Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 454: Vuột mất người bảo vệ (4)




Âm Tú còn tưởng rằng Bách Hợp thấy hắn khóc là bởi vì vào cung ăn đau khổ, lúc này muốn dỗ nàng, rồi lại không biết nói lời tâm tình êm tai như Lưu Thành, ngược lại bởi vì khẩn trương nên sắc mặt cực kỳ nôn nóng, hắn càng sốt ruột, Bách Hợp lại càng không khống chế được mình vừa khóc vừa lắc đầu, hình ảnh Âm Tú mặc quần áo nội thị, khiến cho thân thể này nhớ lại lúc hai người vừa mới vào cung, khi đó hai người cũng là từng bước gian nan, Ly Bách Hợp một lòng chỉ nghĩ tới muốn leo lên nhất định cũng có ngày báo thù rửa hận, giúp mình ra một ngụm lớn ác khí, nên căn bản không chú ý tới sự chăm sóc của Âm Tú dành cho cô ấy, cũng không phát hiện vì cô ấy mà đến cùng Âm Tú đã từng mất đi cái gì, giờ lại trải qua một lần nữa, dù lúc này linh hồn Ly Bách Hợp đã không còn ở đây, nhưng bản năng thân thể vẫn cảm giác được đau thương.

Âm Tú không biết nói lời ngọt ngào dỗ nàng, chỉ đành im lặng cầm khăn lau tay cho nàng, dộng tác cẩn thận từng ly từng tí như đang nâng một món đồ trân quý nhất trên đời, không dám dùng chút sức nào, rất sợ làm nàng đau, thỉnh thoảng hắn còn thôi vào lòng bàn tay Bách Hợp hai cái, bộ dáng quý trọng này khiến cho Bách Hợp thấy vậy trong lòng đều có chút chua xót.

“Hợp nương, huynh không thể ở lâu, ngày mai huynh mang thuốc mỡ đến cho muội, muội cẩn thận một chút.” Hôm nay Âm Tú tới đây là vì sợ Bách Hợp mới vào cung bên cạnh không có người hầu hạ không quen, vì vậy mới đặc biệt giúp nàng múc nước tới đây, nhưng chính hắn cũng chỉ mới vào cung, khi còn ở Ly gia vốn là cô gia tương lai, chớp mắt đã phải luân lạc đến độ hầu hạ người khác, vậy mà hắn vẫn không kêu một câu đau khổ, Bách Hợp mở to hai mắt, đè ép cơn đau đớn trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: “A Tú, bây giờ huynh đang ở trong ty nào?”

Trong cung có 12 giám 4 ty 8 cục, trong tình tiết câu chuyện, lúc Âm Tú mới vào cung cũng không sung sướng gì, bị phân đến Binh công cục, mỗi ngày chuyện của mình cũng đã nhiều không kể xiết, cũng bởi vì hơn một năm đầu hắn vẫn luôn ở trong Binh công cục chế tạp binh khí, nên về sau cho dù hai người từ từ hết khổ, nhưng vết chai trên tay hắn đều chưa bao giờ tan mất, cũng bởi vì lúc mới vào cục ngâm nước quá nhiều, nên Bách Hợp mới vừa bị hắn nắm tay liền đã thấy trong lòng bàn tay hắn bị nứt da rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn nhúng khăn giúp mình lau mặt và tay, trong lòng Bách Hợp cảm động, chỉ có điều là làm bộ như không biết cố ý hỏi hắn một câu. Âm Tú dừng một chút, vươn tay như muốn sờ mặt nàng, nhưng tay nâng lên lại buông xuống, mí mắt rũ xuống che đi suy nghĩ trong mắt: “Giờ không cần lo lắng cho huynh. Vận khí huynh tốt, được Tào công công của Đô tri giám thưởng thức, bây giờ đã đi theo bên cạnh ông ta rồi.” Thường ngày Âm Tú không nói nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngu. Lúc này hắn nói lời nịnh nọt trôi chảy, rõ ràng là đang nói dối, giống như trong lòng đã suy nghĩ thật lâu, lúc này liền thuận miệng thốt ra vậy.

Một người mới vào cung như hắn, trong tòa hoàng cung một năm không biết có bao nhiêu nội thị cung nữ chết đi này, muốn lấy lòng một người nào dễ dàng như vậy. Biết hắn chắc không muốn mình lo lắng, huống chi cho dù Âm Tú có nguyện ý vì Ly Bách Hợp mà tự tịnh thân vào cung đi nữa, thì hắn cũng có tôn nghiêm của mình, Bách Hợp cũng không vạch trần hắn, sau khi suy nghĩ một chút liền cắn răng nói: “A Tú, muội muốn nói cho huynh biết một chuyện, ngày mai huynh tới tìm muội sớm hơn được không?”

Âm Tú mới vào cung, vì có thể nhanh chóng trở nên nổi bật để bảo vệ Ly Bách Hợp nên luôn liều mạng, hắn bởi vì tự tịnh thân nên thân thể luyện võ đã tổn thương nguyên khí, hơn nữa mặc dù lúc này hắn có võ công, nhưng cũng không quá cao, vì vậy trong thời gian đầu Âm Tú ăn không ít đau khổ, chỉ là đợi đến sau này Ly Bách Hợp biết được một chút, nhưng bởi vì không chính mắt nhìn thấy, nên cũng không cảm thấy xúc động bao nhiêu, nhưng lúc này Bách Hợp nhớ tới trong lòng lại có một cảm giác xúc động khó tả.

Làm nhiệm vụ lâu, kỳ thật sâu trong lòng cũng đã vững như bàn sắt, không còn dễ bị nhân vật trong tình tiết câu chuyện nắm mũi dẫn đi như ban đầu nữa, nhưng lần này Âm Tú lại làm cho Bách Hợp cảm thấy có chút đau lòng, ngoại trừ bởi vì bị tình cảm bản năng còn sót lại trong thân thể nguyên chủ ảnh hưởng ra, thì còn có sự đau lòng của Bách Hợp dành cho hắn, vì vậy nàng suy nghĩ một chút, quyết định đem Thuật Luyện Thể Tinh Thần dạy cho hắn.

Võ công trong thế giới này có hình dáng ra sao, trong lòng Bách Hợp không biết, Âm Tú luyện võ từ nhỏ, Bách Hợp cũng không muốn khiến hắn phân tâm tập luyện những môn võ khác vào lúc này, vì vậy nàng chỉ dạy cho hắn Thuật Luyện Thể Tinh Thần, vô luận là loại võ công nào, luyện Thuật Luyện Thể Tinh Thần đến hậu kỳ đều tương đương với một loại thuốc dẫn trợ giúp cải thiện linh khí mà thân thể mình hấp thu, giống như cải tạo thân thể thành môi trường tự nhiên, nếu nội công tu luyện thích hợp với Thuật Luyện Thể Tinh Thần, thì nó có thể chuyển hóa linh khí thiên địa cuồn cuồn không dứt thành nội lực dẫn vào trong cơ thể mình, còn nếu luyện phép thuật, thì Thuật Luyện Thể Tinh Thần cũng vẫn có thể phát huy hiệu quả kỳ diệu, hơn nữa quan trọng nhất là cái này có thể sử dụng đồng thời với nội công pháp quyết, nếu phối hợp tốt, hiệu quả lại càng vượt xa.

Trong tình tiết câu chuyện, mặc dù bởi vì tịnh thân, thân thể Âm Tú không trọn vẹn, cho nên cuối cùng không có cách nào tiến vào cảnh giới Đại tông sư, nhưng Bách Hợp vẫn muốn giúp hắn một chút, không phải vì để hắn ám sát Lưu Thành trút giận thay mình, mà thuần túy chỉ là muốn cho hắn có thể nhanh chóng ổn định cuộc sống trong cung, bớt chịu chút cực khổ thôi, xem như thay Ly Bách Hợp làm một chuyện tốt.

Tuy nói Bách Hợp cũng từng do dự một khi dạy Thuật Luyện Thể Tinh Thần cho người khác thì mình có thể quên mất hay không, nhưng nhìn gương mặt đó của Âm Tú, Bách Hợp liền hạ quyết tâm, hôm nay đã quá muội, nếu Âm Tú lại còn ở đây nữa thì sẽ bị phát hiện, đều không tốt cho hai người, vì vậy Bách Hợp không có vội vã dạy hắn vào lúc này. Nghe thấy Bách Hợp kêu hắn ngày mai đến sớm, Âm Tú không do dự, cũng không còn hỏi tại sao, ôm cái thùng kia ra cửa, nhìn chung quanh một chút phát hiện không có ai liền đi ra ngoài.

Chờ hắn vừa đi, lúc này Bách Hợp mới nằm xuống giường của mình, trực tiếp ngủ say. Ban đêm một đám cung nữ tốp hai tốp ba trở về, trong cung, lượng cơm và thức ăn đi kèm trong một ngày của cung nhân cấp thấp đều cố định, cung nhân mới vào cung mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất không quá nửa chén, nếu biểu hiện tốt hơn một chút như Bách Hợp thì có thể ăn kèm thêm chút rau cỏ, về phần những cung nhân mệt mỏi về trễ như thế này thì cả ngày ngay cả cơm tối cung không có mà ăn, ngay cả tắm cũng không dám, mọi người ngồi chồm hỗm cả một ngày, chân gần như đều sắp gãy, trở về thương tâm ôm nhau khóc một trận. Cả một đêm Bách Hợp đều phải nghe tiếng khóc nức nở của đám cung nhân này nên căn bản không ngủ được, nàng dứt khoát dồn tâm tư của mình vào chuyện tập luyện nội lực, sau khi vận hành nội lực tích lũy được vào ban ngày đi khắp người mấy vòng, thì sắc trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng.

Lúc Bách Hợp tinh thần đầy đủ thức dậy, thì đám cung nhân này căn bản không bò dậy nổi, cô cô chưởng sự phái một cung nữ tới đây hùng hùng hổ hổ gọi người, một đám cung nữ mới cả người run rẩy rời giường.

Hôm qua bởi vì được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa trong thân thể lại có một chút nội lực, nên hôm nay tinh thần Bách Hợp cũng rất tốt, nhưng chưa tới giờ ăn thì nàng đã đói bụng, cung nữ cấp thấp nhất một ngày chỉ có thể ăn một bữa, chỉ có sau khi phẩm cấp đạt tới cấp bậc nhất định thì mới có thể ăn hai bữa, hôm nay Bách Hợp biểu hiện tốt, nên rất nhanh cô cô kia liền tha cho nàng, trừ cho nàng dùng một chén cơm theo lệ, còn cho nàng thêm một cái bánh bao.

Nghĩ đến đã hẹn Âm Tú hôm nay đến tìm mình, Bách Hợp do dự một chút, làm trò trước mặt một đám cung nữ, mặc dù Bách Hợp ăn cơm, nhưng lại giấu bánh bao vào trong tay áo. Hôm nay bởi vì Bách Hợp làm xong việc nhanh, nên cô cô quản sự lại cho nàng về sớm. Lúc này bởi vì mới tiến cung, nên chính là lúc các cô cô chưởng sự tạp uy quyền trước mặt người mới, Bách Hợp biểu hiện tốt như vậy tất nhiên sẽ được các cô cô sủng ái, mà biểu hiện không tốt thì đều sẽ bị giữ lại, từ đó người mới tiến cung sẽ chia làm mấy phe, hơn nữa giữa họ cũng sẽ không tin tưởng đối phương, tiếp sau đó còn có thể lấy lòng cô cô, những thứ này đều là thủ đoạn mà các lão nhân trong cung thường dùng, chính Bách Hợp cũng từng thấy nhiều trong các nhiệm vụ trong cung đình, nên cũng không thấy xa lạ với các thủ đoạn này, nhưng dù nàng biết rõ những nữ quan có phẩm cấp này lấy mình làm gậy để dùng, thì vẫn làm bộ như không biết, lúc này nàng cần thời gian, vì vậy sau khi tạ ơn cô cô liền vội vàng trở về phòng mình.

Sắc trời từ từ tối, khi một đám cung nhân còn chưa về, tiếng gõ cửa lại vang lên, Bách Hợp mở cửa, liền thấy Âm Tú vẫn mặc quần áo như hôm qua ôm theo một cái thùng, đứng ngoài cửa.

Vội vàng kéo hắn vào phòng, Bách Hợp lấy cái bánh bao mà ban ngày đã giấu đi đưa cho Âm Tú, hắn cũng đồng thời cầm một bao giấy dầu đưa tới, hai người hành động giống nhau rồi cùng ngẩn người, Bách Hợp mở bao giấy mà Âm Tú đưa ra, bên trong cũng có một cái bánh bao, bởi vì khí trời nóng bức, nên kỳ thật lúc này bánh bao đã hơi có mùi, hơn nữa gói không tốt, nên bánh bao đã bị biến dạng, nhưng trong lòng hai người đều có chút chua xót. Trong tình tiết câu chuyện, bởi vì Ly Bách Hợp vừa tiến cung đã dã tâm bừng bừng, cô ấy chấp nhận bỏ tiền lấy lòng cô cô, cho nên trên cái ăn tất nhiên là có tiền liền có thể sai khiến cả ma quỷ, trong tình tiết câu chuyện, Âm Tú có tặng bánh bao cho cô ấy không, Bách Hợp cũng không biết, nhưng lúc này mỗi người đều tặng nhau một thứ không đáng giá, đặt vào trong tình cảnh này, ngược lại chính là tâm ý vô giá.

Lúc Âm Tú cầm lấy bánh bao liền trầm mặc không nói gì, hắn cúi đầu, trên gò má tái nhợt hiện lên vài tia đỏ ửng, Bách Hợp thấy hắn cầm bánh bao mà không ăn, không khỏi thúc giục hắn: “A Tú, huynh mau ăn đi, ăn xong muội có chuyện muốn nói với huynh.” Âm Tú nhẹ giọng đáp một tiếng, ngắt một góc bánh nhỏ ăn, lại cẩn thận cẩn thận gói lại vào khăn muốn cất vào ngực, Bách Hợp thấy hắn làm vậy, vội vàng ngăn lại: “Bánh bao này đã có mùi rồi, A Tú nhanh ăn đi.”

Bách Hợp thúc giục như vậy, Âm Tú liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo vài phần ngượng ngùng, rồi lại sáng đến chói mắt: “Đây là Hợp nương tặng cho ta, ta không muốn ăn hết một lần, ta chỉ ăn một chút, lát nữa cầm về ăn tiếp.”