Edit: Hailinhtran Beta: Sakura “Không đi.”
Vương Bình là người đàn ông của Niệm Kiều Nô, Bách Hợp nghe được đâu còn không rõ hôm nay Lương Tấn Sinh trở về nổi điên là vì cái gì ư, chắc hắn đã gặp được hồng nhan tri kỷ bị chia cách từ lâu. Lúc này bởi vì vụ án của Niệm Kiều Nô mà gấp gáp, Lương Tấn Sinh tin tưởng Niệm Kiều Nô nói là thật, hắn hoài nghi Vương Bình bị Đoàn thị vợ của hắn ta giết chết, nhưng trong tay Lương Tấn Sinh lại không có chứng cứ rõ ràng, cho nên lúc này trở về muốn để chính mình đi thay hắn nghe ngóng tin tức. Nhờ người lại không hề có một chút thái độ đi nhờ người, còn tưởng rằng người khác nợ hắn, cho nên cần phải thay hắn chạy vạy khắp nơi hả? Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lần nữa trở lại ghế ngồi xuống, cầm khăn xoa tóc còn ướt, không hề để ý tới Lương Tấn Sinh nữa. Từ khi hai người kết hôn đến nay lúc nào Thiện Bách Hợp cũng hầu hạ Lương Tấn Sinh chu đáo, đây là lần đầu tiên Bách Hợp không để ý đến hắn, trong lòng Lương Tấn Sinh trào lên một nỗi tức giận vô cớ, nhưng nghĩ đến gương mặt lạnh lùng mà Bách Hợp vừa mới lộ ra, không biết thế nào hắn mạnh mẽ đè lại cơn tức giận trong lòng, ánh mắt hắn lộ ra vài phần chán ghét, đưa tay chạm vào vai Bách Hợp đang ngồi trên ghế: ”
Việc này trợ giúp cho bản án ta đang tra, chỉ cần ngươi đi, đến lúc đó ngươi chọn vài xấp vải, vừa hay trở về làm cho ta mấy bộ quần áo. Trong nhà hôm nay chỉ có một mình ngươi, có lẽ cũng cô đơn buồn chán, qua mấy ngày nữa ta cho ngươi một đứa bé, để cho ngươi có người bầu bạn”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt ban ân, giọng nói dương như mang theo ghét bỏ lại mang theo ngạo ý cao cao tại thượng (ngạo ý: ý kiêu ngạo). Bàn tay Bách Hợp giật giật, suýt nữa không nhịn được dùng khăn trong tay khăn siết chết hắn. “Người tra án là ngươi không phải ta, có liên quan gì tới ta?”
Bách Hợp thờ ơ nói ra. Lương Tấn Sinh mím chặt môi, không đợi hắn mở miệng, Bách Hợp đột nhiên lại như là nhớ ra cái gì đó giống như, nở nụ cười: “Nhưng ngươi nói được cũng đúng, vợ chồng như một, ta không giúp ngươi, thì ai giúp ngươi?”
Cố gắng nhận mạnh mấy từ vợ chồng như một, nhìn Lương Tấn Sinh tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng, Bách Hợp lúc này mới nở nụ cười. Xử lý xong chuyện, giờ đây Lương Tấn Sinh cũng chán ghét nhìn Bách Hợp một cái, lúc hắn quay đầu định đi, Bách Hợp vội gọi hắn lại, Lương Tấn Sinh còn tưởng là nàng muốn nhận lỗi với mình, ai ngờ Bách Hợp nhắc nhở một câu: ”
Chớ quên bạc ngày mai mua đồ ghi vào sổ của ngươi.”
Lần này Lương Tấn Sinh không có lại mở miệng nói chuyện mà liền quay đầu đi. Nhìn bóng lưng hắn rời đi một cái, Bách Hợp bĩu môi, lúc này mới nhớ tới vụ án của Vương Bình. Trong câu chuyện Lương Tấn Sinh điều tra ra chân tướng cuối cùng là do vợ Vương Bình Đoàn thị giết chết Vương Bình, đồng thời giá họa cho Niệm Kiều Nô, lúc đầu tri huyện tiền nhiệm đã phán quyết bản án này sau thu sẽ xử trảm Niệm Kiều Nô, nhưng bởi vì Lương Tấn Sinh tới Tần Hoài. Lại vì Niệm Kiều Nô bốn phương tám hướng chạy vạy, cuối cùng tra ra chân tướng trả lại trong sạch cho Niệm Kiều Nô. Mà Bách Hợp nhớ rõ nguyên nhân cái chết của Vương Bình chính là lúc hắn bị người ta chuốc say, dùng một đinh sắt được nung đến đỏ bừng, đâm thẳng từ lỗ mũi cắm vào đầu hắn, làm hắn chết tại chỗ.
Ngay từ đầu bản án này không có vật chứng. Vương Bình lại không có vết thương, hơn nữa xử làm còn mở quan tài khám nghiệm tử thi cũng không có tìm được chứng cớ, nếu không phải về sau Lương Tấn Sinh vì Niệm Kiều Nô nhẫn tâm lần nữa cho người mở quan tài khám nghiệm tử thi, đồng thời đem hoả táng Vương Bình, đợi hài cốt hắn thành tro lúc, đinh sắt rơi ra, sợ rằng chân tướng vụ án cũng không thể rõ ràng. Khi đó sau khi giải được vụ án danh tiếng Lương Tấn Sinh trở nên vang dội, cuối cùng hắn có thể một bước lên mây, trừ hắn ra không ai nghĩ đến thủ phạm lại là vợ cả của Vương Bình nổi điên giết chồng, vì bên ngoài thanh danh của nàng ta vô cùng tốt. Vì phá được vụ án Vương Bình mà Lương Tấn Sinh trở thành tri huyện truyền kỳ, thậm chí dân chúng còn gọi hắn là thanh thiên đại lão gia, thanh danh nhanh chóng lan truyền vào trong kinh, sau đó từng bước thăng tiến. Giờ đây Bách Hợp muốn xả giận thay nguyên chủ, ngoại trừ làm cho con đường làm quan của Lương Tấn Sinh không được thuận lợi, nàng còn muốn nhà hắn ở không yên, tiền đồ hủy hoại chỉ trong chốc lát, càng muốn cho hắn phạm phải lao ngục tai ương, cho hắn nếm trải những việc hắn đã làm với Thiện Bách hợp trong nội dung câu chuyện, trả giá gấp trăm gấp ngàn lần cái giá mà hắn đã làm.
! Lương Tấn Sinh rất sợ Bách Hợp đổi ý, sáng sớm hôm sau liền phái người tới thúc giục Bách Hợp đi hiệu vải Vương gia. Gần đây bởi vì hiệu vải Vương gia dính đến chuyện kiện cáo mà làm ăn so với trước đã giảm rất nhiều, Bách Hợp ngồi kiệu đến trước hiệu vải Vương gia, trong hiệu vải không có ai, đành phải đánh tiếng với hai tiểu nhị trông quầy lúc này dựa vào quầy hàng mặt mày ủ dột. Lúc này ông chủ hiệu vải mới chết, theo lý mà nói phải ngừng kinh doanh nghỉ một thời gian, hiệu vải có thể như trước mở cửa, dường như vợ Vương Bình Đoàn thị đối với cái chết Vương Bình lộ ra cũng có mấy phần đau lòng. Trong nội dung câu chuyện Lương Tấn Sinh đối với điều này cảm thấy vạn phần hoài nghi, chồng chết người làm vợ không chỉ không đau lòng, ngược lại vẫn buôn bán, cuộc sống trôi qua thật sự là có hơi chút quá mức nhàn nhã. Còn lần này Lương Tấn Sinh lại để cho Bách Hợp đến đây dò xét Đoàn thị, cũng là bởi vì phát hiện nguyên nhân Đoàn thị quá mức bình tĩnh trước cái chết Vương Bình. Lúc nhìn thấy Bách Hợp tiến vào trong hiệu vải, một trong hai tiểu nhị sửng sốt một chút, đứng lên hỏi: “Vị nương tử này dự định muốn mua vải gì, là chuẩn bị...”
”
Kêu phu nhân nhà ngươi ra đây, ta có chuyện làm ăn lớn muốn nói chuyện với nàng.”
Bách Hợp không có ngẩng đầu, chỉ là thò tay vỗ vỗ phía trên ống tay áo không một nếp nhăn của mình, miệng nhàn nhạt phân phó một câu. Tiểu nhị kia theo bản năng lên tiếng, sau phục hồi lại tinh thần lại có chút mơ hồ, do dự nhìn Bách Hợp một cái, Bách Hợp lúc này mới nâng mí mắt nhìn hắn, lười biếng nói: “Còn không đi?”
Lúc nàng nói chuyện thần sắc không giận mà uy,cho người ta cảm giác theo bản năng vô ý nghe nàng phân phó, tiểu nhị kia hàng năm ở đây học việc, coi như là gặp rất nhiều người, lúc này nhìn ra được một chút địa vị Bách Hợp, lại thấy nàng dẫn theo hai nha đầu, cắn răng nói: “Nương tử mời theo tiểu nhân đến đây.”
Bách Hợp chuẩn bị tới gặp Đoàn thị, nghe được lời tiểu nhị nói hai nha hoàn cũng cùng đi qua, thấy hai nha hoàn thiếp thân của Thiện Bách Hợp cũng chuẩn bị đi tới, nàng hô lên một tiếng: “Ở chỗ này đợi ta.”
Hai nha đầu vốn là người nhát gan, được Bách Hợp phân phó như vậy, dù trong lòng còn có chút lo lắng, nhưng vẫn trả lời, rồi đứng trong hiệu vải. Hôm nay mặc dù thời gian Bách Hợp luyện Tinh thần luyện thể không lâu, nhưng thân thể tốt hơn nguyên chủ lúc trước nhiều, nàng cũng không sợ Vương gia này dám đùa cái gì bịp bợm, dứt khoát theo tiểu nhị tiến vào hậu viện. Cửa hiệu của Vương Bình trước sau được nối liền bởi hai tầng lâu, hai tầng bên ngoài để buôn bán, phía sau thì chia làm hai viện, tiểu nhị dẫn Bách Hợp vào trong nội viện, vừa đi vừa quay lại nói, không mất quá nhiều thời gian. Một thiếu phụ, tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi, một thân quần áo trắng, thần sắc thản nhiên một mình đi ra. Nàng nhìn Bách Hợp hồi lâu, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, trong lòng Bách Hợp suy đoán nàng có lẽ nàng là vợ Vương Bình- Đoàn thị, quả nhiên liền nghe phụ nhân nhẹ nhàng hành lễ: “Tiểu phụ nhân Đoàn thị, phu gia (nhà chồng) họ Vương, không biết vị nương tử này...”
Nhìn qua Đoàn thị mặc dù tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, nhưng dung mạo dáng dấp xinh đẹp, một khuôn mặt như là trăng rằm, đôi mắt tựa hạnh nhân, giữa hai lông mày mang theo vài phần quyết đoán cùng thản nhiên, luận dung mạo mà nói kỳ thật nàng ta và Niệm Kiều Nô mỗi người mỗi vẻ, chỉ có điều vẻ mặt Đoàn thị mang thần sắc kiên nghị, không giống một phụ nhân yếu đuối, bởi vậy sợ rằng hầu hết nam nhân đều sẽ thích Niệm Kiều Nô tràn đầy quyến rũ như vậy, lại là cô gái dịu dàng hiểu lòng nam nhân. Bách Hợp đánh giá Đoàn thị một lúc lâu, Đoàn thị cũng đang nhìn nàng, thẳng đến lúc Đoàn thị có chút sốt ruột, Bách Hợp mới nở nụ cười: “Vốn chỉ là muốn tới gặp mặt Vương phu nhân, nhưng hôm nay nhìn thấy Vương phu nhân, ta cũng không giấu diếm, ta là phu nhân tri huyện Tần Hoài mới nhậm chức Lương Tấn Sinh, hôm nay tới là có chuyện muốn nói cùng Vương phu nhân.”
Nghe được thân phận Bách Hợp, khuôn mặt Đoàn thị đầu tiên là lộ ra vài phần bối rối, nhưng rất nhanh nàng lại trấn định, không mất nhiều thời gian ánh mắt nàng ta lộ ra vài phần thâm độc, tiếp đó lại nở nụ cười lạnh. Nhìn tác phong lần này của nàng, trong lòng Bách Hợp đã có bảy tám phần nắm chắc đoán được Vương Bình có lẽ là do Đoàn thị giết chết, nhưng lúc này lại không nói ra, Đoàn thị vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ phu nhân tri huyện là vì vụ án của chồng ta chết mà đến đây? Tri huyện đại nhân trước đã chấm dứt vụ án này, chẳng nhẽ Lương đại nhân còn có cái gì hoài nghi hay sao?”
Đoàn thị giết người cũng chỉ là hoảng loạn một chút ngay sau đó liền trấn định lại. Bách Hợp đối với nàng có vài phần kính trọng, lúc này đến đây nàng muốn đào một cái hố để ngăn chặn tâm nguyện của Lương Tấn Sinh, thời gian cũng không còn nhiều, nàng cũng không muốn vòng vo cùng Đoàn thị, nhìn tướng mạo Đoàn thị có thể thấy được, người này làm việc quyết đoán tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ ác độc), trượng phu bên nhau nhiều năm nói giết liền giết, cuối cùng còn có thể giá họa người khác, xác thực cũng là nhân vật hung ác. “Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, Lương Tấn Sinh đối với vụ án Vương tiên sinh xác thực có hoài nghi, không biết Vương phu nhân hiểu rõ vài phần về Niệm Kiều Nô?”
. Lúc Bách Hợp nói đến Niệm Kiều Nô, trong mắt Đoàn thị loé lên vài phần hận ý, nàng ta cắn răng, gương mặt run rẩy một hồi, mũi phát ra hừ lạnh một tiếng, thật lâu về sau nàng đem vẻ oán hận trên mặt đè ép xuống dưới, âm thanh lạnh lùng nói: “Có gì hiểu biết? Ta chỉ biết là, tiện tỳ này giết chồng của ta, hôm nay chỉ cầu đại nhân cho tiểu phụ nhân, cùng với hai đứa con gái của tiểu phụ nhân tuổi còn nhỏ đã mất cha một cái công đạo!”
“Năm năm trước Niệm Kiều Nô từng trên thuyền bên bờ sông Tần Hoài mà trở thành danh kỹ nổi tiếng, rất nhiều công tử, thư sinh phong lưu gia đình giàu có cũng chỉ muốn cùng nàng gió xuân một độ.”
Đột nhiên Bách Hợp mở miệng nói đến hình như là chuyện không liên quan, Đoàn thị sửng sốt một chút, vẻ tức giận trên mặt nhất thời ngưng trệ, một hồi lâu về sau nàng mới như là hiểu rõ cái gì, mím môi mời Bách Hợp vào trong phòng. Bách Hợp cũng không khách khí, vừa đi vừa nói chuyện: “Công tử kia vì giành giật nàng ta mấy tháng, bạc trên người dùng hết, trong nhà cha mẹ lại thúc hắn trở về gấp, trong người hắn lại không có đồng nào, không mặt mũi gặp cha mẹ, Niệm Kiều Nô bán mình giúp hắn về nhà, cuối cùng suýt nữa lại bị tú bà đánh chết.”