Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 604: Vì đại nghĩa diệt thân (12)




Hành động này lan truyền khắp kinh thành Đại Khánh, thanh danh Cao Dịch đang trong sạch lại như là bịt kín một tầng tro, các dân chúng trà dư tửu hậu rất thích bàn luận lời đồn đại, nhưng đối với loại đồn đãi này càng thích thảo luận sau lưng, nếu như Cao Dịch không thẹn với lương tâm không quan tâm quyền cao thế danh lợi thì xong, hết lần này tới lần khác hắn thực sự không phải là người như vậy, nếu không lúc trước hắn cũng khôi phục lại tên cũ của mình, hành động hôm nay của Đậu Hải Ca làm hắn tức giận đến suýt nữa phun máu, sau lưng phái người điều tra giang hồ đại hiệp cùng với tên ăn mày nữ nhân theo như lời người trong giáo phường nhưng thẩm vấn nhiều người, đều nói không có người như thế, vương đô Đại Khánh xuất hiện vô số thiếu hiệp giang hồ, cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Thu thập Cao Dịch khiến hắn ăn thiệt thòi thì Đậu Hải Ca không khỏi có chút dương dương tự đắc, tuy trong mắt người khác hắn chỉ là tiểu tử nghèo ở nông thôn, nhưng Vương gia thì như thế nào vẫn bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, sau khi xong việc thì Đậu Hải Ca đang muồn tìm cách để Bách Hợp đồng ý giúp hắn bề, không ngờ Bách Hợp lại chủ động đồng ý.

Hắn điều tra qua quận chúa Bình An, biết rõ nàng vốn tên là họ Chu, khuê tên thì không biết, năm nay nàng ta mười tám, lớn hơn mình một tuổi, điều khiến cho Đậu Hải Ca mừng rỡ là tiểu quận chúa đến nay còn khuê nữ, Đại Khánh có rất người khuê nữ mười tám còn chưa lập gia đình, nhưng nghe nói quận chúa này chẳng biết tại sao lại cự tuyệt rất nhiều đám hỏi, Đậu Hải Ca bắt đầu cũng nghĩ qua không biết tiểu quận chúa có xấu xí gì không, nhưng nghĩ đến mình nhìn trúng thực sự không phải là dung mạo của nàng ta mà là địa vị tiền tài  nên trong lòng bình thường trở lại.

Mỗi tháng tiểu quận chúa Cao phủ sẽ đến Hộ Quốc tự thắp nhang lễ tạ thần. Trên đường sẽ có không ít binh sĩ bảo hộ, Bách Hợp và Đậu Hải Ca chờ đến ngày đó, theo đuôi các binh sĩ ra khỏi thành, bên ngoài thành lúc này đã mai phục mười thành viên của Ám Điện. Trên mặt Đậu Hải Ca nở nụ cười mừng rỡ, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

Chờ đến lúc ước định địa điểm xong xuôi, Bách Hợp thoáng một cái bay ra ngoài, đám binh sĩ bảo hộ lấy Chu Nhụy Nhi lại càng hoảng sợ. Mọi người nhanh chóng bao vây Bách Hợp lại, Đậu Hải Ca đang  muốn chờ Bách Hợp đả đảo đám binh sĩ này thì hắn mới ra mặt, ai ngờ trong bụi cỏ lúc này vậy mà bay ra một đám người áo đen che mặt.

Thấy đám người áo đen này thì Đậu Hải Ca liền nhớ tới tình cảnh ngày đó Đậu gia trang diệt vong, toàn thân đã run rẩy, dĩ vãng nói muốn vì Đậu gia báo thù nhưng vào đêm mười mấy năm trước vẫn để lại bóng ma trong lòng Đậu Hải Ca, hắn trơ mắt ếch ra nhìn Bách Hợp như đang bị bọn người áo đen vây quanh. Đám binh sĩ Cao vương phủ chết tổn thương hơn phân nửa, đang trong lúc rối loạn thì Chu Nhụy Nhi bị người kéo ra khỏi kiệu, nàng ta cũng không phải là xấu như trong tưởng tượng của Đậu Hải Ca, ngược lại dung mạo thanh lệ vô cùng, nhu nhược lại mang theo vài phần thánh khiết, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bối rối.

“Ngươi? Các ngươi là ai?”

Giọng nói của Chu Nhụy Nhi như Hoàng Oanh xuất cốc, Bách Hợp đang giả ý dây dưa với người Ám Điện cũng thỉnh thoảng liếc nhìn bên này.

Các thiếu niên Ám Điện cũng không cùng nàng nhiều lời, ác thần ác sát lôi nàng ta ra, nàng ta chật vật giãy dụa làn váy bị vén lên lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh, lúc này mặt mũi Chu Nhụy Nhi đỏ bừng, Đậu Hải Ca núp trong bóng tối nhìn thoáng qua thì thấy động tâm lại còn có chút do dự. Hắn không có ngờ tiểu quận chúa này thiên tư quốc sắc như vậy. Hơn nữa khí chất tinh khiế khác hoàn toàn thể loại nữ nhân mà hắn thường lui tới trước kia, đáng tiếc lúc này đối phương người đông thế mạnh hơn nữa võ công đám người áo đen này có vẻ rất cao cường. Mà ngay cả Bách Hợp cũng chỉ đánh ngang tay với bọn họ cho nên Đậu Hải Ca không dám tiến lên nữa.

Trong lòng âm thầm tiếc thay cho mỹ nhân này, Đậu Hải Ca cảm thấy hình như nàng ta trông quen quen nhưng gặp lúc nào thì lại không nhớ ra.

“Mười hai năm trước, Đậu gia diệt môn án, diệt trừ dư nghiệt!” Một thiếu niên ngẩng đầu cùng Bách Hợp trao đổi một cái ánh mắt, trong miệng chậm rãi nói ra bản thân là hung thủ diệt môn Đậu Thị mười hai năm trước, Chu Nhụy Nhi nghe nói như thế, không chút nghĩ ngợi thốt lên:

“Không có khả năng!”

Mười hai năm trước hung thủ là nghĩa phụ của nàng Cao Dịch, chuyện này toàn bộ Đại Khánh cùng với trong giang hồ không có người biết đến, mà nghĩa phụ của nàng sẽ không giết nàng, Chu Nhụy Nhi vừa thốt ra, Bách Hợp liền nháy mắt với thiếu niên đó, thiếu niên kia hung hăng xé xiêm y Chu Nhụy Nhi ra, nàng hét lên một tiếng, Bách Hợp phảng phất như đã nghe được án diệt môn Đậu Thị nhận lấy kích thích, công kích trên tay dần dần lăng lệ ác liệt lên, trong miệng vẫn còn hô: “Còn muốn chạy trốn!”

Đây là thành viên Ám Điện lúc trước cùng Bách Hợp ước hẹn ám hiệu, nghe nói như thế, tự nhiên vừa đánh vừa lui, Bách Hợp đuổi theo, Đậu Hải Ca đợi những người này vừa đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Chu Nhụy Nhi  thì trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, lúc này mới đứng dậy.

Trong rừng cây Bách Hợp kêu gọi các thiếu niên từng người lột xuống khăn che mặt trở về, cô cũng đi không có xa, đoán chừng lúc này Đậu Hải Ca còn đang an ủi Chu Nhụy Nhi, theo kịch bản cũ hai người yêu được như si mê như say sưa, lúc này không biết  thay đổi cái địa điểm gặp nhau, bộ dáng Chu Nhụy Nhi lại  chật vật như vậy không biết hai người lửa tình còn đốt được hay không.

Lúc Bách Hợp trở lại trong tửu lâu thì cũng không thấy Đậu Hải Ca, đêm nay cô không có rời khỏi tửu lâu, một đêm Đậu Hải Ca chưa có trở về, hừng đông mới truyền đến tiếng bước chân, Bách Hợp ngoéo … khóe miệng một cái, lại cố ý khiến mặt mình chìm xuống rồi mở cửa, lúc này Đậu Hải Ca đã thay đổi một thân cẩm bào tóc chải đầu vô cùng chỉnh tề, trên mặt còn mang theo hưng phấn đỏ ửng, lúc thấy Bách Hợp đi ra  thì hắn vô ý thức lắp bắp kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ cùng sợ hãi:

“Tại sao tỷ tỷ còn chưa ngủ?”

“Ngày hôm qua ngươi đi đâu vậy hả? Không phải nói muốn thay Đậu gia báo thù, cùng đám kia Hắc y nhân liều mạng sao?” Bách Hợp quát tháo Đậu Hải Ca một câu, hắn đang nhíu chặt hai hàng chân mày lại, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Hôm qua ta thấy tỷ đi theo đám bọn hắn nên ta cũng đuổi theo, nhưng luôn không có nhìn thấy bóng người.”

Hôm qua Bách Hợp đuổi theo đám áo đen kia thì Đậu Hải Ca cũng không có theo, thấy võ công của đám người áo đen kia rất phi phàm, hắn ngu gì mà đi chịu chết, huống chi những năm gần đây này Bách Hợp đối với hắn không phải đánh tựu là mắng đấy, trong lòng Đậu Hải Ca sớm sinh oán hận rồi, hôm qua thấy thế hận không thể nàng ta chết ở trên tay đám  Hắc y nhân kia mới tốt, làm sao còn trợ giúp nàng? Hơn nữa mục đích quan trọng nhất của hắn là muốn thăng chức và kết hôn với Chu Nhụy Nhi, lúc ấy hộ vệ bên người Chu Nhụy Nhi đã chết rồi, nàng ấy lại bị thụ kinh hãi lớn như vậy, đúng là thời cơ tốt để mình xuất hiện, hắn càng không có khả năng đi theo Bách Hợp.

Thật không ngờ lúc nhìn thấy Chu Nhụy Nhi, trong nháy mắt đó nàng ta gọi tên mình ra, cũng truy vấn hắn có phải họ Đậu hay không, nói thẳng ra hắn trông giống một người. Đậu Hải Ca bản tính đa nghi, nhất là vừa mới thấy được đám sát thủ nên hắn cũng không có trả lời Chu Nhụy Nhi, ngược lại nói nàng nhận lầm người, liên tiếp an ủi nàng một phen, tự mình đem nàng ta đưa đến Hộ Quốc tự, đang định treo khẩu vị cô nàng này, thật không nghĩ đến nàng ta lại chủ động để lại tên của mình cùng với thân phận lai lịch, còn ước hắn về sau tương kiến.

Chuyện tiến thành rất thuận lợi như vậy, Đậu Hải Ca vốn nên vui mừng mới phải, nhưng danh tự Chu Nhụy Nhi cho hắn một loại cảm giác mơ hồ quen thuộc nhưng hắn lại nghĩ không ra, những năm này hắn sinh hoạt tại đáy cốc, rõ ràng không biết bất cứ người nào, hắn sợ Chu Nhụy Nhi là một thành viên trong đám người áo đen lúc trước đuổi giết mình, bởi vậy một đường chạy về trong thành, chờ cửa thành mở ra khi trở về trong lòng vẫn còn nghĩ về chuyện này, lúc này Bách Hợp đột nhiên quát tháo khiến cho Đậu Hải Ca lại càng hoảng sợ đồng thời không kiên nhẫn được nữa, nghĩ đến mình đã quen biết với quận chúa nương nương, sau này có khả năng cùng Bách Hợp nhất đao lưỡng đoạn cho nên Đậu Hải Ca nghiêm mặt lại:

“Ta hơi mệt chút, ngày hôm qua tìm tỷ tỷ cả đêm chưa có trở về thành, may tỷ không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi.” Nói xong lời này, Đậu Hải Ca trực tiếp mở cửa phòng, ‘Bành’ một tiếng đóng cửa lại.

Thái độ hắn này giống hệt hắn sau khi gặp được Chu Nhụy Nhi đối đãi Đậu Bách Hợp, Đậu Bách Hợp sẽ bởi vì thái độ của hắn như vậy mà cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, nhưng Bách Hợp chỉ nhìn xem cửa phòng đã đóng chặt sau đó khóe miệng hơi cong lên

Kế tiếp một thời gian ngắn Đậu Hải Ca mỗi ngày đi sớm về trễ, lực chú ý của hắn đã không để tại trên người Bách Hợp, trái lại Bách Hợp bắt đầu chú ý tới hắn, vẻ mặt hắn thường xuyên hoảng hốt, thẳng đến nửa tháng sau Bách Hợp theo dõi hắn, rất xa phát hiện hắn tiến vào Cao vương phủ thì cũng đã hiểu Đậu Hải Ca đã biết rõ thân thế  thật sự của mình rồi, mấy ngày này Đậu Hải Ca chưa có về tửu lâu, lần nữa hắn trở về đã là ba ngày sau rồi.

Lần này hắn trở về ăn mặc quần áo vải khô mà Bách Hợp mua cho hắn lúc ra cốc, lúc trước Đậu Hải Ca còn lạnh lùng với Bách Hợp thế mà sau khi trở về liền quỳ xuống trước mặt Bách Hợp: “Tỷ tỷ! Mấy ngày nay ta cũng đang tra thủ phạm án diệt môn Đậu Thị, thật không ngờ đến cũng có một cỗ thế lực truy tra án này, ta tìm hiểu nguồn gốc thế lực này vậy mà phát hiện ra, lúc cha còn sống có một bằng hữu cũ, hắn cũng đang truy tra sự tình Đậu Thị Sơn Trang, mấy năm nay vẫn muốn vì cha mẹ báo thù rửa hận, tỷ tỷ đoán hắn là ai?”

Đậu Hải Ca hoa ngôn xảo ngữ mê hồ Bách Hợp, chân tướng thực sự hắn đã sớm biết rõ, kể cả thân thế lai lịch của mình, cùng với nguyên nhân thảm án diệt môn thực sự Đậu Thị lúc trước, mục đích hắn trở về giết chết Bách Hợp con gái mồ côi duy nhất Đậu Thị, dùng trừ hậu hoạn.