Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 483: Cô gái cá chép báo thù (ba)




Edit: Leticia

Beta: Sakura

“Đau không?” Thiếu nữ cười toe toét miệng, lau vết máu đỏ sẫm trên mặt, miệng bắt đầu nhai, hàm răng trắng ởn dính đầy huyết nhục, lúc này âm thanh nhai làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, cô nhìn Quan Bách Hợp giống như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nở nụ cười: “Tôi hiện thân trước mặt Vân Mộ Nam rồi, thổ lộ mong anh đón nhận tôi, tôi nghĩ rằng đời này chúng ta có thể luôn vui vui vẻ vẻ.”

Thiếu nữ mỗi khi nói một câu, vẻ mặt lại càng dữ tợn hơn, cô ta vừa nói vào đề bắt đầu cắn Quan Bách Hợp trên người thịt bắt đầu ăn, từ bàn tay cánh tay, lúc sau là lòng bàn chân đến cẳng chân, cô bắt đầu cắn từ những vị trí không nguy hiểm đến tính mạng, Quan Bách Hợp giống như bị hình phạt thiên đao vạn quả, nhưng căn bản có miệng la không ra đau, có oan không có chỗ tố.

Từ vừa mới bắt đầu thiếu nữ vừa nói về tình yêu của mình và Vân Mộ Nam, về sau cô ta nói đến chuyện Vân Mộ Nam vứt bỏ cô ta tiến vào quân đội Quan gia, thiếu nữ hết sức không cam lòng xa cách người yêu, vì vậy lặng lẽ cũng đi theo Vân Mộ Nam tới Quan gia, lúc ấy Vân Mộ Nam đưa ra lời chia tay với cô, thiếu nữ lại hết sức không cam lòng, cô ta vốn chỉ là một con cá yêu đơn thuần, nghĩ rằng cùng yêu nhau với nhân loại sẽ là một tình yêu một đời một thế giống như trong truyền thuyết, cô quấn quýt lấy Vân Mộ Nam, yêu cầu anh rời đi Quan gia cùng mình, cuối cùng Vân Mộ Nam không chỉ không rời đi, ngược lại còn cưới con gái một của Quan gia.

Chuyện như vậy dĩ nhiên khiến thiếu nữ thương tâm gần chết, cô ta dùng nguyền rủa hung tàn nhất của tộc Ngư yêu dùng trên người đàn ông phụ lòng Vân Mộ Nam này, một khi loại nguyền rủa này có hiệu lực, trong vòng bảy bảy bốn chín ngày Vân Mộ Nam sẽ toàn thân thối rữa thống khổ không chịu nổi mà chết, loại thối rữa là từ trong ra ngoài, loại thống khổ này giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến đốt, là hình phạt xứng đáng dành cho người đàn ông phụ lòng.

Thiếu nữ vốn cho rằng mình đã trả thù xong, mới hài lòng rời đi, cô không chiếm được Vân Mộ Nam. Cô cũng không thể để Vân Mộ Nam đùa bỡn mình xong rồi vứt bỏ cô. Cô vốn nghĩ nếu Vân Mộ Nam như muốn mạng sống, nhất định sẽ phải giải trừ hôn ước cùng Quan Bách Hợp, trở lại bên người cô ta, muốn giải trừ loại nguyền rủa chỉ cần hai phương pháp, một cách là Vân Mộ Nam trở lại bên người cô, cầu xin sự tha thứ của cô, từ đó sẽ không có lòng lừa dối, cả đời không thể phản bội cô, mà cách còn lại chính là dùng huyết nhục của cô. Ăn hết cô thì nguyền rủa này sẽ được giải trừ, mà loại phương pháp thứ hai này Vân Mộ Nam cũng không biết, vì vậy thiếu nữ cho rằng sau khi người mình yêu trải qua thống khổ nhất định sẽ trở lại bên cô.

Đúng là Vân Mộ Nam chịu đựng hơn nửa tháng sau thì đi tới hồ nước nơi ban đầu hai người quen biết, thiếu nữ nghĩ rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới anh từ chỗ đạo sĩ nào lấy được một lá bùa, dán vào trên người cô, thiếu nữ nhất thời không khống chế được mình hóa thành nguyên hình, Vân Mộ Nam mang cô về nhà, lúc này thiếu nữ mới bắt đầu thấy hơi sợ, cô ta lớn tiếng cầu khẩn Vân Mộ Nam. Nhưng Vân Mộ Nam không để ý đến cô chút nào, không biết anh từ nơi nào chiếm được phương pháp xử lý giải trừ chú ngữ. Đánh hết vảy của cô rồi rửa sạch, bỏ vào trong nồi.

Nói đến đây, thiếu nữ nở nụ cười lạnh, nhìn Quan Bách Hợp, tứ chi của cô đã sắp bị mình ăn sạch, chỉ còn lại có xương trắng lành lạnh, khẽ nở nụ cười: “Vì giải trừ nguyền rủa tôi hạ trên người anh ta, anh ta ăn tôi, ăn đến một miếng cũng không dư thừa, ngay cả nội tạng cũng không bỏ qua.” Cô ta nói xong, một ngụm cắn vào bụng Quan Bách Hợp, dùng hàm răng bén nhọn phá bụng của cô: “Tôi phát thề qua, muốn cho anh ta cũng nếm thử cái loại thống khổ này.”

Thiếu nữ vừa ăn Quan Bách Hợp, vừa nói: “Anh ta vứt bỏ tôi, là bởi vì đám người Quan gia chết tiệt kia dụ dỗ anh, mà anh ta không muốn ở chung một chỗ với tôi, cũng bởi vì ngươi, kẻ tiện nhân này, tất cả các ngươi đều đáng chết! Nếu như không phải là ngươi, anh sẽ không rời khỏi tôi, tôi sẽ không hạ nguyền rủa cho anh, anh ta càng sẽ không vì giải trừ nguyền rủa mà ăn sạch tôi. Các người cãi nhau, có phải cô cảm thấy rất tuyệt vọng hay không? Lúc đầu tôi cũng tuyệt vọng như vậy đấy!” Thiếu nữ phẫn hận vừa nói, vừa ăn sạch sẽ Quan Bách Hợp.

Quan Bách Hợp chịu đựng thống khổ không chịu nổi, khi biết rõ chân tướng mọi chuyện, cô cũng bắt đầu oán hận, người nhà của cô, con gái của cô, là những người huyết nhục chí thân của cô, cũng bởi vì lý do như vậy mà bị giết chết, chính cô cũng ở trong thống khổ, trong cực độ tuyệt vọng mà chết đi, nghĩ tới những tra tấn giày vò này, Quan Bách Hợp hận thấu xương, cô không thù không oán với thiếu nữ cá chép này, cho dù đúng là Vân Mộ Nam từ bỏ cô ta, nhưng điều này thì liên quan gì đến cô? Cô không biết chút nào về chuyện trước kia của Vân Mộ Nam, cô cũng là do cha mẹ trưởng bối làm chủ gả cho Vân Mộ Nam, thiếu nữ giết sạch thân nhân của cô còn chưa tính, tại sao còn muốn dùng phương pháp như vậy hành hạ cô?

Người ăn thiếu nữ kia cũng không phải là cô, tại sao hiện tại cô lại phải chết bằng phương pháp khiến người ta sợ hãi như vậy, cô không cam lòng, cô phải báo thù cho người nhà của mình, cô nên báo thù cho con gái mình, cô muốn cho quỷ hồn của con cá yêu này không được chết tử tế, hồn phi phách tán!

Nhìn người thiếu nữ này ăn xong miếng thịt cuối cùng của mình, rồi tinh tế liếm hết vết máu trên bộ xương của cô, Quan Bách Hợp cảm giác được thiếu nữ lau khô sạch sẽ thứ ở trên mặt mình, nhẹ lướt đi. Thống khổ trước khi chết phảng phất còn quấn quanh lấy cô, cô không chút lựa chọn giao dịch với Lý Duyên Tỷ.

Bách Hợp tiếp thu hết đoạn nội dung vở kịch này, không khỏi rùng mình một cái, từ đầu đến giờ, Bách Hợp coi như đã làm qua không ít nhiệm vụ, trong kịch tình mỗi nguyên chủ nhờ cô hỗ trợ đều từng chịu qua vô số loại chết, có thống khổ có hối hận, có bi thương có thất lạc, gặp phải đàn ông lừa gạt, làm hại khiến bị cùng đường, nhưng duy chỉ có chỉ có một lần này, nguyên chủ là bị oan hồn lấy mạng ăn sống.

Kiểu chết như thế này cho dù Bách Hợp đã từng đã từng gặp oan hồn lệ quỷ, thậm chí tại trong nhiệm vụ còn từng quen biết bọn họ, nhưng lúc này nhớ tới thống khổ trước khi Quan Bách Hợp chết, vẫn như cũ cảm thấy không rét mà run, giống như cái loại đau đớn lúc này còn đang quấn quanh ở trên người Quan Bách Hợp, quỷ hồn của cá chép yêu hết sức âm tàn, cảnh ngộ của cô ta dĩ nhiên đáng giá được đồng tình, nhưng dù sao đúng như Quan Bách Hợp suy nghĩ, người hại cá chép tinh không phải là Quan Bách Hợp, coi như cô ta muốn tìm người báo thù, nhưng oan có đầu nợ có chủ, không nên giận chó đánh mèo lên trên người khác, nhất là không nên giận chó đánh mèo lên người Quan gia và con gái vừa mới ba tuổi của Quan Bách Hợp, dù sao đứa trẻ vô tội, cho dù ở tình huống Quan Bách Hợp không biết chuyện phá hư tình cảm giữa cá chép tinh và Vân Mộ Nam, cô ta muốn giết Quan Bách Hợp, cũng không nên dùng phương thức làm cho người ta thống khổ như vậy.

Lúc mở mắt, Bách Hợp thở dài ra một hơi, trời rất lạnh cô đang tắm trong thùng trọn vẹn hơn một giờ, lúc này vốn là nước nóng hổi cũng sớm đã nguội rồi, may nhờ sau khi tinh thần lực tăng lên tốc độ cô tiếp thu nội dung vở kịch cũng mau, nếu không vẫn giống như trước tiếp thu một lần nội dung vở kịch cần đến thời gian hai đến ba tiếng, sợ rằng còn có thể bị đông cứng rồi.

Lúc này Bách Hợp lạnh run cả người, cô vội vàng từ trong nước đứng lên. Nha đầu đứng ở bên ngoài bình phong đã sớm đông lạnh đến chảy ròng nước mũi chà chà chân có chút lạnh như băng chân, nhỏ giọng hỏi một câu: “Phu nhân đã tắm xong chưa ạ?”

Bách Hợp đáp một tiếng, tiểu nha đầu đưa áo khoác dày cho cô, Bách Hợp cố nén lạnh lẽo khoác áo vào, ở trong bình phong giằng co hồi lâu, bên ngoài cũng bắt đầu tờ mờ sáng, không khí sáng sớm hết sức tươi mát, xen lẫn sương mù cùng hơi thở tươi mát của bùn đất. Nhưng trong sương mù không biết có phải do tâm lý trong lòng của Bách Hợp, cô cảm giác, cảm thấy thật giống như ngửi thấy được một cỗ mùi tanh như có như không.

Tính toán thời gian, lúc này ông nội Quan Bách Hợp mới vừa qua đời không lâu, nửa tháng trước cha ruột cùng anh trai cô ấy cũng lần lượt không giải thích được mà qua đời, Quan gia che che lấp lấp không dám gióng trống khua chiêng làm cho người ta đến thăm hỏi, tình huống như thế khó tránh khỏi khiến dân chúng Hoài Nam nghị luận rối rít, Quan Bách Hợp không nhìn thấy mặt của ông nôi mình, cũng không được nhìn thấy cha anh lần cuối cùng, cô ấy đã từng hoài nghi có phải người thân chết đi còn có nguyên nhân khác hay không, dù sao lúc mẹ của cô nhắc tới chuyện này luôn có vẻ mặt hoảng sợ. Vẻ mặt đấy giống như thấy quỷ, sau này tất nhiên là Quan Bách đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng trong kịch tình, cô ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghe được người bên ngoài nghị luận, rồi suy đoán thân nhân chết đi có phải nguyên nhân là do Vân Mộ Nam qua sông rút cầu hay không, cho nên cô ấy cãi nhau cùng Vân Mộ Nam một trận.

Lúc đầu Vân Mộ Nam tất nhiên là hoàn toàn phủ nhận chuyện này, nhưng khi đó Quan Bách Hợp cũng sớm đã hoài nghi chồng mình, tất nhiên không chịu tin tưởng Vân Mộ Nam giải thích, vì vậy hai vợ chồng ầm ĩ rồi tan rã trong không vui, ở trong Vân gia bóng ma đánh tới đoạn thời gian cuối cùng trong cuộc sống Quan Bách Hợp là chồng lãnh đạm, người thân chết đi, cùng với cái chết kinh khủng ly kỳ của con gái mình, bóng ma bao phủ người Vân gia, giống như một tấm lưới lớn được bện thật bền chắc càng gây sợ hãi, vững vàng quấn ở trong lòng Quan Bách Hợp.

“Lão gia đâu?” Bách Hợp lau đầu tóc, lúc này còn cảm giác có chút hoảng hốt bực mình, hiện tại Quan gia đã bắt đầu có người chết, chứng minh con cá chép tinh kia đã bắt đầu trả thù người của Quan gia, đợi đến khi người của Quan gia chết hết xong, cô ta sẽ vươn tay đến người của Vân gia, hơn nữa người đầu tiên trong Vân gia cô trả thù chính là Quan Bách Hợp và con gái của Vân Mộ Nam, Quan gia vốn có con nối dòng đông đảo, nhưng ngắn ngủn trong vòng nửa năm đã chết hết, lúc này vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, nhưng sợ hãi đã giống như một mầm móng bắt đầu mọc rễ nảy mầm ở trong lòng người Quan gia, Bách Hợp cơ hồ có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng người Quan gia không biết đang sợ đến mức nào, đáng tiếc lúc này cô mới đến, cho dù có bảo điển của đạo môn Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh trừ tà trì quỷ, nhưng căn bản bây giờ không thể sử dụng được.

Nghĩ tới chỉ có thể trơ mắt nhìn Quan gia rơi vào tình cảnh như vậy mà mình thúc thủ vô sách, trong lòng Bách Hợp không khỏi có chút trầm trọng, một cỗ oán hận đột nhiên xuất hiện nảy lên trong lòng của cô, làm cho cô hận không thể lập tức lôi quỷ hồn con cá chép yêu kia ra đánh cho hôi phi yên diệt.

Mấy ngày gần đây Bách Hợp chính vì chuyện của Quan gia mà sinh ra cãi nhau với Vân Mộ Nam lần đầu tiên, lần này hai vợ chồng tranh cãi rất ghê gớm, Vân Mộ Nam thậm chí đã bảy tám ngày chưa trở về phòng, lúc này Bách Hợp vừa mở miệng hỏi, sắc mặt tiểu nha đầu trắng bệch sợ run cả người, không nói tiếng nào liền quỳ xuống, nói không ra lời.

Bởi vì gần đây Quan Bách Hợp và chồng mình ầm ĩ không vui, vì vậy đối xử với người hầu cũng không có sắc mặt tốt, dạo này tiểu nha đầu thiếp thân lúc đối mặt với cô còn không dám thở mạnh, rất sợ chọc giận khiến cô không vui, lúc này không trả lời được vấn đề, Bách Hợp thở dài, nhìn thấy sắc trời còn sớm, vừa phất phất tay, vừa có chút phiền muộn nói: “Đi ra ngoài đi.” Vẻ mặt tiểu nha đầu kia giống như trút được gánh nặng, không đợi cô chân chính thối lui khỏi cửa phòng, Bách Hợp lại nói: “Đúng rồi, mua cho tôi một ít lá bùa chu sa trở lại, gần đây nhà mẹ đẻ ta hình như đang mời đạo sĩ, mua nhiều một chút, ngày nào đó rảnh rỗi tôi mang về nhà.”