Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 746: Chị em gái trọng sinh 7




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Lúc này Lương Kỳ không cần ngẩng đầu lên thì cũng có thể đoán được sắc mặt của mọi người xung quanh, hắn có thể cảm giác được ánh mắt giật mình của họ khi nhìn mình, những người này đều tại cười nhạo hắn, hắn giống như có thể nhìn thấy mình lúc này đang cắn chặt hàm răng, hai tay nắm lại, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, hắn không dám nhìn tới mặt Phó Bách Niên, đang ở trước mặt người trong lòng mà bị giáo huấn như vậy, giống như nhi tử bị  lão tử giáo huấn, hắn xấu hổ hơn Bách  Hợp nhiều, trong lòng Lương Kỳ hận không thể chém chết Yến Tô tại chỗ, đầu hắn nóng lên, huyệt Thái Dương nhảy lên’Thình thịch’, vô cùng đau đớn, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Yến Quốc công hơi ngạc nhiên liếc nhìn nhi tử, đã thấy khóe miệng Yến Tô nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt lãnh đạm. Ánh mắt của hắn lại rơi xuống sắc mặt lúc trắng lúc xanh  của Hoàng đế, lúc này Yến Tô giáo huấn qua Lương Kỳ rồi, tuy nói thái độ như vậy của Yến Tô làm cho Yến Quốc công có chút ngoài ý muốn, nhưng ở trước mặt  mọi người, Yến Quốc công không có khả năng trách móc Yến Tô, với  quyền thế hiện nay của Yến gia, trừ không có cái danh phận Hoàng đế  ra, thì bọn họ không để hoàng thất Đại Chu vào trong mắt, dù sau lưng Lương Kỳ còn chưa từ bỏ ý định muốn lôi kéo hai  nhà Phó, Lưu để đối phó với hai phụ tử ông, nhưng cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, Yến Quốc công khinh miệt liếc nhìn Hoàng đế một cái, cái phế vật vô dụng này, chỉ có một chút ít tiền đồ này, mà  cũng muốn cùng hắn đoạt quyền.

“Con ta nói không sai, Hoàng đế không làm việc đàng hoàng, hàng ngày nên đọc nhiều sách viết nhiều chữ vào, ít cùng mấy phụ nhân vô tri pha trộn đi!” Yến Quốc công không chỉ là thân hình cao lớn, mà thanh âm còn giống như tiếng chuông, lúc này ông vừa mở miệng thì mấy đám  nguời Lưu hoàng hậu vì  câu nói’phụ nhân vô tri’ mà vẻ mặt có chút khó coi nhưng một đám người không ai dám nói gì. Ngay cả Hoàng đế còn bị giáo huấn như cháu trai, mấy nữ nhân yếu đuối còn dám nói gì, cho dù bây giờ Yến Quốc công  muốn mạng của các cô, chỉ sợ Hoàng đế cũng không dám hừ ra một tiếng ra, Phó Bách Niên đứng ở giữa một đám nữ nhân, rất nhanh nắm chặt tay lại.

Trò chơi này là cô ta đề nghị  ra, vốn chỉ là muốn nhục nhã Bách Hợp lại không nghĩ tới lúc này bị phụ tử Yến gia  mượn chuyện này  để nói, nhưng cô ta lại không dám nói gì, thân phận này của cô ta không thể so được với Yến Quốc công. Dù sao trước khi xuyên không cô ta đã từng làm rất nhiều năm ở  một  công ty đa quốc gia, ở tiền thế khi tiến cung lại ở đó vài năm, chỉ tiếc số mệnh của mình không tốt, vì là nữ nhân nên không thể gây dựng sự nghiệp ở nơi này, Yến Quốc công chỉ là một  người man tộc, nếu không phải xuất thân tốt, bằng vào bổn sự của cá nhân thì phụ  tử Yến gia chưa chắc đã bằng mình.

Phó Bách Niên rất không phục khi bị người xem thường, chỉ tiếc cô ta biết rõ thế lực của Yến gia, ở tiền thế cô ta trước khi chết Yến gia cùng Phó, Lưu Nhị thị còn đấu được hừng hực khí thế, sau khi cô ta trọng sinh thì biết rõ tầm quan trọng của việc nhẫn nại, bởi vậy tuy trong lòng không phục nhưng ngoài miệng cũng không dám nói gì, chỉ có thể nén giận làm như mình không hề  nghe thấy gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được oán hận, hôm nay mình quá mức thiếu kiên nhẫn, thế cho nên mới phải chịu nhục nhã như vậy.

Lúc này Hoàng đế nghe được giáo huấn của Yến quốc công, mới cảm giác được linh hồn của mình quay lại, hắn chịu đả kích quá lớn. Liên tiếp bị người giáo huấn như vậy, tay chân giờ này còn chết lặng. Bờ môi giật giật, căn bản nói không ra lời, đầu óc không thể suy nghĩ được  gì, Yến Quốc công cười lạnh một tiếng:

“Đọc nhiều tứ thư ngũ kinh một chút, viết ra năm quyển sách đi.”

Nghe Yến Quốc công giáo huấn,  huyết dịch trong người Lương Kỳ sôi trào lên, cơ bắp của hắn nảy lên, hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi, hắn đã làm Hoàng đế, lúc hắn còn nhỏ chà đạp hắn thì cũng thôi đi, hiện nay  hắn đường đường là vua của một nước mà Yến quốc công lại xem hắn  như cháu trai phạm  sai lầm mà giáo huấn.Hắn nhịn oán hận trong lòng, nghĩ không muốn đáp ứng lời này, lại không dám phản bác, chỉ đành phải hướng sang Phó Lão thái gia cùng Lưu Hậu gia bên  cạnh mình, lão Tiêu Dao hậu đang cúi thấp đầu, không dám nhìn tầm mắt của hắn, mà Phó Lão thái gia híp mắt, hai tay lung tại trong tay áo, cả người đều coi như ngủ rồi giống như, bốn bề  im lặng, Yến Quốc công khinh miệt nhìn qua hắn, đang đợi hắn đáp lời, Lương Kỳ chỉ cảm giác thấy mình tứ cố vô thân, hắn nhịn hồi lâu, Yến quốc công thấy hắn lâu không trả lời, dần dần thần sắc bắt đầu có chút không kiên nhẫn được nữa,trong ánh mắt lộ ra sát cơ, trong lòng Lương Kỳ phát lạnh, lúc này hắn  vừa hận Phó gia vừa hận nhà ngoại của chính mình, xem vẻ mặt bất thiện của Yến Quốc công, hắn nhịn nhục nhã, run rẩy đáp lại một câu:

“Yến quốc công dạy rất đúng, trẫm đã biết.” Mấy chữ như này giống như nặn ra từ giữa hàm răng của hắn,  Lương Kỳ nắm tay thành nắm đấm móng tay cắm vào trong thịt, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau, phụ tử Yến gia giống như vừa cho hắn một  bạt tai, bây  giờ ở hắn không hề thấy sự cuồng vọng hung hăng như vừa đối với Bách Hợp nữa, cả người ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, đầu cúi xuống thấp.

“Hừ!” Giáo huấn xong, Yến Quốc công gừng càng già thì càng cay, đương nhiên nhìn ra được không cam lòng cùng oán độc trong mắt Lương Kỳ, nhưng ông cũng không thèm để ý, Lương Kỳ bất mãn thì như thế nào, thiên hạ này một ngày còn trong tay ông thì Hoàng đế làm gì được? Chỉ là mấy con chó nhẩy trong tay  ông mà thôi, muốn chơi  đùa  như thế nào liền chơi như thế ấy! Ánh mắt của ông bình tĩnh khẽ quét qua  trên  người của một đám nữ nhân, định thay nhi tử Yến Tô tuyển ra Thế tử phi, nhưng khi ông nhìn bọn họ thì mấy nữ nhân này dưới ánh mắt soi mói của ông chỉ giả vờ trấn định không né tránh nhưng mặt lại tái xanh.

Thấy thế  Yến Quốc công càng thêm bất mãn, thờ ơ lạnh nhạt quay đi, lông mày nhíu lại.

Trong lúc nhất thời không khí có chút lạnh xuống, khuôn mặt Lương Kỳ trướng đến đỏ bừng, vừa rồi sau khi bị Yến Quốc công quát tháo, lúc này còn không ngẩng đầu được lên, Phó lão Hậu gia giả câm vờ điếc, Lưu Hậu gia chỉ có lên tiếng hoà giải:

“Hôm nay vốn là ngày vui, nói chuyện quốc sự làm gì? Công gia quan tâm chính vụ, ngày thường cũng khó được lúc rảnh rỗi, lại lo lắng Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, sau này lúc giao hính quyền cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng trên vai trọng trách quá nặng mà thôi. Nhưng hôm nay Hoàng Thượng cũng có ý tốt, Thế tử tuấn tú lịch sự, hôm nay vừa tròn nhược quán lại chưa cưới thê tử, Yến gia hương khói đến nay còn chưa có truyền thừa, không bằng thừa dịp này, nếu Thế tử nhìn trúng khuê tú nhà ai thì để cho Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, thành toàn một đoạn nhân duyên.”

Từ lúc Phó Bách Liên nói ra trò chơi này là Phó Bách Niên nghĩ ra thì trong lòng Lưu Hậu gia cũng đã cảm thấy không vui, người com dâu Phó Bách Niên này ngày thường nhìn trầm tĩnh cực hiểu quy củ, không nghĩ tới tiến cung lại liều lĩnh, hôm nay trong nội cungnhiều người phức tạp, Lưu gia ở vào vị trí như vậy, cô ta lại không tự biết thân biết phận, bây giờ lại gây ra phiền toái như vậy, Lưu Hậu gia làm sao lại không nhìn ra Phó Bách Niên đưa ra trò chơi như vậy để cố ý  nhục nhã Phó Bách Hợp người mà ngày xưa Phó gia từng  nghị thân cho con mình, cho dù ngày xưa có ân oán nhưng ánh mắt thực sự quá thiển cận, chuyện quá khứ nhi đã qua thời gian dài như vậy, một ccung nhân không được sủng,muốn lén giáo huấn thì còn rất nhiều phương pháp, cần gì nhất định phải là lúc này làm cho người sượng mặt, như vậy chỉ lộ ra sự không phóng khoáng cùng thiếu độ lượng của chính mình mà thôi, hôm nay còn làm liên lụy Lưu gia, làm cho lão không thể không ra mặt.

Nghĩ đến Phó Bách Niên hành động như vậy có khả năng là bởi vì ngày xưa Bách Hợp từng cùng nhi tử nghị thân, Lưu Hậu gia liền cảm thấy Phó Bách Niên lòng dạ thực sự quá hẹp hòi,trong lòng hắn bắt đầu có chút cảnh giác,sau khi Phó Bách Niên gả vào Lưu gia  bởi vì tướng mạo xinh đẹp, cũng là người thông minh nên chiếm được tình cảm của nhi tử, mới qua vài năm liền liên tiếp sinh ra cho ông ta mấy đứa cháu,  hiện tại ông lại vì muốn thay Lương Kỳ giành lại giang sơn, thật sự không rảnh quản tới chuyện  riêng của nhi tử, bởi vậy chuyện Lưu Thế tử chỉ độc sủng Phó Bách Niên mà không có cơ thiếp, hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua,  nhưng xem ra bây giờ có lẽ phải nạp cho Lưu Thế tử mấy phòng mỹ thiếp, lấy thêm một Trắc Phi, Lưu gia cần chính là một người chủ mẫu đoan trang rộng  lượng, mà không phải một nữ nhân  chỉ biết tranh  giành như vậy.

Lúc này trong lòng Lưu Hậu gia vừa ra chủ ý nên không để ý Phó Bách Niên có nguyện ý hay không, dù sao nếu cô ta không nguyện ý, đến lúc để cho cô ta bị  bệnh mà qua đời rất dễ dàng, thứ mà Phó gia không thiếu chính là mấy cô nương, tại nơi này trong lúc mấu chốt, cho dù Phó Bách Niên rất được sủng ái, thì ông ta cũng không tin lão hồ ly Phó gia  sẽ vì cô ta mà xuất đầu.

Trong lòng đủ các loại ý niệm  lưu chuyển, nhưng ngoài mặt  Lưu Hậu gia lại cười tủm tỉm mà  nói nhưng Lương Kỳ lại không hề cảm kích. Lúc này hắn oán hận Yến gia, hận phụ tử Yến Quốc công nhục nhã mình, nhưng đồng thời cũng hận Lưu Hậu gia vừa rồi không mở miệng giải vây cho mình, lúc này hắn cũng đã phải nhận sai rồi, đang ở trước mặt Phó Bách Niên lại bị Yến Quốc công phạt viết văn chương, mình làm Hoàng đế  rất uất ức, bây giờ Lưu Hậu gia hiện mới nói những lời này cũng chỉ nói cho có lệ  mà thôi, chẳng giúp ích được gì, Lương Kỳ mới là thiếu niên hơn hai mươi tuổi tâm cao khí ngạo, trong lòng hắn như có lửa nhưng phải cố nén không có phát tiết ra mà  thôi, mà lúc Yến Quốc công nghe được Lưu Hậu gia nói những lời này, cũng không nhẫn nại giống như Lương Kỳ, mà chỉ lạnh giọng cười nói:

“Giao chính quyền cho hắn?” Ông ta chỉ vào mũi Lương Kỳ, ngửa đầu cười lên: ” Một Hoàng đế  đã nhiều tuổi như vậy rồi,mà chỉ biết ăn uống chơi đùa với nữ nhân, trò như ném tú cầu  như hôm nay mà cũng muốn chơi, trao chính quyền cho hắn chẳng phải là làm cho dơ  bẩn cái giang sơn  Đại Chu này sao?” Lời này của  ông ta thật sự là đã có chút làm quá lên rồi, đôi môi Lương Kỳ run rẩy, sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, hắn bị Yến Quốc công chỉ vào cái mũi mắng: “Cái giang sơn Đại Chu này tuy là người họ Lương ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng lúc trước gia phụ một quyền đánh về, muốn ta giao vào trong tay một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như vậy, Lưu Diệc, ta thấy ngươi tuổi già lú lẫn nên mới nói ra những lời như vậy rồi nếu còn có lần nữa, đừng trách ta trở mặt vô tình!” Yến Quốc công hừ một tiếng, trong đầu Lương Kỳ giống như có pháo hoa nổ bùm bùm.

Muốn cướp chính quyền từ trong tay người Yến gia về là tâm nguyện của tiên hoàng, cả đời tiên hoàng bị người quản chế, cả đời trở thành một Hoàng đế bù nhìn, thật vất vả mới nhịn đến lúc lão Yến Quốc công mất,, vì lão thích làm Hoàng đế nhưng cuối cùng ngoại trừ cái danh hão kia ra thì ngay cả sổ con cũng do Yến quốc công xử lý chỉ nhặt ra mấy thứ râu ria ra cho lão xem, buồn rầu mà chết, tâm nguyện cả đời của lão là muốn con cháu Lương thị được  làm chủ, sau khi Lương Kỳ đăng vị thì tâm nguyện của hắn là được làm Hoàng đế chính thức vì thế hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức,  ngay cả nữ nhân  hắn thích cũng không muốn vì muốn lung lạc Lưu gia mà đưa cho Lưu thế tử, nhưng bây giờ Yến Quốc công lại biểu thị rõ là sẽ không trả lại hoàng quyền, giống như trán hắn bị gõ mấy gậy vậy, đầu vô cùng đau.