Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 848: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (17)




Edit: Suly

Beta: Sakura

Trong thời gian nửa tháng, Bách Hợp lại bắt đầu ngưng tụ Nguyên Anh, một ít linh dược tồn trữ cũng đã sớm hết rồi, may mắn cô vẫn còn phối hợp với Luyện Thể Thuật dẫn linh khí bốn phía đến, một mặt Bách Hợp vẫn còn duy trì linh khí Nguyên Anh không đến mức khuếch tán, một lòng tu luyện phương thức như vậy cô đã thử qua thử lại nhiều lần, đã sớm cưỡi xe nhẹ đi đường quen, đối với người khác khó khăn nhất là cửa ải Tâm Ma nhưng Bách Hợp rất nhẹ nhõm, đến tình trạng như cô, cái gọi là Tâm Ma đối với cô mà nói không phải là vấn đề, ý chí Bách Hợp kiên định vô cùng, dĩ vãng dù nhiệm vụ có hấp dẫn nhiều hơn nữa cũng không thể hấp dẫn được cô, lúc này một cái Tâm Ma nho nhỏ chỗ nào là đối thủ của cô.

Khi Nguyên Anh kết thành, bầu trời kết khởi từng cơn lôi kiếp, bản thân Bách Hợp học được Đạo Đức Kinh, Đạo Đức Kinh chính là dùng chính khí tu luyện làm chủ, hơn nữa sức chống cự sấm sét vô cùng lớn, cứng rắn qua chín đạo lôi kiếp, lôi kiếp tán đi, gần như cả tòa núi bị sét đánh làm đôi.

Nguyên bản gần trăm con ong tím thủ ở chung quanh cô lúc này toàn bộ thê lương dị thường, tuy nói đại bộ phận uy lực của lôi kiếp đã được Bách Hợp khiêng, thế nhưng mà những ong tím này dù sao chỉ là Kim Đan hậu kỳ, lúc đối mặt với lôi kiếp nên tổn thương bao nhiêu, cũng may những ong tím này cường hoành vô cùng, sau khi bị đánh rơi xuống mặt đất, giãy dụa hồi lâu rồi lại bay lên, đợi đến lúc lôi kiếp tán đi, tu sĩ đã độ kiếp Nguyên Anh thành công lúc này kiếp vân tán đi trên bầu trời ngưng kết chín tầng linh tuyền, nguyên bản linh lực trong cơ thể Bách Hợp khô kiệt bắt đầu nhanh chóng được bổ sung.

Nguyên bản thân thể cô bị đánh bị thương được linh tuyền làm dịu, chậm rãi chữa trị, bề ngoài con ong tím bắt đầu hiện ra một tầng vầng sáng màu tím vàng, trong lần lôi kiếp này nó cũng đã nhận được ích lợi, nhân lúc Bách Hợp tán đan thành anh thì nó cũng đi theo hấp thu một bộ phận linh khí, hơn nữa thêm linh tuyền rơi vãi, nguyên bản ong tím đã đạt đến tình trạng Kim Đan hậu kỳ Đại viên mãn, lúc Bách Hợp vừa kết thành Nguyên Anh thì nó cũng bắt đầu lăn lộn.

Kiếp vân vừa mới tán đi lại nhanh chóng tụ lại, Bách Hợp thấy thế thì trong lòng không khỏi mắng một tiếng, linh lực trong cơ thể cô còn chưa có bổ sung đầy đủ. Lúc này Tử Kim Vương phong lại có xu thế muốn tiến giai Nguyên Anh, quá trình yêu thú tiến giai có vẻ đơn giản hơn con người rất nhiều, không có quá trình tán đan thành anh, nhưng quá trình yêu thú tu hành quá gian nan, chỉ khi nào tu hành thuận lợi, mà lại pháp lực tràn đầy, đạt đến tình trạng có thể đi vào giai Nguyên Anh. Chỉ cần sống qua chín đạo kiếp lôi là được hóa thành Nguyên Anh.

Lúc này ong tím kia đang đứng ở phía dưới kiếp vân, một đôi mắt to sáng lóng lánh đáng thương nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, ở trong đầu cô truyền đến tin tức nó cầu khẩn, Bách Hợp phải cố nhịn đau đớn, cố gắng dẫn linh khí nhập vào cơ thể, chuẩn bị khiêng kiếp lôi thay đám ong tím này.

Mấy đạo kiếp bắt đầu ong tím thuận lợi vượt qua. Mỗi khi nó khiêng qua một đạo kiếp lôi thì thân thể nó to lên, nhưng từ đạo kiếp lôi thứ bốn thì hơi thở của nó bắt đầu lộ ra có chút uể oải, toàn thân cũng bị sét đánh vỡ tan, thấm ra huyết dịch màu vàng kim nhạt, Bách Hợp đành phải cắn ngón giữa của mình, nhỏ vài giọt máu ra, con ong kia há mồm nuốt vào trong bụng rồi lại khôi phục vài phần linh khí. Lôi kiếp giằng co hai ngày một đêm, một lớp lôi điện cuối cùng Bách Hợp cố gắng chịu đựng thay nó, ong tím này triệt tiến giai tới tình trạng ong Vương, nó trên người tản mát ra thực lực yêu thú Nguyên Anh kỳ đáng sợ. Cặp cánh màu vàng nguyên bản rộng chừng hai ngón tay khép lúc này lại đến to cỡ lòng bàn tay, đồng thời phần bụng Tử Kim Vương phong này mọc ra từng lớp vảy nhỏ. Những miếng vảy này nhỏ rất dị thường, hình thành trên ngàn trăm miếng, vững chắc bao bọc lấy phần bụng dưới của nó, đây mới là Tử Phong Kim Vương chính thức ghi lại bên trong Ngự Thú bí lục.

Bởi vì nguyên nhân ong tím và mình ngoài ý muốn đồng thời tiến nhập Nguyên Anh kỳ, Bách Hợp lại tiếp tục ở trong lòng núi hai tháng, sau khi bổ sung linh lực đầy cơ thể mình, mới bắt đầu trở về Kiếm Tông.

Trong tâm nguyện của nguyên chủ còn thiếu nợ Lạc Thần một lời cảm tạ chưa từng nói ra, tuy nói Bách Hợp không có cảm tình gì với Lạc Thần, thế nhưng mà dù sao đây cũng là tâm nguyện của nguyên chủ, chỉ vẹn vẹn có một, cô vẫn sẽ hoàn thành thay nguyên chủ.

Đạt tới Nguyên Anh kỳ lúc chạy thì tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, nửa năm sau cô ẩn tàng hơi thở xuất hiện ở trong tông môn, người bên trong Kiếm Tông không hề phát hiện cô trở về.

Tông môn Kiếm Tông vẫn là cái bộ dáng như hơn hai mươi năm trước cô rời đi, Bách Hợp đẩy phi hành pháp khí hướng tới động phủ của mình, từng có đội người chấp pháp muốn tiến lên đây chặn đường, Bách Hợp không có để ý, trực tiếp bay qua phía trên những người này, lúc nhìn thấy động phủ của mình từ rất xa, cô còn không có rơi xuống, ngày xưa trước cửa động phủ quạnh quẽ lại đột nhiên vang lên một hồi tiếng đàn tranh du dương.

“Đại sư huynh, khúc này của Đường nhi, gảy thế nào?”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai Bách Hợp, cô vẫn còn ở trên bầu trời, chứng kiến động phủ phía dưới cây cỏ mọc loạn thành bụi hôm nay như là thay đổi bộ dáng, cỏ dại bốn phía bị thanh lý sạch sẽ, động phủ ẩn ẩn còn có chút ít linh khí, linh khí cũng không nhiều, hẳn là nguyên nhân lúc trước Bách Hợp thường xuyên ở đây luyện đan cùng với tập Luyện Thể Thuật, khu vực này vốn không có linh mạch gì nhưng thời gian dần trôi qua tích góp được vài phần linh lực tuy không nhiều, chỗ này bị người thay hình đổi dạng, bốn phía gieo trồng đại lượng tiên hoa linh thảo, thoạt nhìn như đặt mình vào tiên cảnh, những hoa cỏ này dùng phương thức bố trí ngũ hành bát quái, ngược lại tụ lên linh khí chung quanh, hình thành một cái linh mạch nho nhỏ, hoàn cảnh tốt hơn lúc trước Bách Hợp ở đây rất nhiều.

Phía trước động phủ đặt một cái bàn đá bạch ngọc, một người thiếu nữ  mặc phục trang thuần trắng giống như là không ăn nhân gian khói lửa lúc này đang ngửa đầu cười với một người nam nhân ngồi bên cạnh mình, nam nhân kia một đầu tóc dài vãn lên, trường bào màu trắng kéo dài trên mặt đất như tiên nhân, lúc nghe thấy giọng nói của thiếu nữ thì trên khuôn mặt nam nhân quạnh quẽ kia lộ ra nụ cười thản nhiên:

“Không sai. Cầm kỹ của Tiểu Hải đường đã tiến bộ nhiều ồi, nhưng hiện giờ đại chiến hai phe sắp mở ra, nghe nói bởi vì đại sư Lôi Ẩn tự cùng Ngụy lão ma trước sớm từng có ước định, hai năm sau xuất chiến chỉ sợ trước văn hậu võ, Lôi Ẩn tự sẽ lấy ra thế hệ kiệt xuất ứng chiến, như một trận chiến công thành, chính là danh dương thiên hạ, hay muội ngừng tu hành một chút, tuy nói muội thiên tư xuất chúng, hôm nay đã đạt đến Trúc Cơ Đại viên mãn, nhưng bởi vì bé mèo con hai mươi năm trước bị thương, cho dù nó có huyết thống thần thú nhưng lại chưa Kết Đan, muội sẽ thiếu trợ lực, cần phải cẩn thận một chút.”Tình huống hiện giờ giống hệt nội dung câu chuyện, là Lạc Thần đã tiến nhập Kim Đan sơ kỳ, hắn  mới chừng trăm tuổi đã tiến vào Kim Đan kỳ, trong tu tiên giới coi như là nhân vật thiên tài khó có được rồi, hắn so với hơn hai mươi năm trước thì vẻ lạnh lẽo giữa hai đầu lông mày càng đậm, Trần Uyển Đường nghe được hắn vừa nói như vậy, bĩu môi muốn nói, Lạc Thần lại cảnh giác đứng lên đến:

“Là ai, đi ra! Hạng người dấu đầu lộ đuôi, nếu không hiện thân, đừng trách Lạc mỗ vô tình!”

“Ai chuẩn các ngươi tới nơi này?” Bách Hợp nhìn thấy hai người Lạc Thần xuất hiện trước động phủ, lại gặp hoàn cảnh nơi này bị qua cải tạo, chỗ nào không biết trong thời gian mình xuất ngoại hơn hai mươi năm, động phủ hẳn đã bị Trần Uyển Đường chiếm, y hệt nàng ta nói trước động phủ mình hồi xưa có hoa có cỏ, có núi có nước, đánh đàn vui chơi, ngày ung dung tự tại giống như Thần Tiên.

Bách Hợp từ trên bầu trời chỉ huy pháp khí rơi xuống, trước tiên Lạc Thần cũng đã bóp nát tin phù trong tay đưa, cũng triệu ra pháp bảo tùy thân của mình ân cần săn sóc ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bầu trời, lúc nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện, hắn cắn răng, ánh mắt lộ ra vài phần âm trầm, hừ lạnh một tiếng:

“Nhạc Bách Hợp!”

Lần này hắn không có không nhớ nổi Bách Hợp là ai, đương nhiên Bách Hợp ở địa phương này nhục nhã hắn, sau khi trở về Lạc Thần bế quan tu hành, rốt cục tại sáu năm trước đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, cố gắng đạt đến Kim Đan kỳ, tuy nói hắn đạt tới Kim Đan mới trút ra được ngụm ác khí, cũng hoài nghi Bách Hợp là Trúc Cơ hậu kỳ nói không chừng cũng tiến nhập Kim Đan kỳ theo mình, thế nhưng mà từ hai mươi lăm năm trước liền phát hiện không thấy bóng dáng Bách Hợp ở trong tông môn, hắn phỏng đoán hẳn là tư chất Bách Hợp không được, xuất ngoại tìm kiếm cơ duyên thăng Kim Đan đi, vốn tưởng rằng bằng tư chất Bách Hợp, cả đời không khả năng sẽ đột phá Kim Đan kỳ, mình cũng chẳng gặp được cô, nhưng khi thụ qua cái khẩu ác khí kia nên Lạc Thần nhớ tới còn rõ mồn một trước mắt.

Có điều gặp cừu nhân đặc biệt đỏ mắt, nhớ tới ngày đó tại đây nơi này, mình đường đường là đệ tử thủ tọa tông chủ Kiếm Tông, Đại sư huynh Kiếm Tông lại bị một cái ngũ linh căn phế vật gọi sư đệ, lúc này Lạc Thần dương dương tự đắc, hắn đã là Kim Đan kỳ rồi, chắc hẳn theo tư chất Bách Hợp, mình cố gắng khắc khổ, hơn nữa tông môn cung cấp, trọn vẹn bỏ ra hơn hai mươi năm mới tiến vào Kim Đan kỳ, cái tốc độ này không thể không nói đã là cực kỳ nhanh rồi, mà ngay cả sư tôn cũng khoe tốc độ tu hành hắn như vậy quả thực là ở bên trong Kiếm Tông trước nay chưa từng có, hắn không tin bằng một cái tu sĩ không chỗ nương tựa như Bách Hợp mà trong thời gian ngắn có thể vượt qua mình.

Nếu cô vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ, như vậy ngày đó mình thụ qua khuất nhục có thể báo đáp trở về rồi.

Tuy nói Lạc Thần không thấy rõ thực lực Bách Hợp lúc này, nhưng trong lòng của hắn nghĩ chắc Bách Hợp dùng phương pháp gì đó che dấu tu vi của mình mà thôi, ra vẻ thâm trầm! Hắn cười lạnh hai tiếng, nhìn Bách Hợp rơi xuống, thu kiện phi hành pháp khí cấp thấp thấp kém vào trong tay áo, so với ba mươi năm trước, trên người Bách Hợp cũng không có thay đổi gì, cô vẫn mặc thân áo bào trắng bình thường, tóc dùng dây lụa vãn lên, bên hông treo một cái túi càn khôn cùng với túi đại linh thú thấp nhất, toàn thân nghèo nàn cũng không có khác gì lúc trước.