúc trước có phải mình không nên để cho cô đụng tay hay không? Mắt Tông Diễn mở ra, một đôi mắt thanh u giống như hai phần giếng sâu, ánh mắt của hắn rơi vào tay mình chắp trước ngực, biểu lộ thánh khiết.

Một thân tăng y màu trắng nổi bật lên bàn tay hắn trắng nõn mà thon dài, song năm đó bị cô đụng chạm sau sinh ra một loại cảm giác không hiểu, lúc này ở sắc trắng tăng y phụ trợ, càng phát ra trơn bóng đẹp mắt, nhưng hắn còn nhớ rõ cái cảm giác mùi ấm áp rải đầy trong tay mình.

Hắn nhớ bộ dạng cô kéo tay mình lúc trước, lúc này nhớ tới thì vẫn yêu thích vô cùng, hận không thể giấu cô đi, hận không thể lại để cho cô chỉ thuộc về mình.

Tóc đã rơi, kỳ thật rơi hay không rơi đối với Tông Diễn mà nói chỉ là một hình thức, nhưng hắn nhớ tới năm đó cô từng hỏi mình, còn không có cắt tóc, có phải là không có chính thức quy y xuất gia, trở thành đệ tử Lôi Ẩn tự, hôm nay có lẽ, tình cảnh kia vẫn sinh động thú vị.

Nếu thời gian có thể quay lại một lần, nếu sớm biết kết cục là như vậy, Tông Diễn cảm thấy, mình có thể sẽ lựa chọn gặp lại cô một lần như trước, giống như gặp được cô cũng không hối hận, chỉ là một lần nữa, khả năng hắn sẽ dùng thủ đoạn khác mà thôi.

Bởi vì đại sư thay Tông Diễn cắt tóc, nhìn  bộ dáng đệ tử nhạt nhẽo thì khẽ nở nụ cười, không biết nghĩ tới điều gì, mặt mày phảng phất dịu dàng hẳn đi.

Lúc này Bách Hợp từ trong nhiệm vụ đi ra, trước tiên cũng không có trở lại trong tinh không, thậm chí linh hồn cô phảng phất không chỗ quy y rong ruổi bốn phía hồi lâu, từ khi thay Lý Duyên Tỳ hoàn thành nhiệm vụ về sau cũng không có tình huống khác thường xuất hiện, lại để cho cô lòng có chút ít nặng trịch.

Cô cứ tưởng lúc mình có thể tiếp thu kịch tình bình thường thậm chí làm nhiệm vụ trong tu tiên giới, vốn cho rằng có lẽ Lý Duyên Tỷ không có chuyện gì, nhưng vì cái gì lúc này cô lại không có xuất hiện trong tinh không? Chẳng lẽ sau khi mình tiến vào nhiệm vụ, tinh không bị hai cái cổ quái kia kẻ xông vào làm hỏng? Lúc này cô đã lo lắng an nguy Lý Duyên Tỷ, tình cảnh trước mắt cũng cảm giác khó giải quyết vô cùng, bốn phía một mảnh đen kịt, không biết người ở chỗ nào cảm giác cũng không hơn gì, hơn nữa cô mơ hồ cảm giác, nếu là lại xuống dưới như vậy, thần hồn cô giống như luôn yếu bớt, Bách Hợp bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, bắt đầu hoài nghi một chuyến nhiệm vụ có phải là mình không hoàn thành, nhiệm vụ lần này tình thế cô bị chết thật sự bất đắc dĩ

Bởi vì tính đặc thù nhiệm vụ này, ngay từ đầu Bách Hợp cũng không dám chết, giai đoạn trước sở dĩ cô cố gắng tăng thực lực của mình lên, là hi vọng mình có thể ở một thời gian trong nhiệm vụ, trước mắt cô không thể giúp Lý Duyên Tỷ cái gì, nhưng là tận lực không muốn hắn thêm phiền, trước sự tình không rõ ràng, cô vốn là muốn được lâu một chút ở trong nhiệm vụ, nếu như Lý Duyên Tỷ còn sống, nhất định anh sẽ nghĩ cách tìm được mình.

Đúng là như thế, cô cố gắng tu hành, thậm chí tại hoàn thành thi đấu về sau cùng 50 đệ tử tiến nhập di chỉ cung điện Ngoại Vực tìm kiếm cơ duyên, muốn tìm được một ít linh thảo cùng dược liệu pháp bảo đột phá tu vị Nguyên Anh trung kỳ. Sau khi tiến vào trong điện cô quen thuộc với Tông Diễn nhất, bởi vậy ngay từ đầu hai người thật ra là kết bạn mà đi, Tông Diễn đối với cô có ân, thậm chí cô với Tông Diễn có một cảm giác thân mật không thể hiểu  rõ, bản năng cô đã cảm thấy nếu hai người cùng nhau tìm kiếm được đồ vật, Tông Diễn tuyệt đối không có khả năng độc chiếm, ngây người trong di chỉ hơn một năm, hai người cũng đã từng gặp được đối thủ, nhưng bởi vì tu vị hai người đều đã ngoài Nguyên Anh, hơn nữa Bách Hợp còn có ong chúa Nguyên Anh kỳ, bởi vậy hai người liên thủ, ngược lại coi như là thực lực phi phàm, đơn giản không ai dám đến trêu chọc bọn họ.

Bên trong di chỉ Bách Hợp đã tìm được rất nhiều dược liệu cùng phương thuốc dân gian cổ xưa có thể luyện cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ ăn, Tông Diễn cũng không tranh đoạt cùng cô, thậm chí một đường gần như hắn không có muốn cái gì, Bách Hợp cảm thấy có chút rất không thích hợp, muốn phân một phần thu hoạch cho hắn nhưng Tông Diễn lại cự tuyệt.

Hắn nói sau khi ra ngoài hai người sẽ song tu, cô có thì tương đương hắn có.