Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 448: Nữ phụ ngốc nghếch muốn xoay người rồi (8)




“Người ở trong ra ngoài nói chuyện đàng hoàng đi, nếu không đừng có trách bổn thiếu gia không nể tình” – Tiêu Tễ kéo cửa cả buổi, đã bắt đầu giận điên, liền lấy tay đập lên cửa nhà cầu rồi giơ chân đạp một cái, miệng tiếp tục uy hiếp – “Tôi đếm từ một đến ba, nếu còn không ra thì cứ chờ trong nhà vệ sinh đi”. Chuông hết tiết trong trường đã vang lên, chắc chắn một lát nữa thôi sẽ rất nhiều người đi vào nhà vệ sinh. Nếu như bị người ta chứng kiến việc bọn họ đang kéo cửa trong nhà vệ sinh nữ, thì chắc chắn sẽ tổn hại hình tượng của bọn họ rất nhiều. Bách Hợp không thèm nghe đâu, mình đi ra ngoài mới tự tìm rắc rối. Tiêu Tễ đếm hai tiếng xong không thấy động tĩnh gì thì thẹn quá hóa giận: “Đem đồ vào khóa cửa cái phòng vệ sinh này lại. Cô ta không muốn ra thì đừng cho cô ta ra. Cậu, đi điều tra xem nữ giáo viên nào hiện đang không ở trong phòng làm việc. Đi đi!”.

Bên ngoài bắt đầu nghe được âm thanh cười đùa của mấy bạn học sinh, mấy vị vương tử do dự một chút. Bách Hợp chỉ nghe được âm thanh chụp ảnh truyền đến, Bách Hợp từ khe cửa hé mắt nhìn ra ngoài đã thấy mấy người này đi xa. Cô mới từ trên bồn cầu nhảy xuống. Bên ngoài tiếng nói ngày càng gần, còn bọn Tiêu Tễ chắc là đã đi xa rồi, Bách Hợp thử kéo cửa một cái. Cửa này vừa nãy là phương tiện co kéo giữa cô và mấy vị vương tử, cho nên chất lượng dù tốt tới đâu thì cũng không tránh khỏi lung lay. Ngoài cửa hình như bị khóa bằng dây xích, Bách Hợp hé được một đoạn cửa, vừa lúc ngẩng đầu nhìn xem họ lấy cái gì khóa cửa mà chắc chắn vậy. Nhìn thấy đồ vật nọ xong lại cảm thấy bó tay. Bọn người Tiêu Tễ như vậy mà lại xài còng tay. Họ đem cái còng tay dùng để chơi đùa với Dư Liên Tâm để khóa cửa phòng. Cô còn đang thắc mắc đám người này đi ra ngoài mà cũng cầm còng tay theo á??

Cái còng kia mặc dù chế tác tốt nhưng khi bị Bách Hợp cầm bẻ thì cũng kêu “răng rắc” một tiếng, gãy ra. Bách Hợp đẩy cửa nhưng cũng không ra ngoài ngay, mà đem áo khoác giáo viên cởi ra, nhưng còn váy thì không có cách nào che được cả. Nghĩ một hồi, cô bèn cởi áo thun bên trong ra mà buộc lấy hông che mất váy. Thấy một đám nữ sinh trong nhà vệ sinh đang chuẩn bị đi ra, cô mới trà trộn trong đám học sinh nữ này mà đi ra cùng. Lúc trở lại văn phòng, cô bắt đầu thấy một đám nữ giáo viên thích tán dóc ở ngoài đại sảnh đang lục tục trở về. Đám người này bước vào, vẻ mặt khó hiểu, một nữ giáo viên tay còn cầm đồ ăn vặt: “Kỳ quái, vì sao hôm nay hội học sinh lại yêu cầu mọi người tập trung ở trước phòng họp? Hôm nay là cơ hội thấy cả ba vị vương tử, nhưng hôm nay có người đặc biệt nào tới trường học của chúng ta à?”

Mọi người đều lắc đầu, còn Bách Hợp đang ở trong phòng làm việc, dùng nước hoa xịt lên áo khoác. Áo khoác của cô ở trong nhà vệ sinh bị ám một ít mùi của thuốc khử mùi – đó là mùi chanh thơm ngát. Chỉ cần mũi thính một tí không chừng cũng đoán được cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu rồi. May là hồi trước Chúc Bách Hợp có mua một lọ nước hoa hàng hiệu, đem làm bảo bối ở trong phòng làm việc ngày thường không nỡ dùng nhiều. Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ lại không dùng nước hoa, vẫn đặt chai nước hoa đó tại văn phòng. Vừa mới xịt toàn thân cùng quần áo xong thì cô nghe thấy mấy vị giáo viên bàn luận về việc hội học sinh triệu tập mọi người.

Không mất nhiều thời gian, loa trong phòng làm việc vang lên, quả nhiên là tiếng hiệu trưởng yêu cầu tất cả các giáo viên tập trung tại phòng họp của hội học sinh. Một đám giáo viên khi nghe đến việc có thể tới phòng họp của hội học sinh thì không quá kháng cự, nhiều người còn tỏ vẻ hưng phấn kích động. Bách Hợp ở lẫn trong đám người này, đi tới văn phòng hội học sinh. Có lẽ lúc này bọn người Tiêu Tễ đã thông báo cho toàn bộ giáo viên của trường Quý tộc, nên trong văn phòng hội học sinh lúc này chính là một đám người mặc đồng phục. Bình thường hiệu trưởng chưa chắc đã có quyền lực tới vậy, trong trường học này e là chỉ có người thừa kế của tam đại gia tộc mới bằng một cái điện thoại mà hiệu triệu được toàn bộ giáo viên có thân thế bối cảnh tới tập trung tại đây giống như là mở đại hội vậy. Bên ngoài đã sắp xếp sofa cùng bàn trà, Tiêu Tễ lười biếng ngồi trên ghế salon, cậu ta mặc một bộ quần áo tơ tằm với sơ mi màu đen và quần dài suông. Bên cạnh là một con chó ngao Tây Tạng đang lười biếng kê đầu vào cạnh chân cậu ta. Tiêu Tễ nhẹ nhàng vuốt cái đầu tròn đầy lông của con chó, khiến nó híp mắt hưởng thụ, nhưng khuôn mặt vẫn có vẻ hung ác vô cùng.

Sofa bên cạnh chính là một vị vương tử khác trong tam đại gia tộc, còn người thừa kế gia tộc họ Bạch thì không có ở đây. Bốn phía xôn xao. Tiêu Tễ đã không còn dáng vẻ tức giận thở hổn hển trong nhà vệ sinh, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng tàn khốc, ánh mắt mơ màng không đặt trên toàn thể đám giáo viên đang nhìn mìn. Nhưng chính bộ dạng này của cậu ta lại khiến cho nhiều nữ giáo viên mặt đỏ hồng tim đập bình bịch.

“Mọi người tới đầy đủ hết chưa?”- Tiêu Tễ hỏi một câu, hai chân bắt chéo vào nhau, tay chỉ lên một chồng giấy dày đặc bên cạnh bàn trà: “Đem xuống cho họ ký tên”.

Hiệu trưởng đang đứng một bên cúi đầu khom lưng, nghe thấy vậy bèn cùng mấy trợ lý của Tiêu tễ cầm giấy bắt đầu lần lượt hỏi các giáo viên có mặt tại sảnh văn phòng.

Chồng giấy cao này chính là tất cả tên tuổi tư liệu của các giáo viên, các giáo viên khi tìm được tư liệu về mình thì sẽ viết thông tin trước mặt hiệu trưởng cùng đám trợ lý. Đến lượt Bách Hợp thì một trang giấy đã dày đặc thông tin, cô đoán là bọn Tiêu Tễ vì muốn tra xem người trong nhà vệ sinh là ai nên mới làm lớn sự việc như vậy, nhưng vì che giấu tai mắt mọi người nên cũng gọi cả giáo viên nam tập trung. Bách Hợp bình tĩnh viết tên mình lên giấy. Mười lăm phút sau khi điền tất cả tên các giáo viên xong, một trợ lý cầm điện thoại đưa cho Tiêu Tễ. Cái cậu nhóc nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng này lần đầu tiên biểu lộ vẻ mặt kinh sợ: “Cái gì? Trốn mất rồi? Khóa đó bị gãy?”

Trong nháy mắt sắc mặt cậu ta khó coi vô cùng. Bách Hợp đã thấy rất rõ cậu ta định đem điện thoại đập nát vụn. Đầu dây bên kia chắc là thông báo còng tay khóa cửa phòng vệ sinh đã bị cắt đứt. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh. Tiêu Tễ ngắt điện thoại, ánh mắt âm trầm nhìn một lượt những người đang đứng tại đây, rồi đứng lên. Bàn tay đang vuốt cái đầu đầy lông chó vỗ vỗ một cái, con chó ngao Tây Tạng kia cũng lắc thân đứng dậy, trực tiếp lao đến chỗ mấy giáo viên đang đứng.

Chó ngao Tây Tạng vô cùng hung hãn, mà bình thường các giáo viên dạy trong trường quý tộc cũng là con em những nhà quyền quý xuất thân bất phàm. Nếu không phải ở trong trường này làm giáo viên, thì tùy tiện người nào xuất môn ra ngoài lăn lộn cũng đều là những nhân vật khiến người khác kính nể. Lúc này các giáo viên nhìn con chó này mà nén giận. Con chó kia xông lại dọa mọi người biến sắc, rất nhiều người giận mà không dám nói gì, bản năng cơ thể chính là tránh đi. Nhất là khi con cho kia hít ngửi mình thì mấy nữ giáo viên bị dọa sợ run cả người. Khi con chó kia đến bên người Bách Hợp, thì ánh mắt bách Hợp híp lại. Cô vốn xịt nước hóa rồi, nhưng không chắc có thể qua mặt được cái mũi thính của con chó ngao Tây Tạng này. Cô đang nghĩ có khi mình xé một mảnh váy đã khử mùi rồi dùng nội lực làm con chó ngao này chạy. Ai ngờ con chó ngao Tây Tạng vừa mới đứng bên cạnh cô một lúc trong mắt lại lộ vẻ sợ hãi tới mức cụp cả đuôi, nó kêu “NGAO NGAO” một tiếng rồi chạy qua bên kia.

“Quán Quân?” – Thấy con chó biểu hiện không giống như là tìm được cái người trong nhà vệ sinh nhỉ? Tiêu Tễ do dự một chút rồi gọi con chó, nó vẫy đuôi chạy về hướng cậu ta, bộ dạng trông không có vẻ gì là khác thường.

Khử mùi tại mỗi gian phòng vệ sinh tại trường học Quý tộc là khác nhau, mà lúc tan tiết học thì cũng khá nhiều người đi tới phòng vệ sinh, con chó kia sẽ dừng tại mỗi người đã từng tới nhà vệ sinh rồi kêu một tiếng, bên cạnh sẽ có trợ lý ghi lại tên người này. Bách Hợp thấy mình đang ở trong nhóm một đám người vô tội thì trong lòng thở dài một tiếng.

Trò khôi hài này kéo dài đến khi có một vị Vương Tử Quy tới mới chấm dứt. Thiếu niên họ Bạch hay cười tới giờ mặt mũi tràn đầy tối tăm phiền muộn, khuôn mặt non nớt giờ lại có thêm sự lạnh lùng. Không biết họ thương lượng điều gì nhưng cuối cùng Tiêu Tễ mới tuyên bố cho đám giáo viên giải tán.

Nhiều nữ giáo viên cứ tưởng mình được vào hội học sinh là có cơ hội gần gũi ba vị vương tử, không nghĩ tới góc áo vương tử còn chưa được chạm vào mà còn suýt bị chó cắn, tâm hồn bé nhỏ bị dọa không hề nhẹ nên cuống quýt rời đi. Bách Hợp ở lẫn trong đám người đi ra bèn quay đầu nhìn về hướng bọn Tiêu Tễ. Giống như cảm ứng được cái nhìn này, Tiêu Tễ quay đầu lại. Tại thời điểm cậu ta quay đầu nhìn tới, Bách Hợp trong tích tắc cúi đầu đứng sang bên. Mấy vị vương tử gióng trống khua chiêng náo loạn cả buổi là muốn đem người rình coi trong nhà vệ sinh tóm ra nhưng lại chẳng thu hoạch được gì. Việc xảy ra ngày hôm nay không có ai có gan dám lớn tiếng chỉ trích bàn tán bọn họ công khai, nhưng mà sau lưng thì không tránh được việc bàn luận xôn xao. Vì vậy vẫn phải cho họ chỗ tốt, nên lúc kết toán tiền lương, Bách Hợp nhận thấy tiền lương của mình nhiều gấp đôi thì nở nụ cười.

Cô đang thiếu tiền đấy, lúc trước điện thoại bị mất nên cô không có phương tiện liên lạc, mà cũng chưa có tiền mua. Ba Chúc mẹ Chúc có phàn nàn vài lần nhưng lúc ấy Bách Hợp đang thiếu tiền mà cũng không muốn xài tiền của ba mẹ, nên việc mua điện thoại mới gác lại tới giờ. Hiện tại đã có lương, Bách Hợp đi mua điện thoại trước tiên. Lúc về đến nhà Bách Hợp lại cảm thấy là lạ, ngày thường giờ này ba mẹ đều ở nhà, mà giờ lại không có, trong nhà cũng không có giấy nhắn. Trước vì Bách Hợp mất điện thoại nên nếu phải đi đâu ba Chúc mẹ Chúc sẽ ghi lại giấy nhắn cho cô, giờ chắc do không có điện thoại nên Bách Hợp đoán là ba Chúc mẹ Chúc có việc gấp đi đâu đó. phản chính tự mình trở về nhà nếu như cha mẹ thực sự cái gì việc gấp đi ra ngoài rồi, đuổi không trở lại cũng sẽ đả tọa cơ,  Bách Hợp cũng không để tâm lắm, nhưng tới chín giờ tối vẫn không thấy ba mẹ về thì Bách Hợp cảm thấy có gì đó không đúng.

Cầm điện thoại mới bấm bấm số, đầu dây bên kia lại báo cuộc gọi không gọi được, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, thế nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng điện thoại bàn. Cô nhấc máy lên nghe, đối phương chắc là dùng thủ thuật biến đổi âm, nên lúc nghe cô không biết là nam hay là nữ: “Chúc Bách Hợp, em trai mày đang ở trong tay tao…”

“Tùy! Giết nó hay bán nó đều không quan hệ tới tôi. Vậy nhé!” – Bách Hợp vừa nghe thấy nói tới Chúc Ngao thì trong lòng cảm thấy rất phiền chán, nói nhanh một lèo rồi định tắt điện thoại. Đầu dây bên kia không nghĩ tới việc cô nói vậy liền ngẩn ngơ, rồi lại có chút sốt ruột nói: “Cha mẹ mày cũng ở trong tay tao!”. Bách Hợp nghe nói như vậy liền trầm mặc, đầu dây bên kia mới như thả lỏng mà nói tiếp: “Trước mười giờ, đến quán bar tên là Champion of Desire ở phía Nam thành phố, đến lúc đó tao sẽ liên lạc lại!”

Chuyện này rõ ràng là vì mình, Chúc Bách Hợp ngoại trừ đắc tội Dư Liên Tâm cũng không có đắc tội qua người nào khác. À, còn đắc tội cả với Tần Chiếu Nam nữa. Chúc Ngao thì thôi, nếu như ba Chúc mẹ Chúc thực sự nằm trong tay bọn hắn, thì mình lần này không đi không được. Chỉ vì Dư Liên Tâm mà lắm chuyện xảy ra như vậy, trong lòng Bách Hợp có chút mệt mỏi. Cô đã tiến vào thế giới này được một thời gian ngắn, võ công tuy không tu luyện tới mức cao cường nhưng mà ít ra dùng nội lực yếu ớt đấu với bọn lưu manh bình thường cũng có thể, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến tích lũy trong nhiều lần nhiệm vụ cũng có thể ứng phó được. Bách Hợp thu xếp xong xuôi liền đi ra ngoài. Cô đánh xe đến Champion of Desire đã được thông báo trước. Vừa mới vào trong quán Bar một lúc, mấy người đàn ông liền tiến tới vây lấy Bách Hợp, kẹp cô ở giữa mà đưa vào bên trong. Bách Hợp cũng không giãy giụa gì hết, mặc kệ bọn họ đưa mình lên tầng hai của quán Bar, vào một căn phòng. Trong phòng quả nhiên là cậu nhóc Tần Chiếu Nam mang khuôn mặt tối tăm phiền muộn ngồi ở giữa – vây quanh là một đám đàn ông quần áo đen, giống như là sứ giả bóng đêm, làm mất đi một ít trẻ trung non nớt của học sinh, mà lại có thêm vài phần phô trương thanh thế khiến cho Bách Hợp thấy có chút buồn cười.

Hừm, điều mà Bách Hợp ngoài dự liệu là Chúc Ngao cũng đứng đấy, mà còn đứng cạnh Tần Chiếu Nam. Thời gian này Bách Hợp không chú ý tới cậu ta, giờ đã thấy cậu ta nhuộm tóc màu tím trông rất buồn cười, lại còn đeo bông tai, quần jean rách, làm cho người ta có cảm giác có hoa mà không có quả.

“Chúc Ngao, làm sao em lại ở đây? Ba mẹ đâu?” – Từ khi biết rõ Chúc Ngao không phải con ruột mình đẻ ra, ba Chúc mẹ Chúc ngay từ đầu vẫn muốn quan tâm cậu ta. Nhưng Chúc Ngao lại cảm thấy cậu ta bị tai nạn xe cộ ba Chúc phụ thu chắc là rất nhiều tiền bồi thường nhưng lại giấu tiền đó không cho cậu ta, ngược lại bắt cậu ta học. Việc này khiến Chúc Ngao giận dữ, ra viện xong thì vô cùng phản nghịch, bất hợp tác, mỗi ngày bỏ ngoài tai lời nói của ba Chúc mẹ Chúc, hở ra là nói bọn họ không được quản cậu ta. Không những vậy còn rời nhà trốn đi là chuyện thường ngày. Vốn chẳng phải con ruột, nhưng dù gì mình cũng nuôi dưỡng mười mấy năm, ba Chúc mẹ Chúc ban đầu vẫn còn sót vài phần tình cảm, nhưng Chúc Ngao lại cố tình mài mòn đi phần tình cảm đã hao hụt qua thời gian. Cuối cùng ba Chúc mẹ Chúc cũng lười quan tâm cậu ta làm trò khỉ gió gì. Chúc Ngao cơ bản đã bỏ nhà đi được hai ngày rồi, Bách Hợp chẳng nghĩ cậu ta sẽ lăn lộn cùng một chỗ với Tần Chiếu Nam. Chẳng biết có phải vật họp theo loài hay không, mà đều có chung một sở thích, đấy là yêu thảm Dư Liên Tâm.

“Phì! Cha mẹ cái gì? Hai kẻ già đê tiện thì có, bọn họ căn bản không phải cha mẹ tôi!” – Chúc Ngao vừa nghe đến lời của Bách Hợp thì nổi giận lôi đình, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “May mắn hôm nay về tôi thấy tờ giấy này, nếu không còn thật sự là không biết một nhà các người chơi đùa tôi. Khó trách âm thầm chiếm tiền bồi thường của tôi. Khó trách không cho tôi theo học tại trường Quý tộc nữa. Hóa ra là sớm có âm mưu!!!” – Chúc Ngao vừa nói, vừa móc trong túi quần ra một tờ giấy ném vào Bách Hợp: “Hai lão già chết tiệt, căn bản không phải cha mẹ ruột của tôi còn dám quản tôi, ăn hết tiền của tôi hả? Hôm nay anh Tần sẽ giúp tôi đòi lại một năm một mười.”

Bách Hợp nghe được lời cậu ta nói, im lặng xoay người muốn nhặt tờ giấy lên. Người đàn ông vạm vỡ đứng phía sau giơ nắm đấm hướng đầu cô mà đấm tới: “Thành thật một chút”. Cúi đầu tránh được nắm đấm này, Bách Hợp nhanh chóng nhặt tờ giấy lên, mở ra xem. Trên đó viết nội dung: “đã tìm được nơi ngày trước ôm nhầm em của con, ba với mẹ con gấp rút tới đó. Ngắn thì ba ngày, lâu là năm ngày sẽ về. Đừng mong”. Đằng sau tờ giấy còn viết tên ba Chúc, ba Chúc trước kia là giáo viên, nên chữ viết tốt vô cùng. Bách Hợp xem một hồi liền biết đây là chữ ba Chúc, hai người căn bản không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại âm trầm hẳn lên: “Đã là ba mẹ không có gặp chuyện gì xúi quẩy, thì ra Chúc Ngao mày biết bọn họ đã đi có việc nên cố ý dẫn chị mày tới chỗ này?”

Tần Chiếu Nam đang ngồi trên ghế salon vỗ tay nở nụ cười lạnh: “Ba lần bốn lượt cô đều lớn mạng thoát thân, hôm nay xem cô chạy làm sao. Hoặc là quỳ xuống xin lỗi cô giáo Dư, cũng tự cắt một tay một chân thì chuyện giữa chúng ta coi như xong. Hoặc là, cô vừa vặn “giúp” tôi chơi đùa tốt cùng đám huynh đệ này, hôm nay đừng hòng bước chân khỏi đây!” – Có lẽ Tần Chiếu Nam cho rằng Bách Hợp giờ không còn đường thoát, số phận Bách Hợp giờ đã nằm trong lòng bàn tay mình rồi nên cậu ta không che giấu mục đích của chính mình. Cậu ta duỗi ngón tay chỉ những người đàn ông đứng chung quanh, rồi đứng lên đi ra ngoài mà không thèm nhìn Bách Hợp một cái.

Tần Chiếu Nam biết rõ khi mình vừa rời đi thì thủ hạ của cậu ta cũng sẽ ngay lập tức mà thực hiện mệnh lệnh mà cậu ta vừa đưa ra, bởi vậy cũng chẳng muốn ở lại mà quan sát. Chúc Ngao đi theo sau cậu ta, quay lại nhìn Bách Hợp nở nụ cười âm trầm lạnh lùng vài tiếng. Họ vừa ly khai thì cửa liền đóng lại, trong phòng có ước chừng khoảng bảy tám người đàn ông lực lưỡng xông lên vây lấy Bách Hợp, có người còn cầm trong tay một lưỡi búa rất to ném vào mặt bách Hợp. Bách Hợp không muốn bị mất tay, cũng chẳng muốn mất chân. Tần Chiếu Nam nói đúng, ba lần bốn lượt cậu ta cũng vì Dư Liên Tâm cùng với chính cậu ta làm đúng, đừng nói cậu ta hết kiên nhẫn, mà chính bản thân Bách Hợp cũng không kiên nhẫn được nữa. Cô đứng dậy, nhìn thấy đám người này tay không vũ khí, Bách Hợp đột nhiên ngồi xổm xuống. Một đám người tưởng rằng cô muốn nhặt lưỡi búa to kia lên thì bất chợt thấy cô giơ chân quét ngang.

Có lẽ trước đây từng có thủ hạ của Tần Chiếu Nam ăn thiệt thòi một chiêu này, nên mấy tên đàn ông đều cảnh giác nhảy lên, không có người nào bị cô quét ngã. Chỉ là họ thấy Bách Hợp muốn phản kháng, một đám đàn ông đều thấy nóng máu, giơ nắm đấm xông vào. Muốn đối phó với một đám cao thủ chân chính thì khả năng của Bách Hợp chưa tới. Nhưng mặc dù Tần Chiếu Nam là người thừa kế xã hội đen, nhưng vì chưa phải thủ lĩnh chân chính, nên bên cạnh cậu ta có bảo tiêu nhưng thực lực không phải đặc biệt cao, bắt cóc tống tiền hay đối phó với con gái bình thường là đủ rồi, khả năng còn xa mới tới cao thủ. Bách Hợp có nội lực trên người, nhanh chóng đánh ngã hai gã đàn ông ra sau, có người vừa nhặt lưỡi búa to lên thì Bách Hợp cũng rút khẩu súng ngắn ra.

“Đừng có cử động, nếu không dọa tôi run tay đó. Đừng có trách tôi!” – Bởi vì thể lực chênh lệch, Bách Hợp thở hổn hển mở chốt an toàn. Mấy gã đàn ông không nghĩ tới Bách Hợp lại có súng ngắn bèn giật mình. Bách Hợp lợi dụng cơ hội mọi người đang dè chừng vũ khí trong tay mình, giật lấy cái búa to trong tay gã đàn ông nọ, không chút nghĩ ngợi vung búa đập vào đầu một tên khác. Nhưng vì không muốn có án mạng nên cô hạ lực có chừng mực, nhưng gã đàn ông kia bị nên xong máu chảy lênh láng, vẫn là không rên nổi một tiếng đã ngất xỉu.

Bách Hợp bổn cũ soạn lại, cầm búa gõ mấy người ngất xỉu trên đất, đem búa ném qua một bên mở cửa ra. Cửa ra vào không khóa, có lẽ do Tần Chiếu Nam chủ quan cho rằng mình thắng chắc rồi, vì thế mà Bách Hợp dễ dàng đi xuống lầu. Qua ánh đèn leo lét của quán bar, cô thấy Tần Chiếu Nam đang ngồi trong góc hơi khuất quán bar, sai bảo người ta cái gì đó, nửa ngày sau mới dẫn theo Chúc Ngao rời đi.

Vốn dĩ Tần Chiếu Nam là con trai của ông trùm xã hội đen nên bên người phải có không ít bảo tiêu, nhưng vì để đối phó Bách Hợp nên cậu ta chủ động để hết người lại. Bách Hợp lặng lẽ đi tới, thừa dịp Tần Chiếu Nam còn chưa kịp lên xe thì dùng một cước đá văng Chúc Ngao. Nhanh như chớp cô ghìm lấy cổ Tần Chiếu Nam mà lên gối liên tiếp năm sáu cái, Tần Chiếu Nam cứ thế mà ngất. Chúc Ngao đang ngã lăn trên mặt đất do bị Bách Hợp đạp cho một cước vẫn chưa có bò dậy được, cậu ta vốn được ba Chúc mẹ Chúc sủng ái chiều chuộng, cho nên trông tướng tá to cao vậy nhưng mà không có chiêu gì phòng thân. Lần này cậu ta bị Bách Hợp đánh ngã xuống lại co giật hai ba cái, còn chưa kịp bò dậy đã bị Bách Hợp đạp cho một phát vào đầu, trực tiếp cho ngất luôn.

Tần Chiếu Nam không phải thích chơi đàn bà con gái à? Bách Hợp cho hắn chơi tốt, chơi tới bến. Phía Bắc thành phố có một con phố, ai cũng biết đó là cái dạng địa phương gì. Bách Hợp đem hai đứa nhóc hôn mê bất tỉnh khiêng lên xe, còn mình ngồi vào ghế lái khởi động xe trực tiếp đem người tới khu phố phía Bắc.– khu phố đèn đỏ. Bách Hợp đỗ xe ở ven đường, cầm chi phiếu ghi toàn bộ số tiền lương của mình đi ra, tùy ý tìm một tiệm uốn tóc liền lôi Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao đi vào. Hai người phụ nữ ngồi bên ngoài tiệm đã có chút đứng tuổi, quần áo hở hang đang sửa sang tóc tai bỗng thấy có khách liền đứng lên chào mời. Bách Hợp nhỏ giọng: “Kề bên này mặt khác cửa hàng người ngươi có biết hay không?”. Hai người phụ nữ vẻ mặt mờ mịt không hiểu, nhưng thấy có khách tới cửa thì vô cùng vui mừng. Bách Hợp lôi từ trong túi ra một vạn quơ quơ trước mặt hai người phụ nữ – “Một người hai trăm, bao cả đêm. Hầu hạ tốt hai vị này, mà càng nhiều người càng tốt, nam nữ không kể. Hơn nữa phải quay video lại để tôi có căn cứ chính xác. Nếu như các người có bản lĩnh, làm cho bọn họ ở đến tối ngày mai, thì ngoại trừ một vạn này, tôi sẽ chi thêm một vạn nữa”. Những người ở khu phố đèn đỏ này rất ít khi nhìn thấy khách hàng nào hào phóng như vậy, nghe thế thì vừa mừng vừa sợ. Hai người phụ nữ kia thậm chí còn chủ động đỡ lấy hai người Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao đang hôn mê bất tỉnh. Mặt khác búng tay ra hiệu cho những người trong quán ra ngoài gọi thêm người đến.

Bên này vắng vẻ ít khách, vì kẻ có tiền phải tới hội quán cao cấp. Ngày thường sinh ý cũng có nhưng không nhiều, đám người đầu khu phố đèn đỏ này không nghĩ tới thoáng cái đã có một tài chủ lớn như thế tới. Dù sao thì cũng tính lượt lấy tiền, làm tốt còn có tiền cầm, tự nhiên sẽ khiến cho mấy người phụ nữ này tích cực hẳn lên.