Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1343: Thanh mai trúc mã 11




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Ngày thứ hai là phải đi lên thành phố, cậu và Bách Hợp đã hẹn cùng nhau lên xe, cha mẹ Bách sẽ đưa Bách Hợp đến nhà ga, cậu tới sớm một tiếng đứng đợi, gọi di động hẹn với Bách Hợp xong, hai người mua vé ngồi chung một chỗ, Lý Duyên Tỷ sắc mặt có chút khó coi, Bách Hợp còn tưởng do cậu đợi lâu, tùy ý để cậu giúp đỡ mang balo giúp mình, vừa hỏi:

“Anh sao vậy?”

“Ngày hôm qua cô gái kia lại tới nữa.” Cậu có chút tức giận, giống như cậu đang nuốt phải con ruồi, cô gái kia ném không ít giấy trong sân nhà cậu, bên trên nguyền rủa viết nào là: Cậu là đồ đầu heo thối, trù cậu ăn mì gói quên bỏ gia vị…, thấy sắc mặt Lý Duyên Tỷ đen kịt.

“Lần sau tóm được cô ta, anh sẽ bẻ gãy tay cô ta cho chừa!” Trên mặt cậu mang theo một cỗ âm trầm cùng tàn nhẫn mà độ tuổi này không nên có, Bách Hợp sửng sờ một chút. Tuy rằng bây giờ không còn lăn lộn với đám người kia, nhưng rốt cục cũng lăn lộn vài năm, làm việc so với thiếu nhiên mười lăm mười sáu tuổi hung hãn hơn nhiều.

Theo lời Lý Duyên Tỷ cô gái kia lại tới, Bách Hợp cũng không thấy ngạc nhiên, bên trong kịch tình cô gái đó cùng Lý Duyên Tỷ dây dưa không ngớt, hôm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Nhìn sắc mặt khó coi của cậu, Bách Hợp tựa đầu lên cánh tay cậu hỏi: “Cô ta tới làm gì?”

Cậu mặc chiếc áo sơ mi mỏng dài tay màu xanh da trời, lúc đôi má Bách Hợp dán lên, toàn thân Lý Duyên Tỷ đều cứng ngắt. Cậu cơ hồ không nghe cô nói gì, mãi đến Bách Hợp nhắc lại lần nữa, cậu mới bừng tỉnh:

“Cô ta tới mắng anh.” Hai tay cậu nắm thành nắm đấm, đặt trên đùi, lỗ tai đỏ lên, đôi mắt rõ ràng không dám nhìn cô, nhưng lại không tự chủ được liếc qua cô.

Bách Hợp nghe thế liền mấp máy khóe miệng, cũng chỉ có Lý Duyên Tỷ ngốc không nhìn ra tâm tư người ta, cô gái kia nhiều lần lén vào nhà cậu, lúc mới bắt đầu khả năng xác thực như cậu nói, vì muốn trốn Vương lão đại dây dưa. Dù sao cô ta đã chọn công việc trong môi trường phức tạp như quán Bar, thì phải chuẩn bị tâm lý với chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Lúc ấy Vương lão đại yêu cầu cô ta bồi rượu, biết rõ chính mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, lại cứ muốn kéo người khác xuống nước với mình, cũng không nghĩ xem người ta có bị nguy hiểm hay không. Về sau cô ta lại theo Lý Duyên Tỷ về nhà, bên trong kịch tình Bách Hợp đã biết cô ta không có nơi để về, mới dày mặt ở lại trong nhà Lý Duyên Tỷ.

Lần này tính huống cũng không khác nhiều lắm, ngày ấy Bách Hợp vào nhà Lý Duyên Tỷ phát hiện có cô gái khác, sau đó Lý Duyên Tỷ chạy tới tìm mình, từ đó về sau, Bách Hợp cũng không thấy cô ta xuất hiện, mãi cho đến hai tháng trước, cô ta cầm một chiếc áo Lý Duyên Tỷ đến cố ý ly gián mình.

Tối qua cô ta lại xuất hiện, trong lòng Bách Hợp liền rõ ràng, có thể làm cho một cô gái một mực nhớ thương Lý Duyên Tỷ, cũng mấy phen tìm đến cửa, ngoài việc hận Lý Duyên Tỷ không chừa mặt mũi cho cô ta, phần lớn khả năng là không cam lòng.

Cô ta trước giờ chưa từng bị người khác đối xử như vậy, vô ý thức cứ xuất hiện trước mặt Lý Duyên Tỷ, nếu như bị cô ta quấn lấy, quen với sự hiện hữu của cô ta, nói không chừng cuối cùng từ oan gia biến thành một đôi tình nhân.

Trước mắt xem ra, lúc Lý Duyên Tỷ nhắc đến cô ta đều là vẻ mặt phiền chán, cũng không thể phát triển theo hướng oan gia thành đôi được.

Bách Hợp có chút tò mò, tính cách Lý Duyên Tỷ như vậy, làm sao nguyên chủ cho rằng anh có hảo cảm với cô gái kia? Nghĩ như vậy, Bách Hợp ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Duyên Tỷ thăm dò:

“Anh không thích cô ta sao? Em lại thấy cô ta xinh đẹp đáng yêu, người nhìn người thích.”

Lý Duyên Tỷ nghe xong lời này, tức giận đến bật cười, cậu đưa tay kéo đầu Bách Hợp dựa vào vai mình, chẳng muốn lại nói tiếp đến Phương Khởi Chuyển:

“Ngủ!”

Nơi này cách trường học phải ngồi xe lửa thời gian rất dài, tàu vừa chạy không bao lâu, cùng cô nói đến Phương Khởi Xoáy chẳng qua là để cô dựa vào người mình thoải mái ngủ một giấc.

Cậu cầm sách hóa học xem, vì để cho Bách Hợp ngủ ngon, một tay cậu đặt trên lưng ghế thuận tiện cho cô dựa vào.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về sau, trên xe mở điều hòa, hoàn cảnh như vậy làm cho người ta rất dễ buồn ngủ. Bách Hợp ngáp một cái, nhẹ gật đầu nhắm mắt lại, bên tay truyền đến tiếng đoàn tàu đang chạy còn có tiếng lật sách của Lý Duyên Tỷ, rất nhanh liền ngủ rồi.

Cô không ngừng xoay trở, chốc lát lại đổi dựa một hướng, Lý Duyên Tỷ xoay qua nhìn cô, hay tay cô ôm cánh tay cậu, trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi, thấm qua áo sơ mi trên người cậu. Ánh sáng bên ngoài in bóng cây chiếu trên người cô, dưới cái cằm cô có hai nốt mụn nhỏ, cậu cảm giác mình bị trúng tà rồi, như vậy cũng có thể thấy đáng yêu, còn nhìn đến ngẩn ngơ.

Nốt mụn nhỏ dưới cằm cực kỳ chướng mắt, cậu ngứa tay, nhịn cả buổi rốt cục nhịn không được, đợi cô ngủ say mới cẩn thận từng chút giơ cánh tay lên để cô dựa vào ngực mình, cái tay lén lút giơ lên sờ sờ vài cái lên cằm của cô.

Bách Hợp cau mày, mặt đang dựa vào ngực cậu lại dụi dụi thay đổi hướng, hai tay quấn lấy eo cậu. Trong lòng cậu cứ như có con thỏ đang nhảy bịch bịch, hô hấp dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ.

Sau một hồi cậu mới thở hắt ra, móc điện thoại trong túi ra, cậu lén lúc như ăn trộm, tìm từ khóa tra trên mạng: vì sao dưới cằm con gái nổi mụn.

Đáp án hiện ra rất nhiều, có cái nói phải đi bệnh viện khám, có cái nói kinh nguyệt tới sẽ nổi mụn, còn có cái nói con gái thời kỳ dậy thì sẽ nổi mụn. Dậy thì thì cậu biết, còn kinh nguyệt là cái quỷ gì?

Cậu lại tra tiếp, sau một hồi mặt cậu đỏ bừng, người đi ngang qua chỗ cậu cùng làm cậu giật mình, cậu tắt điện thoại, cố gắng trấn định nhìn thoáng qua xung quanh.

Cũng may, hai người ngồi ghế đối diện đang tựa lưng vào ghế ngủ, không có chú ý bên này.

Cậu giơ cánh tay đang run rẩy cầm cuốn sách lên, nhưng là lần này một chữ cũng không xem vô. Trong ngực dường như đang ôm củ khoai nóng phỏng tay, việc vừa nãy cậu làm có bao nhiêu thoải mái, giờ lại có bấy nhiêu thẹn thùng, mãi đến khi Bách Hợp tỉnh ngủ, phát hiện không biết mình chui vào ngực cậu khi nào, một tay cô còn đang ôm trên hông cậu, một tay khác nắm lấy cánh tay cậu, hai người tiếp xúc thân mật. Còn cậu một tay thoải mái ôm cô vào trong ngực, một tay còn lại cầm quyển sách đọc.