Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 807: Gặp lại hệ thống cung phi (2)




Không có ký ức nguyên chủ cùng với tình tiết, nếu không muốn cho người phát hiện sự khác thường của mình thì cần mất nhiều công sức hơn, trong lòng Bách Hợp thoáng qua mấy ý niệm, cô còn chưa có lên tiếng hừ lạnh, bên ngoài một trận tiếng bước chân từ xa truyền đến gần, người bước đi vừa vội lại vừa nhanh, lúc tiếng bước chân giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang “Thùng thùng”, đi đi lại lại còn có tiếng châu ngọc va chạm phát ra, Bách Hợp còn chưa có ngẩng đầu, người nọ còn chưa tới, một giọng nam ngậm lửa giận liền vang lên:

“Đào Bách Hợp, ngươi lại muốn náo loạn bịp bợm cái gì? Đào thị các ngươi to gan lớn mật, không thể nói lý! Ngươi một hồi muốn chết muốn sống, vì tranh sủng mà tìm mọi cách, cốt nhục trong bụng đều không bảo đảm, ngươi còn có mặt mũi nào lại ra vẻ?” Người nói chuyện vừa vội lại mau, như nổi trận lôi đình, Bách Hợp ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn, nam nhân mặc hắc bào Hoàng đế đầu đội châu ngọc tiến vào, chỉ về phía nàng lạnh lùng nói: “Nương ngươi thật lớn mật! Trẫm nhìn Đào thị các ngươi lúc trước lập nhiều đại công, liên tục nhẫn nại các ngươi, bây giờ hậu cung này là thiên hạ Đại Sở, cũng không phải là thiên hạ Đào thị các ngươi, mẹ ngươi cũng dám trừng phạt Quý nhân của trẫm!” Lúc nam nhân này nói, trong mắt lóe ra hàn quang, biểu tình dữ tợn, dung mạo hắn cũng không tuấn tú, nhưng ngũ quan lại dương cương đoan chính, tràn đầy mùi vị nam nhân, một đôi lông mày rậm đứng lên, mấy phần sát ý ở giữa lông mày hắn tiết ra.

Lúc này vẻ mặt hắn chán ghét, ánh mắt nhìn Bách Hợp tựa là nhìn cái gì đó buồn nôn, trong lòng Bách Hợp lại không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, theo lời nam nhân này nàng lại chiếm được một chút tin tức, xác định nguyên chủ gọi là Đào Bách Hợp, hơn nữa Đào gia lúc trước nhất định là có công đối với Đại Sở, bởi vậy thân phận Đào thị đặc thù. Hơn nữa sở dĩ cốt nhục trong bụng nguyên chủ khó giữ được, cũng là bởi vì tranh sủng với người ta.

Liên hệ một ít tin tức trước biết, Bách Hợp dám khẳng định vị Quý nhân kia hẳn gọi là Giang Mẫn Châu, mà lại được hoàng đế hết mực sủng ái.

Trong lòng cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì âm thanh cổ quái kia lại vang lên trong đầu:

“Độ hảo cảm của Ân Sở đối kí chủ -10, dẹp loạn lửa giận Ân Sở, thành công khen thưởng chân dài thẳng tắp, thất bại thì vòng eo thô thêm một vòng.”

Bách Hợp nghe thấy âm thanh máy móc xuất hiện, tuy nói vì mượn giọng nói này thì cô mới biết cái tên của nam nhân trước mặt này. Nhưng lúc này trong lòng cô tự dưng lại phát lạnh. Một cái hệ thống không rõ ràng, ở nơi nào cũng không biết, thế nhưng cái hệ thống kia có khá nhiều đồ vật tốt, thảo nào lúc cô tiến vào nhiệm vụ lúc đau đầu muốn nứt ra. Theo lý mà nói tinh thần lực cô tăng cao thì không thể xuất hiện tình huống như vậy, nhưng lần này cô lại đau đầu, khả năng chính là lúc đó cái hệ thống kia khóa mình lại.

Nghĩ đến hệ thống này mấy lần phát ra tiếng, lần đầu tiên là yêu cầu cô cổ động Lục Dung Hòa đi tìm Giang Mẫn Châu gây phiền phức,  sau khi thành công lấy được khen thưởng là một vòng eo nhỏ tinh tế, lúc này xuất hiện lần nữa thì yêu cầu cô dẹp loạn lửa giận của Hoàng đế, sau khi thành công sẽ khen thưởng chân dài thẳng tắp, Bách Hợp không biết thế nào, đột nhiên nghĩ tới mình ở trong một nhiệm vụ, cũng là tiến vào vở kịch cung đấu, khi đó giá trị thuộc tính của cô còn không cao như bây giờ, lại gặp một đối thủ có hệ thống sủng phi cung đấu.

Cô nỗ lực tập trung tinh thần, khi đó cẩn thận cũng không dám đi hồi tưởng nhiệm vụ, bởi vì cái hệ thống này không biết ở chỗ nào trong thân thể cô, dường có thể trực tiếp xuyên qua nối với đầu mình, lúc này Bách Hợp không xác định được ý nghĩ trong lòng mình cùng ký ức trong đầu mình có thể bị cái gọi là hệ thống sủng phi này biết được hay không, trước đây Bách Hợp đã từng quen biết một hệ thống như vậy, biết nó đang buộc định cùng kí chủ sau, hệ thống cung phi chỉ cần kí chủ hoàn thành nhiệm vụ nó bố chí xuống, trong cung nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, thậm chí đạt được điểm rất tốt.

Nếu như người thường, đạt được như vậy một hệ thống sợ rằng sẽ tưởng là trên trời rụng bánh nướng, vì vậy mà mừng rỡ như điên, nhưng lúc này Bách Hợp cười không nổi.

Một cái hệ thống không hiểu được giấu trong thân thể mình, cưỡng ép buộc khóa lại sau không biết trục xuất hệ thống thế nào nhung trước mắt nó có lợi với mình, thế nhưng dựa vào người khác có được mấy thứ này, trước sau Bách Hợp cảm thấy không kiên định.

Huống chi thiên hạ không có thể ăn cơm trưa không phải trả tiền, hệ thống này nếu như không có chỗ tốt, vì sao lại đưa ra việc có lợi cho người? Trọng yếu nhất là, vừa trải qua xem ra, thậm chí nó có bản lĩnh làm cho eo mình trong nháy mắt nhỏ đi, nói cách khác, nếu như nó muốn mệnh của mình thì cũng có thể trong chớp mắt lấy đi, Lý Duyên Tỷ không ở bên cạnh mình, trên người mình vậy mà cõng một nguy hiểm như vậy, Bách Hợp đành nở nụ cười khổ.

Nhất là Bách Hợp nghĩ lần đầu tiên tuyên bố nhiệm vụ, hệ thống nói là: Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng eo thon dương liễu, thất bại thì không có trừng phạt. Nhưng lần này hệ thống lại nói là: Thành công khen thưởng chân dài thẳng tắp, thất bại thì vòng eo to hơn.

Nói cách khác, hệ thống này cũng không phải là chỉ có lợi mà không có chỗ xấu, nếu như số lần thành công nhiều, đồng thời cô cũng lấy được chỗ tốt nhiều, nhưng ngược lại, nếu như một khi cô thất bại thì trả giá càng lớn.

Nghĩ tới những thứ này, Bách Hợp không khỏi cảm thấy càng thêm sởn tóc gáy, nhiệm vụ lần này vô cùng vướng tay chân, ngoại trừ người trong tình tiết uy hiếp ra còn có hệ thống sủng phi cũng là một quả bom hẹn giờ, nhất là Lý Duyên Tỷ không thể giúp đỡ cô chút nào, lần này hoàn toàn chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất định cô phải tập trung tinh thân cao độ, bằng không nếu như một bước đi nhầm, Bách Hợp lo lắng kết quả của mình có thể sẽ bị cái gọi là hệ thống này gạt bỏ.

Không có Lý Duyên Tỷ thì tương đương với mình không có bước lui, cô nỗ lực lâu như vậy, đi qua nhiều nhiệm vụ như vậy, bây giờ mình đã đi xa như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thể!

Bách Hợp thở sâu một hơi, ánh mắt dần dần lãnh đạm, cô không nói chuyện, nam nhân kia nổi giận đùng đùng chỉ về phía cô mắng một trận, thấy bộ dáng cô không phản ứng chút nào, như là có chút hoài nghi, một lát sau không khỏi hỏi một câu:

“Ngươi lại đang đánh cái chủ ý quỷ gì? Trẫm cảnh cáo ngươi, tính nhẫn nại của trẫm là có hạn, bây giờ trẫm tam cung lục viện, không cần ngươi bận tâm nhiều hơn, nếu ngươi nhàn rỗi thì hãy đọc nhiều nữ giới tắc, học nhiều một ít quy củ phu nhân xuất giá tòng phu, sau này nếu như lại để trẫm nhìn thấy ngươi tìm Giang Quý nhân gây phiền phức thì ngươi đừng trách trẫm không cho ngươi mặt mũi! Hừ!” Hắn dùng lực vung tay lên, cổ tay áo rộng lớn ở giữa không trung chém ra tiếng vang dội, bên ngoài một đám cung nữ nội thị lúc này mới tiến vào, nhìn thấy đế vương trẻ tuổi giận dữ, mỗi người đều sợ đến không dám lên tiếng, cuống quít cúi đầu xuống.

Lúc này trong lòng Bách Hợp cũng loạn như một đoàn ma, tuy nói không biết tâm nguyện nguyên chủ bao gồm đạt được sủng ái của hoàng đế này, nhưng lúc này cô đã cố không được nhiều như vậy, bởi vì trong đầu cô lại vang lên  âm thanh hệ thống kia:

“Đinh! Nhiệm vụ thất bại, lửa giận Ân Sở không thể dẹp loan, độ thiện cảm với kí chủ -10, nhiệm vụ thất bại, vòng eo to hơn.” Giọng nói kia bằng phẳng mà lại lạnh như băng vang lên, Bách Hợp rõ ràng cảm giác được bên hông mình vừa bởi vì hoàn thành cổ động Lục Dung Hòa đi tìm Giang Mẫn Châu gây phiền phức mà nhỏ hơn, trong nháy mắt lại trở về trạng thái trước.

Tuy nói vòng eo nguyên chủ vốn không to, thế nhưng không hiểu hệ thống này vậy mà có năng lực tùy ý thay đổi cấu tạo thân thể cô, còn là ở trong nháy mắt, loại thủ đoạn nghịch thiên này gần như sánh ngang với Lý Duyên Tỷ.

Lúc này Bách Hợp lo lắng an nguy của mình còn không kịp, chỗ nào lo lắng đi trấn an Ân Sở cái gì, đây đối với người khác mà nói là phúc hệ nhưng đối với cô mà nói chỉ là một công việc thiên đại tai họa, thứ nhất không biết thời điểm mình thoát ly nhiệm vụ có thể thoát khỏi đồ quỷ quái này hay không, thứ hai là người bị chế trụ cảm giác vô cùng không tốt, theo giá trị thuộc tính dần dần thêm cao thì cô đã rất ít có cảm giác như thế nữa, bây giờ lại lần nữa bị người chế trụ, điều này làm cho trong lòng cô có chút lửa giận, mà lại hết lần này tới lần khác không có chỗ nào phát tiết.

“Gỗ mục không thể đẽo!” Ân Sở băng lãnh liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, thấy cô yên lặng không hé răng, chỉ nghĩ cô còn phát giận thì trong lòng thất vọng vô cùng, cũng không nhìn cô nữa, trực tiếp xoay người sải bước ra.

Chờ hắn vừa  đi, trong nội cung như con ve mùa đông không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, một phen lau mồ hôi hột trên đầu.

“Nương nương đừng thương tâm, chỉ là Hoàng thượng nhất thời bị Giang Quý nhân mê hoặc, cuối cùng sẽ có một ngày trở lại bên người nương nương.” Một nữ tử có thần thái ổn trọng, ước chừng hai mươi tuổi, một thân váy màu xanh mềm mại, tới gần bên người Bách Hợp, nhẹ giọng an ủi.

Bách Hợp cẩn thận quan sát nàng, nàng ta chải kiểu tóc phu nhân, trong cung cung nữ cái tuổi này còn chưa xuất cung, chải tóc thành bộ dáng này, đại thể đều là tự chải sau không xuất cung lấy chồng làm cô cô, hơn nữa xem thần thái nàng nói chuyện cùng mình, trong mắt nàng không chút nào che giấu quan tâm mang theo, lúc này tuy nói cung nhân trước cũng hỏi cô có đói bụng không ngồi ở một bên chân bàn, nhưng rõ ràng tư thái thân thiết lắm, nghĩ đến hẳn là thân tín nguyên chủ nhất, Bách Hợp nghĩ nghĩ, mí mắt rũ xuống, giọt nước mắt thoáng cái liền ngã nhào ra viền mắt:

“Giang Mẫn Châu kia thực sự tốt như vậy, hoàng thượng vì nàng ta mà đối đãi với ta như thế?” Cô mới đến, lại không có ký ức, hiện nay bằng chính mình biết những tin tức này, thực sự cũng quá ít, cần trong miệng người khác moi ra chút thông tin.

Nữ tử kia không nghi ngờ gì, vì không ngờ Bách Hợp lại hỏi như vậy, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền từ trong lòng lấy khăn tay ra:

“Nương nương đừng rơi lệ, chủ tử nói, sinh non trong nước mắt, thế nhưng mà việc lớn cả đời, nương nương vừa tổn thương chưa lành, Thiện ma ma lại nói nương nương bị đè ép đã lâu, hà tất nghĩ nhiều như vậy? Lúc trước Giang Quý nhân kia ở chưa gả liền là bảo ngọc trong lòng bàn tay của Hoàng thượng, nhớ nhiều năm như vậy, thật vất vả đạt được.” Nàng nói đến đây, thần tình có vẻ cảnh giác một chút, thấy chung quanh mọi người cách khá xa, nhịn không được hướng tới Bách Hợp gần một chút: “Thật ra có chút mới mẻ, khó tránh khỏi gần đây sủng nàng một ít, nương nương cần gì phải để ý? Đào gia thủy chung có ân đối Hoàng thượng, Hoàng thượng không niệm tình phu thê thì chung quy cũng phải nhớ Đào gia tương trợ, cho dù Giang Mẫn Châu tốt lại đẹp, Hoàng thượng lại thích, bây giờ mới mẻ nhưng thời gian lâu khó tránh khỏi sẽ nhớ tới chuyện nàng ta từng gả cho người khác, nương nương cần gì phải tự hạ thân phận, tính toán so đo với một quả phụ?”