Bách Hợp vừa mới nói xong, ánh mắt Đoàn thị đột nhiên sáng ngời, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng: “Một thương nhân họ Vương thương tiếc nghĩa cử của nàng ta, kính nể hành động đại nghĩa của nàng ta, phung phí tất cả tiền tài tích cóp trong nhà, không quan tâm vợ con cầu khẩn, không quan tâm đến sống chết của cả nhà, chuộc nàng ta ra. Lúc đầu thì dụ dỗ người nhà tôn kính nàng ta là kỳ nữ, cuối cùng nào biết hai người này không biết xấu hổ lại gian díu với nhau.”
“Vài năm sau thương nhân họ Vương đột nhiên tử vong, Niệm Kiều Nô trở thành hung thủ giết người bị nhốt vào trong lao, vốn tri huyện đã phán sau thu xử trảm nàng ta, ai ngờ lúc này Tần Hoài đã có Tri huyện mới nhậm chức điều ra, lại không ngờ rằng, tri huyện mới nhậm chức là tình nhân cũ mấy năm trước được Niệm Kiều Nô đại nghĩa giúp đỡ.”
Nói đến đây Bách Hợp cùng Đoàn thị nhìn nhau một cái, hai người cũng không nhịn được mà bật cười. Dùng chuyện xưa kể lại như vậy đem cuộc đời máy năm nay của Niệm Kiều Nô nói xong, hai người cũng coi như gián tiếp biểu lộ thái độ của mình, Đoàn thị không còn bộ dạng hung ác, trái lại nước mắt lại trào ra: “Không nghĩ tới phu nhân cũng là người có số khổ, chúng ta đều bị tiện tỳ đáng chém ngàn đao hại khổ rồi.”
Vốn Bách Hợp còn tưởng rằng Đoàn thị là một người âm tàn độc ác giỏi về tâm kế, không nghĩ tới mình mới vừa mới nói câu chuyện của Lương Tấn Sinh, chưa tỏ rõ cừu hận của mình đối với Niệm Kiều Nô, cứ như vậy nàng liền trực tiếp bày tỏ thái độ chán ghét Niệm Kiều Nô. Lúc này lau khô nước mắt liền lạnh lùng nói: “Không dối gạt phu nhân, ta và Vương Bình vợ chồng mười năm, lúc gả cho hắn, hắn chỉ là người bán hàng rong mà thôi, trước đấy ta coi trọng hắn nhân phẩm đoan chính, cũng không chê nhà hắn nghèo. Bởi vậy sau khi gả cho hắn, ta bán hết tài sản của mình lấy tiền mặt đưa hắn mở cửa tiệm buôn bán, không nghĩ tới người này vừa mới phát đạt chưa tới hai năm liền trở mặt. Cầm bạc hai người chúng ta lúc trước tích lũy mấy chục lượng bạc ròng, không để ý nhi nữ sống chết, bị tiện tỳ Niệm Kiều Nô kia mê hoặc đầu óc mê muội, cuối cùng còn vay nợ người khác ba mươi lượng bạc, chuộc Niệm Kiều Nô về.”
Đoàn thị nói xong, trên mặt liền lộ ra sắc mặt lạnh lùng: “Lúc trước hắn liên tục cam đoan với ta chỉ là coi trọng Niệm Kiều Nô vì nàng ta sống có tình nghĩa, bội phục hành động nghĩa khí của nàng ta, tiểu dân phụ tuy không có gì kiến thức. cũng không có đọc qua sách gì, không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng hai chữ nghĩa khí kia, trong lòng của ta cũng hiểu rõ. Nếu như hai người này thật là vì cái gọi là nghĩa khí mà Vương Bình vì Niệm Kiều Nô chuộc thân thì cũng thôi đi, việc lừa gạt này ta nhẫn nhịn. Ta đã có thể cùng Vương Bình tích lũy hơn mấy chục lượng bạc, thì có thể lại tích cóp được mấy trăm lượng. Thiếu chút tiền của người khác coi là cái gì, tình nghĩa nặng nghìn vàng, nhiều hơn một chút nữa ta cũng nhịn.”
Bách Hợp không có lên tiếng, Đoàn thị thế nhưng càng nói càng tức giận, liền kéo Bách Hợp đi vào trong phòng, nhỏ giọng oán hận nói: “Hai người này có thể hết lần này tới lần khác cũng không phải người tốt gì. Lấy tình nghĩa ra làm cớ, sau lưng lại gian díu với nhau. Vương Bình bị Niệm Kiều Nô mê hoặc đến đầu óc mê muội, cuối cùng còn đáp ứng để Niệm Kiều Nô sinh hạ nhi tử, thậm chí hiệu vải sau này hắn muốn cho con của Niệm Kiều Nô sinh ra thừa kế.”
Đoàn thị nói đến đây, trên mặt lộ ra mấy phần ngoan độc: ”
Cẩu vật sớm đã quên lúc trước không có tiền phải bán hàng rong trong các con phố ngõ hẻm, đã quên lúc trước vợ chồng chúng ta hai người khốn khổ chật vật, khi đã phát đạt liền ghét bỏ lão nương thô tục vô lễ. Lại không nghĩ tới lúc trước là ai thay hắn giặt quần áo nấu cơm sanh con dưỡng cái. Cái cửa hiệu này là lúc trước ta bỏ ra tiền cưới của mình mua lại, hôm nay hắn muốn đưa cho người khác. Cửa nhỏ cũng không có.”
“Cho nên, sau khi ngươi biết chuyện này, liền giết chết Vương Bình, đồng thời giá họa lên người Niệm Kiều Nô?”
Bách Hợp mỉm cười hỏi một câu. Trong lúc đó Đoàn thị ‘Khanh khách’ nở nụ cười, vỗ ngực, một bộ dáng trầm ổn tỉnh táo, cũng không nóng nảy: “Nếu phu nhân là ta, phu nhân nên làm như thế nào đây?”
Đoàn thị không trả lời cũng không phản bác, chỉ là hỏi lại Bách Hợp một câu, trong mắt nàng loé lên sự lạnh lẽo, Bách Hợp mím môi liền nở nụ cười: “Lương Tấn Sinh muốn bảo vệ người tình cũng là ân nhân ngày xưa, việc này hắn sẽ điều tra đến cùng.”
Không có trả lời câu hỏi của Đoàn thị, đột nhiên Bách Hợp lại nói đến việc khác: “Nghe nói có phương pháp giết ngươi, nhìn bề ngoài không thấy được miệng vết thương, cho dù là pháp y lâu năm cũng tìm không ra chỗ cổ quái, chỉ cần nung đỏ đinh sắt, đâm từ trong lỗ mũi đi vào, đến lúc đó người sau khi chết sẽ vô thanh vô thức mà không để lại dấu vết gì, nhìn bề ngoài đúng là nửa chút khác thường cũng nhìn không ra.”
Vẻ măt Đoàn thị đang vui mừng, ngay lập tức cứng đờ, nàng ta quay đầu chằm chằm Bách Hợp một hồi, thần sắc từ từ có chút khẩn trương, miệng nàng run rẩy, Bách Hợp không đợi nàng mở miệng, liền nói tiếp: “Nhưng chết kiểu này tuy nói giết người không có dấu vết, nhưng nếu đem người chết đi thiêu đốt thành tro cốt về sau đinh sắt sẽ tự nhiên lộ ra, đến lúc đó chân tướng sẽ bị bại lộ trước thiên hạ. Lương Tấn Sinh vô cùng ngưỡng mộ Niệm Kiều Nô, vì Niệm Kiều Nô, có lẽ sẽ lần nữa yêu cầu mở quan tài khám nghiệm tử thi. Nếu là hắn dùng phương pháp hoả táng để kiểm tra thi thể, Vương phu nhân cảm thấy theo như lời ta vừa mới nói đinh sắt, có thể hay không từ trong đầu Vương Bình rơi ra? ”
Ngay từ đầu lúc khi nghe được Bách Hợp nói có phương pháp giết người là đem đinh sắt cắm vào trong lỗ mũi người, thân thể Đoàn thị không ngưng được run rẩy, sắc mặt nàng ta sợ đến trắng bệch, thân thể kịch liệt lung lay, chẳng qua là càng nghe Bách Hợp nói đến đoạn sau, Đoàn thị ngây người, tiếp theo đột nhiên không nhịn được, quan sát Bách Hợp trên dưới mấy lần, bỗng nhiên nhếch miệng liền phá lên cười “ha ha”
: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Vừa rồi ta lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, phu nhân tương trợ chi ân (có ân giúp đỡ), tiểu dân phụ tự nhiên khắc cốt ghi tâm”
. Đoàn thị nói vấn đề ngu xuẩn, là nói nàng ta trước đó từng hỏi Bách Hợp nếu là nàng, gặp phải đàn ông thay lòng đổi dạ như Vương Bình nên làm như thế nào. Mới đầu Đoàn thị còn tưởng rằng lúc này Bách Hợp tới là thay Lương Tấn Sinh ép hỏi nàng có phải hung thủ giết người hay không. Ngay từ lúc đầu khi Đoàn thị nói xong câu kia mà nói về sau trong lòng vốn đang có chút hối hận chính mình quá mức xúc động, ai ngờ sau khi nghe được ra, mới hiểu được Bách Hợp hận Lương Tấn Sinh tận xương, đây là cố ý tự cấp hắn đào cái bẫy, cũng thuận tiện chỉ điểm cho mình. Lúc trước Vương Bình bị Niệm Kiều Nô mê đảo đến đầu óc mê muội, đáp ứng Niệm Kiều Nô nếu là sinh được nhi tử, sẽ cho nó làm con thừa tự, cho nó kế thừa cửa hiệu. Đoàn thị là người tâm tính cương trực, thà làm ngọc vỡ cũng tuyệt không làm ngói lành, tính tình nàng vô cùng cương liệt, lúc trước nàng toàn tâm toàn ý với Vương Bình, không nghĩ đến Vương Bình đối với nàng tuyệt tình bạc bẽo, trong lòng liền tức giận, lừa gạt Vương Bình vào phòng uống mấy vò rượu trắng, rồi thừa dịp lúc Vương Bình bất tỉnh nhân sự, đóng đinh sắt được nung đỏ vào đầu giết hắn. Vốn cho là chuyện này thần không biết quỷ không hay, cuối cùng thậm chí nàng còn đổ tội giết Vương Bình lên người Niệm Kiều Nô, sau đó đến nha môn cáo trạng Niệm Kiều Nô cùng kẻ thông dâm giết Vương Bình, chuyện này cũng đã phán xử xong, ai ngờ tri huyện mới đến nhậm chức sau đó chuyện này lại nổi lên sóng gió. Đoàn thị chỉ muốn giệt trừ gã đàn ông phụ lòng đồng thời thuận tiện trừ bỏ Niệm Kiều Nô, một kẻ trượng nghĩa lại là một kẻ hạ tiện bại hoại đoạt chồng người khác. Không ngờ rằng cuối cùng suýt nữa đem mình quấn vào, ngược lại chính cô ta lại không sao cả. Nếu không phải là nàng còn có hai cô con gái phải nuôi, thì thời điểm Vương Bình thay lòng đổi dạ nàng cũng đã cùng Vương Bình đồng quy vu tận, nhưng nàng còn có hai đứa con nhỏ, vì con nên nàng cũng không thể bỏ đi tính mạng. Gần đây chuyện Lương Tấn Sinh tra lại bản án đã làm cho Đoàn thị vốn có chút kinh hãi run sợ, hôm nay Bách Hợp đến đây càng làm cho Đoàn thị mười phần bất an, lại không nghĩ rằng Bách Hợp đến cũng không giống như trong tưởng tượng của Đoàn thị, đến để hỏi về vụ án của Vương Bình, ngược lại lại nói cho nàng một phương án mà Lương Tấn Sinh có thể sẽ điều tra. Nếu quả thật Lương Tấn Sinh và Niệm Kiều Nô là tình nhân cũ, hơn nữa tình cảm sâu đậm, nếu Lương Tấn Sinh thật sự muốn giúp Niệm Kiều Nô can thiệp vào, như vậy nếu hắn cố ý muốn trọng tra án này, khai mở quan tài khám nghiệm tử thi tất nhiên không thể thiếu rồi. Ngay từ đầu lúc Đoàn thị cho rằng việc mình làm không một kẽ hở, nhưng lúc này được Bách Hợp nhắc nhở mới kịp phản ứng, đinh sắt mặc dù có thể vô hình giết người, nhưng kỳ thật đinh sắt cũng là chứng cứ lớn nhất để điều tra, nếu như Lương Tấn Sinh vì cứu Niệm Kiều Nô thật sự muốn khai mở quan tài, cũng cố ý muốn hoả táng thi thể Vương Bình, đến lúc đó cái đinh sắt kia nói không chừng thực sẽ rơi ra, đến lúc đó có chứng cứ xác thực. “Đa tạ phu nhân chỉ điểm.”
Đoàn thị càng nghĩ càng cảm giác lúc trước mình làm việc lỗ mãng, nàng cũng không hối hận giết chết Vương Bình, chỉ là có chút hối hận lúc trước hành động qua loa, không có chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng. May mắn lúc này được Bách Hợp nhắc nhở, nàng mới kịp phản ứng, chỉ cần mình lấy cái đinh sắt kia ra, đến lúc đó Lương Tấn Sinh muốn nghiệm độc cũng tốt hay muốn hoả táng thi thể tìm chứng cớ cũng thế, hoàn toàn không thể làm được cái gì. Chỉ cần Đoàn thị sớm chuẩn bị sẵn sàng, Lương Tấn Sinh dù có lại giày vò, cũng là uổng phí làm tiểu nhân mà thôi. Cùng người thông minh nói chuyện thật là dễ dàng, Bách Hợp mím môi khẽ nở nụ cười, thời đại này khai mở quan tài khám nghiệm tử thi cũng không phải chuyện đơn giản, đào phần mộ một người khai mở quan tài là trọng tội, cho dù Lương Tấn Sinh là một tri huyện, coi như là trên người hắn có quan vị, cũng không đến nỗi bỏ mạng, thế nhưng ô sa trên đầu của hắn vất vả có được muốn giữ được thật khó khăn. Đã không có chức vị tri huyện, hắn lấy đâu ra bộ dạng phong quang giống như trong nội dung câu chuyện? Đã không có chức vị tri huyện, đã không có danh dự danh vọng, thì Bách Hợp cũng không tin bọn họ còn có thể làm chim liền cánh. “Ta chỉ điểm ngươi cái gì? Chẳng qua là vừa thuận miệng phàn nàn với ngươi hai câu mà thôi.”
Bách Hợp nhàn nhạt nói. Đoàn thị chỉ cười, trong lòng đối với Bách Hợp đã có chút kính nể, lại không khỏi sinh ra một chút cảm giác đồng tình. Bách Hợp có thể nghĩ đến hậu quả của Lương Tấn Sinh, Đoàn thị cũng nghĩ đến rồi. Chính nàng ta cũng là một khi Vương Bình ruồng bỏ tình cảm hai người liền không chút do dự giết chồng diệt khẩu, là người yêu ghét rõ ràng, thủ đoạn Bách Hợp thu thập Lương Tấn Sinh như vậy kỳ thật rất hợp ý Đoàn thị. “Dù sao ân tình lần này, tiểu dân phụ ghi vào trong lòng.”
Đoàn thị nở nụ cười, trong lòng nàng phỏng đoán Bách Hợp có thể đánh cược Lương Tấn Sinh, nếu thật sự tình cảm Niệm Kiều Nô không sâu, cũng sẽ không nguyện ý vì nàng mạo hiểm khai mở quan tài khám nghiệm tử thi, lấy chính tiền đồ của mình vì Niệm Kiều Nô đánh cuộc, như vậy hôm nay Bách Hợp không thừa nhận ân chỉ điểm, cũng là lẽ thường tình, dù sao nếu tình cảm Lương Tấn Sinh dành cho Niệm Kiều Nô không sâu, Bách Hợp tự nhiên cũng không cần phải uổng làm tiểu nhân, mà quả thật Lương Tấn Sinh với Niệm Kiều Nô tình cảm sâu đậm, thực sự có thể vì nàng ta dám mạo hiểm, không kiêng kị khai mở khai mở quan tài khám nghiệm tử thi, như vậy nàng cũng gài bẫy Lương Tấn Sinh một phen, kiểu tính toán này Đoàn thị thực sự thích, hơn nữa coi như Bách Hợp có một chút tâm tư đi nữa, thì hai loại tính toán này kết quả đều có lợi với Đoàn thị, hiển nhiên trong lòng Đoàn thị lúc này cũng không sinh ra một chút bất mãn nào.