Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 730: Kế nữ Mộ Dung gia (8)




“Thiếu chủ.” Một lượng lớn đan dược bị ám vệ lấy ra đưa vào miệng Mộ Dung Thùy Thanh, hắn ‘khục’ một tiếng nhổ ra một miệng đầy máu, đan dược vừa ăn trong miệng lại bị phun ra, hắn hung dữ thò tay lau vết máu trên khóe miệng đi, bàn tay ấy lúc nãy còn nắm tay Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh biểu lộ âm trầm đem nắm đấm nắm chặt lại: “Tiếc là không thể giết chết Lý Duyên Tỷ!”

“Thiếu chủ, Lý gia không dễ chọc…” Ám vệ kia nói còn chưa dứt lời, Mộ Dung Thùy Thanh đã vỗ một chưởng vào hắn, ám vệ kia nặng nề ngã xuống, lảo đảo trở lại vị trí của mình ở bên trong. Mộ Dung Thùy Thanh cúi thấp đầu ngồi xuống, một đầu tóc dài tán loạn che khuất hai bên gò má, tạo ra từng mảnh bóng mờ, khiến khuôn mặt hắn thâm trầm thoạt nhìn như lệ quỷ, trên cằm nhọn tái nhợt là đôi môi đỏ thẫm, mặt mày ẩn trong bóng tối nhìn đằng đằng sát khí:

“Lý gia không dễ chọc, Lý Chiêu Dương xác thực có bản lĩnh…” Hắn cười lạnh một tiếng, trong điện lần nữa vang lên tiếng ho khan, lập tức lại yên tĩnh trở lại.

Lảo đảo đi ra từ chỗ trong điện Mộ Dung Thùy Thanh, Bách Hợp vẫn còn ẩn ẩn đau trong lồng ngực, nghĩ đến vừa lúc nãy còn ngửi được mùi máu tanh trên người Mộ Dung Thùy Thanh, lúc này Bách Hợp cố gắng nén cảm giác muốn xem xét trên người mình, bộ dạng bối rối chạy ra khỏi cung điện chỗ Mộ Dung Thùy Thanh, đợi đến lúc ra khỏi đại điện rồi, cảm giác lạnh băng mới dần dần tán đi, ánh mặt trời chiếu lên trên người nàng, xua đi hàn ý lúc nãy từ chỗ Mộ Dung Thùy Thanh, Bách Hợp tỉnh táo lại, cô nghiêng mặt, khóe mắt liếc qua phía sau tòa cung điện kia, nhớ lại bộ dạng nổi điên lúc nãy của Mộ Dung Thùy Thanh, lúc này mới chậm rãi hướng về phía phủ của mình bước về.

Một đường đi bộ trở về, loại cảm giác âm lãnh bị Mộ Dung Thùy Thanh đụng phải uy hiếp mới chậm rãi tán đi, Bách Hợp bước đi thật nhanh. Lúc trở lại trong phủ chưa mất quá hai khắc, cô bước đi cả người đẫm mồ hôi, hạ nhân trong phủ thấy liền truyền khăn lau, cổ tay côcó chút run rẩy cầm lấy. Không biết vì sao chỗ cổ tay lại khó chịu như vậy, bây giờ mới phát hiện bên tay bị Mộ Dung Thùy Thanh cầm qua có chút ứ lên, cầm khăn tay suýt nữa thì rơi, cô gấp rút lấy tay kia cầm khăn. Cẩn thận lau mặt, thở sâu một hơi, lúc định tiến vào gian phòng nghe thấy ở trong truyền ra tiếng nói:

“Mệnh số của thiếu thành chủ, mỗ cũng thật sự không nhìn thấu.”

“Theo Cam tiên sinh đoán, tiểu nhi liệu vẫn còn cứu được?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý phu nhân vang lên ngay sau đó, dù ngữ điệu bà nghe từ tốn nhưng trong lời nói toát lên sự khẩn trương. Bách Hợp nghe xong, cô dừng bước một chút. Chân vốn đang định rảo bước tiến vào phòng thoáng cái ngừng lại, đứng sau tấm bình phong không lên tiếng.

“Thiên Sơn cùng thành Tử Tiêu có quan hệ rất sâu sắc, nhiều năm trước mỗ đã chịu ân nghĩa của lão thành chủ, đã từng khởi quẻ vì Lý thị, phu nhân cũng biết nguyên do của huyết mạch Lý thị, cho nên người trong dòng họ từ trước đến nay vẫn còn thưa thớt. Thiếu thành chủ đến mười tám là tận số, nhưng của Thiếu phu nhân thì lại có thay đổi, hai cái biến số của ngày hôm nay, ngược lại mỗ không thể nhìn thông được.” Thanh âm của thầy tướng ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Hôm nay tình huống của Thiếu thành chủ không rõ ràng, nhưng bất thường chưa chắc đã là chuyện không tốt, mỗ sẽ thừa dịp này trở lại Thiên Sơn một chuyến, hướng sư thúc báo lại việc này, cầu sư thúc xuống núi bói một quẻ cho Thiếu thành chủ. Lâu thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày nhất định sẽ đến thành Tử Tiêu.”

“Vậy đa tạ Cam tiên sinh.” Lý phu nhân thở dài một tiếng, Bách Hợp cúi thấp đầu đứng bên ngoài bình phong không chút nhúc nhích, sau nửa ngày Lý phu nhân trong phòng mới gọi: “Vào đi.”

Bách Hợp vừa trở về dù bước chân nhỏ nhẹ nhưng vẫn làm kinh động đến hai người trong phòng. Chỉ là lúc ấy Lý phu nhân lo lắng cho nhi tử tâm can của mình, chưa kịp gọi Bách Hợp đi vào mà thôi. Lúc này Bách Hợp nghe côđược triệu vào, lướt qua tấm bình phong bước vào, vị Cam tiên sinh kia đã không thấy bóng dáng, hiển nhiên đã đi rồi.

Lý phu nhân đứng tại bên giường, biểu cảm lành lạnh.

“Là hắn.” Bách Hợp tiến vào nội thất chỉ đáp một câu, Lý phu nhân nghe nói thế, con mắt thoáng cái co rút nhanh: ” Thành Tử Tiêu cùng Mộ Dung gia cũng không có ân oán, vậy mà thật sự là hắn.”

Gần đây vào thời điểm Lý Duyên Tỷ ngủ mê không tỉnh, phủ thiếu thành chủ liên tiếp bị người đánh lén, Lý Chiêu Thành giận dữ nhưng cũng không bắt được người hành thích sau lưng.

Tên của Lý gia Tử Tiêu thành vang khắp thiên hạ, tuyệt học lúc bấy giờ của Lý gia hiếm người bì kịp, có gan động thủ hành thích ở trong địa bàn của Lý thị, nhưng lại có thể tránh tai mắt của Lý Chiêu Thành, điều này không hề dễ dàng, người giang hồ bây giờ dám hướng Lý thị ra tay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhi tử đã bệnh thành vậy, Lý Chiêu Thành thật sự không nghĩ ra ai còn muốn đưa con mình vào chỗ chết, việc Lý Duyên Tỷ sống không quá mười tám cả giang hồ đều biết, muốn phí tâm cơ tới giết một người hẳn sẽ phải chết, không phải uổng phí sức lực sao? Tính đi tính lại, người khắp bốn phương có khả năng ra tay mà khó thể nắm bắt thật sự không nhiều lắm, người này có công phu xuất chúng mà lại không chút tiếng tăm, Lý Chiêu Thành một mặt phái người lén điều tra tung tích của người này, một mặt phái đệ đệ Lý Chiêu Dương mai phục trong phủ của Lý Duyên Tỷ, quả nhiên đêm qua có người áo đen  đến đây, bị Lý Chiêu Dương đánh lui, tuy nói bị thương nhưng Lý Chiêu Dương cũng không có khả năng lưu lại người này, sau đó Lý Chiêu Thành phái người điều tra Tử Tiêu thành, vậy mà không thể thấy bóng dáng của người này.

Người này không thể bốc hơi như vậy, võ công cũng không đạt đến hóa hư chi cảnh, Lý Chiêu Thành vậy mà tìm không ra hắn, điều này không khỏi làm cho Lý Chiêu Thành kinh hãi, liên quan đến tính mạng của nhi tử, ông nghĩ ngợi, thỉnh cầu Thiên Sơn Cam tiên sinh hỗ trợ xem bói, ngược lại bói ra vị trí của kẻ xấu, vậy mà xuất phát từ trong nội cung của thành Tử Tiêu thành chủ.

Lý thị trấn thủ một phương tự lập người cai trị, đệ tử trong thành Lý gia trung thành và tận tâm, tuyệt đối không thể có người muốn đưa Lý Duyên Tỷ vào chỗ chết, càng nghĩ, Lý Chiêu Thành lại nghĩ tới trong nội cung của Lý thị chỉ có duy nhất Mộ Dung Thùy Thanh là người ngoài.

Mộ Dung Thùy Thanh thân là người cầm quyền kế tiếp của Mộ Dung thế gia, võ công trác tuyệt, nếu thật là hắn, có thể cùng Lý Chiêu Dương so chiêu bất tận đúng là có khả năng, nhưng Đại tiểu thư của Mộ Dung gia Mộ Dung Tương Nhi đã được hứa hôn cho Lý Chiêu Dương làm vợ, hai nhà kết duyên là chuyện tốt, nay Lý Duyên Tỷ lại lấy Bách Hợp, hai nhà thân càng thêm thân, Lý Chiêu Thành không thể nghĩ ra vì sao Mộ Dung Thùy Thanh lại ra tay với con của mình.

Đêm trước Lý Chiêu Dương một kiếm chém tổn thương Mộ Dung Thùy Thanh, Lý Chiêu Thành thăm dò qua lại không hề phát hiện Mộ Dung Thùy Thanh có thương thế, hơn nữa cũng không biết Mộ Dung Thùy Thanh được coi là người vô tội vốn có tâm tư giảo quyệt, Lý Chiêu Thành thăm dò xuống đều không có kết quả, không chỉ bởi hắn cẩn thận không lộ ra chút dấu vết mà cũng bởi việc này không có chút liên quan đến hắn, dù sao hai bên còn có quan hệ thông gia, Lý Chiêu Thành không thể tự tiện hành động khi sự tình còn chưa rõ, huống hồ Lý gia thật sự không rõ nguyên nhân Mộ Dung Thùy Thanh hướng Lý Duyên Tỷ ra tay, bởi vậy hôm nay lúc Mộ Dung Thùy Thanh đưa ra đề nghị lúc trước khi rời khỏi thành Tử Tiêu muốn gặp mặt muội muội Bách Hợp một lúc, Lý Chiêu Thành đáp ứng luôn, hi vọng Bách Hợp có thể thăm dò một chút.

Liên quan đến tính mạng của Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp đương nhiên đáp ứng, kỳ thật từ lúc bước chân vào trong điện của Mộ Dung Thùy Thanh, côđã ngửi thấy mùi máu tươi trên người Mộ Dung Thùy Thanh, biết rõ người bị Lý Chiêu Dương gây thương tích áng chừng chính là hắn rồi, lúc ấy mùi máu tanh trên người nồng đậm dày đặc như vậy, không biết hắn dùng cách gì để tránh được tai mắt của Lý Chiêu Thành đấy.

“Theo như lời của Chiêu Dương, người có thể đào thoát từ tay ông ấy hẳn phải có võ công cực cao, còn không hề sử dụng tuyệt học của Mộ Dung gia, không thể khinh thường Mộ Dung Thùy Thanh.” Sắc mặt Lý phu nhân  có chút khó coi, bàn tay nắm lại: “Lý gia cùng Mộ Dung gia từ trước đến nay không oán không hận, hắn hướng Lý Duyên Tỷ ra tay, chẳng lẽ là vì Mộ Dung Tương Nhi?”

Mộ Dung Tương Nhi cùng Lý Chiêu Dương đã sớm định ra hôn sự, hôm nay cách ngày thành hôn cũng không còn bao lâu, Lý phu nhân không khỏi hoài nghi rằng Mộ Dung Thùy Thanh muốn đưa Lý Duyên Tỷ vào chỗ chết là bởi một khi nhi tử của mình chết, Tử Tiêu thành về sau cũng chỉ có thể giao cho Lý Chiêu Dương, hắn làm như vậy là để trải đường cho Mộ Dung Tương Nhi.

Lúc này Mộ Dung Tương Nhi còn chưa về nhà chồng, nhưng trong lòng Lý phu nhân đối với em dâu vốn rất có thiện cảm lập tức sinh ra chán ghét: “Ta phải báo cho cha con, đem Mộ Dung thị một chuyến cầm chân lưu lại, vất vả con rồi.”

Sao Lý phu nhân có thể để cho Mộ Dung Thùy Thanh đào thoát, sau khi xác định hung thủ là hắn rồi, dù hắn vẫn chưa giết được người nhưng Lý gia cũng không phải là người dễ trêu chọc, huống chi mục tiêu của Mộ Dung Thùy Thanh là con của mình, Lý phu nhân tự nhiên dung nạp hắn không nổi, lúc này vội vàng chạy trở về muốn giam giữ Mộ Dung Thùy Thanh, Bách Hợp nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên giường, trong phòng đã không còn bóng dáng của Lý phu nhân, hiển nhiên là đã đi xa.

Kỳ thật Bách Hợp cũng không nghĩ là Mộ Dung Thùy Thanh muốn giết Lý Duyên Tỷ là vì Mộ Dung Tương Nhi, theo trí nhớ về lúc trước của Minh Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh và Mộ Dung Tương Nhi tầm đó đều là hai người cực đoan, cảm tình của hai huynh muội cũng không hòa thuận, nhưng lúc này tình huống của Lý Duyên Tỷ không rõ ràng, Bách Hợp cũng không muốn để ý tới sự tình gây gổ của hai huynh muội chó má đó, bởi vậy ý niệm trong lòng lại đánh chuyển, cô chỉ ghi nhớ lại chuyện này lập tức cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng cuối cùng Lý gia cũng không thể lưu Mộ Dung Thùy Thanh lại, lúc Bách Hợp vừa rời đi không lâu, một đoàn người của Mộ Dung gia cũng đã rời khỏi thành Tử Tiêu, lúc Lý phu nhân xác định tin tức chạy trở về muốn giam lại Mộ Dung Thùy Thanh, đuổi tới lại vồ ếch chụp hụt.

Mười ngày sau, vị thầy tướng Thiên Sơn đã ly khai kia cũng không thể trở về kịp thời, trong mấy ngày này Bách Hợp đừng nói đến luyện võ công, cô ít khi dám chợp mắt, rất sợ nếu mình chỉ nháy mắt một cái anh sẽ không còn, cô còn nhớ rất rõ ràng, vào lúc mình tiến vào trong nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ đã từng nói qua, nếu nhiệm vụ không được hoàn thành, nếu chết trong nhiệm vụ, thân thể thật sự cũng biến mất, Lý Duyên Tỷ theo cô cùng tiến nhập vào trong nhiệm vụ, không biết có phải chịu theo quy tắc hay không, lần này cô thật sự đã hối hận, khi không lại để cho Lý Duyên Tỷ theo cô cùng tiến vào một nhiệm vụ, nếu sớm biết thế này nhất định sẽ không để cho Lý Duyên Tỷ mạo hiểm như vậy đâu, chưa nói đến người có cừu oán với anh, trong lòng Bách Hợp đã hối hận đến xanh ruột, đối với Mộ Dung Thùy Thanh cũng sinh ra sát ý.

Không phải vì ngày ấy hắn nổi điên cắn mình bị thương, Lý Duyên Tỷ cũng vì thay cô chữa thương mà khiến anh trở thành tình trạng ngủ mê không tỉnh này.

“Thiếu phu nhân, ngài dùng trước chút ít đồ ăn đi.” Bách Hợp canh giữ ở bên người Lý Duyên Tỷ một khắc không rời, điều này làm bọn hạ nhân trong thành Tử Tiêu rất cảm động, đều cho rằng cô đang lo lắng cho thân thể Thiếu thành chủ, nhưng Lý Duyên Tỷ mới là người Bách Hợp thật sự lo lắng, lúc này nghe có người nói chuyện, ánh mắt cô không rời khuôn mặt Lý Duyên Tỷ, hỏi: “Cam tiên sinh đã trở về chưa?”