Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1317: Kết thúc bia đỡ đạn 17




Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Đợi đoàn người của Tiêu Dao Hậu đi qua, Lý Duyên Tỷ mới tiện tay ném đồ Tiêu Dao Hậu vừa ném  ra bên ngoài thuyền, thoáng cái đã không thấy đâu.

“…” Bách Hợp tuy không biết cái ống đồng đen kia là vật gì, nhưng Tiêu Dao Hậu nói đây là đưa cho cô dùng làm phòng thân, Lý Duyên Tỷ lại tiện tay ném đi, cô mím môi, tuy không nói chuyện, nhưng Lý Duyên Tỷ lại nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô rồi.

“Có ta ở đây còn cần mấy thứ rác rưởi này bảo vệ sao?” Ạm nhướng lông mày, khuôn mặt kia tuấn mĩ gần như yêu nghiệt, bày ra vẻ mặt trào phúng. Hắn cũng không ý thức được điều mình nói, Bách Hợp nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại không có lên tiếng. Thực lực của anh mạnh, nhưng mà không thấy anh nguyện ý bảo vệ mình. Dù sao nếu là đồ có thể dùng để phòng thân, thì mình cũng nắm chắc nhiều hơn mấy phần mạng sống. Đáng tiếc xem ra hắn không thích Tiêu Dao Hậu:

“Đồ đạc của hắn có mùi hôi son phấn.” Vẻ mặt của anh chán ghét dùng thuật triệu hồi một quả cầu nước để rửa tay. Giống như vửa mới chạm vào ống đồng đen của Tiêu Dao Hậu là thứ không sạch sẽ vậy. Bách Hợp có chút nén cười, cố nói: “Nhạc phủ ở Thiên Đô là ai?”

Cô một chút cũng không biết tình hình nơi này, sau này cô muốn sống ở thế giới này thì thừa lúc Lý Duyên Tỷ nguyện ý nói chuyện, cô vừa vặn nghe ngóng một chút.

“Phủ Nhạc gia ở Thiên đô là một đám phế vật không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày không muốn phát triển, chỉ biết chế tạo một ít đồ vô dụng rác rưởi.” Gương mặt hắn lạnh lùng, nói chuyện ngoan độc: “Một đám phế vật dựa vào cơ quan chi thuật để nổi danh, ỷ lại vật ngoài thân, ngươi không cần biết rõ về bọn hắn.”

Tuy Lý Duyên Tỷ nói cay nghiệt nhưng ngắn gọn, nhưng Bách Hợp đối với phủ Nhạc gia ở Thiên Đô cũng có hiểu được mấy phần, cô nhịn không được lại hỏi: “Tiêu Dao Hậu là ai?”

“Một kẻ mặt trắng dựa vào nữ tu để thái bổ.” Hắn có chút không kiên nhẫn, nói xong liếc mắt nhìn cô. Khuôn mặt đẹp nói không nên lời, cảnh cáo Bách Hợp: “Về sau nhìn thấy hắn thì trốn xa một chút, hắn thấy heo mẹ còn muốn leo lên, không cần lựa chọn đấy.”

“…”Bách Hợp trong lúc đó có chút đã hiểu vì điều gì mà Lý Duyên Tỷ bị các trưởng lão Lý gia phong ấn tập thể, thật sự là vì người này thời thiếu niên tính cách quá kiêu ngạo, cùng người cô biết và ở cùng sau này như hai người khác nhau. Thực sự coi trời bằng vung, làm cho người khác nhịn không được mà đánh chết anh.

“Được rồi.” Một đôi mắt nhỏ dài và đôi lông mày nhíu lại, lạnh lung nhìn chằm chằm vào Bách Hợp: “Ngươi hôm nay sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Tại sao không nói đến việc người là người đến từ đâu?” Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, thần sắc rất không tốt, nhưng lại cực mê người: “Người không phải là người thượng giới?”

Thậm chí anh còn hoài nghi Bách Hợp rất có khả năng từ một khu vực nào đó không gian bị xé rách đưa tới. Trên người cô căn bản không có linh lực, nhưng trong cơ thể cô lại có sức mạnh bị phong ấn. Trên người cô còn có Chân Long Ấn Ký, hơn nữa hình như là mình hạ xuống. Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Duyên Tỷ có chút khó coi, lần trước lão già Lý Càn Vô kia nhìn thấy Bách Hợp liền phát điên. Không phải nói do trên người cô có ấn ký của chính mình đánh xuống, lúc đấy không giải thích rõ hai người liền liều mạng một hồi. Anh vì vậy mà cũng Lý Càn Vô kết xuống tử thù (Một trong hai người phải chết mới xong). Tuy nói Lý Duyên Tỷ cũng không để ý việc mình có nhiều thêm một kẻ thù, nhưng mà thù này kết lên không rõ ràng, hiện tại anh cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Nghĩ đến việc này trong lòng có chút khó chịu rồi.

Sau khi trưởng thành, anh có rất ít khi im lặng chịu thiệt thòi. Hôm nay tự dưng mang trên lưng một cái nồi Bách Hợp. Sát ý sáng lên trong mắt anh, nửa ngày sau anh mới cố nén xuống.

Bách Hợp vừa nghe anh nói vậy, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Về sau ngươi sẽ biết tất cả.”

Anh cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện nữa. Bách Hợp nói đúng sớm muộn một ngày anh sẽ biết tất cả. Chờ anh lấy phong ấn trong cơ thể cô tới tay, nếu như cô dám cam đảm ám toán mình, đến lúc đó anh sẽ dùng thuật sưu hồn (Thông qua linh hồn để biết mọi chuyện) sẽ biết tất cả mọi việc.

Trên thuyền lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, hai người đều có tâm tư, trải qua một việc nhỏ xen giữa nhưng sau thời gian nửa ngày đã đến đảo Vân Lâu rồi.

So với hồ Thủy Nguyệt thì đảo Vân Lâu không thể nghi ngờ là phồn hoa hơn rất nhiều. Ở đây bên ngoài ngoại trừ không ít phòng trọ cho tu sĩ, còn lại rất nhiều phường chợ, có chút giống chợ đêm ở hiện đại. Bốn phía đều bày biện quán xa, cửa hàng. Lý Duyên Tỷ một đường mang Bách Hợp đến khách sạn lớn nhất cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho người tu luyện ở tạm, dặn dò cô không nên chạy loạn, cũng bố trí cấm chế trong phòng sau đó anh mới nghênh ngang đi ra khỏi phòng.

Lý Duyên Tỷ đến lúc trở về đã là hơn ba canh giờ sau, anh một chuyến đi này tìm người trao đổi ba bộ cơ quan con rối Kim đan hậu kỳ. Trong lúc nhất thời cũng không vội trở lại hồ Thủy Nguyệt, anh thuê một phủ của người bình thường mang Bách Hợp vào ở. Bắ đầu mỗi ngày dùng cơ quan con rối rất linh hoạt tấn công Bách Hợp.

Nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng, Lý Duyên Tỷ phát hiện lực lượng trong cơ thể Bách Hợp thực sự là cuồn cuộn không dứt. Trong thời gian nửa tháng này, thực lực của anh không chỉ đạt đến Nguyên anh trung kỳ đại viên mãn, chỉ cần bế quan một thời gian ngắn có thể đột phá lên Nguyên anh hậu kỳ. Hơn nữa ngoại trừ linh lực bên ngoài, lực lượng trong cơ thể cô còn ẩn chứa đại yêu chi lực.

Quá khứ anh ở bên trong huyết mạch Lý gia được xem như nhân vật thiên tài, thức tỉnh đại yêu chi lực rất sớm, cho nên có đại yêu chi lực cùng linh lực hỗ trợ lẫn nhau, nên anh mới có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy trăm năm đã đạt tới Nguyên anh kỳ. Nhưng mà lực lượng phong ấn trong cơ thể Bách Hợp còn khổng lồ hơn cả anh. Trong nửa tháng hấp thu đại yêu chi lực trong cơ thể cô đã bằng cả mấy trăm năm tu luyện của anh rồi.

Nếu trước kia toàn thân hóa rồng tối đa cũng chỉ biến hóa được hai ba phút, nhưng lúc này có đại yêu chi lực trong cơ thể chống đỡ đến một khắc. Cùng lúc anh mơ hồ cảm thấy theo sự gia tăng của lực lượng, trong đầu anh giống như có nhiều hơn một chút thứ không biết tên. Trong quá khứ chỗ anh cảm thấy hoang mang tu luyện khó khăn, giờ giống như đã từng luyện qua, đơn gian liền hiểu rồi.

Điều quan trọng nhất là, anh phát hiện mình với nữ nô Bách Hợp bắt đầu sinh ra một loại cảm giác có chút quỷ dị.

Loại cảm giác này giống như tâm thần phân liệt, coi như có một người khác anh dấu sâu bên trong cơ thể, khống chế anh không tự chủ được mà ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

Nhưng mà cô rõ ràng là một nữ nô bình thường, ngay từ đầu thật ra anh đã quyết định sau khi lấy được lực lượng trong cơ thể cô liền giết cô, loại bỏ một mối uy hiếp tiềm ẩn. Nhưng lúc này, theo lực lượng lấy được tăng lên anh lại bắt đầu đối với quyết định ban đầu của mình càng ngày càng dao động.

Ý nghĩ muốn giết cô ngày càng ít đi, mà đối lập với thực lực của Lý Duyên Tỷ ngày càng mạnh thì Bách Hợp lại cảm giác như mình sắp bị anh hành hạ chết rồi. Mỗi lần anh dùng cơ quan con rối thúc dục linh lực trong người mình sẽ luôn tấn công cô trước, tuy Bách Hợp biết giải quyết sớm phong ấn trong người mình đối với hai người đều có lợi. Nhưng là mỗi ngày bị đánh bị dày vò như vậy, lại làm cho cô bắt đầu cảm thấy hỏng bét rồi. Cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi lúc trước Lý Duyên Tỷ đưa mình trở về bên anh lúc thiếu niên là đúng hay sai.

Thời kỳ thiếu niên của Lý Duyên Tỷ tính cách cuồng ngạo, cơ hội của cô thật sự rất xa vời. Trong mắt anh mình chỉ là một đồ vật, một nữ nô hạ tiện, anh thậm chí còn không coi mình ngang hàng mà đối đãi. Cùng anh tiếp xúc ở chung, thậm chí trong thời gian tương đối dài như vậy, nhưng tâm anh như làm bằng thép, làm sao sẽ có cơ hội cho cô?

Cô bắt đầu hoài nghi Lý Duyên Tỷ lúc trước có phải đã phát giác không có cách nào giải quyết được Vân Mộ Nam, cho nên quyết định dùng phương pháp như vậy để cho mình sống một mình, trên sự thống khổ thân thể cô có thể chịu đựng được. Nhưng loại dày vò trong lòng này cô không biết nên làm thế nào mới tốt. Theo thời gian trôi đi, cô càng ngày càng nhìn như thay đổi, linh lực trong cơ thể cô giống như vô cùng vô tận, hai người ở Đảo Vân Lâu này đã ngây người hơn nửa năm. Lý Duyên Tỷ đã thay đổi mấy lần cơ quan con rối, sau này dù linh lực trong cơ thể cô bị rút sạch, cô có thể tu luyện nhưng thật sự muốn cùng Lý Duyên Tỷ như hai người xa lạ?

Nếu như chỉ đổi lấy trường sinh, cùng người đã từng là người yêu nhưng lại không thể làm bạn, như vậy cho dù tuổi thọ có dài nhưng có tư vị vui vẻ gì?

Càng làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi, cô bắt đầu hoài nghi, cứ như vậy càng lớn hơn. Lý Duyên Tỷ sau này có hay không một lần nữa bị các trưởng lão phong ấn, sau đó lại gặp gỡ một mình khác. Nếu như lúc đó anh gặp được chính mình khác, đến lúc đó cô có thể còn tồn tại hay không ở thế giới này? Nếu là cô vẫn còn tồn tại, cô có phải hay không sẽ trơ mắt ếch nhìn Lý Duyên Tỷ ở bên người khác đây?

Mỗi khi ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Bách Hợp không nhịn được mà lo lắng, theo thời gian trôi qua, cô dần dần càng lo lắng sốt ruột. Cô không chú ý tới băng tuyết trong mắt thiếu niên kia dần dần tan ra. Có khi ánh mắt anh nhìn cô có lúc thậm chí mang theo tia mê mẩn cùng hoang mang mà chính anh cũng không phát hiện ra.

Ở đảo Vân Lâu ngây người trong thời gian sáu bảy lần trăng tròn, Lý Duyên Tỷ gần như đã đem tất cả các cơ quan con rối thăm dò được ở đảo Vân Lâu tới tay. Thực lực con rối Kim đan kỳ càng ngày càng không chịu nổi một đòn, giờ không còn cần thiết phải ở lại đảo Vân Lâu nữa rồi.

Chỉ là những con rối thực lực Nguyên anh kỳ cũng không dễ có được, cho dù là những người có trong tay con rối này cũng sẽ không lấy ra để trao đổi. Dù sao chỉ cần có được con rối thực lực Nguyên anh kỳ, tương đương có được một người Nguyên anh kỳ giúp đỡ. Ở trong thế giới tu hành này thì thực lực cao hơn thì nhiều hơn một phần bảo vệ tính mạng.

Bởi vậy mấy tháng trước Lý Duyên Tỷ đã nghe ngóng tung tích con rối thực lực Nguyên anh kỳ, nhưng đến nay vẫn chưa được thỏa mãn.

Lý Duyên Tỷ ngồi xếp bằng tiêu hóa linh lực lực vừa lấy được trên người Bách Hợp. Cấm chế bên ngoài dường như có người động vào, anh mở to mắt, nhìn thấy bên ngoài trận pháp có người để lại lời nhắn. Người vừa xuất hiện trong trận pháp một con hạc giấy liền bay lên. Giọng nói của Tiêu Dao Hậu từ trong con hạc giấy truyền ra, mời anh đi đến chỗ đấu giá trước đảo Vân Lâu tụ hội lại. Lý Duyên Tỷ cũng không có hào cảm gì với người này, không biết tại sao Tiêu Dao Hậu lại có thể tìm được chỗ ẩn thân của mình, nhưng lời nhắn cuối cùng của hắn lại có một câu: “… Bản hậu có quan hệ với người bằng hữu biết tung tích của cơ quan con rối.”

Nếu Tiêu Dao Hậu không nói đến chuyện đó, Lý Duyên Tỷ chắc chắn sẽ không đi nhưng lúc này đã biết tin tức này, Lý Duyên Tỷ không chút do dự rời khỏi chỗ này.