Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 430: Tài tử và giai nhân (hết)




Edit: Hảilinhtran

Beta: Sakura

Sau khi đạt được mục đích, Bách Hợp cũng không có để lại sơ hở gì, Đoàn thị là người thông minh, nàng ta sẽ không làm việc bất lợi với nàng, huống chi nàng ta còn có hai người con gái, vì hai con của nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ làm việc một cách thoả đáng.

Thảo luận xong việc, Bách Hợp nghĩ vì để cho mình đi ra ngoài Lương Tấn Sinh đã đáp ứng  cho nàng tùy ý chọn lựa vải vóc, nàng liền không chút nào khách khí chọn mấy xấp gấm đắt tiền nhất, đủ các loại hoa văn cho người đưa về phủ. Nếu như sau này Lương Tấn Sinh biết mình tiêu tốn tiền của hắn, lại không giúp hắn làm việc, ngược lại còn ra sức gài bẫy hắn, không trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.

Lúc ngồi xe ngựa trở về, hiếm khi Lương Tấn Sinh lại ở trong phủ đợi nàng, Bách Hợp mới vừa vào sân nhỏ, hắn liền chạy ra đón, gấp gáp hỏi: ” Chuyện xử lý như thế nào?”

“Chuyện xử lý như thế nào? Không phải lão gia bảo ta đi chọn vài xấp vải vóc sao, ta chọn vài loại hoa văn làm váy.” Bách Hợp vừa dứt lời, vẻ mặt Lương Tấn Sinh đang vui vẻ ‘Vèo’ một cái liền âm trầm, cáu kỉnh quát lên: “Ngươi đừng giả bộ ngu, ta là hỏi  ngươi có hay không gặp được Đoàn thị, nàng ta nói thế nào?”

“Chẳng qua là lúc trước Lão gia chỉ nói ta đi nghe ngóng việc đối nhân xử thế của Vương Bình? Sao hôm nay lại hỏi ta  Đoàn thị nói thế nào. Chẳng nhẽ lão gia nhìn trúng  Đoàn thị? Nhưng nàng ta mới goá chồng, tuy có chút tư sắc, nhưng còn có hai đứa con, nếu là Lão gia muốn muốn nạp nàng...” Bách Hợp biết rõ lúc này Lương Tấn Sinh lòng nóng như lửa đốt, trong miệng lại cố ý nói hươu nói vượn, Lương Tấn Sinh vừa vội vừa tức, cắt ngang lời nàng, hổn hển nói: “Câm miệng! Lão gia ta mà lại để ý nàng ta? Vương Bình chỉ là một thương nhân, lấy vợ dù có đẹp thì như thế nào?”

Lương Tấn Sinh mang theo vài phần khinh thường nói. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, không nhìn trúng vợ người ta, lại hết lần này tới lần khác nhìn trúng tiểu thiếp người ta, cái phẩm cấp này cũng không có đạt tới trình độ như vậy đi, đã nhìn đủ bộ dạng Lương Tấn Sinh đỏ mặt tía tai, Bách Hợp liền lạnh lùng nói:

“Ta chỉ tuỳ miệng nên hỏi một câu, lão gia gấp gáp như vậy, ngược lại lộ ra chột dạ.” Bị Bách Hợp nhẹ nhàng đáp trả, lông ngực Lương Tấn Sinh không nhịn được phập phồng, lồng ngực như nghẹn lại, nhổ ra không được mà nuốt cũng không trôi, hắn dài mặt, đang muốn mở miệng quát tháo, Bách Hợp không đợi hắn nói chuyện lại nói tiếp: “Vương Bình là người tham hoa háo sắc. Tuổi đã cao còn học đòi tải tử phong lưu, đi nạp kỹ nữ làm thiếp, mấy người học việc trong phường vải  đều nói hắn thích chiếm món lời nhỏ lại thập phần dong dài...”

Bách Hợp nói nói hươu nói vượn một trận, vốn dĩ Lương Tấn Sinh muốn nghe không phải cái này, đợi hơn nửa ngày, Lương Tấn Sinh cảm thấy phiền chán. Cắt đứt lời của nàng:

“Đoàn thị kia thì như thế nào?” Hắn dường như xác định chắc chắc Bách Hợp đã gặp Đoàn thị, nghĩ đến hôm nay lúc nhắc mình phải gặp Đoàn thị, hai nha hoàn bên mình cũng đi theo, trong lòng Bách Hợp  đoán được hai nha đầu kia của mình có thể đã bị Lương Tấn Sinh thu mua, trong lòng nàng nén giận, mắt cụp xuống che lại suy nghĩ của mình, trên mặt cố ý lộ ra vài phần vẻ chần chờ: ” Nhìn sắc mặt Vương phu nhân hung mãnh, ánh mắt lạnh lùng, cũng không giống người tốt. ”

Hỏi cả buổi kỳ thật cái Lương Tấn Sinh muốn chính là đáp án này mà thôi, lúc này nhìn Bách Hợp giống như nàng đã hiểu cái gì. Lương Tấn Sinh trong đầu rung lên, cuống quít liền hỏi:

“Ngươi đến nói rõ chi tiết.”

Hắn trưng ra dáng vẻ đang điều tra án, chẳng qua là đứng giữa trời nhưng căn bản không có người lo chỗ ngồi và pha trà cho hắn, trong lòng Lương Tấn Sinh càng tỏ ra xem thường Bách Hợp, nhưng lúc này vì thay Niệm Kiều Nô trút giận, hắn cưỡng ép tính tình đứng yên tại chỗ.

“Ta thấy Vương Bình chết rồi, Vương phu nhân dường như cũng không có chút nào đau lòng, hơn nữa cùng nàng nói chuyện phiếm, nghe nàng nói hình như chuẩn bị bán hiệu vải, rồi dẫn hai đứa con gái trở về quê nhà.” Bách Hợp thốt ra lời này, Lương Tấn Sinh lập tức vui mừng đứng lên, hai tay vỗ một phát: “Có thế chứ, nàng ta quả thật là có tật giật mình, lúc này chuẩn bị bán hiệu vải, là muốn lẩn trốn rồi.” Bách Hợp nói chuyện qua loa nhưng lại làm cho Lương Tấn Sinh tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì Niệm Kiều Nô tính cách đáng yêu lương thiện  đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng Lương Tấn Sinh,  trong lòng của hắn chưa bao giờ nghĩ qua Niệm Kiều Nô sẽ giết người, hơn nữa  tiên nhập vi chủ*(nghĩa đen là “điều gì tới trước sẽ giữ vị trí chủ đạo”, ý nói ấn tượng đầu tiên lúc nào cũng khắc sâu trong suy nghĩ, chi phối những hành động về sau của con người)  cho rằng Vương Bình là bị Đoàn thị giết chết, lúc này Bách Hợp nói Đoàn thị có khả nghi chính hợp ý hắn, tự nhiên sẽ nhận định Đoàn thị  chính là hung thủ, chỉ là mình cần phải tìm chứng cớ mà thôi.

Lúc này Lương Tấn Sinh hận không thể ngay lập tức cùng Niệm Kiều Nô nói ra phát hiện mới này, cũng không kịp nhiều lời với Bách Hợp, quay người muốn đi, Bách Hợp lần nứa gọi hắn, chân mày Lương Tấn Sinh cau lại, cho rằng Bách Hợp lấy việc này  muốn kể công với mình, lúc cảm thấy không kiên nhẫn muốn mở miệng quát tháo, Bách Hợp lại lấy ra một tờ giấy, ở trước mặt hắn giương lên: “Lão gia nói hôm nay đi ra ngoài tìm hiểu cách đối nhân xử thế của Vương Bình, cũng cho ta chọn chút ít vải vóc, ta chọn được hơn mười xấp vải, tiền nợ ở chỗ này còn chưa có trả, lão gia ngày nào đó rỗi rãnh, phái người đưa bạc đi hiệu vải Vương gia.”

Trên giấy kia viết: Tri huyện đại nhân  Lương Tấn Sinh thiếu nợ hiệu vải Vương gia 32 lượng bạc bốn đồng tám xu. Lương Tấn Sinh nhìn rõ ràng từ đầu đến cuối, sắc mặt lập tức đen kịt.

Bạc cũng không phải là nhiều lắm,chẳng qua là làm người ta chán ghét, Lương Tấn Sinh đường đường xuất thân tiến sĩ, gần đây trong nhà lại giàu có sung túc, cả đời hiếm khi nợ bạc người ta. Giấy vay nợ này khiến hắn nhớ tới tình cảnh lúc trước, lúc mình không có tiền bị tú bà đuổi ra kỹ viện, cho dù lúc này trong lòng của hắn cho rằng Bách Hợp không biết hắn từng qua lại nơi đó, nhưng Lương Tấn Sinh vẫn như cũ cảm thấy khó có thể chịu nổi, hừ lạnh một tiếng tay cầm tờ giấy,  trong lòng hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Liền vài ngày sau Lương Tấn Sinh đều không có bước vào trong sân nhỏ của Bách Hợp một bước. Nhưng trong nha môn lại từ trong sân Bách Hợp lại truyền ra, thứ nhất Lương Tấn Sinh gần đây đang  tra vụ án Vương Bình, có tin tức liên quan đến nha hoàn của nghi phạm, Lương Tấn Sinh tuy mượn danh nghĩa thẩm tra vụ án Vương Bình thường xuyên đi tìm Niệm Kiều Nô. Nhưng giấy không bọc được lửa, hơn nữa ở sau lưng Bách Hợp lại vô tình hay có ý dẫn dắt đem đề tài rơi vào hai người Niệm Kiều Nô cùng Lương Tấn Sinh. Sau một thời gian,  lời đồn đãi tự nhiên càng diễn càng vang. Lúc này Lương Tấn Sinh căn bản lại không để ý tới những thứ này, bởi vì đã cùng trao đổi qua với Niệm Kiều Nô, Lương Tấn Sinh càng kiên định với ý nghĩ, trong vụ án Vương Bình, Niệm Kiều Nô trở thành người chịu tội thay Đoàn thị người chịu tội thay.

Nếu Niệm Kiều Nô là người vô tội, như vậy án  này tất nhiên phải có một hung thủ, trong nhận thức của hắn kẻ gây ra chuyện này chính là Đoàn thị, cảm giác mình chỉ chưa tìm được chứng cớ để nói ra mà thôi. Chỉ tiếc thời gian hắn đến đã muộn một chút, lúc này Tri huyện tiền nhiệm  đã  kết được án, Vương Bình cũng đã được chôn cát, rất nhiều vật chứng lúc này đã bị hủy, muốn lại tìm vật chứng, chỉ có thể tìm ra từ trên người Vương Bình.

Mặc dù Lương Tấn Sinh bị nữ nhân làm cho đầu óc mê muội, nhưng tốt xấu hắn vẫn xuất thân là một tiến sĩ. Vương Bình đang lúc tráng niên, bản án này hung thủ đã giết người, cho dù là làm được không chê vào đâu được, tóm lại sẽ phải lưu lại một tia manh mối, bởi vậy càng nghĩ về sau Lương Tấn Sinh quyết định mình muốn khai mở quan tài khám nghiệm tử thi.

Thừa lúc thẩm tra trên công đường, Lương Tấn Sinh đem ý nghĩ của mình nói ra, toàn bộ dân chúng trong huyện đến đây chờ phán xét nghe được Lương Tấn Sinh muốn khai mở quan tài khám nghiệm tử thi, một lần nữa đem thi thể đào lên. Mỗi người đều là cực kỳ phẫn nộ.

Ờ thời đại này đào phận mộ một người là một tội lớn, cho dù là mệnh quan triều đình, cũng không có người dám có chủ ý vậy. Nhưng một khi Lương Tấn Sinh đã hạ quyết tâm, cố chấp chịu áp lực từ mọi phía, quyết định ngày thứ hai khai mở quan tài khám nghiệm tử thi.

Dân chúng trong huyện thành  một đêm này có rất nhiều người đều không ngủ được. Trong đêm hôm đó Bách Hợp cũng liền đem đồ đạc của mình đóng gói lại, trong nửa tháng này nàng  đã đem gấm vóc của mình tới hiệu vải Vương gia dưới danh nghĩa Lương Tân Sinh đổi ra bạc, ước chừng có sáu trăm lượng. Sau này  nếu hai người hoà ly, nàng trực tiếp mang theo bạc đi là được, hơn nữa trong khoảng thời gian này, nhờ Đoàn thị hỗ trợ  nàng cũng đã đổi hai nha hoàn thiếp thân lấy hai nha hoàn có thể tin cậy được. Hai nha hoàn thiếp thân lúc trước của Bách Hợp giờ đây đã bị đuổi ra làm việc ở sân ngoài.

Ngày thứ hai khi trời mới vừa tờ mờ sáng. Bên ngoài thị trấn dân chúng đã tụ tập đông đủ, lúc nghe được tiếng trống khai đường vang lên, Bách Hợp cũng sớm đã mặc chỉnh tề. Hôm nay là ngày Lương Tấn Sinh bị mất hết mặt mũi, nàng đương nhiên cũng muốn một lát nữa có thể vui vẻ  thưởng thức thần sắc của Lương Tấn Sinh. Bên ngoài đội ngũ sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, việc Tri huyện mới nhậm chức Lương Tấn Sinh muốn khai mở quan tài khám nghiệm tử thi đã lan truyền khắp trấn, cơ hồ tất cả dân chúng trong thành đều chạy đến nơi chôn cất Vương Bình.

Bách Hợp cải trang cách ăn mặc sau đó trà trộn vào trong đám người. Ước định giờ đào đất vừa đến, rất nhanh liền có sai gia bắt đầu cầm cái xẻng đào. Trong đám người, có người mặc áo đen chính là Đoàn thị kêu lớn:

“Xin hỏi đại nhân, vụ án của chồng ta Vương Bình  đã sớm bắt được hung phạm,sao hôm nay đại nhân còn muốn cho  người đến đào phần mộ hắn lên,để cho hắn không được yên ổn, là có gì rắp tâm?” Thân hình Đoàn thị cao lớn rắn chắc, lúc này sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào Lương Tấn Sinh, nàng vốn dĩ là người có tính tình hung hãn, nhất là ở ngày đó Bách Hợp chỉ điểm cho nàng, phá huỷ chứng cớ cuối cùng đi, lúc này Đoàn thị kiêu căng phách lối, trên mặt không có chút nào vẻ chột dạ. Lúc Lương Tấn Sinh đang mang trên mình quan phục nhìn đến Đoàn thị, ngược lại trước mắt thoáng qua vài phần do dự.

“Bổn quan cho rằng này án còn có điểm đáng ngờ, rất nhiều chứng cớ đều cần xem xét lại một lần nữa, nếu việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cần gì phải kêu gào? Hôm nay bổn quan đã dám để cho người đào phần mộ, dĩ nhiên là dám gánh chịu trách nhiệm này.” Lương Tấn Sinh nói đến đây, thời gian trôi qua ngữ khí của hắn càng kiên định hơn, trong mắt hắn thoáng qua hình ảnh gương mặt tràn đầy nước mắt của Niệm Kiều Nô, lại nghĩ đến trong qua khứ Niệm Kiều Nô dịu dàng, nhẹ giọng an ủi và săn sóc, cắn răng hét lớn: “Khai mở quan tài! Bản quan hôm nay dùng đỉnh đầu mũ cánh chuồn (quan tước) đảm bảo, nếu là hôm nay bổn quan phán đoán sai lầm, nguyện bỏ đi ô sa trên đầu, mặc cho thiên tử giáng tội xử phạt!”

Lần này hắn hiên ngang lẫm liệt mà nói ngược lại là hù dọa một đám người, Lương Tấn Sinh vừa mới nói xong về sau, rất nhiều người đang nhao nhao nghị luận dần dần yên tĩnh trở lại, Đoàn thị náo loạn cả buổi, chờ chính là những lời nói này của hắn mà thôi, lúc này thấy hắn muốn chui đầu vào rọ, Đoàn thị cười lạnh hai tiếng, đưa tay lau mặt, trên mặt cũng không có một chút nước mắt, yên tĩnh đứng qua một bên.

Trong đám người lôi quan tài Vương Bình lên, trước đấy hai tháng, lúc hắn chết cũng không phả thời điểm trời nóng nắng, lúc này thi thể  hắn toả ra mùi hôi thối, ngoại trừ bộ mặt bắt đầu có chút nghiêng lệch bên ngoài, thi thể vẫn còn xem như nguyên vẹn. Một đám người khám nghiệm đi lên vây quanh sờ nắn thi thể Vương Bình, ngay cả quần áo liệm được mặc chỉnh tề trên người hắn đều bị người cởi ra.

“Bẩm đại nhân,trên người người chết cũng không ngoại thương.”

“Bẩm đại nhân, người chết trên người cũng không hiển hiện máu ứ đọng.”

“Bẩm đại nhân, người chết trên người chưa từng phát hiện miệng vết thương.” Pháp y liên tiếp đi lên hồi báo, mặt Lương Tấn Sinh vốn khẩn trương, lập tức liền lộ ra vẻ khó coi nhìn lại.

Trên người Vương Bình không có ngoại thương, điều này Lương Tấn Sinh sớm đã biết rõ, pháp y từng kiểm tra Vương Bình đã ghi lại rõ ràng điều này ở hồ sơ, chẳng qua là nếu như khi còn sống chịu qua tổn thương máu ứ đọng, thì sau khi chết một thời gian ngắn sẽ hiện lên thân thể, Lương Tấn Sinh không nghĩ tới Vương Bình khi còn sống lại không có bị người đánh một đòn hiểm, điều này lại để cho hắn có chút hoảng hốt.

Hôm nay quan tài đều đào mở rồi, lúc này đã  đâm lao phải theo lao, dân chúng bốn phía  không biết mấy ngàn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, trong đầu Lương Tấn Sinh lúc này một mảng mờ mịt, hắn mạnh cắn đầu lưỡi mình một cái, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, thật lâu về sau mới phất tay:

“Lấy một đoạn xương cốt của Vương Bình chưng nấu, bổn quan muốn xem có phải hay chăng trúng độc mà chết!” Vương Bình trước khi chết đang thời tráng niên, nam nhân như vậy không có khả năng đột nhiên đột tử, hơn nữa Niệm Kiều Nô đã từng khẳng định một thời gian ngắn trước khi Vương Bình chết từng nghe thấy Đoàn thị cùng Vương Bình cãi lộn. Cùng với cách đối nhân xử thế của Đoàn thị mà Lương Tấn Sinh phái người nghe ngóng qua, đều nói nàng hung mãnh như hổ, Vương Bình khi còn sống vốn sợ vợ, trong lòng Lương Tấn Sinh càng khẳng định suy đoán cái chết của Vương Bình có liên quan tới Đoàn thị. Khi hắn thốt ra nhứng lời này, sắc mặt mấy pháp y liền có chút khó coi. Dân chúng trăm họ cũng bắt đầu có người một lần nữa hô lên, nhưng  không ngờ góa phụ Đoàn thị lúc này lại không nói lời nào, chỉ là đứng ở một bên cười lạnh.

Lương Tấn Sinh ý đồ kiên quyết, mấy vị pháp y  bị buộc phải cắt thi thể Vương Bình ra, lấy một đoạn xương cốt bắt đầu chưng lên. Thế nhưng mà kết quả cuối cùng Vương Bình như trước không có trúng độc, lúc pháp y truyền đến bẩm báo, trên đài cao sắc mặt Lương Tấn Sinh trắng bệch đến lợi hại.

“Hoả táng thi thể Vương Bình, bổn quan do Hoàng Thượng bổ nhiệm đến đây vì Vương Bình làm chủ, là muốn thay hắn chết đi không thể nói,  giúp hắn tìm ra công đạo” Lương Tấn Sinh lần này mở miệng lại không có được đám người đồng ý, rất nhiều người thoát khỏi  dây cỏ bện cũ nát xông lên phản đối. Một đám nha dịch ngăn cản đám người phẫn nộ từ bốn phía, có chút sợ hãi.

Lúc này đây Đoàn thị sớm được Bách Hợp chỉ điểm qua.  Thi thể Vương Bình rốt cuộc tìm không ra được điểm chứng cớ đáng ngờ gì, sau khi ngọn lửa bốc cháy hừng hực, thi thể vị củi khô nhúng dầu ‘Đùng đùng (*không dứt)’ cháy sạch vô cùng nhanh, đang giữa buổi trưa, thi thể Vương Bình biến thành một bộ xương trắng.

Cuối cùng một đoạn xương cốt rơi trên mặt đất, ‘Răng rắc’ một tiếng nhỏ vang lên,đám người đang yên tĩnh lúc này mới như là tỉnh ngộ lại. Hung dữ chằm chằm nhìn Lương Tấn Sinh, phía sau lưng Lương Tấn Sinh mồ hôi lạnh ‘Xoát’  một phát liền bừng lên. Sắc mặt trắng bệch không một tia huyết sắc.

“Cho đến giờ này, đại nhân còn có cái gì dễ nói hay sao?” Đoàn thị lúc này trên mặt cười lạnh, trong đôi mắt lộ ra vài phần hung ác rọi đến: “Đại nhân nói sẽ chịu trách nhiệm, hôm nay xin hỏi đại nhân, phải phụ trách như thế nào?”

Sắc mặt Lương Tấn Sinh lúc này  như tro tàn, một đám người phẫn nộ trước mặt  đã sớm nhịn không được, có người bắt đầu đẩy đánh  nha dịch ra, nha dịch hung hãn lúc trước, giờ đây đối mặt  với dân chúng đang nổi giận không ai dám đánh trả, một đám người lao đến, dốc sức liều mạng kéo đén đánh đập người huyện nha môn.

“Hôn quan, cút ra khỏi thành, hôn quan, cút ra khỏi thành!” Ngay từ đầu lúc có người trong đám người lớn tiếng hô, liên tiếp sau đấy,  người hô dần dần nhiều hơn, một đám sai nha bị đánh đập chạy vào muốn hộ tống Lương Tấn Sinh rời khỏi, Bách Hợp trong đám người chứng kiến hết thảy, mới lướt qua đám người, hướng trong tới Đoàn thị đang làm bộ lau nước măt trong đám người đưa tay ra dấu, hai người đều không hẹn mà cùng nhếch nhếch khoé miệng.

Bách Hợp rời đi trước một bước, trước khi Lương Tấn Sinh  trở về trong huyện nha, lúc nàng rời đi đám người đang phẫn nộ đem Lương Tấn Sinh vây vào giữa không cho hắn rời đi, thi cốt Vương Bình bị thiêu hủy, nhưng bởi vì Bách Hợp đã sớm cùng Đoàn thị nói qua nguyên nhân,  trong thi thể Vương Bình vốn giữ lại đinh sắt đã sớm bị Đoàn thị nghĩ cách huỷ bỏ, trong nội dung câu chuyện vụ án giúp Lương Tấn Sinh nổi danh, nhưng hôm nay chỉ bởi vì một cái biến cố nho nhỏ, lại khiến hắn trở thành gièm pha quấn thân.

Trong thành vụ việc quan Huyện đại nhân bị điêu dân vây khốn  truyền vào trong tai quan trên của Lương Tấn Sinh, đợi đến lúc Tri phủ nghe hỏi vội vàng phái người chạy đến đem đám người giải tán, lúc này mặc dù Lương Tấn Sinh có sai dịch giám hộ, nhưng biểu tượng quyền thế  mũ quan  không biết bị người kéo đến nơi nào, trên người hắn quan bào tất cả đều là nước miếng, một thân chật vật không chịu nổi, sắc mặt đen như là đáy nồi.

Cổng nha môn  bị người đoàn đoàn vây lại, vụ án này bởi vì chuyện Lương Tấn Sinh thiêu đốt thi thể Vương Bình, lần nữa bị làm lớn chuyện.

Sự tình nghiêm trọng như vậy, ngày đó ban đêm Tri phủ đi suốt đêm tới, vì dẹp loạn sự phẫn nộ của dân chúng, Tri phủ quyết định tự mình thẩm tra xử lí này án, Bách Hợp cũng núp ở phía sau đường nghe lén, đại lão gia ngồi trên đài cao ngày xưa, hôm nay biến hóa nhanh chóng đã trở thành  phạm nhân bị tra hỏi, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiều đáng thương. Trên người mất đi tầng áo quan thì tư thái đại quan cao cao tại thượng kia cũng không còn, hôm nay Lương Tấn Sinh thoạt nhìn đã có chút thần sắc uể oải, lại là có chút âm trầm.

“Vương Bình, nguyên quán người đất Thục, năm nay ba mươi tư tuổi, vợ là  Đoàn thị...” Sư gia  đem toàn bộ lý lịch vụ án đọc lại một lượt, bên ngoài  nha môn lúc này dân chúng tụ tập đốt bó đuốc đang quan sát, trước mặt nhiều người như vậy  Lương Tấn Sinh quỳ gối dưới công đường, lưng tuy thẳng, thế nhưng mà hai vai lại trùng xuống, Bách Hợp từ phía sau hậu đường nhìn sang, liền thấy được gương mặt Lương Tấn Sinh lúc này đang nhăn nhó không chịu được, hiển nhiên trong lòng hắn lúc này cũng không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Tình tiết vụ án được đọc lại một lần, Tri phủ lại truyền pháp y đến đây, vị pháp y kia quỳ xuống sau đó nói lại tình huống lúc khám nghiệm trên người Vương Bình không có bị thương hay bị trúng độc. Tri phủ nghe xong, trong lòng càng phát ra tức giận, bản thân quản lý hai  Huyện lệnh, một người mơ hồ xử lý vụ án, phán hung thủ giết người là do Niệm Kiều Nô phản bội, một người là quan tiền nhiệm lại tuỳ tiện phóng hoả. Lại không nghĩ đến, lửa kia quá lớn ngược lại đốt chính mình, không có bản lĩnh kia còn muốn kéo việc vào người. Sự tình hôm nay  náo thành như vậy, có thể thấy được là dấu không nổi, một khi trình báo vào trong kinh, bản thân năm nay chỉ sợ cũng bị Ngự Sử tố tội quản lý không nghiêm rồi.

Nghĩ đến đây,Tri phủ lập tức nổi trận lôi đình, đập mạnh kinh đường mộc:

“Chuyện này Vương Bình đã không phải chết oan, thì có khả năng chính là bản thân hắn mệnh không cao. Lương Tấn Sinh, uổng công ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm, vì sao lại hồ đồ như vậy?”

Lương Tấn Sinh lúc này chứng kiến vẻ mặt Tri phủ, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng lúc này còn chưa có hoàn toàn mất đi tin tưởng, luôn miệng nói oan uổng. Cũng nói ra hoài nghi của bản thân. Đến lúc này, Tri phủ tự nhiên muốn cho người mang đám người Đoàn thị từng người dẫn tới. Đoàn thị vẫn là mang bộ mặt lạnh lùng, dáng vẻ hung tàn, mà Niệm Kiều Nô từ  trong  nhà lao đi ra.  Mặc dù trên danh nghĩa đang ngồi tù, nhưng bởi vì có Lương Tấn Sinh chiếu cố. Nên một tháng này đem nàng dưỡng thành bộ dáng kiều mị động lòng người, bộ dáng kia không giống như là từ trong tù ra, mà giống như được người nuôi dưỡng ở khuê phòng.Mọi người thấy vậy,trong lòng càng mơ hồ. Đoàn thị quỳ xuống trình báo tính danh của mình, sau đó chỉ vào Lương Tấn Sinh trên công đường:

“Lão gia, tiểu dân phụ oan uổng.”

Nàng im lặng không đề cập tới tình tiết vụ án Vương Bình. Mà đầu tiền là kêu oan, Tri phủ không hiểu rõ. Hoỉ một câu: “Có oan uổng gì nói ra, bản lão gia tự nhiên biết cách xử trí.”

“Hồi bẩm lão gia, trên sông Tần Hoài này,  giáo phường cùng tú thuyền lớn nhỏ chỉ sợ có vài chục, lúc trước đương gia của tiểu dân phụ từng chuộc Niệm Kiều Nô về làm thiếp cũng chính là một hoa khôi trên tú thuyền ngày xưa.” Lúc này Đoàn thị nói ra toàn bộ chuyện ngày xưa giữa Lương Tấn Sinh cùng Niệm Kiều Nô. Lúc này đang quỳ ở một bên, Lương Tấn Sinh không còn giữ được thần sắc trầm ổn nữa, mà trên mặt lộ ra vài phần bối rối.

Lương Tấn Sinh và Niệm Kiều Nô cùng nhau qua lại, tuy rằng nhớ mãi không quên, thế nhưng mà Lương Tấn Sinh cũng biết rõ đó cũng không phải việc vinh quang gì, nếu là bị người ta vạch trần ra, cho dù sau này Hoàng Thượng có không truy cứu việc hắn đào mộ người ta lên, chỉ sợ đời hắn cũng bị phá hủy. Lương Tấn Sinh trong lòng âm thầm kêu khổ, cũng có chút ít hối hận bản thân lại đi đắc tội với một người đàn bà chanh chua như Đoàn thị vậy. Hắn mấy lần muốn mở mồm, thế nhưng mà ánh mắt Tri phủ nhìn hắn lại lạnh đến mức làm cho hắn không dám lên tiếng.

“Cái đồ hoa tàn ít bướm kia, bản thân không có đủ tirrgn chuộc thân, liền nhìn trúng lão tặc nhà ta, vì thế liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hắn cầm bạc đến chuộc thân cho ả, tiểu phụ trong lòng khổ sở không chịu nổi. Nhưng cũng chỉ oản minh mệnh khổ, ai ngờ tiệc vui chóng tàn, Lương Tri huyện nhậm chức tri huyện Tần Hoài không lâu, đương gia nhà ta đột nhiên quy thiên, tiểu dân phụ lúc ấy liền hoài nghi Niệm Kiều Nô kia thói quen khó đổi, chỉ sợ là làm ra việc có lỗi với đương gia nhà ta, bị đương gia nhà ta bắt gặp, bởi vậy cùng gian phu hợp mưu giết hại đương gia nhà ta.”

Lời nói này của Đoàn thị làm cho người nghe đột nhiên thấy rét lạnh, một đám sai dịch đi theo đều há to miệng. Bản thân Lương Tấn Sinh và Niệm Kiều Nô ngày đó xác thực có quan hệ, nhưng lúc này nghe đến chính mình lại bị Đoàn thị vu oan trở thành hung thủ cùng Niệm Kiều Nô hợp mưu hại chết Vương Bình, lập tức liền sốt ruột, tức giận liền hô: “Ngươi ngậm máu phun người!”

“Tiểu dân phụ có phải ngậm máu phun người hay không, trong lòng Lương Tri huyện đều biết, Lương Tri huyện có dám giơ tay phát thề, ngươi cùng tiện tỳ Niệm Kiều Nô kia trong quá khứ có hay không nhận biết?” Đoàn thị lúc này không chút hoang mang hỏi lại Lương Tấn Sinh một câu, cổ nhân nặng nhất nhân quả báo ứng, Lương Tấn Sinh bị hỏi đến có chút á khẩu, Lúc này hắn bị Đoàn thị vu oan trước mặt mọi người như vậy, đã hận phụ nhân này miệng lưỡi bén nhọn, vừa hận tâm tư đáng chết của Đoàn thị. Sốt ruột phía dưới công đường lớn tiếng: “Nếu là trong lòng có quỷ, cần gì phải lại tra  vụ án Vương Bình? Rõ ràng là ngươi có tật giật mình.”

“Lương Tri huyện cũng đừng nói cái gì tra lại án với không tra lại án. Hôm nay bản án bị ngươi tra một cái, hài cốt đương gia nhà ta liền không còn, người biết nói ngươi thanh liêm xử án như thần, người không hiểu được, còn cho là ngươi đem thi thể huỷ đi để xoá bỏ chứng cứ!” Đoàn thị  nói lại Lương Tấn Sinh một câu, cho đến khi Lương Tấn Sinh tức giận đến sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, tay chỉa về phía nàng không ngừng run rẩy, rốt cuộc nói không được một câu nên lời.

Tri phủ lúc này vỗ  kinh đường mộc một cái, chấm dứt hai người dưới công đường tranh cãi một phen, một mặt  gọi tú bà trên tú thuyền trước đây Niệm Kiều Nô hành nghề đến, tú bà đến liền chỉ vào Lương Tấn Sinh  miệng gọi lang quân, hôm nay chân tướng rõ ràng, đến tình trạng này bùn đất rơi vào đũng quần, không phải thỉ (cư***t) cũng là phân.

Vốn một tình tiết vụ án đơn giản, đến hôm nay lại khó bề phân biệt được,trước khi chưa có kết luận, Tri phủ buộc phải để cho người tạm thời bắt giữ Lương Tấn Sinh trước.

Từ ngày xưa là một tri huyện lão gia cao cao tại thượng, giờ đây trở thành tù nhân, trong lòng Lương Tấn Sinh có thể tưởng tượng là khó chịu như thế nào.

Lúc trông thấy Lương Tấn Sinh bị người xích lại lôi xuống, Bách Hợp cười lặng lẽ chuồn ra nha môn, Đoàn thị lúc này đang ở phía sau Tây Môn huyện nha đợi nàng, lúc này Đoàn thị sớm đã không còn ngang ngược hung tàn như lúc ở trên công đường, lúc nhìn thấy Bách Hợp đưa tay kéo nàng một cái. Tránh sang chỗ không người rồi mới nhỏ giọng nói:

“Thiện tiểu thư, lời ngươi giao phó, ta cũng đã nói, chỉ là Lương Tri huyện sau này có thể hay không phải ở trong ngục lâu dài ta cũng không có chắc chắn, chuyện này về sau ta chuẩn bị lên đường hồi hương, trước đó, nếu  tiểu thư có chuyện gì muốn bảo ta đi làm, ngươi đối với ta đại ân đại đức. Ta nhất định sẽ không chối từ đấy.”

Bách Hợp lắc đầu, nàng suy nghĩ rất rõ ràng, lúc này đây nhiệm vụ của nàng chủ yếu là thay Thiện Bách Hợp hả giận, trong câu chuyện Lương Tấn Sinh không phải kéo lấy nàng cả đời, cuối cùng còn có thể có thanh danh tốt đây sao, nhưng lúc này đây Bách Hợp cũng không muốn người. Cũng không muốn cùng Lương Tấn Sinh cùng cách, sau bị người chỉ trích cả đời, nàng chuẩn bị học tập Lương Tấn Sinh, đối với hắn ăn miếng trả miếng, để cho hắn thiếu Thiện Bách Hợp bao nhiêu, liền trả lại gấp trăm ngàn lần.

“Hôm nay Vương phu nhân đã làm rất nhiều. Còn lại sự tình trong lòng ta biết rõ, lần từ biệt này. Sau này mỗi người hãy trân trọng.” Những ngày này Bách Hợp luôn luôn ở sau lưng liên lạc với Đoàn thị, Đoàn thị tính cách quyết đoán, mà lại có oán báo oán, có ân báo ân, ân oán rõ ràng. Bách Hợp đối với tính cách như vậy của nàng kỳ thật cũng vô cùng ưa thích, hơn nữa hai người liên thủ lừa được Lương Tấn Sinh một phen. Hôm nay chuyện Đoàn thị cáo trạng Lương Tấn Sinh, gần như đã huỷ hết tiền đồ của Lương Tấn Sinh. Chẳng qua là hai người cùng nhau hợp tác mà thôi. Đoán chừng Lương Tấn Sinh  nằm mơ cũng không có nghĩ đến, cuộc đời của hắn thanh danh tiền đồ, cuối cùng lại bị hủy bời hai nữ nhân mà trước kia hắn xem thường.

Đưa Đoàn thị rời đi, Bách Hợp vừa mới trở lại hậu viện, liền có người đến hồi báo, nói là Lương lão thái gia và lão phu nhân đến rồi!

Một tháng trước Bách Hợp phái người đi đón cha mẹ Lương Tấn Sinh đến đây, hôm nay thời gian một tháng trôi qua, hai người này chắc là đến rồi. Đến giờ việc trọng yếu nhất nhất đều có gặt hái, cái vở tuồng này cuối cùng có thể chậm rãi bắt đầu diễn rồi.

Vợ chồng Lương lão gia một chuyến đến đây vốn là chuẩn bị hưởng phúc con trai vẻ vang, ai ngờ một tháng trước con trai tuổi còn trẻ liền đậu Tiến sĩ, lại được Hoàng Thượng ban chức tri huyện đại lão gia, cũng làm vẻ vang tổ tiên Lương gia rồi, ai ngờ một tháng sau vậy mà quay người trở thành tù nhân, lúc vợ chồng Lương lão gia vào thành  liền nghe được có người đang mắng tên Lương Tấn Sinh, mới đầu còn tưởng là ảo giác, cho đến khi tiến vào phủ nha về sau mới phát hiện không đúng.

Bách Hợp làm ra vẻ miễn cưỡng cười vui, trước hết để cho người thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai vợ chồng Lương gia, nhưng vợ chôngLương gia sớm đã nhìn ra chỗ khác lạ, cho dù Bách Hợp an ủi, khuyên như thế nào, cũng chỉ một lòng truy vấn tung tích con trai, Bách Hợp lúc này mới giống như bất đắc dĩ buộc phải đem tình huống hôm nay của Lương Tấn Sinh nói ra.

Nghe được con trai đang tiền đồ rộng lớn lại hiền lành, vậy mà sau có nam nhân kỹ nữ pha trộn không nói, hôm nay lại vì một nữ nhi, từ một tri huyện thái gia rơi xuống thành nghi phạm giết người, hai vợ chồng thoáng cái đều sợ ngây người.

Lương mẫu vốn chưa chịu tin, chỉ nhìn vẻ mặt trầm trọng của tất cả mọi người trong phòng, thời gian trôi qua trong lòng mới tin, bà nhịn không được gào thét hai tiếng, tiếp theo chỉ Bách Hợp tức giận nói:

“Có phải hay là không ngươi làm hại? Ngươi là đồ sao chổi, sau khi vào cửa làm hại con ta cõng trên lưng kiện cáo.”

Lúc này Bách Hợp cũng không cùng Lương mẫu so đo, sau này năm rộng tháng dài, còn nhiều thời gian, có thể thời gian dần qua áp chế mài đi nhuệ khí trên người Lương gia, trong quá khứ tính cách Thiện Bách Hợp nhu nhược, thời gian gả vào Lương gia, nửa năm kia ở bên trong chịu không ít chèn ép của mẹ chồng, hôm nay phong thủy luân chuyển, sau này mới là lúc nàng chèn ép lại.

“Nương nói thế là nói thế nào? Lão gia ưa thích Niệm tiểu thư, nguyện ý vì nàng khai mở quan tai Vương Bình khám nghiệm tử thi, cũng thiêu hủy thi cốt Vương Bình, ta có thể làm thế nào? Từ lúc kết hôn đến nay lão gia luôn luôn không ưa thích ta, ta chỉ tưởng rằng ta làm không được tốt, hôm nay mới biết được, trong lòng lão gia luôn luôn có người khác, hắn cho rằng Niệm tiểu thư lúc trước có ơn tri ngộ với hắn, lại có tình cảm nam nữ, đối với tình cảm dành cho Niệm tiểu thư luôn luôn quên không được, có thể đến Tần Hoài nhậm chức Tri huyện, là  chuyện hắn cầu cũng không được, tiến vào Tần Hoài liền ngựa vó không dừng, tìm kiếm tung tích Niệm tiểu thư, như vậy với ta có liên quan gì?”

Bách Hợp cố ý giả bộ khóc sướt mướt, huyên náo cho đến khi trong lòng hai vợ chồng Lương gia phiền chán, chuyện cho tới bây giờ, chuyện này trong lòng hai vợ chồng đều tinh tường, bản thân chỉ là giận chó đánh mèo Bách Hợp mà thôi. Không có lửa làm sao có khói, Lương Tấn Sinh ưa thích nữ nhân nào, tính cách Thiện Bách Hợp trong quá khứ bọn hắn cũng tinh tường, nhất định là không có cách nào giữ được Lương Tấn Sinh đấy, chỉ là nghĩ đến đứa con trai đang yên lành tốt đẹp, đáng lẽ tiền đồ có lẽ thập phần rộng lớn, hôm nay lại phải rơi vào kết cục như vậy, hai vợ chồng cũng không tránh được bắt đầu ưu sầu.

Vốn dĩ là vui vẻ đến đây tìm nơi nương tựa chỗ con trai, không nghĩ tới còn chưa có gặp Lương Tấn Sinh, con trai đã bị bắt vào trong đại lao, Lương mẫu khóc hỏi: “Hôm nay có thể làm sao bây giờ?”

“Không bằng nhét chút ít bạc cho đại quan, cầu hắn khai mở một mặt.” Lương phụ nghĩ nửa ngày, cắn răng đưa ra chủ ý, Bách Hợp ở một bên làm bộ lau nước mắt không lên tiếng.

Tuy rằng gần đây Lương giàu có sung túc, thế nhưng mà lúc này việc cứu Lương Tấn Sinh lại giống như động không đáy. Lương phụ Lương mẫu tiến đến đại lao thăm con trai, cha con hai người ôm đầu khóc rống một hồi, Lương phụ ngày đó liền tranh thủ lập tức chạy xe trở lại quê quán, bán sạch tài sản trong nhà, lại bán đi ruộng đất tổ tiên truyền lại, Lương phụ gom góp năm ngàn lượng bạc lúc này mới lần nữa đến Tần Hoài, lần này Lương gia không có giống  ở trong câu chuyện,bị triều đình xét nhà xử trảm, thế nhưng mà tài sản trong nhà cũng không có giữ được, đem toàn bộ Lương gia bán hết. Lương phụ mới đưa được Lương Tấn Sinh bị hành hạ ở trong ngục đi ra.

Cuối cùng tri phủ nhìn số bạc mang đến mà phán quyết Lương Tấn Sinh tội đào phần mộ người ta, chỉ là tước đoạt công danh của hắn để đền tội, cho hắn hồi hương.

Sau lần tra tấn này, chưa tới gần hai tháng, Lương gia cũng người và vật đã không còn. Người Lương gia  rốt cuộc cũng không thuê nổi được xe ngựa lớn, ngược lại là người một nhà đều chen trong xe ngựa thuê rẻ tiền, Lương mẫu đã đau lòng con trai trong một tháng này ở trong đại lao chịu đủ tra tấn, lại đau lòng bạc kia trôi theo dòng nước. Lương Tấn Sinh bị nhốt mấy ngày, bởi vì lúc trước hành động hắn đào  phần mộ Vương Bình lại hoả thiêu thi thể của hắn nên tại Tần Hoài, thanh danh Lương Tấn Sinh vô cùng thối nát, không chỉ là phạm nhân trong lao hận Lương Tấn Sinh trong quá khứ là huyện thái gia cao cao tại thượng. Mà ngay cả đội trưởng coi ngục nhà lao cũng không thích Huyện thái gia này, thừa cơ hội này thường xuyên khi dễ hắn, mới thời gian vài ngày, Lương Tấn Sinh chịu không ít đau khổ, cả người trông gầy một vòng lớn, sau khi đi ra lúc nhìn thấy cha mẹ, nước mắt lập tức trào lên.

Người một nhà cùng một chỗ ôm nhau khóc sướt mướt. Bách Hợp đứng ở một bên kéo đội trưởng trong nhà lao hỏi tung tích Niệm Kiều Nô, bởi vì nguyên nhân Lương Tấn Sinh được phán án vô tội. Tri phủ lại phán Vương Bình là bị đột tử, Niệm Kiều Nô dù là lúc này coi như bị giam giữ, hai ngày nữa cũng tất nhiên sẽ được phóng xuất. Thay vì  để đến lúc nàng ta có thể lại được nam nhân nào đó để ý coi trọng thu về làm thiếp, chẳng  thà đem người như vậy Bách Hợp trông coi dưới mắt mình. Bách Hợp dùng nửa lượng bạc, trực tiếp cho đội trưởng nhà lao hỗ trợ tại nha môn cho Niệm Kiều Nô đăng ký một cái nô tịch, mua nàng ta về làm người hầu.

Trong câu chuyện Niệm Kiều Nô có thể dùng thân phận kỹ nữ hoàn lương gắt gao đặt ở trên đầu Thiện Bách Hợp, về sau còn được phong cáo mệnh, hôm nay Bách Hợp muốn cho nàng ta thấy rõ ràng có thể  lấy được tự do, lại cho nàng ta nếm thử một chút khổ sở cả đời không thể lật mình. Đã có cái giấy nô tịch này, Niệm Kiều Nô sau này rốt cuộc cũng gây không nổi sóng gió, lưu nàng ở bên người Lương Tấn Sinh, Bách Hợp vừa vặn nhìn xem hai người này cái gọi là cảm tình, phải hay là không thâm hậu như trong tưởng tương của bọn hắn.

Lương gia hôm nay cơ hồ đã sụp đổ, người hầu trong nhà đuổi đi hết, ruộng đồng tổ tiên truyền lại cũng bán đi rồi, hôm nay chỉ còn phòng ốc vẫn còn, Lương gia chuộc Lương Tấn Sinh ra về sau bạc còn không nhiều lắm. Người một nhà lại có thói quen sống an nhàn sung sướng, hôm nay một khi không có bạc, nên khắp nơi bất tiện, hơn nữa miệng ăn núi lở, chưa tới nửa năm thời gian, Lương gia cũng đã giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi.

Mà ngược lại đấy là Bách Hợp thừa dịp lúc trước Lương Tấn Sinh xui xẻo, đào của hắn gần hai trăm lượng bạc, cộng thêm lúc trước hồi môn của nàng  mấy trăm lượng bạc, hôm nay số tiền này chỉ cần nàng bình bình đạm đạm qua cả đời, đủ cho nàng trải qua cuộc sống  giàu có và sung túc.

Ngày xưa phòng của Thiện Bách Hợp ở Lương gia, nửa năm không chủ động đặt chân đến phòngThiện Bách Hợp một bước, Lương Tấn Sinh lúc này ăn mặc một bộ quần áo cũ kỹ, quỳ gối trước của phòng Bách Hợp, thấp giọng cầu khẩn:

“Bách Hợp, cầu ngươi  để cho ta vào cửa, cha mẹ lớn tuổi, gần đây đói bụng đến mức chịu không được, chúng ta không phải là vợ chồng sao? Giữa phu thê nên là hỗ trợ lẫn nhau, ngươi có đồ cưới, cầm chút ít bạc đi ra  để cho Lương gia quay vòng một cái” Về sau trở lại Lương gia, Lương Tấn Sinh mới đầu còn bưng dáng vẻ tiến sĩ, ở trước mặt Bách Hợp còn bày đặt, cho đến mấy tháng về sau, trong nhà dần dần không có được như trước, hắn mới bắt đầu có chút kiềm không nổi, hắn vẫn như ở trong nội dung câu chuyện nạp Niệm Kiều Nô làm thiếp, chỉ là không biết có phải hay không đồ gì vất vả có được mới có thể quý trọng, nên trong câu chuyện Lương Tấn Sinh có quyền thế có tiền tài, không lo không có bạc, bởi vậy có cái  tâm tư phong hoa tuyết nguyệt.

Nhưng hôm nay Lương Tấn Sinh hai bàn tay trắng không nói, vì Niệm Kiều Nô chức quan đều vất đi, trong nhà lại rơi vào tình cảnh như vậy, cho dù là trong miệng hắn luôn mồm hô hào tình yêu vĩ đại, cũng vẫn bại bởi hiện thực. Hắn cùng Niệm Kiều Nô lúc đó mỗi ngày vì bạc cãi nhau, Niệm Kiều Nô có khi mắng, chửi hối hận lúc trước bản thân không nên cầm bạc giúp đỡ hắn, lúc Lương Tấn Sinh nghe đến nhứng lời này, liền thấy bản thân vì nàng vất đi chức quan càng  hông đáng, hai bên ồn ào không ngớt, về sau  tại thời điểm cảm tình bắt đầu so đo được mất, cũng chính là đến cuối cùng, Lương Tấn Sinh mới suy nghĩ đến vợ của mình còn có đồ cưới, bèn đánh chủ ý lên đồ cưới này. Bởi vậy mấy ngày gần đây suốt ngày chạy tới cửa phòng Bách Hợp hô gọi, nhưng đều không ngoại lệ bị mấy nha hoàn cường tráng bên người Bách Hợp đuổi đi ra ngoài.

Sau khi Lương gia gặp chuyện không may, Thiện gia từng phái người đến đây muốn đón  Bách Hợp về nhà mẹ đẻ, nghĩ đến trong câu chuyện hành vi Thiện gia thấy chết mà không cứu, vì nịnh nọt quyền thế Lương Tấn Sinh, cha Thiện còn làm nhân chứng buộc Thiện Bách Hợp phải quay về hang sói. Bách Hợp tự nhiên không có khả năng quay trở lại Thiện gia. Hôm nay câu chuyện trải qua đã thay đổi hoàn toàn. Mỗi ngày nàng ở Lương gia, mỗi người trong Lương gia đều phải nhìn sắc mặt của nàng, nịnh nọt lấy lòng nàng, nàng mỗi ngày có thể nghĩ đến việc tra tấn Lương Tấn Sinh để hả giận. Bên ngoài lại mỗi người đều khen Bách Hợp hữu tình có ý, trượng phu làm ra hành động như vậy, nhưng vẫn như trước đối với hắn không rời.

Có khi vì một đấu gạo lúc Lương Tấn Sinh cúi đầu khom lưng, muốn vực lại bản thân, hắn vốn có thể hăng hái, nhưng hôm nay trên người lại mang tiếng xấu, hắn vốn  có thể triển khai  khát vọng, nhưng hôm nay cũng chỉ có bị nghìn người chỉ chỏ, thậm chí người ngày xưa đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng,  Bách Hợp cũng bắt đầu nhìn hắn không ngóc đâu lên nổi. Hắn không dám ra cửa, trong nhà cha mẹ thường xuyên chịu đói,  gặp cảnh khốn cùng lúc nghĩ đến năm đó sinh hoạt chỉ vào cái mũi của hắn mắng,bản thân trong tưởng tượng hồng tụ thiêm hương hôm nay lại đã trở thành một hồi chuyện cười.

Thời gian chưa đến hai năm, Lương Tấn Sinh không thể chịu nổi tra tấn như thế, từng muốn chết, chỉ tiếc mỗi khi ở thời điểm hắn gần chết, lại luôn bị Bách Hợp phái người cứu hắn. Cuối cùng thì Lương Tấn Sinh cũng nổi điên, hắn bóp chết người cùng mình thề non hẹn biển ngày xưa Niệm Kiều Nô, trong miệng hô hào: “Vương Bình tới rồi!”

Mỗi người đều nói đây là ác hữu ác báo, Bách Hợp lại để cho người nhốt hắn lại, lúc ngẫu nhiên nghe được Lương Tấn Sinh hoảng sợ thét lên, mới nhớ tới chính mình có lẽ muốn gửi cho Đoàn thị một phong thư, cảm tạ nàng tìm cho mình một người có bộ dạng giống Vương Bình  đến đây, nếu không muốn dọa Lương Tấn Sinh phát điên, cũng không phải là một việc dễ dàng.