Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1315: Kết thúc bia đỡ đạn 15




Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Cái hình bóng rồng kia chỉ có pháp môn ấn ký của  Lý gia mới có, hắn vừa nhìn đã nhận ra rồi. Lý Càn Vô lúc đi vào hồ Thủy Nguyệt chỉ nghe được lão quản gia nói Lý Duyên Tỷ mê luyến một nữ đầy tớ, mấy ngày gần đây ở cùng anh như hình với bóng.

Lý gia chính là hậu duệ của Chân Long, Long có bản tính dâm **, chuyện Lý Duyên Tỷ sủng hạnh một nữ nhân không phải là chuyện gì lớn, có thể Lý Càn Vô có ý muốn ra oai phủ đầu với Lý Duyên Tỷ, bởi vậy đầu tiên cho người đi đến giết chết Bách Hợp. Chỉ là một nữ đầy tớ, dùng cách này giáo huấn Lý Duyên Tỷ một cái cũng tốt. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới nhũng phế vật đi đến hồ Thủy Nguyệt lại không giết được người. Hơn nữa Lý Duyên Tỷ lại đem ấn ký chỉ Lý thị có lên người nữ nhân, thực tế nữ nhân này lại là một người phàm bình thường, không có nửa tia linh lực nào. Đối với Lý gia mà nói sẽ thật sự cảm thấy xấu hổ chết người rồi.

“Hôm nay ta muốn thay Lý gia thanh lý môn hộ!” Lý Càn Vô lúc này sinh ra sát ý, ra tay không hề lưu tình. Ngoại trừ chiếc vòng đuổi theo Lý Duyên Tỷ không ngừng bên ngoài, hắn lấy ra một cái kim lăng, ngón tay bắn ra cái kim lăng kia liền theo mấy sợi tơ màu trắng hướng tới Lý Duyên Tỷ quấn lấy, sợi tơ trong tay hắn trở thành một vũ khí giết người cực kì sắc bén. Một mặt dùng tinh thần lực công kích quấy nhiễu, một mặt dùng chiếc vòng đuổi giết, trước đó vũ khí của Lý Duyên Tỷ lại bị Lý Càn Vô phá hủy, lúc này sợi tơ màu trắng kia lại  hướng về phía hắn bay tới, trong lúc nhất thời cánh tay của hắn bị sợ tơ cuốn lấy, hắn muốn dùng linh lực giãy dụa lại không biết sợi tơ này được luyện chế từ vật gì, làm cho hắn không giãy dụa được.

“Ngươi đừng có mong trốn thoát được.” Lý Càn Vô thấy tình cảnh như vậy nhếch khóe miệng một cái, cái Kim Lăng này là pháp bảo bổn mạng của hắn. Nếu Lý Duyên Tỷ không làm trò đùa quá liều lĩnh, dùng ấn ký chỉ có Lý thị có trên người một kẻ đầy tớ làm cho mặt mũi Lý thị bôi nhọ. Ban đầu hắn còn chưa có ý định lấy mạng của Lý Duyên Tỷ, chỉ muốn bắt hắn đưa về đại lục Thương Lan, nhưng lúc này thấy ấn ký trên người Bách Hợp, hắn lập tức quyết định không hạ thủ lưu tình. Kim lăng vừa ra tay, sợi tơ kia liền tiến vào trong máu của Lý Duyên Tỷ, không chỉ hấp thu linh lực trong cơ thể hắn, còn có tác dụng hấp thu máu của hắn.

Một sợi tơ chui vào trong thân thể của hắn, mấy sợi tơ còn lại cũng quấn trên người hắn, Lý Duyên Tỷ giãy dụa nhưng không thoát được. Lý Càn Vô trong miệng lấy ra một trường kiếm chém tới cổ Bách Hợp. Kiếm kia khi chém đến cổ Bách Hợp bị ấn ký Chân Long ngăn cản, Lần đầu cũng không có tổn thương đến tính mạng của Bách Hợp, nhưng cái ấn ký kia lại mờ đi rất nhiều, nhưng tối đa được vài ba lần nữa, ấn ký không còn có thể ngăn cản Lý Càn Vô.

Cùng lúc đó, sau lưng Lý Duyên Tỷ bị vòng tròn đập một tiếng ‘Bành’ phía sau lưng. Một kích của một tu sĩ Nguyên anh kì có sức mạnh phá hoại kinh người, làm cho trên miệng Lý Duyên Tỷ chảy ra một tơ máu. Một khắc sau hắn ngửa đầu lên trong miệng phát ra tiếng rồng ngân, cơ thể nhanh chóng hòa cùng long ảnh trên ấn ký của Bách Hợp hóa thành một con rồng thật sự. ‘Ầm’ một tiếng sợ tơ quấn trên người hắn liền bị đứt.

Lý Càn Vô trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, lúc này trong lòng vừa sợ vừa giận. Lý Duyên Tỷ vậy mà đã thức tỉnh đại yêu chi lực, hơn nữa còn có thể hóa thân thành rồng. Trong Lý gia cũng có người thức tỉnh đại yêu chi lực, kể cả Lý Càn Vô cũng đã sớm thức tỉnh đại yêu chi lực mới có thể thuận lợi tu hành tiến vào Nguyên anh trung kỳ. Chỉ là hắn không thể hóa thân thành rồng, chỉ có thân thể so với tu sĩ bình thường thì càng mạnh hơn mà thôi, không nghĩ tới Lý Duyên Tỷ vậy mà có thể hóa thân thành rồng.

Ngay lập tức trong lòng hắn sinh ra sát ý, nhưng một khắc sau khi Lý Duyên Tỷ đạp đuôi xuống ‘Bành’ một tiếng, chiếc đuôi đập liên hồi vào chiếc vòng. Sức mạnh dồn lên chiếc đuôi Lý Càn Vô không thể tưởng tượng, chiếc pháp bảo cao cấp phát ra tiếng gào thét, ngay sau đó vỡ tan thành năm bảy phần, mảnh vỡ bắn ra bốn phía, bay trúng vào lão quản ra cũng không phát ra một tiếng rên nào, mảnh vỡ xuyên qua đầu làm cho thần hồn tan biến.

Trường Thiên điện bị chiếc đuôi của Lý Duyên Tỷ quét một cái rơi vỡ, Lý Càn Vô không nghĩ tới đại yêu chi lực lại mạnh như thế, pháp bảo bổn mạng bị thương, thật sự làm cho hắn cũng bị thương không nhẹ. Hắn đang do dự có giết chết Lý Duyên Tỷ hay không, dù sao hôm nay mình đã đác tội với hắn, giữ lại một đối thủ có tiền lực như vậy còn sống, ngày khác Lý Duyên Tỷ sẽ tìm mình gây phiền toái. Hắn đang có chút do dự, không nghĩ tới Lý Duyên Tỷ một chiêu không thành  không thừa cơ hội đào tẩu, mà ngược lại sau khi cơ thể bay lên giữa không trung, nhắm thẳng ngay hướng của hắn lao xuống. Lý Càn Vô vừa thấy vậy, một lần nữa quyết định thật nhanh  ném ra một lá bùa, ném về phía Lý Duyên Tỷ.

“Thiên địa vô cực, trói buộc!”

Lá bùa kia bay tới giữa không trung hóa thành một con hỏa long, bay tới cơ thể của Lý Duyên Tỷ quấn lấy. Lúc hỏa long quấn lên cơ thể của Lý Duyên Tỷ Lý Càn Vô đã thu hồi trường kiếm chém Bách Hợp lại, bay lên trời đâm về phía Lý Duyên Tỷ.

Nửa người trên bị hỏa long quấn lấy, nửa người dưới bị Lý Càn Vô đánh tới trùng trùng điệp điệp không dứt. Thân thể Lý Càn Vô hết lực, không đợi hắn rơi xuống Lý Duyên Tỷ biến đổi dùng móng vuốt, tích tụ linh lực biến thành trường kiếm, xuyên thấu qua cơ thể Lý Càn Vô.

Nguy hiểm trước mắt, một tia nguyên thần màu tím từ trong cơ thể Lý Càn Vô thoát thể mà ra, có chút oán độc nhìn Lý Duyên Tỷ, ngay sau đó quay đầu tìm đường máu mà chạy.

Hắn vừa trốn, Lý Duyên Tỷ lại tiêu hao hết yêu lực, căn bản không còn sức đuổi theo giết hắn, thân hình rồng khổng lồ kia lay động hai cái, cuối cùng hóa thành hình người đứng thẳng tắp trên mặt đất.

Trường Thiên điện đã là một mảnh phế tích rồi, vừa rồi đánh nhau còn phá hủy hơn phân nửa kiến trúc hồ Thủy Nguyệt của Lý gia. Tu sĩ Lý thị thấy hai đại tu sĩ đánh nhau căn bảnkhông dám vây tới, khuôn mặt của Lý Duyên Tỷ tái nhợt, áo bào trên người lúc hóa rồng đã bị xé nát. Anh theo ấn ký của mình đi đến một mảnh lớn hoang tàn phía trước một chưởng đẩy ra, phía dưới chôn Bách Hợp, lúc này đã sớm bất tỉnh nhân sự. Gương mặt anh lạnh lùng âm trầm nhấc Bách Hợp lên, lắc mình một cái đã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.

Anh ôm Bách Hợp trực tiếp nhảy vào giữa hồ Thủy Nguyệt, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, vì đề phòng cô không hít thở được trong nước, hắn tạo ra một thủy cầu cùng bước vào trong đó.

Phàm nhân thật là phiền toái, thân thể thật sự quá mức yết ớt. Bên trong thủy cầu cô nằm nghiêng đầu, quần áo trên người quá bẩn vừa rồi đã bị anh giật ra, một mái tóc dài dính nước kề sát vào mặt cô, làm nổi bật lên khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.

Lý Duyên Tỷ lạnh lùng giật giật khóe miệng, cúi sát vào mặt cô thêm ít, làn da cô gần như trong suốt, dưới mí mắt mạch máu nhỏ đều có thể thấy rõ ràng. Trong mắt anh thì cô giống như một cái cây, ngọn cỏ non không chịu được mưa to gió lớn, anh cười lạnh một tiếng, giơ tay chọc chọc mặt cô. Cảm xúc làn da ở đầu ngón tay ngược lại tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Sau khi bị ướt cảm giác trơn mềm như trứng bóc cũng không phải làn da rắn chắc như anh có thể so sánh. Anh nhịn không được lại tiếp tục chọc vài cái nữa, sống mấy trăm năm đến giờ anh còn chưa từng cùng người nào tiếp xúc thân cận như vậy.

Đợi đến lúc ý thức được chính mình đang làm gì thì Lý Duyên Tỷ cũng chỉ dừng lại một chút, nhưng cũng không thu tay về, ngược lại vuốt ve từ mặt cô rồi đi xuống. Trong bộ ngực mềm mại là trái tim đập rất yếu ớt, loại cảm giác này rất kỳ diệu, hắn đưa linh lực vào thăm dò trong cơ thể cô, lúc này phong ấn trong cơ thể cô vẫn còn. Không biết có phải nguyên nhân do lúc trước bị Lý Càn Vô công kích ấn ký Chân Long trong cơ thể cô, nên lúc này lực chống cự so với trước yếu đi rất nhiều. Anh lại một lần nữa dẫn linh lực của cơ thể cô vào thế mà lúc này lại được.

Giờ thân thể cô hỏng bét, gân mạch lại quá yếu ớt, nên anh chỉ có thể hấp thu một chút linh lực rồi buộc phải dừng lại. Những linh lực này giống như là của anh, linh lực đi vào trong cơ thể anh cảm giác rất quen thuộc. Lý Duyên Tỷ một tay ôm Bách Hợp vào ngực mình, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra đan dược nhét vào trong miệng cô, dùng linh lực giúp cô nuốt xuống, lại một lần nữa tiến hành đưa linh lực ra khỏi cơ thể Bách Hợp.

Trong cơ thể cô linh lực giống như vô tận, không chỉ bổ xung linh lực tiêu dao do lúc trước đánh nhau với Lý Càn Vô. Thậm chí anh còn có cảm giác một khi hấp thu toàn bộ linh lực trong cơ thể cô, nói không chùng những linh lực này có thể giúp anh đột phá Nguyên anh hậu kỳ, thậm chí trong đó còn có cả đại yêu chi lực. Chỉ tiếc anh hấp cũng không được nhiều, từ lúc anh giúp cô ăn đan dược quá nhiều, trong cơ thể cô linh lực chuyển động quá nhanh, gân mạch cũng rất nhanh được chữa trị. Làm cho cô bắt đầu tỉnh táo trở lại, linh lực kia lại một lần nữa bị phong ấn trong cơ thể cô không dẫn ra được.

Lý Duyên Tỷ có chút tiếc nuối, nhưng xác định được lực lượng trong cơ thể cô đối với mình rất hữu dụng, lại phát hiện phong ấn trong cơ thể cô không phải là không có cách nào phá bỏ, sắc mặt của hắn khó khăn lắm mới dễ nhìn hơn một chút.

Bách Hợp lúc này cảm nhận được rõ ràng không còn cảm giác bất lực kia nữa, tu sĩ hồ Thủy Nguyệt muốn giết cô, cô không có cách nào phản kháng được. Loại cảm giác này thật sự quá hỏng bét rồi, cô mở mắt ra nhìn, phát hiện ra mình đang bị vây bên trong một quả cầu nước. Lý Duyên Tỷ đã ra khỏi quả cầu nước ở gần chỗ Bách Hợp không xa.

Thực tế cô vừa tỉnh dậy thì Lý Duyên Tỷ cũng đã biết, động tác của anh rất nhanh, hồ nước nổi nên rung động liền làm cho quả cầu nước của Bách Hợp lắc lư vài cái.

Bách Hợp tỉnh lại thì mới phát hiện trên người mình không có một mảnh vải, cô ngồi dậy ôm lấy chân, nhíu lông mày, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

“Trước đó…” thân thể rắn chắc của Lý Duyên Tỷ trong hồ nước như ẩn như hiện, anh bị Lý Càn Vô đánh cho một kích nhưng không có tổn thương gì lớn, thoạt nhìn Bách Hợp còn nghiêm trọng hơn hắn.

“Người trong tộc Lý gia ở Thương Lan muốn tính mạng của ngươi.” Hắn nói đến Lý gia ở Thương Lan, lại phát hiện cô nửa chút phản ứng đều không có, giống như lúc trước cô chưa từng nghe đến danh tiếng nào như vậy. Trong mắt anh hiện lên vài phần u ám, lập tức mở miệng: “Ngươi không có lai lịch, có lẽ cũng không phải người nơi này, chưa từng nghe qua Lý gia cũng không hiếm lại gì.”

Nói xong lời này anh lười biếng quay đầu, Bách Hợp nhớ tói tình huống trước khi ngất, nhưng về sau đoán chừng biết rõ anh bị Lý gia phong ấn, quan hệ cùng người trong tộc cũng không thân thiết, nhưng đến cùng là vì điều gì Lý Duyên Tỷ cũng không nói rõ.

Mặc dù biết hôm nay Lý Duyên Tỷ cực kỳ phòng bị cô, nhưng Bách Hợp như trước không nhịn được hỏi: “Vì sao?”

Cô hỏi câu này không đầu không đuôi, nhưng Lý Duyên Tỷ lại giống như hiểu rất rõ vấn đề: “Vì sao? Vì ta là người của Lý gia nhưng cùng gia tộc Lý gia như nước với lửa.”