Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 434: Nữ nhân bị liên lụy (4)




Tuy rằng chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng có lẽ những chuyện này cũng xuất phát từ chính tâm tư tranh giành ngôi vị hoàng đế của những người huynh đệ cùng một mẹ sinh ra này, e rằng Lý Trị, người được cho là nhu nhược vô năng nhất, trong lúc tranh giành ngôi vị hoàng đế thật ra cũng không phải vụng về như vậy, sinh ở hoàng gia, có chỗ nào lại là một người ngây thơ?

Vốn dĩ cho dù Lý Thừa Càn là chi chính hay là trưởng tử, đều có thể vững vàng ngồi lên ngôi vị Thái Tử, hai người em ruột không có khả năng ảnh hưởng gì đến ngôi vị Thái Tử của hắn, nhưng cũng vì chân hắn có tật, cho nên lúc này hai người em ruột đều sinh ra ham muốn vị trí của hắn, Lý Thái còn biết rõ hắn để ý nhất là chân mình, hết lần này tới lần khác đều kích thích chân của hắn, người khác nói cái gì Lý Thừa Càn còn có thể cường quyền để hả cơn giận, nhưng lại bị người thân nhất kích thích làm cho hắn nhịn không được, lông mày của hắn đều đứng lên hết, lúc đang muốn trở mặt thì Bách Hợp đứng ở một bên kéo hắn một cái, bây giờ là đang ở trước mắt của Lý Thế Dân, cho dù tính tình Lý Thừa Càn nóng nảy cũng phải nhịn xuống, nếu không bị thiệt cũng chính là Lý Thừa Càn mà thôi.

Đạo lý này Lý Thừa Càn cũng hiểu, hắn biết rõ đạo lý chuyện nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng tới mưu đồ lớn, nhưng lúc này hắn đang rất tức giận, Bách Hợp lại kéo hắn một cái lúc hắn đang muốn trở mặt, chợt nghe Bách Hợp ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói:

“Bây giờ ngươi chịu khó nhịn một chút đi, chút nữa trở lại sẽ giáo huấn hắn sau.”

Nghe Bách Hợp nói như vậy, trong lòng Lý Thừa Càn cảm thấy thoải mái hơn, lần trước Bách Hợp đã lợi dụng việc lão Chí Ninh đòi dừng việc sửa chữa của Lý Thế Dân để báo thù cho Lý Thừa Càn, hắn do dự thật lâu, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Lý Thái đang chờ hắn trả lời, mặt mày âm trầm đi vào trong điện.

Chuyện phát sinh bên ngoài của con, Lý Thế Dân thân là chủ nhân Đại Đường tất nhiên hiểu rõ trong lòng, trong bữa tiệc hắn cũng khó có được mà khen ngợi Lý Thừa Càn hai câu. Hai câu khen ngợi này so với lúc trước hắn hay trách phạt Lý Thừa Càn mà nói, không thể ngờ là làm cho Lý Thừa Càn cảm động rất nhiều, mấy năm nay trong lòng Lý Thế Dân đối với Lý Thừa Càn đã thất vọng rất nhiều, quan hệ trong đó cũng thành bất hòa rồi, hôm nay hiếm thấy bởi vì nhẫn nại tính toán cuối cùng có thể được Lý Thế Dân tán dương, trong khoảnh khắc đó Lý Thừa Càn giống như đã hiểu rõ cái gì, trong mắt hiện lên một vầng sáng.

Tiệc tối qua đi Lý Thừa Càn lại không giống như trước tranh thủ thời gian lui về Đông Cung của mình, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Bách Hợp về tới tẩm cung, hắn muốn thử một chút phương thuốc cổ truyền của Bách Hợp. Nếu như thành công đối với hắn có trăm lợi mà không có hại gì, chỉ sợ không dùng mà thôi, hắn cũng không lo lắng nhiều cùng lắm thất vọng một lần mà thôi, huống chi hắn còn muốn Bách Hợp nói cho hắn biết cách để chỉnh Lý Thái, vì vậy cho dù Lý Thừa Càn vừa mới về tới Đông cung khi nhận được tin Xưng Tâm cho người tới mời hắn, hắn cũng không đi nữa.

Đầu tiên Bách Hợp thay đổi y phục rồi lại cho cung nhân trong Đông Cung lui xuống, nghĩ nghĩ lúc này mới tại trong lòng đơn giản biên trong đó công tâm pháp khẩu quyết, một mặt lại làm mấy cái động tác thuật Tinh Thần Luyện Thể lbảoLý Thừa Càn luyện theo, chân Lý Thừa Càn có tật, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần sau này điều dưỡng tốt, chưa chắc không có khả năng trị khỏi, tại vì hắn cam chịu như vậy mà thôi. Hơn nữa từ nhỏ thân thể hắn cũng không cường tráng, thân thể lại không có phương pháp loại bỏ hàn khí, cho nên mới cảm giác càng trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ cần hắn bắt đầu luyện võ công…, lúc trước thân thể Tô Bách Hợp như vậy còn có thể điều trị tốt, hàn khí bẩm sinh của hắn thì có là cái gì?

Lúc bắt đầu Lý Thừa càn còn ngại động tác thuật Tinh Thần Luyện Thể kì dị không chịu học, hơn nữa động tác càng về sau càng khó khăn, cho dù Bách Hợp không hề đem toàn bộ tất cả động tác dạy cho hắn, chỉ dạy hắn bảy tám động tác mà thôi, nhưng Thái Tử vốn đã được nuông chiều từ bé, khi chịu đủ đau khổ rồi, hắn lại bắt đầu cảm thấy Bách Hợp đang đùa giỡn với hắn, có điều Lý Thừa Càn không chịu chịu thua, cố luyện mấy động tác, thời gian dần trôi qua Bách Hợp lại dùng nội lực hướng dẫn hắn bắt đầu luyện tập khẩu quyết, Lý Thừa Càn dần dần thưởng thức những điểm tốt võ công mang đến.

Luyện tập võ công so với chơi trò giả làm người Đột Quyết hành quân đánh trận với đám thị vệ thì thú vị hơn nhiều, Lý Thừa Càn bắt đầu kiên trì, vài ngày kế tiếp Bách Hợp không cần phái người gọi hắn, mỗi ngày tới thời gian hai người đều trốn trong nội cung Thái Tử Phi bắt đầu luyện tập, gần đây người trong Đông cung đều truyền nhau Thái Tử và Thái Tử Phi tình cảm trở nên thân mật hơn rất nhiều, mà khi Lý Thừa Càn bắt đầu luyện võ công…,khi đi đường chân của hắn không còn đau đớn giống như trước kia nữa, nửa tháng dần trôi qua, cho dù hắn bắt đầu chạy…, chân cũng không cảm thấy đau đớn gì, khi chân tật trở nên tốt hơn, tự nhiên Lý Thừa Càn không cam chịu giống như trước kia nữa, hắn lại bắt đầu hi vọng sau này mình có thể ngồi lên ngôi vua của Đại Đường.

Có điều trong hai năm qua hắn đã bỏ bài học rất nhiều, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, căn bản tâm tư không hề đặt lên trên việc học tập, Tứ thư Ngũ kinh, đạo trị quốc hầu hết đều trả lại cho lão sư rồi, bây giờ Lý Thừa Càn mới cảm thấy đầu có chút nóng lên, ngày xưa khi hắn biết chân hắn có vấn đề, nên nghĩ rằng sau này sớm muộn gì Lý Thế Dân cũng phế ngôi vị Thái Tử của hắn, bởi vậy trong tiềm thức của hắn không còn tí hứng thú nào với việc học tập, bây giờ thì khi đã có biện pháp giải quyết chân tật, Lý Thừa Càn bắt đầu cảm thấy hối hận việc mình đã lãng phí thời gian hai năm trước, nhưng những lời hối hận này hắn chỉ nói trong lòng mà thôi chứ không dám nói với người khác, Lý Thừa Càn càng nghĩ, cuối cùng quyết định viện cớ cho Bách Hợp học tập để mình có thể học lại những gì mình đã quên.

“Cô thấy suốt ngày Thái Tử Phi không có việc gì, không bằng Thái Tử Phi tìm cách để Tô đại nhân nghĩ biện pháp tìm Đại Nho, dạy ngươi một ít gì đó mới tốt, sau này Cô là chủ nhân Đại Đường, Hoàng hậu của Cô cho dù không giống như mẫu hậu, nhưng ít nhất cũng không thể không hiểu đạo lý.”

Sau lưng đám cung nữ thái giám lúc hai người đang luyện lại mấy động tác, Lý Thừa Càn đá đá chân, hắn liền nói ra những lời mình đã sớm chuẩn bị tốt, hắn đã nghĩ tới rồi, bây giò hắn không thể thừa nhận rằng mình đã vứt những bài học mà vua cha đã rắp tâm dạy cho không còn một tí gì, vì vậy hắn chuẩn bị lợi dụng danh nghĩa Bách Hợp ‘Vô tri’, để cho phụ thân Tô Bách Hợp Tô Đản đi tìm Đại Nho có tiếng trong dân gian tới Đông cung dạy học cho Bách Hợp, nhân tiện mình có thể ở bên cạnh nghe lén, như vậy cũng không tổn hại mặt mũi, lại có thể ôn lại bài học ngày xưa, một công hai việc.

Bách Hợp ở chung với hắn cũng được một thời gian ngắn, gần như đã có thể nhìn thấu tính cách của Lý Thừa Càn, nhiệm vụ lần này thật ra là thay Tô Bách Hợp dạy dỗ trượng phu không nên thân của nàng ta, bây giờ Lý Thừa Càn chơi chán rồi lại nhớ tới việc học, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, lại nghe hắn để chủ ý lên đầu mình, không khỏi liếc mắt, có ai trong Đông Cung mà không biết tính cách Lý Thừa Càn là cái dạng gì, có lẽ trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, hắn muốn học là một chuyện tốt, hết lần này tới lần khác chỉ có hắn cho rằng người khác không hề biết hai năm trước hắn đã làm những việc gì.

“Điện hạ cần gì bỏ gần tìm xa? Hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt đều là người có tài học, tuy rằng hai người này nói chuyện có chút khó nghe, ta có thể làm như lời Hoàng Thượng, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, nếu như Điện hạ không thích bọn hắn, tại sao không học bản lãnh của bọn hắn, khiến cho bọn hắn làm việc vì điện hạ, một công hai việc, vừa có thể trả thù, vừa có thể sử dụng đúng công dụng của bọn hắn?”

Mặc dù Bách Hợp nói có chút ngụy biện, nhưng nghĩ kĩ lại không thể phủ nhận là cũng có điểm độc đáo, chẳng qua là trước đây Lý Thừa Càn chán ghét bọn người Chí Ninh nói chuyện dong dài, nhưng bây giờ nghe Bách Hợp nói chuyện hắn lại cảm thấy vô cùng có đạo lý, vì vậy ngược lại hơi trầm mặc, đến ngày thứ hai Bách Hợp lại nghe nói Lý Thừa Càn yêu cầu sau này bọn người Chí Ninh giảng bài cho hắn.

Thái Tử chịu học hành, không làm xằng làm bậy như trước kia nữa, đồng thời lại làm cho bọn người Chí Ninh giật mình, nhưng lại không nghi ngờ gì, còn cho rằng trước đây mình giảng đạo lý cuối cùng Lý Thừa Càn cũng chịu nghe rồi, trong lòng lại sinh ra cảm giác thỏa mãn được làm gương cho người khác, lại càng giảng dạy cẩn thận hơn cho Lý Thừa Càn, hi vọng sau này mình có thể trở thành thầy của vua, lưu danh thiên cổ.

Một khi Lý Thừa Càn đã tháo gỡ được khúc mắc cái chân tật của mình, hắn càng biết rõ mà cố gắng hơn, học lại những bài đã bỏ nhiều năm qua, ngược lại cho dù là trình độ thư pháp hay là vì nịnh nọt Lý Thế Dân, Lý Thái đều làm tốt hơn Lý Thừa Càn, lúc này Lý Thừa Càn cũng cảm thấy nguy cơ, nên học hành vô cùng nghiêm túc, mà ngay cả đám bạn xấu trước kia hắn cũng không còn thân như trước nữa, tạm thời Bách Hợp cảm thấy mình có thể thả lỏng một chút, mỗi ngày nói bóng nói gió nghe ngóng xem Lý Thừa Càn học bài như thế nào đều thấy bộ dáng hắn như đã tính trước kỹ càng hết rồi, thế nhưng Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt lại đến tìm Bách Hợp để tố cáo.

Hai ông già này một người thì háo thắng một người thì cổ quái, nếu không vừa lòng thì há mồm ra chửi luôn, không giữ chút thể diện nào cho người khác, không biết từ đâu bọn hắn nghe được tin tức nho nhỏ nói rằng gần đây Thái Tử đều nghe theo lời Bách Hợp, nên sai người mời Bách Hợp đến chỗ Lý Thừa Càn hay đọc sách, lúc này học đường ở thiên điện Đông cung đã mở ra cũng không thấy bóng dáng Lý Thừa Càn mà chỉ thấy hai thư đồng thị vệ đang ngủ gật trên lớp học, lúc này hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt đang đen mặt bình tĩnh đứng trong điện, lúc nhìn thấy Bách Hợp hai người vái chào:

“Lão thần biết gần đây Thái Tử không còn ngang bướng như trước tất cả đều là nhờ công khuyên nhủ của Thái Tử Phi, có điều mấy ngày qua, Thái Tử lại chứng nào tật nấy, kính xin Thái Tử Phi hỗ trợ, làm cho Thái Tử chú tâm trở lại.” Chí Ninh mở miệng cáo trạng trước, Khổng Dĩnh Đạt lại nói tiếp: “Sau này Thái Tử là chủ của thiên hạ, nếu cứ mãi như thế này, sau này Đại Đường lại có một vị hôn quân sao? Đương kim bệ hạ hùng tài vĩ lược, vốn kỳ vọng rất nhiều vào Thái Tử, nếu Thái Tử chỉ biết ham hưởng lạc như trước, sau này chẳng phải sẽ giống triều Tần thứ hai sao, vận số Đại Đường lẽ nào lại bại như vậy?”

Hai người này nói chuyện người nào cũng cay nghiệt, may mắn lúc này Lý Thừa Càn không có ở đây, nếu không hắn nghe thấy mấy câu này lại không nhảy dựng lên sao.

Bách Hợp biết rõ bản tính hai người này, lúc trước Toại An phu nhân từng nói sơ qua với Khổng Dĩnh Đạt để khi hắn nói chuyện với Lý Thừa Càn có thể uyển chuyển một chút, nhưng Khổng Dĩnh Đạt đều quả quyết cự tuyệt, tất nhiên lúc này Bách Hợp không thèm so đo cùng với hai người này, ngược lại còn hỏi Lý Thừa Càn đi đâu.

Chí Ninh khi nghe nàng hỏi Lý Thừa Càn, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, Bách Hợp trực tiếp chỉ vào một tên thị vệ ở đó:

“Thái Tử đi đâu rồi?”