Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 285: Mấy đời theo đuổi người (5)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Đây là con trùng độc duy nhất mà sau khi Bách Hợp đi vào thế giới này, lợi dụng sự thuận tiện của thân phận chính mình, cố ý bắt một ít côn trùng điều chế ra. Trong thời gian nửa năm này, nàng âm thần bận rộn lâu như vậy, cũng chỉ có mỗi một con còn sống như vậy thôi, loại trùng đậu này không có bản lãnh gì, người bình thường ăn phải nó thì thân thể cũng không bị tổn thương gì, nhưng nếu một khi người luyện võ ăn phải nó, thì như vậy sẽ bị nó ăn đến đan điền, hút khô nội lực trong gân mạch, đợi đến sau khi người luyện võ trở thành phế nhân, thì loại côn trùng cũng sẽ không sống được bao lâu, liền sẽ chết theo.

Vốn là bởi vì tác dụng đơn giản, nên loại côn trùng này cũng vô cùng dễ luyện, hơn nữa nó không dễ khiến cho người ta nuốt vào, cho nên trong Cổ thuật Nam Vực, nó bị ghét bỏ vì là loại trùng độc thô sơ nhất.

“Ngươi muốn ta nghĩ cách, đút con trùng này cho Hoàng thượng ăn sao?” Hách Liên Tú nghe rõ lời nói của Bách Hợp xong, da đầu không khỏi run lên đóng cái hộp lại, lúc này Bách Hợp cũng đã biểu hiện ra tâm tư muốn ám hại Hoàng đế, hắn tất nhiên tin tưởng Bách Hợp thật sự hận Hoa Nguyên Ân, muốn liên thủ với mình đối phó hắn ta, khó được cũng biểu lộ chân thành thêm vài phần: “Nương nương cho ta suy nghĩ, sau đó sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.” Hắn ta nói xong, liền xốc chăn lên lăn xuống chân giường, cũng chưa cho Bách Hợp một câu trả lời chắc chắn, mà đã cầm lấy con trùng độc mà Bách Hợp thật vất vả mới luyện ra được lặng lẽ chạy mất.

Đợi đến lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần lại, thì mới phát hiện hắn ta còn chưa nói cái gì, còn chính mình thì đã đưa gần hết át chủ bài ra ngoài, không khỏi buồn bực đến một đêm đều suýt nữa không ngủ được.

Ngày hôm sau, chuyện Hách Liên Tú tìm kiếm Thập Lục công chúa khắp cả kinh thành, liền bị gióng trống khua chiêng công bố ra ngoài.

Nếu lức trước Bách Hợp còn hoài nghi Hách Liên Tú chưa chắc là muốn báo thù, lúc này nghe được chuyện này, trong lòng cả trái tim liền thả về.

Trong chuyện này, Bách Hợp đúng là sợ Hách Liên Tú không làm ầm ĩ, sau khi biết rõ chân tướng liền đánh rớt răng nuốt cả răng và máu xuống bụng, giờ đây hắn ta làm ầm lên, nếu ngày nào đó có một hạ nhân biết được thê tử của Hách Liên Đại tướng quân đã bảo gia vệ quốc bị giấu ở trong hoàng cung, chỉ sợ dù cả người Hoàng đế có mọc đầy miệng, làm việc lại tùy hứng đi nữa, thì cũng không nói rõ được.

Động tác của Hách Liên Tú rất nhanh, trong nháy mắt tất cả mọi người trong kinh thảo luận nhiều nhất chính là chuyện Hoa Tri Ý mất tích. Mà trong cung Bách Hợp cũng không nhàn rỗi, nàng nâng Ly phi lúc trước, Đức Phi nương nương hiện tại lên càng ngày càng cao, gần như trong khoảng thời gian ngắn đã đến tình trạng danh tiếng vô lượng ở trong cung.

Thẳng đến nửa tháng sau, Hoa Nguyên Ân luôn bình tĩnh lạnh lùng gần đây rốt cuộc cũng đã không chờ nổi nữa, liền tuyên bố hắn ta muốn bày tiệc ăn mừng cho Hách Liên Tú đã lập chiến công lần này. Nếu Bách Hợp không đoán sai, hắn ta hẳn sẽ thuận thế chính thức giới thiệu Hoa Tri Ý mới nạp gần đây trong tiệc ăn mừng này.

Hoa Nguyên Ân cũng sợ kéo lâu mọi việc sẽ dễ dàng sinh biến, vốn định hạ lệnh cho trong cung chuẩn bị thật tốt một phen, nhưng lúc này bởi vì Hách Liên Tú suýt nữa lật hết cả kinh thành lên, trong cung gần đây lại có tin đồn, nên hắn ta cũng đã không chờ nổi nữa, quyết định đưa Hoa Tri Ý ra ngoài sáng đã rồi nói sau. Về phần sau này, mình sẽ đền bù lại cho nàng gấp bội, dù sao tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng!

“Đi mời Đức phi đến đây.” Bách Hợp nghĩ đến đây, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần thương hại Đức phi, nhưng chỉ vừa nghĩ tới nhiệm vụ mình phải là cùng với chuyện phải chuẩn bị, tâm địa liền từ từ cứng rắn trở lại: “Cứ việc nói đêm nay Hoàng thượng sẽ bày tiệc chúc mừng Hách Liên tướng quân, Đức phi dù gì cũng là nhạc mẫu của Hách Liên tướng quân, mời nàng ta đến chọn vài món trang sức.” Tuy hiện nay danh tiếng của Đức phi vang dội, nhưng lúc trước ở trong lãnh cung nhiều năm, hơn nữa nàng ta lại xuất thân thấp, bởi vậy của cải cũng không giàu có gì, muốn tham gia yến hội như vậy thì không thể quá giản dị khiến cho người khác cười nhạo được, vì thế khó tránh khỏi có chút khó khăn, cũng bởi vậy mà trước kia có yến hội phần lớn nàng ta đều từ chối không đi, hoặc là liền tìm cách che giấu, chỉ là cùng một cách dùng quá nhiều, ít nhiều gì vẫn sẽ bị người cười nhạo, cho nên yến hội như vậy bình thường Đức phi đều không quá thích tham dự.

Đại cung nữ lĩnh mệnh đi, gần đây Bách Hợp như biến thành một người khác vậy, cũng không còn ăn dấm chua của Hoa Nguyên Ân nữa, người phía dưới từ vừa mới đầu giật mình không dám tin, càng về sau lại là tập mãi thành thói quen, hôm nay ngược lại không có ai cảm thấy Bách Hợp như vậy là kỳ quái, mà ngược lại cho rằng nàng liền giống như từ nhỏ chính là tốt bụng như vậy.

Đức phi được mời đến, mặc một bộ cung trang nửa mới cũ, gần đây tuy bởi vì Hoa Tri Ý mà Hoa Nguyên Ân nhớ tới nàng ta, cũng ban thưởng cho nàng ta vài lần, nhưng đồ ban thưởng hoặc đều là chủ yếu dùng để bày trí, hoặc đều là không thích hợp để mặc, bởi vậy một vài chi phí vẫn phải dựa vào Bách Hợp giúp đỡ, mục đích Bách Hợp mời nàng ta đến lúc này có lẽ cung nhân đã nói với nàng ta rồi, bởi vì vẻ mặt nàng ta cảm kích, thấy Bách Hợp liền lễ bái: “Nhờ có nương nương suy nghĩ chu đáo, nếu không hôm nay thật đúng là lại khiến cho thần thiếp lo lắng.”

Gần đây nàng ta cũng nghe nói con gái biến mất không có tung tích, vẻ mặt nhẹ buồn, khiến cho người ta nhìn thấy đều không khỏi có chút đồng tình. Tiệc mừng của Hách Liên Tú, Đức phi nhất định không thể tránh được, dù sao là con rể của mình. Lúc Bách Hợp kêu người bưng hộp trang sức ra, ban đầu nàng ta còn hơi câu nệ, ngược lại là Bách Hợp an ủi: “Tỷ tỷ cứ việc chọn, không cần giúp ta tiết kiệm, tỷ tỷ thay Hoàng thượng sinh một đứa con gái ngoan, ta cũng rất hâm mộ, lại gả cho một phu quân nhân trung long phượng như vậy, chỉ tiếc bản thân mình không có con gái, nếu không cũng nhất định muốn thay con gái lựa chọn một người rể hiền như vậy.”

Nói đến con rể, trên mặt Đức phi không tự chủ lộ ra thần sắc tốt, cả cuộc đời nàng ta cảm thấy tự hào nhất, chính là có một đứa con rể như vậy, nàng ta và con gái sống trong lãnh cung hơn mười năm không người hỏi thăm, nếu không phải nhờ Hách Liên Tú thích con gái, cũng cưới Hoa Tri Ý làm thê tử, thì bây giờ nói không chừng hai mẹ con nàng ta sẽ phải chết già trong lãnh cung rồi, sao có thể có phong cảnh như hôm nay?

Nếu Bách Hợp khen cái khác, thì nàng ta chưa chắc sẽ mừng rỡ như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp lại khen hai điều mà nàng ta để ý nhất, nên tất nhiên Đức phi liền không nhịn được càng cười tươi hơn, thần sắc cũng không câu nệ như vừa nãy nữa, mà rất tỉ mỉ chọn lấy vài món trang sức, rồi mới mà ngừng lại.

“Mắt thấy cũng không còn sớm nữa, nếu tỷ tỷ lại về cung sửa soạn thì ngược lại rất phiền toái, chỗ của ta còn mấy bộ váy mới chưa từng mặc, dung mạo của tủy tỷ vẫn xinh đẹp không thua năm xưa, nếu không chê, liền chọn hai bộ mặc tạm đi, đợi Hoàng thượng lại ban thưởng vải, liền thay tỷ tỷ may mấy bộ mới.” Bách Hợp nói xong, không đợi Đức phi từ chối, một mặt liền sai người tranh thủ thời gian lấy quần áo ra. Mấy bộ cung trang này đều là nàng kêu người may theo sở thích của Đức phi, nên vốn Đức phi định mở miệng từ chối, khi nhìn đến quần áo yêu thích, lại nuốt trở vào, ỡm ờ tùy ý người của Bách Hợp hầu hạ, vào phòng trong thay quần áo, sau khi chải lại kiểu tóc, thoa phấn trang điểm, trong nháy mắt thoạt nhìn ngược lại thật sự rực rỡ, đúng thật là vẫn xinh đẹp như trước.

Dù sao Đức phi có thể sinh ra đứa con gái có dung mạo khuynh thành như Hoa Tri Ý, thì nội tình của bản thân nàng ta cũng không thua kém chỗ nào, trước kia chỉ là vì không chú ý trang điểm ăn mặc mà thôi, hôm nay vừa trang điểm lên, cho dù chỉ có bảy phần tướng mạo, thì cũng trở nên xinh đẹp trọn vẹn mười phần rồi.

Bách Hợp khen hai câu, khen đến hai má Đức phi ửng hồng. Mắt thấy đã không còn sớm nữa, lúc này mới kéo Đức Phi lên kiệu liễn, đi thẳng đến cung điện tổ chức yến tiệc.

Lúc này trong cung đã ngồi đầy nữ quyến triều thần, lúc nhìn thấy Hoàng hậu dẫn người đến, mọi người liền một phen chào hỏi, thẳng đến khi chư phi hậu cung cũng đã tới đủ, yến hội sắp bắt đầu, lúc này giọng nói bén nhọn của nội thị mới vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người đều đứng dậy quỳ bái, Hoa Nguyên Ân tự mình dẫn Hoa Tri Ý cùng bước vào, khóe mắt Bách Hợp liếc qua, bắt gặp Hoa Tri Ý mang trên mặt thần sắc nhẹ buồn và xuân sắc giữa hai đầu lông mày, khóe miệng không khỏi lạnh lùng cong lên, mà ngay tại lúc này Đức phi vốn đang quỳ bên cạnh nàng bỗng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rồi liền như bị sét đánh, thân thể bắt đầu run rẩy lên.

“Chư vị bình thân.” Tiếng nói mang theo một chút âm lãnh của Hoa Nguyên Ân vang lên, mọi người tạ ơn sau đó lại ngồi xuống, Hoa Tri Ý theo sau Hoa Nguyên Ân ngồi trên thủ tịch, so với Bách Hợp vốn nên ngồi sánh vai với Hoàng đế lại càng lộ ra địa vị cao quý hơn. Trước kia nàng ta đã từng dịch dung, nên vào ngày đại hôn tuy Thái hậu đã từng thấy nàng ta, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của nàng ta, lúc này nhìn thấy Hoa Tri Ý để lộ ra dung mạo thật sự, thì cũng không nhận ra nàng ta, nhưng ngược lại là đôi môi của Đức phi ngồi ở một bên đã trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Ý nửa ngày, trong mắt đầu tiên là hiện lên khiếp sợ, tiếp theo lại lộ ra thần sắc không dám tin, cuối cùng là cắn chặt môi, không có dám nói gì, nhưng huyết sắc trên mặt nàng ta lại nhanh chóng bị rút đi.

“Hôm nay ngoại trừ tổ chức tiệc khánh công cho Hách Liên tướng quân, quan trọng nhất là trẫm muốn tuyên bố một chuyện, trẫm muốn sắc phong Hoàng quý phi.” Hoa Nguyên Ân nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Hoa Tri Ý, tuyên bố chuyện này.

Hách Liên Tú ngồi ở dưới nghe nói như thế, vậy mà lông mày cũng không nhăn lấy một cái, chỉ là trong ánh mắt lộ ra tia hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Ý trên đài một lúc lâu, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình hiện liền vài phần sát ý sâm lãnh.

Còn Đức phi thì lúc đầu còn cố gắng chịu đựng, nhưng ngay khi nghe Hoa Nguyên Ân nói muốn sắc phong Hoa Tri Ý là Hoàng quý phi, liền đột nhiên không thể nhịn được nữa, ho hai tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu.

“Nương!” (Mẹ)

Bởi vì hiện giờ Đức phi là người đứng đầu Tứ phi của Hoa Nguyên Ân, lại là nhạc mẫu của Hách Liên tướng quân đang có danh tiếng vang dội hiện nay, hơn nữa nàng ta lại bị vị Hoàng hậu Bách Hợp này kéo đến vị trí cực kỳ dễ thấy, nên lúc này phun ra máu, người phía dưới đều thấy rất rõ ràng, không khỏi sợ ngây người.

Càng làm cho người ta sửng sốt là vị Hoàng quý phi có dung mạo tuyệt mỹ đang được Hoa Nguyên Ân cầm tay kia lại giật mình, trong miệng vô ý thức kêu một tiếng ‘Nương’.

“…” Bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh như chết, trong lúc nhất thời mọi người đều sửng sốt không phục hồi tinh thần lại được. Lúc này Hách Liên Tú mới như phản ứng kịp, hắn ta đột nhiên đứng thẳng lên như mũi tên, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không dám tin, vô ý thức liền hô: “Công chúa…”

“Ái khanh nhận lầm người.” Sắc mặt Hoa Nguyên Ân lập tức trở nên nghiêm túc thét lên: “Hách Liên Tú, ngươi nhìn chằm chằm vào Hoàng quý phi mới nạp của trẫm là có ý gì?”

Trên mặt Hách Liên Tú lộ ra thần sắc giãy dụa, hai nắm tay của hắn ta khẽ siết lại, thật lâu sau đột nhiên hai đầu gối khụy xuống, hít sâu một hơi rồi quỳ xuống: “Thần, thần có lẽ là hoa mắt, nhận lầm người.”