Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Trong quân đội thì nhà họ Hạ chính là người cầm quyền, đạo sĩ mà bọn họ mời đến cũng không phải người bình thường, những thuật sĩ có thể được nhà họ Hạ nuôi dưỡng đều có tài năng chân chính đấy, nhưng bây giờ những thuật sĩ nhà họ Hạ mời trước đó đều không có cách gì,trong lòng Bách Hợp thắc mắc nhưng ngoài miệng lại đáp ứng.
Lẽ ra với địa vị nhà họ Hạ thì họ phải ở Bắc Kinh nơi dương khí tràn đầy, mặc dù trước đây Bách Hợp chưa tới, nhưng có thể nhìn ra được nhà họ Hạ bày biện đồ vật cùng lắp đặt thiết bị đều xem phong thủy để con cái sau này luôn được bình an, theo lý mà nói không dễ chiêu tiểu quỷ mới đúng, thế nhưng mà lúc này tại biệt thự nhà họ Hạ lại tồn tại một tầng âm khí, âm khí cường đại ở nơi này vẫn thật hiếm thấy, Bách Hợp cảm giác được có chút không đúng, mà vị lão gia kia của nhà họ Hạ ở bên ngoài cũng không có trúng tà, chẳng qua ông ấy bị tà âm nhập vào cơ thể, không biết đã đụng qua đồ vật không sạch sẽ gì, lại thêm ông đã lớn tuổi nên dương khí suy yếu, cho nên lúc này ba hồn bảy vía rời thân thể mới khiến ông bất tỉnh mà thôi.
Tình cảnh như vậy thì rất nhiều đạo sĩ căn bản không tìm ra được nguyên nhân là gì, đương nhiên sẽ không tìm được cách giải quyết, nhưng mà đối với Bách Hợp mà nói cái này cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, chỉ cần cô bày ra một cái trận pháp, có điều pháp lực cần dùng so với trận pháp bình thường thì nhiều hơn một phần, cô bày ra một dẫn hồn phù trận đơn giản,sau đó mời con cháu của Hạ lão gia đứng bên ngoài trận kêu gọi tên tuổi của Hạ lão gia quay về, chuyện này liền xem như đã xong, ba hồn bảy vía của Hạ lão gia vừa trở lại cơ thể, miệng ông liền thở ra một hơi dài, mắt ông ta vừa mở ra, đồng thời điện thoại của Bách Hợp liền vang lên, ngay khi mà mọi người chưa có ai kịp phản ứng lại, tiếng chuông điện thoại vang hai tiếng liền tự động nhận cuộc gọi:
“Long Bách Hợp, Long Bách Hợp, cần phải đi! Long Bách Hợp cần phải đi!” Cách điện thoại rồi mà vẫn không thể ngăn nổi khí âm hàn này, ánh mắt Bách Hợp dao động, cái này là trong hai năm qua cô luyện tập pháp thuật Đạo Môn chính tông, hơn nữa lại có thuật Tinh Thần Luyện Thể trợ giúp,cho nên căn cơ thâm hậu. Nếu đổi lại là hai đạo sĩ bên cạnh,chỉ sợ hồn phách sớm đã rời thân thể rồi, cô nghe tiếng gọi ầm ĩ ngày càng dồn dập trong điện thoại, thật lâu về sau mới tỉnh táo lại hỏi một câu:”Đi đến nơi nào?”.
Thanh âm trong điện thoại bỗng chốc két một tiếng dừng lại, không có động tác dư thừa nào, điện thoại đột nhiên ngắt kết nối. Bách Hợp nở nụ cười, cất điện thoại đi, quay sang hỏi Hạ Thanh Hàn:” Nhà anh có nước suối tinh khiết không?”.
Cô định bày ra thuật Thủy Kính, nhìn xem vừa mới muốn gọi hồn cô là thần thánh phương nào, Hạ Thanh Hàn khẽ gật đầu, thân phận nhà họ Hạ bất phàm. Sau khi Hạ lão gia về già lại thích uống trà, cho nên mỗi ngày đều có người đưa nước suối tinh khiết trên núi đến nhà họ Hạ. Khi có người đem nước suối đến, thấy Bách Hợp muốn bày trận pháp, hai đạo sĩ bên cạnh sửng sốt,muốn giúp một tay nhưng lại không biết phải làm sao, vừa rồi Bách Hợp dùng phương pháp gọi hồn Hạ lão gia kia là lần đầu tiên bọn họ được thấy, bây giờ bọn họ đối với cô đều là vẻ mặt vừa sợ hãi lại có chút sùng bái, cho đến khi Bách Hợp bày xong thuật Thủy Kính,cô lấy điện thoại của mình bỏ vào chậu nước, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ.
Nói đến cũng kì quái, theo cô chú ngữ cái điện thoại kia liền nổi lên bên trên chậu nước mà lại không rơi xuống dưới, mọi người nhà họ Hạ thấy vậy cũng không dám thở mạnh, cho đến khi có một tia âm khí từ điện thoại thoát ra, thuận theo cái tia âm khí này, trong chậu nước rất nhanh hiện ra một bóng ảnh đàn bà mặc trang phục cổ đại với cái lưỡi dài lè ra, từ trong mắt và lỗ mũi đang không ngừng phun máu ra ngoài,cô ta còn quay đầu sang bên này nhếch miệng cười,lộ ra hàm răng trắng hếu, lúc này tình cảnh như vậy dọa cho người nhà họ Hạ thiếu chút nữa thét lên, mặc dù sau khi nhà họ Hạ nuôi đạo sĩ thì đã biết sẽ có loại vật này tồn tại, nhưng khi chính mắt nhìn thấy còn đáng sợ hơn họ nghĩ nhiều,có thể thấy đàn bà kia cũng là một người xinh đẹp, nhưng với gương mặt trắng bệch cùng với lỗ mũi và mắt đang nhỏ máu thì vẫn rất dọa người, không cười thì thôi đi, một khi cái kia cười rộ lên tình cảnh này quả thực so với ác mộng còn muốm đáng sợ hơn.
“Chính là cô ta vừa rồi gọi điện thoại cho cô?” Hạ Thanh Hàn xem Bách Hợp thu hồi điện thoại lơ lửng trên chậu nước vào tay, không khỏi hỏi một câu, Bách Hợp gật đầu, nữ quỷ lưỡi dài trong chậu nước sau một vài giây đã không thấy bóng dáng mà cái sợi tơ âm khí kia cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa:”Đáng tiếc thờ gian cô ta gọi quá ngắn, nếu không có thể tra ra chỗ cô ta rồi”.
Mọi người nghe được có phần hoảng sợ, vừa rồi chỉ là nhìn nữ quỷ ấy thông qua Thủy Kính lưu lại âm khí thậm chí giống như là thực chất vậy,chỉ sợ là đã trở thành Lão ma quỷ rồi, vậy mà Bách Hợp lại muốn một mình đi thu thập cô ta, hai người đạo sĩ nghe được cắn lưỡi,đều vô ý nắm chặt kiếm Kim Tiền trong tay, xem ra đối với Bách Hợp đã có chút kính nể,lại có chút sợ hãi.
Nói chuyện một chút, thì điện thoại trong tay Bách Hợp lại vang lên, sắc mặt mọi người trong nhà họ Hạ đều dại biến, Bách Hợp nhìn nhìn tin tức, ấn mở ra xem,lúc này sắc mặt của cô mới thay đổi, Mao Sơn đạo quán xây dựng sắp hoàn thành bây giờ lại có một công nhân nam xây dựng bị một cây gậy trúc đâm xuyên qua bụng toàn thân đều là máu,chết mà không nhắm mắt, nhìn rất ghê người.
Đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, là Vương Sư Thành gọi đến, Bách Hợp vừa nhận điện thoại, giọng nói của nôn nóng của Vương Sư Thành vang lên:” Long Bách Hợp, đã có chuyện xảy ra, chỗ đạo quan của cô có người chết, có phóng viên biết được tin tức đã chạy sang bên đó rồi, cha tôi bảo tôi sang đó trước, bây giờ cô đang ở đâu, mau về đi”.
Sau khi Vương Sư Thành nói xong, giống như là rất vội vàng liền cúp điện thoại ngay, bên này điện thoại của nhà họ Hạ cũng vang lên, sau khi ba của Hạ Thanh Hàn nghe điện xong,vẻ mặt bất đắc dĩ nói:” Nhiều nhân vật quan trong Bắc Kinh đều xuất hiện tình trạng như vậy, Long sư phụ, không thì cô đi với tôi một chuyến đi”.
Đến lúc này rồi thì Bách Hợp dù có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết có người nhắm vào mình, nhưng không biết mình đã đắc tội ai, lại để cho đối phương dùng phương pháp như vậy dồn ép mình, Bách Hợp nhịn một bụng nghi ngờ,gật đầu đồng ý đi theo người nhà họ Hạ cả một đêm hầu như đi hết các nhà quyền quý ở thành Bắc Kinh, những lão gia này gần như đều cùng một tình trạng, giống như là bị tà vật nhập vào, hồn phách rời thân thể, một đêm này Bách Hợp bày rất nhiều Chiêu Hồn trận mới gọi toàn bộ hồn phách của những lão gia tử này trở về.
Khi trời vừa sáng, Vương Sư Thành lại gọi điện thoại tới, nói tình huống bên kia rất nguy cấp, người nhà của người chết đang gây náo loạn, mặc dù pháp lực của Bách Hợp cao thâm nhưng lăn lộn như vậy qua một đêm cũng khó tránh khỏi lộ ra một chút mệt mỏi, Hạ Thanh Hàn lái xe chở cô đi cả đêm giơ tay xoa đầu cô, lộ ra một chút tươi cưới nói: “Không cần quá lo lắng, trước cô trở về nghỉ ngơi một chút đi, Mao Sơn đạo quán bên kia tôi thay cô đi một chuyến, tạm thời đè dư luận xuống một hai ngày chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Không cần đến một hai ngày, nếu như tôi đoán không sai thì chậm nhất là trong hôm nay liền có kết quả” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trong thời gian một đêm làm cho các đại lão gia quyền thế trong thành Bắc Kinh đồng loạt bị bệnh, nhằm làm tiêu hao pháp lực của cô, nếu là đạo sĩ bình thường sau khi pháp lực hao tổn thì phải nhập định ít nhất là 3-5 ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại, cũng trong đêm qua lại xuất hiện vấn đề như vậy, như vậy có thể khẳng định người kia là nhằm vào cô.
Mặc kệ người sau lưng là ai, đã dám ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn vì thế mà hại chết một mạng người, Bách Hợp muốn người đó chết!
Hạ Thanh Hàn lái xe đưa cô về chỗ ở, Bách Hợp còn chưa kịp nói cám ơn thì đã thấy anh quay đầu xe đi rồi, thật là một quái nhân,trở lại chỗ ở Bách Hợp liền đi tắm rửa, tuy nói phải vất vả cả một đêm, nhưng bởi vì có Thiên Đạo môn Đạo Đức kinh, dù đã dùng hơn phân nửa pháp lực, nhưng cô vẫn có thể chịu được. Cô tạo ra mấy lá bùa luyện thể thuật để dẫn thiên địa linh khí vào cơ thể, lại vận hành Đạo Đức kinh, cứ tiếp tục làm như vậy chưa đến ba giờ đồng hồ, không những pháp lực tiêu hao đêm qua khôi phục lại như bình thường, còn làm cho cô sphấn chấn tỉnh táo hơn trước nhiều.
Nếu người kia vì nhằm vào cô thì Bách Hợp phải chuẩn bị trước biện pháp đối phó lại, thừa dịp trong cơ thể mình đang dồi dào sức lực, bắt đầu bắt tay vào việc vẽ phù chú,để cho phù chú càng mạnh thêm thậm chí cô còn dùng máu của mình trộn với chu sa để vẽ, bây giờ cô đã không giống như mấy năm trước lúc mới gia nhập làm nhiệm vụ, phù chú vẽ ra một cái là thành công một cái, một khi cảm thấy mệt mỏi cô liền làm tiếp một lần tinh luyện thể cùng vận hành Đạo Đức kinh, cứ như vậy một bên vẽ phù chú một bên bổ sung tinh lực, rất nhanh đã vẽ được hơn mười tờ, lúc này Bách Hợp mới đem pháp lực trong cơ thể bổ sung đầy đủ, gấp những lá bùa này lại cho vào trong người, ngoài trời lúc này cũng đã tối.
Điên thoại của cô cả ngày yên lặng ở giữa đêm tối vang lên, cô còn chưa phản ứng thì điện thoại đã tự động nhận cuộc gọi, ở bên trên điện thoại hiện ra khuôn mặt ma nữ lè lưỡi dài, thoạt nhìn rất âm trầm đáng sợ, miệng cô ta không ngừng kêu la:”Long Bách Hợp cần phải đi, Long Bách Hợp cần phải đi” Biết rõ phương pháp này không có tác dụng, ma nữ kia gọi hai câu liền biến mất trên màn hình điện thoại, chỉ một giây sau màn hình chớp lên hai cái, chuyển thành hình ảnh của Vương Sư Thành sợ đến mức khuôn mặt tuấn tú trắng bệch: “Bach Hợp sư phụ, mau tới cứu tôi, cứu mạng a!” Giọng điệu đặc biệt thê lương, còn mang theo run rẩy, xem ra đã bị dọa cho sợ bể mật rồi,.
Quanh điện thoại âm khí lượn lờ, qua một lát bên trên màn hình bóng người lại biến thành Giản Vân Vân,lúc này cô ấy đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem hết cả là bộ dáng đã bị dọa cho đến sợ ngây người, đang dùng hết sức mình mà hét lên, hình ảnh lóe lên liền xuất hiện hình ảnh của miếu đạo quán Mao Sơn, có một người chết tình trạng không khác người chết hô qua là mấy,được treo chính giữa tấm biển của miếu mao sơn.
Cuối cùng trên màn hình xuất hiện dòng chữ to: tới ngọn núi phía sau Mao Sơn đạo quán.