Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 590: Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (17)




Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Bách Hợp thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Hạ Minh, không muốn nói nhảm nhiều lời với cô ta, lúc quay đầu rời đi, Đỗ Hạ Minh lại vội vàng ngăn cản: “Cô không muốn biết hung thủ giết người kia là ai sao?”

Thấy Bách Hợp không mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lúc đó Đỗ Hạ Minh nở nụ cười lạnh: “Hoặc là, trong lòng cô kỳ thật biết rõ, hung thủ giết người kia chính là cô?”

Tiếng nói của cô ta vừa dứt, trong lòng Bách Hợp không tránh khỏi dâng lên sát khí, đầu ngón tay của cô nhẹ giật giật, Đỗ Hạ Minh mới bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp hồi lâu, “Tôi điều tra rồi, thân phận chiếc xe kia không tra ra được, chắc là đồng lõa của cô? Tôi sẽ không để cho em trai tôi phải chết, tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt, nếu cô không thu tay, cô sẽ rơi vào tay của tôi. Tôi sẽ thay bọn người Tiêu Nhiên và Tiểu An báo thù, giết người đền mạng, thế gian này chính là một thù trả một thù, là công bằng…”

Bách Hợp không lên tiếng, cô chỉ giơ tay lên, làm bộ muốn tát Đỗ Hạ Minh. Đỗ Hạ Minh lại càng hoảng sợ, trước kia Bách Hợp từng đánh mu bàn tay cô ta hai lần, lúc này thấy động tác của cô, cô ta vô ý thức giấu một tay vào sau lưng, bả vai co lại, mắt cũng nhắm chặt lại, có chút cảnh giác. Thấy bộ dạng của cô ta, Bách Hợp mới cười lạnh đưa tay đến trước mắt mình nhìn nhìn: “Tôi đã nói rồi, lăn xa một chút.”

Đợi đến lúc Đỗ Hạ Minh mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức hết sức khó coi, tư thái phòng bị sợ hãi vừa rồi của cô ta đã qua, lúc này thấy Bách Hợp cũng không đưa tay ra đánh mình, trong lòng Đỗ Hạ Minh đối với việc bản thân vừa rồi sợ hãi sinh ra vài phần xấu hổ. Cô ta hừ lạnh một tiếng, không mở miệng nói chuyện, thấy Bách Hợp đã quay người rời đi, giày cao gót dẫm lên sàn nhà bóng loáng phát ra âm thanh vang dội, dường như mỗi một cái đều đánh vào lòng Đỗ Hạ Minh. Cô ta do dự một hồi lâu, mới đột nhiên hô to với bóng lưng của Bách Hợp, “Tôi sẽ tìm ra người làm chứng đưa cô vào trong tù!”

Người này thật sự là quá phiền phức! Bách Hợp vốn thầm nghĩ muốn mạng Đỗ Hạ Duệ, nhưng lúc này Đỗ Hạ Minh lại khiến cô không chút hào hứng. Mấy ngày tiếp theo Đỗ Hạ Minh không xuất hiện trước mặt cô, nhưng một đám thân thích của nguyên chủ xuất hiện cũng khiến Bách Hợp cảm thấy phiền chán. Những người này hẳn là cho rằng hôm nay nguyên chủ phát đạt, cho nên mỗi người sống chết quấn quít lấy cô không buông, mỗi ngày đều bám sát bên cạnh cô, mở miệng kể ra tình cảm trước đây với nguyên chủ, nhất là mẹ Đồng Bách Hợp, than thở khóc lóc giải thích bà ta trước đây bất đắc dĩ phải bỏ đi.

Mấy ngày trước, sau khi Bách Hợp thông báo với bảo vệ công ty không cho phép bọn họ để đám người này tiến vào tầng dưới công ty, đám người này lại canh giữ ở bên ngoài đường cái, nếu có xe của Bộ Quân Hoàn, những người này đều không dám ra, nhưng nếu Bách Hợp tự mình lái xe đi làm, một đám người vây quanh bên cạnh xe không cho cô đi. Hai ngày nay Bộ Quân Hoàn có vẻ bận rộn, buổi sáng có khi sẽ phái xe đưa cô tới, buổi chiều lúc tan việc tự mình đến đón Bách Hợp cũng ít đi rất nhiều, Bách Hợp không có vấn đề gì. Gần đây Đỗ Hạ Duệ cho rằng sau khi đã tìm được người thân của ba Đồng lúc trước chính là đã tìm được tất cả người có liên quan đến ba Đồng, hắn dường như cảm thấy mình đã an toàn hơn, cho nên lại tiếp tục trở về công ty đi làm, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều so với trước. Bách Hợp chuẩn bị ra tay với hắn, trong khoảng thời gian này giải quyết xong Đỗ Hạ Duệ, đến lúc đó cuối cùng một đao đoạn tuyệt với Bộ Quân Hoàn, hắn ta lạnh nhạt hay nhiệt tình, đối với cô mà nói đều chẳng sao cả.

Lúc lái xe từ trong ga-ra đi ra, vừa ra khỏi bãi đỗ xe, một đám thân thích giống như ruồi ngửi thấy mùi thịt lập tức vây quanh. Một người dồn dập đập cửa kính xe của cô, chính là khuôn mặt mẹ Đồng Bách Hợp tham lam mang theo vài phần miễn cưỡng tươi cười.

Chứng kiến tình cảnh như vậy, Bách Hợp dừng xe lại. Trên mặt mẹ Đồng lộ ra vài phần tươi cười đắc ý, “Tiểu Hợp, chúng ta nói chuyện một chút. Lúc trước mẹ cũng không phải cố ý muốn rời xa con, ba con lúc trước là tên ngốc, con cũng là phụ nữ, con sẽ hiểu cho mẹ, người phụ nữ nào sẽ nguyện ý sống chung với một tên ngốc cả một đời? Mẹ cũng là con người, mẹ cũng cần cuộc sống bình thường, may sao hiện tại mẹ đã tìm được con rồi, về sau nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con…”

Bách Hợp nở nụ cười lạnh, người phụ nữ này cho dù ba hoa chích choè thế nào thì trong lòng cô vẫn không sinh gợn sóng như trước, người phụ nữ trung niên này chỉ sợ ngay cả nguyên chủ cũng không dỗ được huống chi là dỗ cô. Phụ nữ lại thường nói êm tai, đáng tiếc cô không phải nguyên chủ, không cảm nhận được chân tình của bà ta. Một đám người vây xung quanh, có lo lắng nói mình là cô của cô, có nói là em gái của cô, còn có một người đàn ông nói là chồng của người phụ nữ trung niên, muốn về sau coi cô thành con gái ruột mà đối đãi. Bách Hợp lấy điện thoại di động ra, điện thoại thông báo cho cảnh sát:

“Có người ác ý chặn xe cướp bóc.” Cô thông báo địa chỉ của mình, người ngoài xe chỉ thấy cô vừa gọi điện thoại, cũng không biết cô nói gì, tận đến nửa giờ sau, một đoàn cảnh sát lái mô tô tới đồng thời vây kín mấy người phụ nữ trung niên, cả đám đều bị cảnh sát vây lại.

“Ai báo cảnh sát?” Cảnh sát hỏi một câu, lúc này Bách Hợp mới mở cửa xuống xe: “Là tôi báo cảnh sát, đám người này gần đây theo dõi tôi, tôi nghi ngờ sau lưng có phải là phần tử bất hợp pháp nào đó có ý đồ bất chính với tập đoàn.”

Trên mặt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mờ mịt, vẫn cố hết sức giải thích đây là con gái của mình, nhưng cảnh sát do dự một chút, vẫn quyết định trước mang đám người này về cục cảnh sát nói sau, dù sao chỗ này là sản nghiệp dưới danh nghĩa Bộ Quân Hoàn, nếu một đống người ở lại chỗ này thời gian dài ảnh hưởng không tốt. Đến phiên muốn dẫn Bách Hợp đi, Bách Hợp gọi điện thoại cho người bên cạnh Bộ Quân Hoàn, không lâu sau thì người đứng đầu cảnh sát nhận điện thoại, vung tay lên mang toàn bộ đám người mẹ Đồng vẫn còn cố hết sức giải thích thân phận của mình đi.

Bách Hợp một lần nữa lên xe, trong lòng quyết định thừa dịp trước khi mình và Bộ Quân Hoàn một đao đứt đoạn, lợi dụng tên tuổi của hắn ta kiên quyết thu gọn một phát hết đám người này. Bằng vào việc đám người này vừa rồi vây quanh xe của cô hơn nửa giờ, cùng với chứng cớ trong khoảng thời gian mấy người này theo dõi cô, muốn cho đám người này gánh một cái danh nghĩa phần tử bất hợp pháp hết sức dễ dàng, sau lưng chỉ cần lại thêm chút áp lực, chỉ sợ ba năm sau những người này đều phải trải qua trong nhà tù. Cô còn chưa kịp khởi động xe một lần nữa, điện thoại đã vang lên, lần này là Bộ Quân Hoàn gọi tới.

“Vừa gặp phiền toái?” Hắn ta hỏi tình huống vừa rồi, Bách Hợp không thực sự muốn đáp lại hắn ta, không lên tiếng, hắn ta rất nhanh nói tiếp: “Ở nguyên đó chờ tôi, sẽ đến nhanh thôi.”

Nói xong lời này, hắn ta lại dập điện thoại. Bách Hợp căn bản không muốn nghe lời hắn ta nói, điện thoại vừa đặt xuống, một cỗ xe dừng ngay lại phía sau. Hắn ta quả nhiên tới rất nhanh, lúc này một vệ sỹ đi tới nhận lấy chìa khóa xe của cô thay cô lái xe về, cô ngồi trong xe của Bộ Quân Hoàn.

Bộ Quân Hoàn cũng không nói gì muốn đi đâu, Bách Hợp cũng không hỏi, khi xe dừng lại ở một khu hoạt động giải trí quy mô, Bách Hợp nhíu mày lại.

Đây là hội sở giải trí xa hoa bậc nhất thủ đô, gần như toàn bộ quan chức quyền quý nước Hoa ở thủ đô đều thích nơi đây, ở đây chỉ có anh không thể nghĩ ra thứ muốn chơi chứ không có thứ anh không tìm thấy, là một hội sở Bộ Quân Hoàn đứng tên đầu tư trước kia, quan trọng nhất là gian phòng phía dưới hội sở này, cất giấu toàn bộ thị trường giao dịch phỉ thúy ngầm lớn nhất thủ đô nước Hoa. Đồng Bách Hợp trong nội dung vở kịch cũng chưa từng được Bộ Quân Hoàn mang đến đây, nhưng cô ấy lại thăm dò được chỗ này, hơn nữa tự mình đến, cũng chính vì ở chỗ này mà cô ấy mới phát hiện chuyện Đỗ Hạ Minh và Bộ Quân Hoàn qua lại với nhau, lúc ấy có lẽ Bộ Quân Hoàn đã cắt đứt liên lạc với Đồng Bách Hợp, hơn nữa lại không cho cô ấy được dùng tên tuổi của hắn ta để làm việc. Đồng Bách Hợp muốn tìm hắn ta cầu tình, bởi vậy sau khi thăm dò được chỗ này, thấy Đỗ Hạ Minh ở bên người Bộ Quân Hoàn, cũng tận mắt thấy Đỗ Hạ Minh cổ quái vận may trái lẽ thường kia.

Xe lái thẳng vào bãi đỗ xe, hai người ngồi thang máy tốc hành xuống tầng, lúc này trong thị trường phỉ thúy ngầm vàng son lộng lẫy huy hoàng, bốn phía còn có thể nghe được tiếng hoan hô, cái trò chơi đổ thạch* này, người ngoài nghề cho rằng một phút đồng hồ có thể khiến một người phất nhanh trong vòng một đêm, nhưng cũng có thể trong nháy mắt cá một mất tất cả. Bách Hợp hiểu rõ trong lòng, người chơi đổ thạch tuyệt đối có khả năng thiệt thòi đến mức táng gia bại sản, muốn ở nơi này một đêm phất nhanh gần như là không thể nào, nếu khối đá chỉ giá trị mấy chục vạn thì cũng thôi, có thể rời khỏi nơi này, nếu quả thật mở ra giá trị hơn ngàn vạn gần trăm triệu, không có cửa sau đâu, căn bản đừng hòng ra ngoài được.

* “Đổ” có nghĩa là đặt cược. Khi mới khai thác ra từ mỏ, ngọc phỉ thúy được bọc trong một lớp vỏ khoáng chất, nhìn từ bên ngoài rất khó đoán bên trong là ngọc hay đá. Người ta bán những khối quặng ngọc này, người mua sẽ bổ ra, bên trong chứa ngọc hay đá hoàn toàn dựa vào may mắn. Hoạt động mua bán quặng ngọc ấy được gọi là ‘đổ thạch’.

Trong nội dung vở kịch, Đỗ Hạ Minh động một tí là mở ra khối ngọc lục phỉ thúy đế vương gần trăm triệu, trong nháy mắt trở thành phú bà gia sản trăm triệu vạn, nếu không có Bộ Quân Hoàn che chở, chỉ sợ cô ta đã chết không biết bao nhiêu lần.

Bốn phía ồn ào, khi Bộ Quân Hoàn xuất hiện, một đội nhân viên bảo an lớn lập tức vây quanh tràng đổ thạch, không ít người tiến lên chào hỏi hắn ta, hắn ta không quá để ý tới, chỉ kéo tay Bách Hợp, hỏi cô: “Có muốn chơi không?”

Bách Hợp mượn động tác sửa sang lại tóc gạt tay ra, hắn ta lại cố gắng kéo lại, cuối cùng dứt khoát đan chặt mười ngón tay với cô, lôi kéo cô đứng trước một cái tràng đổ thạch. Bên này chồng chất lượng lớn khối đá, bên kia đầy đủ mọi công cụ bổ mở đá, lúc này không ít người ngồi vây quanh, không khí náo nhiệt, khi Bộ Quân Hoàn đi qua có người chuyển cái ghế đến. Nhìn một hồi, Bách Hợp không có bao nhiêu hứng thú với đổ thạch, những tài phú có thể hấp dẫn ánh mắt người khác này đối với cô mà nói chỉ như mây bay, sau khi rời khỏi nhiệm vụ không mang hết hào nhoáng theo được, bởi vậy cô nhìn một hồi thì quay mặt đi. Bộ Quân Hoàn luôn luôn vụng trộm chú ý tới cô, thấy bộ dạng này của cô, ánh mắt lập tức tối lại.

Trong khoảng thời gian hai người ở chung này, Bộ Quân Hoàn càng lúc càng không nhìn thấu Bách Hợp, thực lực to lớn và tiền tài của mình thể hiện ra trước mặt cô dường như đều không khiến cô đặt ở trong mắt, lúc này, ngay cả khi mỗi người đều si mê đổ thạch thì dường như cô cũng không quan tâm, dường như không gì có thể níu kéo được ánh mắt của cô. Trong mắt Bộ Quân Hoàn hiện lên vài phần lo lắng, còn chưa mở miệng nói lời nào, một giọng nữ quen thuộc vang lên ngay bên tai hai người:

“Bộ tiên sinh!”