Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 554: Chia rẽ tiên lữ tình duyên 6




Edit: Mèo Ú

Vốn chính là trượng phu của nguyên chủ, nguyên chủ chỉ muốn tìm trượng phu của mình về mà thôi, nhưng trong mắt người khác nàng ấy lại trở thành người đi cướp trượng phu của người khác, Bách Hợp quay đầu lại liếc nhìn nữ tu sĩ kia, tuy không muốn giải thích nhiều, nhưng nghĩ lại những ủy khuất mà nguyên chủ đã phải chịu trong kịch tình kia, nên nàng lại nhàn nhạt trả lời một câu: “Ta đi đến Thủy Nguyệt Tông chính là vì tìm kiếm trượng phu đã mất trí nhớ của ta, hắn không phải Lệ sư huynh của các ngươi, hắn vốn là Lệ Ngã Nhiễm của Thiên Kiếm Môn, nhiều năm trước từng cùng ta cử hành song tu đại điển tại Thủy Nguyệt Tông.”

Người tu sĩ kia nghe được những lời này của Bách Hợp, có chút không tin nói: “ Gần trăm năm nay chưa từng nghe nói qua Thiên Kiếm Môn từng xuất hiện một vị Lệ sư huynh, cũng không hề biết Thiên Kiếm Môn từng có người trước mặt trưởng bối cử hành qua song tu đại điển…” Giọng điệu của người tu sĩ kia rõ ràng cho rằng Bách Hợp đang nói láo, Bách Hợp khẽ nhếch khóe miệng một cái, cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, trực tiếp xoay người rời đi,cnữ tu sĩ kia còn chưa nói hết, khi thấy Bách Hợp quay người rời đi, thì có chút thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không gọi nàng lại, trên mặt hiện lên oán hận âm trầm, trong lòng tức giận mà không dám nói gì.

Không quan tâm trong lòng đám người đó nghĩ như thế nào, sau khi Bách Hợp đi được một đoạn, liền trực tiếp gọi lam xà đang quấn ở cổ tay mình ra, động phủ của Lâm Loan Loan cách quảng trường này còn một đoạn đường rất xa, nàng ta cũng không giống như nguyên chủ ở Thủy Nguyệt Tông là một người không được sủng ái, nàng ta là nữ tu sĩ thiên tài kiệt xuất nhất trong vòng một trăm năm qua của Thủy nguyệt Tông, được đương kim tông chủ của Thủy Nguyệt tông thu làm đệ tử bế môn, lúc mới 200 tuổi đã đạt đến trúc cơ hậu kì. Hơn vạn năm trôi qua, Thủy Nguyệt tông không còn nhiều nhân tài như trước kia nữa. Tuy được xưng là một trong tam đại tông phái nhưng tông chủ hiện nay mới đạt đến thực lực Nguyên Anh sơ kì, như vậy một nữ đệ tử như Lâm Loan Loan, cũng đã 200 tuổi rồi vẫn chỉ là Trúc Cơ hậu kì, mà sở dĩ Lâm Loan Loan có thể vọt tới Trúc Cơ hậu kì là vì trước kia nguyên chủ xem nàng ta là hậu bối trong môn phái mà chỉ điểm cho nàng ta.

Động phủ của Lâm Loan Loan thì Bách Hợp cũng không xa lạ gi, bởi vì đây là nơi mà nguyên chủ trong kịch tình từng sinh sống hơn ngàn năm qua. Trong sơn cốc này từng cọng cây ngọn cỏ cũng hết sức quen thuộc với nàng, lúc Bách Hợp bước vào cái phiến sơn cốc này, trong lòng không tự chủ được có chút kích động, mấy đệ tử thủ sơn cảm giác được bên này có động tĩnh. Chân liền đạp  pháp khí phi hành bay tới, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, thả ra uy áp trên người, vốn là mấy nữ tu sĩ đang hùng hổ chuẩn bị tới chất vấn Bách Hợp liền vô thức hiện lên vẻ sợ hãi, suýt nữa thì ngã xuống từ pháp khí phi hành.

“Tiền bối..” vừa nhìn mấy nữ tu sĩ liền nhận ra Bách Hợp, trước kia Thủy Nguyệt Tông đều biết đến chuyện Lâm Loan Loan có quan hệ tốt với một đệ tử Thủy Nguyệt Tông bình thường tên Bách Hợp này, nhưng đồng dạng, mọi người trong Thủy Nguyệt Tông cũng đều biết rõ người đệ tử bình thường này lại đối với  đệ tử  mà chưởng môn vô cùng yêu thích là Lâm Loan Loan lại không những không cảm kích, ngược lại  cướp đoạt đi vị hôn phu tương lai của Lâm Loan Loan, mọi người đều cảm thấy  Bách Hợp  là người vô liêm sỉ, nhưng ai cũng  đều không ngờ, trước kia  thoạt nhìn trầm mặc ít nói, lại sẽ là một tu sĩ đại năng.

Bách Hợp cũng không nhiều lời cùng mấy nữ tu sĩ này, nàng chỉ vỗ vỗ lam xà dưới người mình, cái pháp bảo này cùng nàng tâm ý tương thông. Lúc này như hiểu được ý nghĩ trong lòng của chủ, cánh sau lưng liền phẩy phẩy. Đưa Bách Hợp trực tiếp hướng động phủ của Lâm Loan Loan bay đi, mấy nữ tu sĩ nào dám nhăn đón  Bách Hợp, các nàng vẫn cũng không phải chán sống, trước kia Lâm Loan Loan có quan hệ tốt với Bách Hợp, hơn nữa sau khi Bách Hợp thể hiện ra thực lực của mình, nếu như nàng muốn xông vào thì mấy cái nữ tu sĩ cũng xác thực không ngăn nổi nàng, có lẽ đến khi tông chủ biết được cũng sẽ không trách tội các nàng, vì vậy mấy người các nàng nhìn nhau thoáng qua, đều cắn răng lui trở về.

Nhìn bề ngoài thì động phủ của lll vẫn như vạn năm trước nhưng đây là lần đầu tiên bh sau khi hạ giới tiến vào tntn đến nơi đay, lúc nguyên chủ trốn vào tnt để tránh tức cảnh sinh tình nên chưa từng đặt chân tới đây, nàng ấy từ nhỏ đến lớn đều đã ở đây thế nhưng mà vạn năm trôi qua, ân sư đã không còn, nơi này từng là chỗ cử hành đại điển song tu nàng với lnn, trong cốc còn có những ký ức ngọt ngào đáng tiếc vạn năm sau người và vật đã không còn.

Trong khi tìm kiếm lnn thì nguyên chủ cũng đã từng nghĩ quay về đây nhưng nơi này sớm đã thuộc về lll, hơn nữa lnn rất bài xích nàng ấy. Hắn quên mất nàng ấy, quên mất lai lịch của mình nhưng lại có bản năng phải bảo hộ nơi này, không cho phép nguyên chủ tới nơi này. Sau khi nguyên chủ biết hắn cùng với lnn ở chỗ này thì trong lòng sinh ra mâu thuẫn nên cũng không dám tới nữa.

Động phủ này có linh khí nồng đậm hơn chỗ mới của bh nhiều, dưới ngọn núi này có một linh mạch rất lớn mang theo khí hàn băng. Lúc trước nguyên chủ là đơn Băng linh căn nên ân sư đặc biệt vì tu hành của nàng không tiếc tu vi Nguyên Anh hậu kỳ để thay nàng tìm thấy linh mạch để nàng tu hành, thế nên nguyên chủ mới ôm ấp tình cảm khác thường cho tnt. Khi biết rõ lll lầ đệ tử của tông chủ tnt thì yêu ai yêu cả đường đi nên cho dù lll đoạt trượng phu của nàng thì nàng ấy chỉ oán thiên đạo chứ không hận lll.

Bh đứng trước cửa động của lll lúc lâu mới giải trừ cấm chế, những cái cấm chế này do nàng hạ sau khi trở thành tu sĩ Nguyên Anh, nguyên chủ cũng biết về trận pháp đan dược. Vạn năm trôi qua tnt không có nhân tài cho nên cấm chế không thay đổi. bh chỉ cần tìm được điểm chốt của trận pháp lung lay hai cái thì sương mù trước cửa động tán đi.

Lam xà thấy nơi đây tràn đầy linh khí thì rất vui mừng, bh thò tay ra vỗ vỗ đầu nó thì nó thu hồi thành con rắn nhỏ nhanh chóng hấp thu linh khí.

Nhìn bề ngoài động phủ của Lâm Loan Loan thì cảnh vật không có gì thay đổi, nhưng đồ vật bài trí bên trong động phủ lại nhiều hơn rất nhiều, vốn tính cách nàng ta khác nguyên chủ, nói một cách khách quan thì tính cách của nguyên chủ rất lãnh đạm, nàng ấy muốn cách xa nơi náo nhiệt, vốn trong thạch thất  chỉ có một màu trắng mộc mạc được nàng ta treo rất nhiều  bức họa, trong động phủ luôn tràn ngập khí tức của thiếu nữ, Bách Hợp chậm rãi đi vào động phủ,một tiếng nói nức nở vang lên: “Nhiễm ca ca, huynh nhanh tỉnh dậy đi, sư phụ đã đem thuốc tiên của Thủy Nguyệt tông cho huynh ăn, lại dùng pháp lực thay huynh tán dược lực, sao huynh còn chưa tỉnh lại thế…”

Giọng nói có chút u oán của Lâm Loan Loan vang lên trong động phủ, lúc nàygần như  Bách Hợp có thể nghe được cả tiếng nước mắt của nàng ta rơi xuống nền đá, nàng đứng tại cửa ra vào,  liền thấy Lâm Loan Loan lôi kéo tay của Lệ Ngã Nhiễm áp vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của nàng ta, khóc đến lê hoa đái vũ.

Mới một thời gian ngắn không gặp mà sắc mặt lúc này của Lệ Ngã Nhiễm lại trắng bệch lợi hại, đang nằm trên giường đá, khí tức vô cùng yếu ớt, phảng phất thần hồn lúc nào cũng có thể biến mất. Lúc trước nguyên chủ bị hắn đánh trọng thương là do hắn bị mất trí nhớ,  tuy cảnh giới từ Đại Thừa bị rơi xuống Nguyên Anh trung kỳ, thế nhưng hơi thở của hắn cũng không  thể  đến mức bạc nược như vậy

Giống như cảm nhận được cửa ra vào có khác thường, Lâm Loan Loan vô ý thức quay đầu lại,lúc nàng ta nhìn đến Bách Hợp đang đứng ở cửa ra vào, mắt trừng lớn, hai mắt nàng ta sưng như hai quả hạnh đào,lúc này cắn cắn bờ môi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, như là vô ý thức muốn bỏ tay Lệ Ngã Nhiễm ra, nhưng cuối cùng lại có chút không nỡ, nên chỉ lấy  tay của Lệ Ngã Nhiễm  ra khỏi mặt mình, biểu tình có chút lúng túng nói:

“Bách tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Trong ấn tượng của nguyên chủ, cũng không xuất hiện tình huống Lệ Ngã Nhiễm bị thương nặng, nhưng có khả năng là vì sau khi  nguyên chủ bị  Lệ Ngã Nhiễm đả thương trong lúc nàng đang dưỡng thương thì Lệ Ngã Nhiễm đã trải qua việc sinh tử, do nàng không biết mà thôi,  lúc này Bách Hợp nhìn thấy Lệ Ngã Nhiễm bị thương nghiêm trọng, trong lòng có chút sảng khoái, nhưng sau đó nhìn thấy tay của Lâm Loan Loan còn nắm lấy tay của Lệ Ngã Nhiễm không rời, ánh mắt của nàng liền bắt đầu có chút lăng lệ ác liệt.

Còn chưa xác định nhiệm vụ của mình là có phải làm cho Lệ Ngã Nhiễm nhớ lại nguyên chủ hay không,  nên  Bách Hợp sẽ không buông tha, nàng bay thẳng đến chỗ Lâm Loan Loan,  đương nhiên tách tay Lâm Loan Loan ra,  để tay Lệ Ngã Nhiễm vào tay mình: ‘Ta đến xem phu quân của ta, chẳng lẽ còn cần phải được ngươi cho phép sao?”

Trên mặt Lâm Loan Loan lộ ra vẻ chật vật, hai gò má trướng đến đỏ bừng, sau đó liền trắng bệch, chân tay luống cuống, nàng ta nắm chặt hai bàn tay lại các ngón tay dùng sức vặn vẹo, các đốt ngón tay trắng bệch, môi giật giật,  như là có điều muốn nói, rồi lại nói không nên lời, bờ môi cắn chặt, nước mắt trong hốc mắt dâng lên.

“Sao hắn lại bị thương?”

Đố với chuyện xảy ra với Lệ Ngã Nhiễm, trong lòng Bách Hợp âm thầm thoải mái,  trong vòng một năm nữa  Lệ Ngã Nhiễm sẽ cùng Lâm Loan Loan cử hành song tu đại điển, nếu như tâm nguyện của nguyên chủ xác thực là muốn tìm về phu quân,  như vậy thì chuyện này đối với Bách Hợp có chút bị động rồi, thời gian một năm quá mức ngắn ngủi, đố với tu sĩ mà nói, thời gian mười năm cũng là trôi qua trong nháy mắt, thời gian một năm thời gian thật sự là không đủ dùng, đừng nói là muốn làm cho Lệ Ngã Nhiễm nhớ lại, nhưng muốn làm cho hắn hiểu được Lâm Loan Loan không phải vợ của hắn đều không phải là chuyện dễ dàng gì.