Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1334: Thanh mai trúc mã 02




“Liên quan gì tới cậu!” Lý Duyên Tỷ có chút thẹn quá hóa giận cầm đôi đũa gỏ miệng chén, nói: “Sao cậu quản nhiều vậy.”

“Người ta nói cậu trở thành lưu manh rồi, còn giao du lêu lổng với người không đứng đắn.” Bách Hợp nhìn thẳng đôi mắt phượng có chút nhếch lên, một câu nói khiến cho sắc mặt cậu lúc xanh lúc trắng: “Nói sau này cậu không có tương lai.”

Sắc mặt Lý Duyên Tỷ tái nhợt, lời nói như vậy cậu cũng từng nghe qua, nhưng không ai dám nói trước mặt cậu, bây giờ Bách Hợp nói thế, ánh mắt cậu trầm xuống, dùng sức nắm chặc đôi đũa trong tay, ánh mắt giống như muốn nuốt chửng người ta đang nhìn chằm chằm vào Bách Hợp: “Nếu đã như vậy, cậu còn dây dưa với kẻ lưu manh như mình làm gì? Còn không mau biến đi, ai cần cậu dọn dẹp phòng…”

“Nói cậu những thứ học được đều trả lại cho Thầy.” Bách Hợp coi như không nghe thấy lời cậu nói, tự mình nói chuyện, một bụng tức giận của Lý Duyên Tỷ tương phản với bình tĩnh lạnh nhạt của cô, giống như một quyền đánh vào bông, phát giận không được bực mình.

“Cậu thật sự trả hết cho Thầy sao? Cậu còn biết 1+1 bằng mấy không?”

“…” vẻ mặt cô thành thật hỏi. Giống như vô cùng hoang mang vấn đề này, làm cho Lý Duyên Tỷ phiền muộn không thôi, hắn cắn răng, trầm mặt không để ý tới cô, nhưng lại nuốt không trôi khẩu khí kia: “Tớ đương nhiên biết.”

“Cũng một tuần rồi cậu không đi học, cậu biết Yes hoặc No là nghĩa gì không?” Bách Hợp lại hỏi một câu, gân xanh trên trán Lý Duyên Tỷ giật giật: “Tớ đương nhiên biết rõ.”

Cậu chỉ cúp học một tuần lễ, trí nhớ cũng không phải hỏng, vấn đề đơn giản như thế cậu làm sao không biết chứ? Lý Duyên Tỷ giận dữ, cảm thấy Bách Hợp đang mỉa mai mình. Âm thầm quyết định nếu cô còn hỏi vấn đề này, đến lúc đó đòi chìa khóa về, đem mật mã thay đổi luôn, mắc công sau này khi ngủ còn bị cô làm phiền!

“Nhanh ăn đi.” Trong lòng cậu vẫn gòn nghiến răng nghiến lợi, Bách Hợp đã không hỏi nữa, đem đồ ăn đẩy đến trước mặt cậu: “Tớ mua vài thứ để trong tủ lạnh, còn xào vài món bọc lại sẵn để trong đó, nếu như cậu đói thì ăn, ngày mai tớ sẽ tới nữa.” Cô ngước mắt nhìn Lý Duyên Tỷ, ánh mắt thiếu nữ thanh tịnh sáng ngời. Trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh của cậu, đột nhiên Lý Duyên Tỷ cảm thấy lòng mình nặng trịch. Cậu tình nguyện lúc này Bách Hợp như lúc nãy trách hỏi mình, hỏi đến hắn phát giận, cũng đừng như bây giờ vẽ mặt ân cần kêu mình mau ăn cơm!

Cậu gác đũa trên chén, ôm trán hít thở, im lặng.

“Về sau không được thức khuya như vậy. Cũng đừng tu tập với người khác uống rượu…,” Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhưng khi nghe vào tai Lý Duyên Tỷ, cậu cảm thấy khó chịu, lúc này cô đang ngồi đối diện, ăn mặc chỉnh tề, còn mình, quần áo mặc vài ngày rồi chưa thay, không cần soi gương cậu cũng đủ biết hình dạng của mình bây giờ như thế nào.

Đột nhiên Lý Duyên Tỷ nhớ đến lời nói trước đó của Bách Hợp, người khác nói cậu biến thành lưu manh. Cậu nhớ tới người mẹ đã tái giá của mình dùng một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mình, làm cho cậu cảm thấy xấu hổ không thôi.

Sắc mặt Lý Duyên Tỷ tái nhợt, cậu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, chỉ là hai tay ôm đầu rống to: “Liên quan cái rắm gì với cậu! Chê tớ mất mặt thì biến đi!”

Cậu đột nhiên lớn tiếng rống lên, sau một hồi không nghe thấy tiếng nói chuyện, Lý Duyên Tỷ vừa hét xong liền hối hận, cậu muốn mở miệng muốn Bách Hợp ở lại, nhưng môi cậu giật giật, liền nghe thấy âm thanh ghế kéo ra, hắn nhìn qua khe hở ngón tay, cô đã kéo ghế đứng dậy, một lời cũng không nói với cậu, tiếng bước chân dần dần đi xa, tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, giờ khắc này thích lực cậu vô cùng linh mẫn, cậu nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sắc kéo ra, Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng: “Biến đi! biến đi thật xa đi.”

Trong phòng im ắng, lúc cậu ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, giọng của cậu dần dần nhỏ lại, đồ ăn trên bàn còn bốc hơi nóng, rõ ràng trong bụng đói lả, nhưng cậu nuốt không vô. Cậu nhanh chóng chạy ra cửa, kéo cổng ra, thân ảnh của thiếu nữ đã không thấy.

Lúc trong nhà Lý Duyên Tỷ đi ra, sắc trời đã tối, cha mẹ Bách Hợp đang trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy con gái đã về, liền hỏi một câu: “Tại sao về muộn như vậy?”

Trường học cách nhà họ không xa, so với ngày thường Bách Hợp về muộn hơn mấy tiếng đồng hồ. Nếu không phải con gái tính cách nhu thuận hướng nội, làm việc có chừng mực, hai ông bà đã sớm gọi điện thoại tìm rồi.

Bách Hợp vừa cởi giày vừa đáp: “Bài tập trong trường chưa làm xong, con làm xong rồi mới về còn ghé nhà Lý Duyên Tỷ nữa.”

Cô cũng không nói mình đã ở nhà Lý Duyên Tỷ thời gian rất lâu, cha mẹ nghe xong, cũng thở dài một cái: “Cậu ta mấy ngày không đi học rồi? chị Tăng sao lại mặc kệ cậu ta chứ?”

“Bây giờ chị ta có gia đình riêng, lần trước trở về, bụng cũng đã lớn rồi…” Bách Hợp im lặng đứng gần cửa nghe ba mẹ nói chuyện, tự nhiên lại nghĩ đến khuôn mặt thiếu niên quật cường.”

Nhiệm vụ lần này của cô là cứu vớt Lý Duyên Tỷ không để cho cậu chết trong đấu tranh bang phái, để cho cậu vượt qua chính mình bình yên mà sống, nhưng trước mắt xem ra thật không dễ dàng.

Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp là thanh mai trúc mã, cha Lý ngoài ý muốn qua đời lúc Lý Duyên Tỷ còn nhỏ, khoản hai năm sau mẹ Lý tái giá. Lo lắng chồng mới không nhận đứa con riêng này, mẹ Lý bỏ Lý Duyên Tỷ một mình trong nhà, chính vì hoàn cảnh gia đình đại biến là nguyên nhân Lý Duyên Tỷ từ thành tích xuất sắc rơi xuống vạn trượng, sau khi lên cấp hai liền trầm trọng hơn, cúp học cùng đám thanh niên xưng huynh gọi đệ, ngay cả học cũng không màn.

Kể từ đó mẹ Lý vô cùng thất vọng với đưa con trai này, sau khi bà mang thai, liền đem toàn bộ tâm tư đặt trên bụng mình, đối với đứa con trai này dường như buông bỏ. Năm Lý Duyên Tỷ 17 tuổi quen biết một cô gái, cô gái này gia cảnh nghèo khó, bị mẹ ép buộc đến quán Bar ca hát, không biết như thế nào lại quen Lý Duyên Tỷ, liền mặt dày mày dạn vào ở trong nhà Lý Duyên Tỷ.

Cô gái này có mẹ không cha, mẹ cô ta không thèm quan tâm đến cô ta, từ một khía cạnh khác làm cho Lý Duyên Tỷ nhớ tới kinh nghiệm của bản thân mình, cậu thu lưu cô gái này trong nhà mình.

Về sau cha mẹ nguyên chủ dọn nhà, đợi đến vài năm sau nghe tin tức của cậu, biết cậu đã bị người ta chém chết trên đường.

Thời kỳ thiếu nữ Bách Hợp luôn thầm mến cậu ta, cho dù là sau đó tính tình cậu ta đại biến, lại quen biết bạn gái, nguyên chủ không biết bao lần vụn trộm từ sân thượng nhà mình nhìn sang nhà cậu. Nguyên chủ hy vọng Lý Duyên Tỷ có thể sống tốt, cho dù bạn gái không phải mình, cô cũng hy vọng có thể thay đổi cuộc đời cậu ta, không để cậu ta rơi vào kết cục như trong câu chuyện này.

Lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ này thời gian vẫn sớm, cô và Lý Duyên Tỷ cùng một chỗ lớn lên, thế nhưng sau khi cha Lý mất, mẹ Lý tái giá, Lý Duyên Tỷ vẫn biến thành bộ dáng như trong câu chuyện.

Trước mắt xem ra, bởi vì biến cố gia đình, tính tình cậu vô cùng mẫn cảm, không dễ dàng tiếp nhận người khác. Trong câu chuyện cậu tiếp nhận cô gái kia cha mất mẹ cô không đối xử tốt với cô ta, hoàn cảnh tương tự với mình nên cậu từ từ tiếp nhận, nhưng Bách Hợp thì khác, cô không thể đem gia đình hạnh phúc của mình phá vỡ, chỉ còn cách tìm biện pháp khác.

Lý Duyên Tỷ ăn cơm tối xong, nhớ đến tình cảnh lúc cô lặng lẽ rời đi, nếu như lúc rời đi cô cãi nhau với cậu, có khả năng cậu sẽ thấy dễ chịu một chút, nhưng cô lại im lặng bỏ đi, ngược lại làm cậu đau đầu muốn chết, hết lần này tới lần khác không ngủ tiếp được.

Lúc cậu theo cầu thang nhà mình đi xuống, Bách Hợp vừa mới tằm xong về phòng mình.

Sau khi lên cấp hai chương trình học nhiều hơn tiểu học nhiều, dù ngày mai là cuối tuần, mà bài tập về nhà không ít, cô ngồi trước bàn học, mặc một bộ đồ hình gấu nhỏ đáng yêu, dáng người thiếu nữ gầy còm hết sức nhỏ, cũng không có gì đáng xem. Ngược lại mờ nhạt cưới ánh đèn, bộ dạng chăm chú làm bài tập, dường như cả thế giới đều yên lặng theo.

Tóc cô còn ướt, thỉnh thoảng nhiễu nước xuống, bóng dáng in lên vách tường, khuôn mặt càng lộ ra thanh tú, Bách Hợp nhếch miệng, cậu vốn cho rằng Bách Hợp bị mình mắng, không chừng trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này xem ra, cô không khóc nhè, dường như  mọi chuyện trước đó cũng không phát sinh qua, ngược là là cậu nghĩ nhiều.

Ngoài cửa sổ có một tảng đá chống mưa, cậu giẫm lên đó chồm ra bệ cửa sổ, vừa rồi theo đường ống nước trèo lên, bây giờ đang là mùa hè, không những nóng mà muỗi nhiều phát sợ, cậu đứng trong chốc lát, trên người bị đốt rất nhiều nơi, mồ hôi lại chảy ra, làm toàn thân ngứa ngáy. Tiểu nha đầu ngược lại trong phòng có điều hòa, trong lòng cậu cảm thấy không công bằng, dù sao bộ dáng Bách Hợp cũng không giống đang tức giận, cậu quay đầu muốn theo đường ống leo xuống, nhưng ngẫm lại chính mình đã đến rồi, cứ đi như vậy thật không cam lòng, cậu xoay người qua, gõ gõ cửa sổ thủy tinh, trong miệng còn phát ra tiếng ‘hư hư..’

Bách Hợp đang chăm chú làm bài tập, lúc nghe tiếng động do Lý Duyên Tỷ tạo ra, sau hai ba phút, cô quay đầu, ánh mắt đối diện với Lý Duyên Tỷ ngoài cửa sổ, cậu lúc này không ngừng phủi cánh tay cùng mặt, lông mi nhíu lại, cái đầu nhuộm màu vàng kim đã bị cậu vò bù xù. Bên ngoài vừa nóng vừa có nhiều muỗi, cô mở cửa sổ ra, nhiệt khí bên ngoài đập vào mặt, ngược lại Lý Duyên Tỷ cảm giác mát mẻ, cảm thấy cả người sống lại.

“Đã gõ cửa sổ lâu như vậy, bây giờ cậu mới phát hiện! Chắc mình đem ba mẹ cậu đánh thức hết, cậu còn chưa tỉnh!” Cậu có chút giận, gương mặt trắng nõn thanh tú bị muỗi đốt hiện lên nhiều chấm đỏ, còn có vết cào. Bách Hợp nhịn cười, thò tay gãi vết đỏ trên mặt cậu, cậu có chút thẹn thùng, một bộ dạng muốn tránh, bất quá vừa bị rất nhiều muỗi đốt, lúc này một đôi tay không đủ dùng, cô vừa giúp vừa vặn hợp ý.

“Sao cậu lại tới đây?”