Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 343: Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 1




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Trong tinh không Bách Hợp rất hi vọng Lý Duyên Tỷ có mặt, nhưng anh vẫn mãi không xuất hiện, giống như ở trong cái tinh không này anh đã hoàn toàn biến mất, làm cho Bách Hợp hơi lo lắng. Cô rất muốn hỏi Lý Duyên Tỷ chuyện có liên quan tới người làm nhiệm vụ, cô cũng muốn hỏi Lý Duyên Tỷ sau khi mình giết Bàng Ngữ Mật sẽ phát sinh chuyện gì không, nhưng vô luận cho cô suy nghĩ bao lâu, thì trong tinh không vẫn không xuất hiện giọng nói của Lý Duyên Tỷ, mà chỉ hiện ra tư liệu của cô:

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 77 (max 100 điểm)

Dung mạo: 79 (max 100 điểm)

Thể lực:69 (max 100 đểm)

Võ lực:43 (max 100 điểm)

Tinh thần:56(max 100 điểm)

Danh vọng:32(max 100 điểm)

Kỹ năng:Cửu Dương Chân Kinh, Cửu  Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn  Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam vực, thuật Tinh thần luyện thể.

Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 52 (max 100 điểm)

Sưu tầm:Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh Nữ, Trái tim của Thiên Sứ, Hứa hẹn của Long Vương, Quyến rũ của Hồ Ly, Tình mẹ như núi, Vua không ngai, Kiếm chi đạo.

Có lẽ vì nguyện vọng của nguyên chủ hết sức đơn giản, nên cũng không được thưởng nhiều, ngoại trừ tinh thần thêm được một điểm, còn những thuộc tính còn lại đều không thay đổi, thậm chí trí lực cũng không có tăng thêm được điểm nào. Trong lòng Bách Hợp có chút lo lắng, biết mình ngoại trừ gặp phải trở ngại đến từ bên trong nhiệm vụ, thì còn có thể gặp phải những nguy hiểm khác nữa, cái này làm cho trong lòng cô cảm thấy cực kỳ bất an, nhưng cảm giác hoa mắt quen thuộc kia lại truyền đến, không đợi cô nghĩ nhiều thì ý thức nhanh chóng rơi vào bóng tối.

Bách Hợp bị đau đầu kịch liệt làm cho tỉnh dậy, nàng giống như bị phân liệt thành hai người, giống như có người liều mạng dốc sức gạt bỏ nàng ra khỏi thân thể, nàng ôm lấy đầu mình,từ khi thuộc tính tinh thần của nàng tăng lên, thì khi tiến vào nhiệm vụ đã rất ít khi phải chịu loại đau đớn kịch liệt như thế này rồi,Bách Hợp cắn chặt răng cố nén cảm giác chóng mặt, lúc này tất nhiên nàng không dám đi tiếp thu nội dung câu chuyện, có thứ gì đó như muốn chui vào đầu nàng, làm cho nàng đau đến mức phải cắn chặt môi, bên cạnh giống như có người đang nói chuyện,nhưng giờ đây Bách Hợp đã không thể làm gì khác rồi.

Qua một lúc lâu, ý thức càng lúc càng rõ ràng, nhưng Bách Hợp vẫn không dám buông lỏng, mặc dù lúc này nàng hận không thể ngất đi, có điều nàng không dám, nàng sợ sau khi bất tỉnh thì không thể tỉnh lại nữa. Bị tra tấn đau đớn cũng không biết đã qua bao lâu thì cái cảm giác này mới dần mất đi, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi còn bờ môi bị cắn nát từ bao giờ, toàn thân run lẩy bẩy giống như được ai đó ôm vào lòng rồi cầm khăn lau trán nàng, còn nhẹ nhàng trấn an nàng.

Bách Hợp như bị rút hết sức lực nên cả người đều mềm nhũn ra, đầu óc nàng lúc này rất mơ hồ, dường như chỉ cần mắt nàng hơi hơi chuyển động thì có thể lòi ra, nàng cũng bất chấp tỉnh cảnh chung quanh, từ từ chìm vào giấc ngủ

Khi tỉnh lại thì trời còn chưa sáng,trong phòng còn đốt nến, cái màn màu xanh nhạt buông xuống một bên, một bên dùng kim câu móc lên, có một cơ thể mềm mại ôm nàng vào trong lòng, dù lúc này Bách Hợp chỉ cựa người nhẹ một cái mà phụ nhân kia đã tỉnh lại:

“Hợp nhi, con tỉnh rồi hả?”Người này mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, phía trên phối với áo cùng màu, giọng nói của phụ nhân kia dịu dàng trìu mến dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán nàng,sau đó sờ lên mặt nàng nói: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì con cũng hạ sốt”

“Mẫu thân.”Bách Hợp yếu ớt gọi ra thân phận của phụ nhân này, cho dù nàng vẫn chưa tiếp thu nội dung, hình như bản năng của nguyên chủ còn lưu lại, nên nàng mới mở miệng gọi như vậy,phụ nhân kia liền khóc lên “Con bé hư này, tranh giành mấy đồ vật vớ vẩn với tỷ tỷ con làm gì, để bị ngã đập đầu, may là không có chảy máu, hai người các con đều không có việc gì, nếu không thì mẫu thân biết làm thế nào đây?” Phụ nhân khóc một lúc rồi cầm khăn tay lên lau nước mắt, nhưng khi nhìn đến sắc mặt mệt mỏi của Bách Hợp thì giọng nói liền không tự chủ được mềm nhũn xuống; “Con trước cẩn thận nghỉ ngơi, mẫu thân đi xem tỷ tỷ của con,đêm qua đại phu nói tình hình của nó đã ổn định,mẫu thân qua đó xem một chút, lát nữa lại đến thăm con.”

Cả người Bách Hợp suy yếu, đến cả sức gật đầu cũng không có chỉ khẽ lên tiếng, phụ nhân lại sờ lên mặt nàng rồi quay đầu phân phó nha hoàn không còn có vẻ dịu dàng khi đối xử với Bách Hợp mà lạnh lùng lên tiếng: “Chăm sóc Nhị tiểu thư cho tốt!”

Hạ nhân vội vàng đáp ứng, Bách Hợp vừa khó chịu vừa buồn nôn, chỉ nói mình muốn yên lặng rồi ở trên giường rồi nhắm mắt lại.

Một lượng lớn nội dung cốt truyện mãnh liệt chảy ào trong đầu, đây là vương triều Đại Tề, nàng bây giờ là đích thứ nữ của thế tử Tô Lập Ôn phủ Vĩnh Lạc Hầu, Tô Bách Hợp.

Khiến cho Bách Hợp cảm thấy vô cùng giật mình, là cuộc đời của Tô Bách Hợp hoàn toàn khác với những nhiệm vụ trước kia nàng đã làm, cô bé ấy giống như chưa bao giờ gặp phải cản trở gì, cũng chưa gặp phải khó khăn gì? Mẫu thân của Tô Bách Hợp sinh hạ được hai trai hai gái, con trai trưởng năm trước đậu tam giác đứng thứ 28, hiện nay đã là quan thất phẩm, nhậm chức ở dưới chân thiên tử. mà thứ tử năm nay mười lăm tuổi,đang ở độ tuổi ăn chơi đùa nghịch, mà Tô Bách Hợp và tỷ tỷ Tô Bách Dung thì hơi đặc thù một chút, là hai tỷ muội song sinh, chuyện như vậy đừng nói là ở kinh thành, cho dù cả Đại Tề cũng hiếm gặp, bởi vậy hai tỷ muội rất nổi tiếng, ngay từ lúc sinh ra đã được thái hậu nương nương từ trong cung phái người ban thưởng xuống,một đôi tỷ muội ở Tô gia nhận hết sủng ái.

Thường thì song bào thai luôn có linh cảm cảm ứng nhau, có cùng sở thích, có thể chất cùng đồng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn, so với các tỷ muội khác sẽ càng thân thiết hơp mới phải, nhưng không hai tỷ muội Tô gia lại như nước với lửa, bình thường hai người chỉ vì cùng nhìn trúng một bộ quần áo cũng sẽ cãi nhau, sẽ vì hai người cùng đeo một kiểu khuyên tai mà đánh nhau túi bụi, hai người cũng sẽ vì thích ăn cùng một thứ mà bắt đầu náo loạn…có khi hai người sẽ vì trên người đeo cùng một cái túi thơm giống mà bất mãn.

Từ nhỏ đến lớn quan hệ của hai người luôn không tốt, mọi người trong phủ Vĩnh Nhạc Hầu đều biết Tô đại tiểu thư và Tô nhị tiểu thư không thân thiết bằng chị em bình thường, một khi hai người đánh nhau tới mức khi được người kéo ra mới thôi. Ngày Tô Bách Hợp sinh nhật 12 tuổi tất nhiên cũng là sinh nhật của Tô Bách Dung, theo lệ cũ của vương triều Đại Tề sinh nhật tròn mười hai tuổi cũng là lễ cập kê của nữ tử, hôm nay hai tỷ muội vì hai người có cùng một ngày sinh nhật lại bắt đầu làm ầm lên, hai người lôi qua kéo lại đến cuối cùng làm cho cả hai đều bị ngã vào trong ao,có thể xem việc này là tai nạn lớn nhất trong đời Tô Bách Hợp, bởi vì cô bé suýt nữa thì ngã vỡ đầu,mà tỷ tỷ song sinh Tô Bách Dung thì trực tiếp mất mạng.

Tuy Tô Bách Hợp còn sống, không có chết như tỷ tỷ song sinh Tô Bách Dung, thế nên Hạ thị mẫu thân của cô bé oán trách nàng ấy càn quấy, từ đó trở đi lãnh đạm với cô bé, ngược lại đặt tâm tư  vào hai người con trai, vốn hôm đó Hạ thị mời mấy người bạn đồng trang lứa với nàng đến nên chuyện nàng cùng Đại tỷ náo loạn, rất nhanh được lan truyền ra,Tô Bách Hợp thành trò cười ở kinh thành,hầu như không ai dám đính thân với cô bé cả.

Cô bé cô đơn sống trong Tô phủ đến năm mười sáu tuổi, đường đường là tiểu thư con vợ cả lại giống như bị toàn bộ Tô phủ lãng quên, cuộc sống trải qua còn không bằng một thứ nữ, cho đến ngày sinh nhật năm mười sáu tuổi, cô bé cầu xin Hạ thị  xuất phủ đi thắp hương, gặp được thế tử  Trấn Quốc Công Liễu Nguyên Thiệu, hai người trở thành bạn tương tri sau đó thì yêu nhau,Liễu Nguyên Thiệu tìm người đến Tô gia cầu hôn, cô bé trong ánh mắt giật mình của mọi người gả cho Liễu Nguyên Thiệu, tuy thỉnh thoảng cũng lục đục với mẹ chồng và chị em dâu, nhưng nói cho cùng thì cuộc sống trôi qua có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn.

Bách Hợp hồi tưởng lại lần nữa cũng không tìm ra chỗ nào khiến cho Tô Bách Hợp cảm thấy oan uổng, có thể nói nửa đời sau của cô bé sống vô cùng mỹ mãn, Liễu Nguyên Thiệu và Tô Bách Hợp khi đó ân ái vô cùng, hai người sinh con dưỡng cái, thậm chí cả đời Liễu Nguyên Thiệu cũng không có nạp thiếp, nếu như cuộc sống như vậy mà Tô Bách Hợp còn cảm thấy bất mãn, thì Bách Hợp thấy có chút quỷ dị rồi, nhưng nếu nàng đã xuất hiện ở đây, như vậy chứng minh Tô Bách Hợp cảm thấy chính mình chịu oan khuất bất mãn, thậm chí còn có tâm nguyện chưa hoàn thành nữa đấy.

Nhưng ngoại trừ nguyên chủ lúc mười hai tuổi bởi vì tranh chấp với tỷ tỷ, kết quả hại Tô Bách Dung chết thảm, từ đó bị cha mẹ vắng vẻ, bại hoại thanh danh, thì Bách Hợp không nghĩ ra được Tô Bách Hợp còn chỗ nào không hài lòng, chẳng lẽ cô bé hối hận lúc nhỏ hại chết tỷ tỷ, cho nên muốn mình thay đổi đoạn thời gian đó? Nhưng thời điểm mình tiến vào nhiệm vụ thì đã qua sinh nhật của Tô Bách Dung và Tô Bách Hợp, hai người cũng đã bị rơi xuống ao sen rồi, chỉ khác biệt ở chỗ là Tô Bách Dung chưa có chết mà thôi, mà theo như nội dung câu chuyện thì từ đó về sau Tô Bách Hợp liền giống như thay đổi thành một người khác vậy, thoáng cái đã trở nên vô cùng ổn trọng, cũng không biết bởi vì sao, từ năm mười hai tuổi trở về trước của Tô Bách Hợp  thì Bách Hợp có hể thấy được rất rõ ràng,nhưng từ sau năm mười hai tuổi có nhiều thứ Bách  hợp lại cảm thấy lúc rõ lúc mờ mịt, giống như cách một tần sương mờ ảo, ngoại trừ trong lòng còn lưu lại một ít không cam lòng, thậm chí theo như nội dung cốt truyện từ đó về sau  Bách Hợp không thể cảm nhận ra được trên người Tô Bách Hợp có tiếc nuối gì.

Tình huống như thế này thật quá quỷ dị rồi, cho dù là Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, thì cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua tình huống nào cổ quái như vậy, nàng cẩn thận suy nghĩ lại sự tình từ đầu đến cuối, Tô Bách Hợp và Tô Bách Dung đánh nhau, cả hai cùng ngã vào ao sen, Tô Bách Dung chết, mà Tô Bách Hợp sống sót nhưng lại mất đi sự yêu thương của phụ mẫu.

Một mình trải qua vài năm, từ đó về sau tính tình thay đổi, cô bé không khoa trương như trước nữa,những quần áo mà trước kia rất thích đều cho vào tủ khóa hết không bao giờ mặc lại nữa, những đồ vật tranh giành được từ tay tỷ tỷ cũng chưa bao giờ dùng đều bỏ xó, ngoài ra cô bé còn thận trọng từ lời nói đến việc làm, luôn có sự tỉnh táo và lý trí mà không giống với  thiếu nữ mười hai tuổi hay xúc động, từ sau khi trải qua kịch biến cô bé lại có khả năng nhẫn nhịn, có thể ở yên trong sân mình không hề bước ra khỏi cửa học quy củ tiểu thư khuê các vài năm liền, mãi cho đến sau khi cô bé gặp phu quân Liễu Nguyên Thiệu,phát hiện được vẻ đẹp của cô bé từ đó hai người yêu thương nhau,bên trên cũng không có chỗ nào cổ quái,  nhưng trong thân thể Tô Bách Hợp lúc này lại ẩn ẩn truyền đến cảm giác không cam lòng cùng với oán giận là thật, loại tình huống ly kì này làm cho Bách Hợp không nhịn được mà cười khổ một tiếng.