Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 468: Không làm nam phụ trung khuyển 1




Edit: Người nào đó

Beta: Sakura

Nhiệm vụ lần này Bách Hợp thực hiện trong thời gian không dài, nguyên nhân bởi vì thân thể của Âm Tú. Theo lý mà nói sau khi đạt đến cảnh giới đại tông sư tuổi thọ tuy không đạt tới mấy trăm năm thì cũng không thể chỉ sống mười mấy năm như vậy. Có thể do hắn cố ý để mặc cho tình huống của mình xấu đi. Sau này hình như hắn đã đoán ra cái gì, không còn dẫn linh khí và cơ thể nữa, để mặc cho thân thể suy thoái dần. Về sau, hắn không hỏi Bách Hợp dù chỉ một câu, giống như đã đoán ra tất cả. Hai người ở cạnh nhau như bình thường mười mấy năm, Bách Hợp cứ như vậy nhìn Âm Tú  từ từ nhắm lại hai mắt trước mặt mình.

Làm rất nhiều nhiệm vụ nhưng đây là lần đầu tiên cô trơ mắt nhìn đối tượng trong nhiệm vụ chết trước mặt mình. Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, Bách Hợp còn nhớ cảm giác đau đến không muốn sống khi nhìn Âm Tú chết trước mặt mình. Trở lại tinh không, trong nháy mắt cô đã bình tĩnh lại. Còn chưa kịp lấy hơi, sau lưng liền có người dính vào, một cánh tay quấn thật chặt ở bên hông cô rồi xoay người cô lại. Sau đó Lý Duyên Tỳ nâng cô lên, để cho ánh mắt cô ngang hàng với ánh mắt anh, mới dùng vẻ mặt hết sức bình tĩnh nói:

“Em nói thích người trong kịch tình.”

Bách Hợp không phải lần đầu tiên nhìn mặt Lý Duyên Tỳ  gần như vậy. Nhìn gần, ngũ quan anh càng tinh tế, Bách Hợp có thể nhìn thấy khuôn mặt mình trong đôi mắt trong suốt của anh. Không phải là nhân vật có tên giống cô xuyên vào, mà là khuôn mặt của chính cô đang ở trong đôi mắt ấy. Giống như trong đôi mắt ấy chỉ có mình cô vậy, cảm giác này hết sức vi diệu làm gò má Bách Hợp có chút nóng lên. Lý Duyên Tỷ mím môi, biểu tình bị thiệt thòi, ôm cô vào trong ngực như ôm một đứa trẻ. Hai chân Bách Hợp quấn quanh hông anh, biết Lý Duyên Tỷ muốn mình nói cái gì, hai gò má trở lên đỏ bừng. Trong nhiệm vụ cô có thể dễ dàng nói câu đó với Âm Tú  nhưng vào lúc này ở dưới tầm mắt Lý Duyên Tỷ thì lại không thể thốt lên lời.

“…”  Cô bị nguyên chủ Ly Bách Hợp ảnh hưởng, bây giờ rời khỏi thân thể Ly Bách Hợp. Mặc dù có lúc nhớ tới Âm Tú còn có chút thở dài đồng tình. Cũng bởi vì tình cảm của Âm Tú đối với Ly Bách Hợp mà cảm động, nhưng cũng không đau khổ giống như trong kịch tình. Bách Hợp liếm môi  một cái, trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Ngoài miệng lại không nói ra được một câu.

“Thích anh ta điểm nào? Em từ trước đến giờ chưa từng nói thích tôi.” Giọng nói Lý Duyên Tỷ lúc này tuy vẫn lãnh đạm, nhưng lại lộ ra mấy phần oan khuất. Tính cách anh vốn luôn yên tĩnh, trong trẻo, lạnh lùng tựa như không dính bụi vậy, nhưng lúc này Bách Hợp nhìn khuôn mặt luôn lãnh đạm lộ ra sự ủy khuất của đứa nhỏ, nháy mắt trong lòng cô như có dòng điện chạy qua vậy. Theo bản năng ngay cả đầu ngón chân cũng suýt nữa co rụt lên. Hai tay cô khoác lên vai Lý Duyên Tỳ, gò má nóng như lửa đốt vậy. Nhỏ giọng nói:

“Anh biết đó không phải là lời em muốn nói mà.” Trong nhiệm vụ này cô bị Ly Bách Hợp làm ảnh hưởng rất nhiều. Bao gồm cả việc nói thích Âm Tú, cũng là do nguyên chủ ảnh hưởng. Sau khi rời nhiệm vụ, cô chỉ cảm thấy đồng tình với Âm Tú. Bách Hợp hiểu đó không phải là thích.

“Nhưng mà em cũng đã nói. Em còn chưa từng nói em thích tôi.” Khóe miệng Lý Duyên Tỷ hiện ra một tia cười nhạo như có như không. Nhưng ngay sau đó mím thành một đường thẳng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào gò má đỏ bừng của cô. Lúc này cô không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt dời đi nơi khác, nghe được lời này của anh, càng cảm thấy chột dạ. Lý Duyên Tỷ biết cô nói thích Âm Tú là do bị Ly Bách Hợp ảnh hưởng. Dù biết là như thế, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút uất ức, huống chi anh muốn mượn cơ hội này ép Bách Hợp cho mình một đáp án. Dù đến lúc này Bách Hợp đã thầm chấp nhận quan hệ của hai người, nhưng cô chưa từng nói thích anh, vừa đúng mượn cơ hội lần này. Lý Duyên Tỳ nhịn xuống ghen tỵ trong lòng, ôm Bách Hợp càng chặt, nhẹ giọng dụ dỗ:

“Nói em thích tôi”

Bách Hợp thật có chút chột dạ, tuy nói sau khi trở thành Ly Bách Hợp, lúc nói ra câu thích Âm Tú cũng không phải do cô muốn. Nhưng lúc này Bách Hợp nhớ ra mình quả thật không chỉ một lần nói thích Âm Tú. Nếu vào lúc này Lý Duyên Tỷ lạnh giọng trách cứ, cô có thể sẽ thấy khó chịu trong lòng, nhưng lúc này anh lại dùng giọng oan ức dụ dỗ cô, làm cho cô không thể kháng cự. Một người đàn ông luôn lãnh đạm, giờ lại lộ ra vẻ mặt trẻ con cáu giận như vậy, căn bản khiến Bách Hợp không thể từ chối anh.

Nhưng câu nói trong kịch tình có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, vào lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Duyên Tỷ thì hết lần này đến lần khác lại không thể nói ra được. Bách Hợp không biết làm gì, dưới tình huống tâm hoảng ý loạn, cuối cùng cô đưa tay che mắt Lý Duyên Tỷ lại rồi hôn lên môi anh.

Cô chỉ định một cái thôi nhưng Lý Duyên Tỷ làm sao có thể bỏ qua cơ hội khó khăn lắm cô mới chủ động. Không đợi Bách Hợp rời khỏi môi anh thì tay anh đã để ở sau gáy cô, hô hấp thân mật quấn quýt. Đầu lưỡi mềm mại của anh lướt qua đôi môi Bách Hợp. Bách Hợp mềm nhũn cả người tựa vào ngực Lý Duyên Tỷ, mặt hồng như ánh bình minh.

“Ôi~” Lý Duyên Tỳ được tiện nghi còn không ngoan, một tay để bên hông Bách Hợp bắt đầu vuốt ve, trong ngực ôm thân thể mềm mại, vậy mà còn nhẹ giọng thở dài. Bách Hợp không biết thế nào, khi nghe được tiếng thở dài của anh thì trong lòng chợt cảm thấy tội lỗi. Cô có thể nói ra lời thích với nhân vật trong kịch tình. Nhưng bây giờ đối mặt Lý Duyên Tỳ lại không thể nói ra được. Nghĩ tới đây là người từ đầu tới cuối từng nhiều lần giúp đỡ cô, cũng chưa từng ép cô làm gì bao giờ. Bây giờ chẳng qua là muốn nghe cô nói một tiếng thích, mình lại không nói ra miệng. Bách Hợp do dự một chút, biết rằng nếu như mình nói ra, quan hệ giữa hai người sẽ không còn giống trước kia, nhưng cô suy nghĩ chốc lát, vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Em thích anh.”

Khi nói lời này, Bách Hợp cảm giác được tim mình đập mạnh, giọng nói của cô nhẹ đến mức gần như chính cô cũng không nghe được. Nhưng Lý Duyên Tỷ  vẫn nghe thấy mấy lời này không sót một chữ, trong mắt rất nhanh có một tia sáng, càng ôm chặt Bách Hợp hơn, khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên. Sau khi Bách Hợp nói xong lời này, chợt cảm thấy có cái gì không đúng, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn mặt Lý Duyên Tỷ. Lý Duyên Tỷ lúc này lại giống như không dám nhìn thẳng mặt cô, quay đi chỗ khác. Bách Hợp ngửa đầu nhìn, cũng chỉ thấy cái cằm tinh sảo, đường cong lưu loát cùng với lỗ tai đỏ bừng. Trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, lúc thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Lý Duyên Tỷ thì Bách Hợp cảm thấy hình như mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô quên đi cảm giác bị lừa ở trong lòng, sau đó nghĩ đến mình nói thích Lý Duyên Tỷ, nhưng anh lại chưa từng nói thích cô, trong lòng chợt cảm thấy có chút không công bằng.

Nhưng cô cũng không có cớ mượn ai đó để buộc anh nói thích mình như vậy. Bách Hợp ăn thua thiệt xong trong lòng có chút cảm giác buồn bực.

Tâm tình Lý Duyên Tỷ  hoàn toàn ngược lại với Bách Hợp lúc này. Trong mắt anh có ánh sáng phát ra. Anh biết Bách Hợp lúc này có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn không nói gì. Mình chủ động nói ra luôn không quý bằng người khác hỏi. Anh phải đợi lúc Bách Hợp không nhịn được đuổi theo mình hỏi mình có thích cô hay không, sau đó nói ra lời cô muốn nghe. Bây giờ cô càng buồn rầu thì sau này cô sẽ càng quan tâm mình, cho dù sau này cô tiến vào nhiệm vụ lại nói thích người khác, trong lòng cô cũng nhất định sẽ nhớ tới mình, mà không  phải là người khác.

Lý Duyên Tỷ nhẹ giọng cười, trong tinh không, tư liệu của Bách Hợp từ từ hiện lên:

Giới tính: Nữ (Có thể thay đổi)

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi:21

Trí lực: 83 (max 100 điểm)

Dung mạo: 89 (max 100 điểm)

Thể lực: 76 (max 100 điểm)

Võ lực: 50 (max 100 điểm)

Tinh thần: 78 (max 100 điểm)

Danh vọng: 42 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu dương chân kinh, Cửu âm chân kinh, Thiên địa đạo đức kinh, Nam vực cổ thuật, thuật Tinh thần luyện thể.

Sở trường: Nấu ăn cao cấp,  Kỹ thuật diễn cao cấp, thuật ngũ hành bát quái.

Mị lực: 64 (max 100 điểm)

Ấn ký: Hơi thở Chân Long hoàng tộc.

Nhiệm vụ lần này trừ trí lực không tăng trưởng ra, còn lại giá trị  mấy hạng thuộc tính đều tăng lên, thậm chí tinh thần còn tăng hẳn lên 3 điểm. Đây là do Ly Bách Hợp sau khi trải qua kích thích liền đề cao. Trong nhiệm vụ, mấy lần Bách Hợp  suýt nữa bị cô ấy đồng hóa, cùng giành quyền khống chế thân thể.  Tuy nói nguy hiểm nhiều, nhưng thu hoạch cũng nhiều. Đã lâu rồi không xảy ra tình huống các thuộc tính giá trị đều tăng như thế này.  Theo lý mà nói đây là một chuyện tốt, nhưng nghĩ lại mình vừa nói ra câu “Thích” nhưng không được hồi báo lại,Bách Hợp bây giờ không thể nào vui nổi.

Bách Hợp lần này không phải vì áy náy muốn ở cạnh Lý Duyên Tỳ cho nên ở tinh không ngây người lúc lâu, cô định hỏi Lý Duyên Tỷ có thích mình hay không vì vậy ở tinh không lâu hơn. Đáng tiếc, cuối cùng mặt cô không đủ dày như Lý Duyên Tỷ, không thể nói ra lời giống anh được, cũng không có biện pháp giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vì vậy ở lại lúc lâu thì Bách Hợp đành buồn rầu tiến vào trong nhiệm vụ.

Bóng ảnh cô vừa từ từ biến mất trong tinh không, mới vừa rồi còn đang vẻ mặt lãnh đạm Lý Duyên Tỷ nghĩ đến vẻ mặt có chút không cam lòng nhưng lại cố nén của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“A Hạ, ngươi nói xem, trên thế giới này có rồng thật sao?” Bách Hợp mới một giây trước còn đang ở trong tinh không cảm thấy có chút không cam lòng, sau một giây, thân thể của cô giống như bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại đẩy, cô nhanh chóng giấu tình cảm vốn thuộc về mình trong lòng đi, có chút cảnh giác mở mắt ra. Thấy cómột cô bé mười một, mười hai tuổi lúc này đang mở một đôi mắt sạch sẽ vô tội nhìn cô, giống như đang chờ cô trả lời vậy. Thấy Bách Hợp không trả lời, cô bé có dung mạo bình thường lại không nhịn được hỏi một câu: “A Hạ, trên thế giới này thực sự có rồng sao? Nếu như có rồng, tương lai ta nhất định sẽ làm Long kỵ sỹ, để cho trong mắt cha mẹ sẽ không chỉ có các ca ca tỷ tỷ.Ta cũng là nữ nhi Lâm gia, ta cũng là kiêu ngạo của Lâm gia!”