Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 852: Cô nương muốn nói lời xin lỗi 21




Edit: Trieutu

Beta: Sakura

Hành động này thực sự khiến Liễu Nhất Sơn khó chịu hơn cả việc trước kia cô tìm lão chất vấn về động phủ. Trong lòng lão đã rất tức giận, sát cơ cuồn cuộn trong ngực. Vừa định mở miệng nói chuyện, ánh mắt của Bách Hợp đã rơi trên người Trần Uyển Đường, người mà mới vừa rồi phun ra một ngụm máu, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa vào người Lạc Thần một cách yếu ớt.

“Tông chủ đã từng nói, trong giới tu tiên lấy thực lực để nói chuyện. Giờ ta cảm thấy động phủ trước đây của ta rất tốt, không cần thiết phải đổi cái khác. Ngày trước, tông chủ không phải là đã chuẩn bị rất nhiều động phủ để giữ cho ái đồ thong thả lựa chọn sao!”

“Nhạc Bách Hợp, người đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Bổn tọa nói rồi, ngươi thực lực thấp kém…” Liễu Nhất Sơn giận dữ, bàn tay đã bắt đầu siết lại. Bách Hợp lại không kiên nhẫn ngắt lời ông ta,

“Thực lực thấp kém? Có thấp kém cũng chỉ cần cao hơn vị tiểu sư muộn đây là được rồi!”

Cô nói xong, người từ trước đến nay tự cho là mình đã chịu đựng Bách Hợp mấy chục năm đến thời điểm này, dường như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội phục thù. Trong lòng hắn mừng rỡ, vừa nghe thấy lời này của Bách Hợp liền đứng dậy,

“Ỷ mạnh hiếp yếu, nếu đã như vậy thì động phủ đó ta sẽ lấy! Ta đến đòi lại động phủ thay Tiểu Hải Đường, ngươi có dám đánh một trận với ta?”

Trong lúc nói lời này, Lạc Thần đã phóng xuất ra thực lực tu vi Kim đan sơ kỳ của mình, trong tay xuất hiện một cây trường kiếm trong suốt. Trong điện chốc lát kiếm khí ngập tràn.

Liễu Nhất Sơn cười lạnh, mí mắt sụp xuống, dường như không nghe thấy lời Lạc Thần nói. Lão ta khẽ động ngón tay, hai tay ủ trong ống tay áo, làm bộ như chuyện không liên quan đến mình, hiển nhiên không định xen vào trận chiến. Liễu Nhất Sơn cực kỳ hận Bách Hợp, nếu như ái đồ có thể dạy dỗ cho con ranh tiểu bối không biết trời cao đất trước mặt này, có thể thay ông trút giận trong lòng, thì đương nhiên lão cũng rất vui lòng khoanh tay đứng nhìn.

Dù sao bản thân lão tuy rằng cũng muốn ra tay, nhưng nếu thực sự động thủ sẽ khó tránh khỏi tội danh ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người. Nhưng nếu đồ đệ của lão đấu với Bách Hợp, vậy thì đồ đệ chiến thắng uy danh có thể lên một tầng cao mới trong tông môn, hơn nữa còn có thể đả thương Bách Hợp, khiến cô lỗ vốn, lại còn bị thương. Vào ngày tranh đấu ba tháng sau, lúc đó sẽ nghĩ cách lấy mạng cô. Những đồ vật vợ chồng Nhạc thị ban đầu để lại cho nó, tự nhiên sẽ không còn ai nhắc đến nữa.

“Cút” Trong mắt Lạc Thần lộ ra ánh sáng tự tin, trong tay nắm trường kiếm. Cây kiếm này là pháp bảo mà Liễu Nhất Sơn chuẩn bị riêng cho hắn sau khi tiến vào Kim đan. Là cây kiếm hắn nuôi dưỡng trong người bao năm, lại từng dùng hàn tinh ngàn năm bồi đắp, đối với cơ thể linh căn băng hệ như hắn cực kỳ tương xứng. Từ khi có pháp bảo này, hắn như hổ thêm cánh. Tu vi Kim Đan sơ kỳ lại có thể phát huy thực lực Kim Đan trung kỳ. Ngày đó hắn bị Bách Hợp làm nhục, quả thực muốn trước mặt đồng môn tông thất xả mối hận này đến phát điên. Vì thế, lần này để Bách Hợp đẹp mặt trước mọi người, hắn đã mang bảo bối mà hắn cất giấu bao năm lộ ra ngoài.

Lạc Thần lại không ngờ đến Bách Hợp đáp lại hắn chỉ là tiếng Cút. Hắn phẫn nộ, tay niết kiếm, linh lực trên nguười tăng vọt. Hắn chà xát hai tay, cây trường kiếm màu lam nhạt trong suốt trong chớp mắt hóa thành ba mươi sáu cây kiếm dài bằng gang tay. Sau khi kết thành kiếm trận, hắn hét một tiếng, “Đi!”. Những tiểu kiếm kia xếp thành hàng lao vùn vụt về phía Bách Hợp. Kiếm khí trong đại điện tán loạn. Các chư vị trưởng lão đang ngồi trên ghế, gương mặt lộ ra kinh ngạc ngoài ý muốn, hiển nhiên là không ngờ uy năng của một kích này lại lớn đến như vậy.

Kiếm trận này Lạc Thần đã luyện tập bao năm nay. Kiếm khí vừa xuất liền phá vỡ linh lực hộ thể của người khác. Chỉ cần vây chặt kẻ địch trong kiếm trận, lập tức liền có thể chém chết tu sĩ. Ngay cả hồn vía cũng sẽ bị kiếm trận đả thương, hồn phách nếu muốn mượn thi sống lại là không thể.

Đối với uy lực một chiêu này của mình, Lạc Thần vô cùng tự tin. Hắn cũng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt các chư vị trưởng lão, gương mặt hắn hiện ra kiêu ngạo tự đắc, miệng đang định hô lớn,

“Trảm…” Lời còn chưa dứt, lại thấy hai tay Bách Hợp mở ra, linh lực vốn đang ẩn nấp trên người cô lúc này bắt đầu tăng vọt nhanh chóng. Lạc Thần ban đầu nhìn thấy bộ dạng môn hộ đại khai, hành động không trốn không tránh của cô, khóe miệng còn lộ ra nụ cười giễu cợt. Một khắc tiếp theo, hắn trừng mắt, thấy hai tay Bách Hợp tách ra, giống như đang ôm trọn hàng kiếm trận của hắn trong lòng, hai tay thong thả hợp lại. Các tiểu kiếm phân tách bị luồng linh lực cực lớn áp chế, bắt đầu hợp lại. Lạc Thần lúc này giống như bị nện một cú, khó chịu đến mức không thở nổi.

Trong lòng hắn lạnh lẽo, còn chưa kịp triệu hồi lại pháp bảo của mình, Bách Hợp đã khép hai tay, giống như các vị hòa thượng trong chùa Lôi Ẩn chắp tay. Nguyên bản ba mươi sáu thanh tiểu kiếm chốc lát bị cô áp trong lòng bàn tay, gào thét không thôi.

Pháp bảo phát ra tiếng rung động ‘ông ông’. Món pháp bảo tâm huyết tương liên bị Bách Hợp mạnh mẽ lấy pháp lực trấn áp, phút chốc đã đả kích đến Lạc Thần, không chỉ khó chịu, mà trực tiếp giống như yếu điểm chí mạng bị người ta nắm trong tay. Pháp bảo liều mạng giãy dụa, nhưng không thể thoát ra được. Mặc cho Lạc Thần triệu hoán đến mức đầu toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng pháp bảo vẫn bị Bách Hợp áp chế chặt chẽ trong tay, hào quang dần dần ảm đạm.

“Bản lãnh có tý xíu thế này mà cũng đòi tranh giành động phủ, dám xưng sư huynh với ta? Sư đệ, mấy chục năm không gặp, sao đệ còn vô dụng đến mức này? Kiếm tông bồi dưỡng ra, cũng vô dụng hệt như đệ, thật mất mặt!” Bách Hợp nói xong lời này, hai tay dùng lực, thanh tiểu kiếm đột nhiên phát ra một tiếng lanh lảnh, kiếm khí lạnh thấu xương trong điện chợt biến mất. Thanh tiểu kiếm màu lam nhạt lúc này bị tổn hại nặng nề, bề ngoài vốn sáng bóng nay đã xám xịt. Chịu loại kích động này, thanh kiếm cũng không giữ được hình dạng như trước, trong chốc lát phục hồi lại thành thanh kiếm dài chừng một thước. Lúc Bách Hợp đưa tay mở ra, thanh kiếm trong tay cô bật lên, sớm đã mất đi linh lực vốn có.

Lạc Thần và pháp bảo tâm mạch tương liên, pháp bảo một khi bị hao tổn, hắn chịu đả kích thế nào không cần nghĩ cũng biết. Trong chốc lát, cơn đau như kim đâm thấu xương truyền đến. Hắn không chịu được, hự một tiếng nôn ra một búng máu, sắc mặt héo rũ.

Chuyện xảy ra chỉ trong thời gian chớp mắt. Lúc trước Liễu Nhất Sơn còn đang cảm thấy thỏa mãn, cho rằng đồ đệ khiến ông kiêu ngạo tất có thể cho Bách Hợp một đòn chí mạng. Không ngờ rằng chỉ một lúc sau, ngay cả pháp bảo thượng phẩm Lạc Thần cũng lôi ra dùng lại không thể qua nổi một chiêu, bị Bách Hợp chế trụ chặt chẽ. Thậm chí lão  còn chưa kịp phản ứng lại, thì đồ đệ đã bị trọng thương.

“Dừng tay!” Lúc nhìn thấy Bách Hợp thì nhấc tay hủy pháp bảo thượng phẩm, Liễu Nhất Sơn không khỏi luyến tiếc. Món đồ này là thứ ông phải dốc hết sức bình sinh mới có được. Mấy năm nay vì để Lạc Thần bảo nuôi dưỡng mà lão đã tiêu hao không biết bao nhiêu vật liệu để đổi lấy cho Lạc Thần sử dụng. Nay nếu như bị hủy trên tay Bách Hợp, thì sau muốn tìm một món pháp bảo thích hợp với Lạc Thần sẽ càng khó.

Trong Lòng Liễu Nhất Sơn lúc này phát lạnh, đứa đệ tử ngũ linh căn ngày trước, không ngờ trong vòng trăm năm lại có thể trưởng thành đến mức đả thương được đồ đệ thần thông, có khả năng đánh bại tu sĩ Kim Đan trung kỳ đến mức này. Trong lòng Liễu nHất Sơn hiện tại đang hối hận, đau lòng, cũng có thêm một tia kiêng kỵ Bách Hợp. Lão nghĩ đến ngày trước đã từng đáp ứng cho cô tham gia đại hội thi đấu, đưa đồ cho Bách Hợp mà vợ chồng Nhạc thị ban đầu để lại, giờ hối hận đến xanh cả ruột.

Có lẽ tiểu tiện nhân này sáng sớm trở về đã che dấu tu vi, cố ý kích lão nói ra lời nói như vậy. Đáng tiếc anh hùng một đời lại hồ đồ nhất thời. Lão luôn cho rằng cô chẳng qua chỉ ngũ linh căn, thành tựu cả đời có hạn. Không nghĩ đến cô từ lúc nào đã gặp được kỳ ngộ gì đó, lại có thể trong vòng trăm năm ngắn ngủi trưởng thành đến mức này. Nghĩ đến những điều này, trong lòng Liễu Nhất Sơn nổi lên vài toan tính đối với kỳ ngộ của Bách Hợp. Mà Bách Hợp này, không thể giữ lại!

“Trong đại điện Tông môn, nào cho phép các ngươi đánh đánh giết giết!” Trông thấy đồ đệ ông lúc này hơi thở yếu ớt, Liễu Nhất Sơn nghiến rắng nói, “Hội thi đấu vẫn chưa bắt đầu, chẳng lẽ ngươi lúc này lại muốn huynh đệ tương tàn? Ngươi muốn động phủ, bổn tọa cho phép!

Vừa rồi Lạc Thần tự cho rằng có thể đánh bại cô, Liễu Nhất Sơn chưa từng nghĩ đến việc ngăn cản. Bách Hợp nghe thấy lời Liễu Nhất Sơn, lúc này mới ném cây trường kiếm đã mất đi linh tính, bề ngoài đã bị hủy hoại hoàn toàn xuống đất. Một tiếng ‘leng keng’ trong vắt vang lên, cây kiếm nẩy lên trên mặt đất hai cái, giống như một con cá đang giãy chết, sau đó không còn động tĩnh nữa. Bách Hợp phủi tay:

“Không phải Tông chủ cho phép, mà động phủ này ta muốn!”

“Sư phụ…” Bách Hợp vừa nói xong, Trần Uyển Đường ở bên cạnh liền không chịu nổi, lo lắng hô lên. Bách Hợp cũng chẳng màng đến cô ta hô to gọi nhỏ, trực tiếp triệu phi hành pháp bảo của cô ra, đưa linh lực vào trong, cô vỗ vỗ phi hành pháp bảo rồi nhảy lên. Cô hất tóc, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi. Mà những người trong nội điện nhìn thấy bóng lưng cô rời đi, ánh mắt đều đã ngây ngốc.

“Bên trong động phủ của con vẫn còn rượu hoa đào, còn có nhiều thứ khác nữa…” Mặt Trần Uyển Đương lúc này vô cùng khó coi, gấp đến độ òa khóc. Bấy lâu nay động phủ này đều là nàng sử dụng, nay chẳng hiểu tại sao lại bị Bách Hợp cướp lấy. Lúc nãy Lạc Thần muốn thay nàng trút giận, trong lòng Trần Uyển Đường còn thực sự cảm thấy vô cùng yên tâm. Nhưng không ngờ vị sư huynh không gì không làm được không lòng nàng lại bại dưới tay Bách Hợp, còn khiến động phủ của nàng bị Bách Hợp cướp đi mất. Trần Uyển Đường cắn chặt môi, nước mắt hiện giờ đã rơi lã chã như mưa. Liễu Nhất Sơn thấy tình cảnh như vậy, một người là tiểu đồ đệ hắn hết mực yêu thương đang nức nở, một người là ái đồ Lạc Thần đang trọng thương hộc máu, nếu không xử lý tốt có thể sẽ khiến cảnh giới giảm xuống. Lão lại nghĩ đến thần thái kiêu ngạo cùng với cảnh tượng lúc rời đi của Bách Hợp, Liễu Nhất Sơn hận đến mức vỗ một chưởng xuống đất, phẫn nộ không nói lên lời.

Trở lại động phủ nguyên bản là của mình, Bách Hợp trước tiên hủy bỏ cấm chế ngăn chặn Kim Đan kỳ, nhưng thoạt nhìn cũng chẳng có uy hiếp gì đến cô, rồi mới bước vào trong động phủ.