Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 401: Kế hoạch cứu vớt chính mình (6)




“Trước đừng quản nàng ta.” Dù sao tạm thời cũng giữ được mệnh rồi, hiện tại chuyện khiến Bách Hợp phiền não chính là về sau cô lấy đâu ra mặt mũi để gặp Lý Duyên Tỷ, vừa nghĩ tới ngoài nhiệm vụ này ra mình lại phải dựa vào Lý Duyên Tỷ để giữ mạng, về đến tinh không còn phải đối mặt với anh, sắc mặt cô không kìm được lộ ra vài phần sầu khổ, một lần trước đó còn có thể đem chuyện tình đổ tội cho đám người Tần Nhã Trí hạ thuốc cô, lần này cô tự mua dây buộc mình, còn có thể trách ai? Tình hình rõ ràng chính là muốn chống chế cũng kiếm cớ không được, xuyên qua lớp mành cửa sổ, ánh mắt Bách Hợp nhìn ra đêm tối bên ngoài, phảng phất như nghĩ tới tình cảnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ về đến tinh không, bất chợt có loại cảm giác lo sợ con đường sau này của mình sẽ vô cùng khó đi.

Một đêm này ai ngủ cũng không được yên ổn, hạ nhân Nhiếp phủ thật lòng lo lắng cho thân thể của Bách Hợp, còn Bách Hợp lại nghĩ tới chuyện ngu ngốc mình làm mà lăn lộn khó ngủ, gần tới lúc bình minh mới lờ đờ nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy sắc trời cũng đã sáng, bên ngoài thanh âm Hạ Hậu Thấm Nhi đang cãi lại vú nương truyền tới:

“…Ta chỉ muốn xem tiểu Hợp đã tốt hơn chút nào chưa mà thôi, cũng không phải muốn hại nàng ấy, các ngươi như vậy cũng không phải giúp nàng, trái lại là đang hại nàng ấy. Các ngươi biết nỗi lòng của nàng ấy sao? Các ngươi biết nàng ấy đang nghĩ gì trong lòng sao? Nàng ấy từ sáng tới tối bị nhốt trong phủ, chính là giống như ngồi tù, lại còn ngồi những 16 năm, hôm qua ta không nói tiếng nào với các ngươi mà đã đưa tiểu Hợp ra ngoài là ta sai, nhưng hết thảy những chuyện này cũng là tâm nguyện của chính nàng ấy!”

Lí lẽ hùng hồn khiến cho vú nương tức giận không nhẹ, bởi vì giọng nói của bà cũng theo đó mà tăng lên: “Tâm nguyện gì? Tâm nguyện của lão gia, phu nhân chính là muốn đại tiểu thư cả đời này được bình an, ngươi có thân phận gì mà cũng dám gọi tên đại tiểu thư của chúng ta, lúc đầu đại tiểu thư có lòng tốt thu lưu ngươi, ngươi không chỉ không biết cảm ơn cũng thôi đi, ở Nhiếp phủ lừa ăn lừa uống, hiện tại còn lừa gạt tiểu thư nhà ta ra ngoài, ngài ấy còn gần nửa tháng nữa là 16 tuổi, ngươi rốt cuộc đang rắp tâm cái gì? Tiểu thư không có việc gì cũng coi như xong, nếu xảy ra chuyện gì ta tìm ngươi tính sổ!”

“Ta cũng không biết thân thể của tiểu Hợp lại yếu như vậy! Ta cũng là vì tốt cho nàng ấy, muốn để cho nàng ấy ra ngoài tăng thêm kiến thức. Ai biết thân thể nàng ấy yếu như vậy, vừa trở về liền ngã bệnh, càng huống chi chính là vì thân thể suy yếu, nên mới cần ra ngoài đi dạo nhiều hơn chút…” Tiếng cãi lại có chút không cam lòng của Hạ Hậu Thấm Nhi vang lên, thật lâu sau mới dậm chân: “Tiểu Hợp, muội dậy rồi sao, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?” Nàng ta to tiếng kêu lên, vú nương chắc hẳn tức giận vô cùng, nói liền vài tiếng:

“Ngươi..ngươi..ngươi…”

“Hì hì, vú nương. Ta cũng chỉ vì tốt cho tiểu Hợp thôi, dù sao người có thân thể không khỏe, vẫn cần vận động nhiều hơn chút thì cơ thể mới tốt lên được, suốt ngày chỉ có nằm thì thành cái gì? Nói không chừng chính là vì các ngươi cứ nhốt nàng ấy, mới khiến nàng ấy buồn bực đến sinh bệnh.” Giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi tựa như chuông bạc, Bách Hợp nghe đến nỗi trong lòng không khỏi phiền chán, mặt lạnh như tiền ngồi dậy, chuyện nguyên chủ bị dụ dỗ ra ngoài mặc dù Hạ Hậu Thấm Nhi có trách nhiệm, nhưng ý chí của nàng ấy không kiên định cũng là một trong những nguyên nhân trong đó. Tuy nhiên tối hôm qua ma xui quỷ khiến Hạ Hậu Thấm Nhi đem ngọc bài thủ hộ vốn thuộc về mình cho Nhiếp Diễm nhận chủ, chuyện này lại khiến Bách Hợp không khỏi chán ghét nàng ta.

“Hạ Hậu cô nương. Cô đừng vào, đại tiểu thư còn chưa thức dậy…” Tiếng ngăn trở của nha hoàn ở bên ngoài truyền tới, một chuỗi tiếng lục lạc vang lên, Hạ Hậu Thấm Nhi vẫn thành công chuồn vào, lúc thấy Bách Hợp ngồi dậy nàng ta có chút ngạc nhiên chạy về phía nàng: “Tiểu Hợp, muội tỉnh rồi, ta đã nói muội không sao rồi mà, bọn họ vẫn cứ khăng khăng nói ngươi bị lời nguyền gì đó.”

“Đại tiểu thư…” Vú nương cũng theo sau đi vào, vẻ mặt tức giận, thân pháp Hạ Hậu Thấm Nhi linh hoạt, giống như từng luyện qua võ công, bọn họ căn bản không thể ngăn được nàng ta, lúc này thấy nàng ta mạnh mẽ xông vào, trên khuôn mặt của mọi người đều là dáng vẻ phẫn nộ.  May mà lúc này Bách Hợp đã tỉnh dậy, hơn nữa khí sắc thoạt nhìn cũng không phải trắng bệch, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Bách Hợp cau mày nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi một cái, lắc đầu với đám người vú nương: “Ta không sao. Hạ Hậu cô nương, ta muốn thay y phục trước, có thể mời ngươi ra ngoài một lát được không?”

Tính cách của nguyên chủ vốn có chút dịu dàng, an tĩnh lại mang theo vài phần tốt bụng, nhát gan, đối với bất cứ ai cũng đều là dáng vẻ lương thiện, bao dung, Bách Hợp vừa dứt lời, Hạ Hậu Thấm Nhi không chỉ không rời đi, trái lại cách cô càng gần hơn:

“Tiểu Hợp, ta cho muội biết, trong phủ này của các ngươi có sắc lang!” Vẻ mặt nàng ta thần bí vô cùng, gò má ửng đỏ hiện ra vài phần tức giận lại ngượng ngùng: “Hôm qua ta phát hiện ra trong Nhiếp phủ có suối nước nóng, vậy mà bên trong lại có sắc lang, nếu không phải ta chạy nhanh, có khả năng đã bị hắn…”

Nàng ta chưa kịp dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng thỉnh an của nha hoàn: “Đại gia tới rồi.”

“Đại tiểu thư vẫn chưa dậy sao?” Giọng nói có chút băng lãnh của Nhiếp Diễm truyền tới, Hạ Hậu Thấm Nhi ở trong phòng thoáng cái nhảy dựng lên: “Chính là hắn chính là hắn, ta phải đuổi hắn đi!”

Vừa dứt lời, Hạ Hậu Thấm Nhi không đợi mọi người phục hồi tinh thần, liền vội vã chạy ra bên ngoài, giọng nói của Nhiếp Diễm ở ngoài phòng vốn lạnh nhạt thoáng chốc liền biến thành có vài phần kích động:

“Ác nữ ngươi sao lại cũng ở đây?”

“Hừ, tên đại sắc lang ngươi, vậy mà cũng ở đây…” Tiếng hai người tranh cãi vang vào trong phòng, Bách Hợp cố nén bực mình, cho vú nương thay mình tìm y phục để đổi lại, mái tóc được chải xong, bên ngoài vẫn còn đang ầm ỹ chưa dứt, mới sáng sớm đã phải nghe hai người này cãi lộn, sắc mặt Bách Hợp vô cùng khó coi, mọi người xung quanh nhìn ra tâm tình Bách Hợp lúc này không tốt, ai ai cũng đều không dám lên tiếng, bởi vì người gây gổ bên ngoài có liên quan với Nhiếp Diễm, nên đám hạ nhân cũng không dám tùy ý mở miệng, Bách Hợp bị làm ồn đến mức hoa mắt chóng mặt, hai người kia lại giống càng cãi càng nghiện, lúc Bách Hợp ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Nhiếp Diễm đang trợn to hai mắt, đưa tay chỉ Hạ Hậu Thấm Nhi trước mặt, dư quang khóe mắt cảm nhận được có người từ trong phòng đi ra, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên này một cái.

Hạ Hậu Thấm Nhi nhân cơ hội này, đột nhiên há mồm cắn vào đầu ngón tay Nhiếp Diễm, Nhiếp Diễm lúc này cũng bất chấp Bách Hợp mới ra cửa, theo bản năng hét lên:

“Đau..đau..đau, ác nữ, mở miệng ra!”

Không biết có phải hay không vì lúc nhỏ từng bị thu nuôi, Nhiếp Diễm ở tại Nhiếp gia tuy được người ta gọi là đại gia, nhưng kì thực lòng trung thành của hắn đối với Nhiếp gia cũng không lớn, lúc bình thường hắn luôn mang bộ dạng lạnh nhạt người lạ chớ gần, cho dù là lúc đối mặt với Nhiếp Bách Hợp – vị hôn thê trên danh nghĩa mà bản thân hắn chấp thuận, đều rất ít khi lộ ra bất kỳ cảm xúc chân thực nào, nhưng lúc hắn cãi lộn với Hạ Hậu Thấm Nhi, đến cả mặt mày cũng đều như tan ra, mặc dù trên mặt mang theo vài phần bực bội, nhưng loại vẻ mặt bực bội chân thực này, hắn trước kia chưa từng bộc lộ qua trước mặt Nhiếp Bách Hợp.

“Hừ, cắn chết ngươi, xem ngươi lần sau có dám hay không…”

“Các ngươi náo loạn đủ chưa?” Giọng điệu của Bách Hợp lạnh dần, vẻ mặt mang theo vài phần chán ghét, trong trái tim của cỗ thân thể này truyền tới cơn đau như ẩn như hiện, vừa nghĩ tới ngọc bài bảo mệnh đêm qua đã bị Nhiếp Diễm nhận chủ, trong lòng Bách Hợp lại nổi giận: “Hạ Hậu cô nương, ngươi ở Nhiếp phủ lâu như vậy, nghĩ tới người trong nhà chắc hẳn cũng vô cùng nhớ ngươi, ngươi về đi!”

Hạ Hậu Thấm Nhi nghe thấy lời này, liền há miệng thả ngón tay đang cắn ra, trên mặt lộ ra vài phần tổn thương và không biết phải làm sao, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, lại nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bách Hợp, thân thể không khỏi hơi nghiêng ngả, dựa vào Nhiếp Diễm ở phía sau, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Hợp, làm sao vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?”

“Hạ Hậu cô nương, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Vị này là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta, ngay trước mặt tiểu thư nhà ta ngươi lại liếc mắt đưa tình với đại gia…” Vú nương không nhịn được nói một câu, Hạ Hậu Thấm Nhi không đem mấy chữ vị hôn phu để vào tai, lúc nghe thấy mấy từ ‘liếc mắt đưa tình’, nàng ta lại không nhịn được chỉ vào mũi mình, trợn mắt cười: “Liếc mắt đưa tình? Ta với hắn? Cả đời đều không thể!”

“Ngươi cho là ta muốn liếc mắt đưa tình với ngươi sao? Nhìn ngươi lớn lên bộ dạng gầy như vậy, có chỗ nào xứng với ta?” Nhiếp Diễm nghe thấy câu nói này của Hạ Hậu Thấm Nhi, theo bản năng bác bỏ: “Ngươi đừng có thích ta mới đúng.”

“Ta thích ngươi?” Hạ Hậu Thấm Nhi nghe thấy câu này liền giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên, sắc mặt Bách Hợp càng lạnh xuống, cau mày hét lên một câu: “Ra ngoài!”

Hạ Hậu Thấm Nhi khi nãy còn mang vẻ mặt vui thích liền có chút bị tổn thương, cắn môi một cái, theo bản năng kéo tay Nhiếp Diễm, miệng tuy nói ghét bỏ Hạ Hậu Thấm Nhi, nhưng trong mắt Nhiếp Diễm lại không kìm được lộ ra ý cười, lúc nhìn Bách Hợp vẻ mặt thoáng chốc lại có chút nhạt đi, hắn thở dài:

“Sao đột nhiên lại tức giận rồi? Muội trước về phòng nghỉ ngơi đi, ta muộn một chút lại tới thăm muội.”

Những lời Nhiếp Diễm từng nói trước đó với Hạ Hậu Thấm Nhi, vẫn còn nhiều hơn so với những câu hắn từng nói với Nhiếp Bách Hợp, lúc hai người gặp mặt, điều Nhiếp Diễm nói nhiều nhất chính là cho nàng về phòng nghỉ ngơi, hắn luôn chỉ nói muộn một chút lại tới thăm Nhiếp Bách Hợp, khiến cho Nhiếp Bách Hợp mòn mỏi chờ mong, nhưng cuối cùng lại không thấy bóng dáng hắn đâu, trong lồng ngực lại có chút khó chịu, chân mày Bách Hợp cau lại: “Không cần nữa, ta đã nghĩ kĩ, những năm gần đây cha ta ban đầu không nên định ra hôn ước cho chúng ta, đến nay ta nghĩ đi nghĩ lại, luôn thấy lúc đầu mối hôn sự này chính là sai lầm, ngươi đã vô ý với ta, ta cũng khỏi phải ép ngươi.”

Lúc đầu Nhiếp phụ nhìn ra tên Nhiếp Diễm này cốt cách tinh kỳ, không phải vật trong ao, cho rằng có thể cho con gái những thứ tốt nhất, lại duy chỉ nghĩ sai một điểm, Nhiếp Diễm không yêu Nhiếp Bách Hợp, thậm chí trong lòng hắn có khả năng còn cảm thấy Nhiếp phụ năm đó cứu hắn chính là vì lợi dụng hắn cưới Bách Hợp mà thôi, hắn vốn tâm cao khí ngạo, mặc dù nguyện ý tuân theo lời thề hắn từng lập lúc đầu, nhưng trong lòng chắc hẳn sẽ phản cảm với chuyện này, cho nên những năm gần đây hắn vô cùng lạnh nhạt với Nhiếp Bách Hợp, phảng phất giống như Nhiếp gia nợ hắn rất nhiều, ơn cứu mạng cùng bồi dưỡng của Nhiếp phụ, chỉ e trong mắt hắn đã sớm thành lợi dụng cùng báo ân, cho nên hắn thẳng thắn trực tiếp lạnh nhạt với Nhiếp Bách Hợp, thậm chí trong lòng cũng ôm một loại ngờ vực đối với hai người phu thê Nhiếp gia đã tạ thế.