Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1307: Kết thúc bia đỡ đạn 07




Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Từ lúc nhận được tin từ trong tộc lão quản gia đã bắt đầu chuẩn bị, không nghĩ đến sẽ gặp phải tên sát tinh này.

Người này ở trong gia tộc cũng không được chào đón, lúc này một mình đến đây không có trưởng lão đi theo, tiếp nhận cục diện rối rắm của Lý Càn Xung để lại, có thể hiểu được gia tộc đối với hắn không vừa mắt.

Nghĩ như vậy nhưng lão quản gia vẫn giả bộ phục tùng nhu nhược, ngay khi Lý Duyên Tỷ quát lão ‘Lăn’ quả nhiên lão thật sự lăn một vòng ngay tại chỗ, rồi lăn cho đến khi ra tới sân nhỏ lúc này lão mới bò dậy. Bên ngoài tiếng đóng cửa vang lên, Lý Duyên Tỷ mới xoay đầu lại ánh mắt âm nhu.

Bây giờ lão quản gia đã rời đi, trước mặt anh chỉ còn lại một người. Tuy không biết vừa rồi lão quản gia đã làm gì không đúng ý anh làm anh không vui, nhưng ý nghĩ trong đầu Bách Hợp lại chuyển độn rất nhanh.

Cô không nghĩ tới bản thân mình lại rất nhanh gặp lại Lý Duyên Tỷ, nhưng nghĩ lại cũng không phải là ngoài ý muốn. Lý Duyên Tỷ tâm tư cẩn thận, không có khả năng vô duyên vô cớ đưa mình đến lãnh địa của Lý thị, nhất định là hắn biết sớm muộn gì bản thân hắn sẽ vào chỗ này. Cũng hiểu rõ với thực lực của Bách Hợp nếu không có chút trùng hợp, chỉ sợ rằng cả đời cô cũng khó có thể gặp hắn lúc còn trẻ một lần. Cho nên lúc Bách Hợp xuất hiện tại hồ Thủy Nguyệt chắc do Lý Duyên Tỷ cố ý làm vậy.

Lúc bên trên nói lại để cho cô dọn dẹp ao suối nước nóng này, cũng không nói chủ nhân mới tới đây nhanh như vậy. Bách Hợp lúc này vui vẻ vì mình có thể nhìn thấy anh lần nữa, nhưng lại hiểu rõ đây không phải là thời điểm thích hợp để cô ở lại. Cô biết rõ tính cách của Lý Duyên Tỷ, nếu cô quấn quít chặt lấy thì cũng không có tác dụng. Tuy nói lúc thấy anh trong lòng chua xót khó nhịn, nhưng Bách Hợp lại nhịn cảm giác này rồi nhìn anh sau đó im nặng đi ra ngoài.

Lý Duyên Tỷ rất vừa ý Đối với hành động của cô. Đến khi Bách Hợp ra khỏi ao nước nóng mới dừng lại, cô cố nén ham muốn quay đầu lại, đi ra sân nhỏ phía sau đóng cửa lại mới dựa lưng vào tường thở gấp ra một hơi. Hôm nay cô đã thấy được thời kỳ thiếu niên của anh, lại càng cảm thấy nhớ anh của nhiều năm sau rồi. Cô hạ mí mắt xuống, cố nén nước mắt trong hốc không cho chảy ra, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt của anh nhìn mình không có một chút độ ấm nào, ánh mắt kia giống như nhìn người xa lạ, tình huống này còn tệ hơn cô tưởng tượng nhiều. Bách Hợp nắm chặt hai tay để bên người, chung quy vẫn là nhắm mắt lại. Cô ở cạnh ao suối nước nóng này để hầu hạ đấy, đột nhiên hôm nay Lý Duyên Tỷ đến đây trong nội viện cũng không có nhiều nô bộc tới, vì vậy cô phải đợi anh tắm rửa xong mới dọn dẹp sạch sẽ.

Cũng không biết đứng bao lâu hai chân Bách Hợp đều bắt đầu run lên, bên trong vẫn còn im lặng. Cô nhịn không được đứng thẳng người đi đi lại lại vài bước. Lại tiếp tục đợi đại khái hơn một canh giờ, bên trong cũng không truyền tới tiếng gọi người. Cô cả gan đẩy cửa bước vào, trong ao nước nóng đã trống không, không thấy người nữa, không biết anh đã đi ra lúc nào.

Trong ao nước đã đầy hơn nửa ao, phía dưới tấm gỗ ngăn cũng không đẩy ra, cho nên nước ao không chảy đi, không tạo thành dòng như nước suối. Ở đây vẫn còn sót lại hơi thở của anh, Bách Hợp ngồi ở bậc thang bên cạnh ao, một hồi lâu sau mói xuống nước lấy tấm gỗ ngăn ra.

Liên tiếp trong thời gian nửa tháng, Lý Duyên Tỷ cũng không đi tới ao nước nóng bên cạnh, quản sự trong nội viện tìm ba thiếu nữ tới hầu hạ. Mấy thiếu nữ này tính cách rất giống Hương Viên lúc trước, ríu ra ríu rít đấy. Bách Hợp muốn gặp anh mà không có cách nào rời khỏi nơi này. Đây là lần đầu tiên cô suốt ruột thực lực của mình bị hạn chế, làm cho mọi hành động khắp nơi đều bất lợi.

Tu tiên giả bế quan hơn mười năm, nếu Bách Hợp có thể tu luyện thì không nói, nhưng hết lần này đến lần khác trong cơ thể cô lại có một tai họa ngầm. Không thể tu luyện không nói, bây giờ thân thể cùa cô vẫn là người bình thường. Một khi anh bế quan hơn mười năm cũng không thấy, đến lúc đó cô chỉ sợ nếu không tu luyện thì cũng chỉ có thể chết già. Bách Hợp nghĩ đến đây trong lòng liền sốt ruột, cô cũng bất chấp trong cơ thể mình có phong ấn cổ quoái kia, quyết định thử lại một lần.

Theo động tác của Luyệt Thể Thuật, lúc linh lực lại tràn vào trong cơ thể, lực lượng khổng lồ kia lại bị kích động. Bách Hợp cố nén cảm giác đau đớn do lực lượng cổ quoái kia phá hủy gân mạch, muốn dùng hết sức dẫn lực lượng này đi theo gân mạch, cùng lúc động tác luyện thể thuật của cô cũng không dừng lại. Mà linh lực đi vào cơ thể càng nhiều, lại kích hoạt lực lượng kia một lần nữa, Bách Hợp cuối cùng nhịn không được ‘Phốc phốc’ nhổ ra một ngụm máu lớn, thân thể lập tức ngã trên mặt đất.

Đợi đến lúc linh lực một lần nữa ổn định lại, Bách Hợp giống như đã chết qua một lúc. Lực lượng này quá mức bá đạo, trong cơ thể cô phần lớn gân mạch bị phá hư, lần này thử lại mới làm cho cô chết tâm. Trong cơ thể lưc lượng này cũng không phải do cô kiên trì không ngừng tu luyện mà theo ý muốn của cô. Ngược lại cô dẫn linh lực vào càng nhiều, thì lực lượng bị kích hoạt càng mạnh.

Như vậy cô chỉ có hai cách để thực hiện, một là dẫn lực lượng không hiểu được này ra ngoài cơ thể, hai là sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất, trước hết kích hoạt từng ít một linh lực này, gân mạch của cô bị phá hư sau khi chữa lại về sau sẽ luôn mở rộng ra một ít. Cuối cùng sẽ có một ngày cô có thể thích ứng với năng lượng này một chút, từ từ mà thay đổi, chắc chắc sẽ có thời điểm có khả năng luyện hóa được một tia lực lượng này.

Chỉ cần một tia nhỏ của lực lượng này bị luyện hóa, về sau chắc chắn sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Nhưng hai phương pháp này cũng có mặt hại, phương pháp thứ nhất dẫn lực lượng ra trong cơ thể, với tự bản thân một mình Bách Hợp thì không được. Đầu tiên cô cũng chỉ kích hoạt một chút linh lực đã suýt chút nữa bạo thể mà chết, nếu đem kích hoạt toàn bộ linh lực cô chỉ sợ đến lúc đó cặn cũng chẳng còn. Nếu do người khác hỗ trợ rất có khả năng người ta sẽ xem cô như đỉnh lô đem cô tẩm bổ mà chết.

Loại phương pháp thứ hai cũng gặp không ít nguy hiểm, gân mạch một khi đã bị phá hư, bằng vào khả năng của cô bây giờ cũng không có thuốc hay đan dược chữa không chữa lại được gân mạch. Nếu thân thể của cô cứng rắn có thể chống chọi đi qua, chỉ sợ đợi đến lúc luyện hóa được một tia lực lương kia thì tuổi thọ cũng không ít.

Trong tu chân giới tuy chuyện nam nữ không dùng tuổi để bàn luận, nhưng dung mạo có tu vi mới giữ lâu được. Trong quá khứ khi vào nhiệm vụ Bách Hợp không để ý vẻ ngoài đẹp hay xấu, nhưng hiện tái lại khác. Thân phận của cô và Lý Duyên Tỷ khác xa nhau, một khi bản thân mình nhìn lớn tuổi thì không còn cơ hội ở bên anh.

Điều này thật đúng là một bi kịch, nghĩ tới những thứ này đầu Bách Hợp chỉ muốn nứt ra.

Buổi tối rằng co điều này hai ngày cũng chưa ngủ rồi, ban ngày lại quét dọn sân nhỏ, sắc mặt cô trắng bệch, thần sắc cực kỳ kém.

Một trong những cô nương mới tới đây tên là Đông Thăng nhìn cô một cái, có chút đồng tình hỏi: “Bách Hợp, ngươi làm sao vậy?”

“Có thể là do tối qua ngủ không ngon.” Bách Hợp viện cớ lung tung, đối với lời nói của cô mọi người lại tin tưởng. Nhìn quầng thâm dưới mắt có chút màu xanh, tuy nhìn không nghiêm trọng lắm, nhưng làn da của cô rất trắng, nên lộ ra càng rõ ràng.

Ngày thường Bách Hợp tuy không nói chuyện nhiều, nhưng lúc mọi người tìm cô hỗ trợ phần lớn cô đều đồng ý, ấn tượng của mọi người đối với cô cũng không xấu. Lúc này nhìn sắc mặt của cô trắng bệch, đứng ở bên cạnh Lục La không nhịn được nói: “Dù sao bình thường chủ nhân cũng sẽ không tới, ngươi trở về sớm nghỉ ngơi một chút là được.”

Từ lân trước trở về từ hồ nước nóng về sau cũng không thấy Lý Duyên Tỷ trở lại. Ban ngày phụ nhân quản sự có thể sẽ tới, vì vậy ba cô nương này đề nghị buổi tối Bách Hợp trở về sớm một chút. Đêm qua cô kích hoạt linh lực bị thương không nhẹ, may mắn mấy người này cũng không phải tu sĩ, nhìn không ra thương thế của cô. Mấy người này chỉ biết được tối qua cô ngủ không ngon giấc mà thôi. Bách Hợp nói cảm tạ với mấy cô nương, lúc này mới giả vờ không hiểu nói: “Vì sao chủ nhân bình thường cũng không tới đây?”

Đông Thăng nghe thấy vậy cười nói: “Ngươi bình thường cũng không nhiều lời, khó trách ngươi cũng không biết.”

“Lý thị nhất tộc là hậu duệ Thần Long, thích nước cho nên ở suối nước nóng này, hay hồ Thủy Nguyệt ở bên ngoài đều có linh lực đấy, chỉ là chúng ta không cảm giác được mà thôi.” Lục La nói tiếp: “Tân chủ nhân không muốn hưởng lạc, nghe quản sự nói đưa cho hắn mấy mỹ cơ mà hắn còn không thèm nhìn đấy, chỉ một lòng tu luyện.”

“Đúng đúng.” Bích Liễu nhẹ gật đầu, cũng nói: “Cho nên bình thường tân chủ tử nếu như muốn tu luyện, hoặc bế quan đều sẽ ra hồ Thủy Nguyệt chứ không tới bên này.”

“Nhưng công việc với Vương gia chưa giải quyết được, vì vậy tân chủ tử tạm thời sẽ không bế quan được.” Đồng Thăng nói lời này làm cho trong lòng Bách Hợp nguội lạnh một nửa. Lý Duyên Tỷ đối với hồ Thủy Nguyệt mà nói giống như là vật may mắn, hắn lại thuần túy là trấn giữ ở đó, trừ khi hồ Thủy Nguyệt sảy ra chuyện gì nghiêm trọng hắn mới ló mặt ra ngoài, thời gian còn lại hắn chỉ có tu luyện.

Cho dù lúc này Lý Càn Xung để lại phiền toái, làm cho hắn tạm thời không bế quan được, nhưng bình thường hắn cũng không chạy đến ao nước nóng. Nghe được tin tức này Bách Hợp không chỉ đau toàn thân, mà đầu cũng bắt đầu đau.

Chạng vạng tối mọi người chuẩn bị đến phòng bến ăn cơm, Bách Hợp lúc này trong lòng lạnh lẽo lào sao có thể nuốt trôi cơm. Nên không đi cùng mọi người mà bản thân ở lại làm xong một số việc mới dời đi.

Nước trong ao đã đổ đầy, từ khi Nghênh Hương cư đón Lý Duyên Tỷ vào ở ao nước suối lúc nào cũng được đổ đầy, sương mù bao phủ. Bách Hợp lau sạch sẽ dọc theo bờ ao. Gân mạch cô bị tổn thương đau đớn khó nhịn, lúc này mới ra chút sức làm việc, trán liền thấm đầy mồ hôi. Lại nhớ lại lời Đông Thăng nói nếu cô không nghĩ ra biện pháp chỉ sợ cả đời đều ngốc ở nơi này, sẽ không còn được gặp mặt Lý Duyên Tỷ.

Nếu cô bị chết ở đây, cho dù nhiều năm sau Lý Duyên Tỷ lại một lần nữa tìm được một ‘Cô’ khác nhưng đã không còn là cô bây giờ.

Trong suối nước nóng phản chiếu lên gương mặt lãnh đạm của Bách Hợp, cô không thể ngồi chờ chết như vậy. Cô không thể không tìm ra biện pháp giải quyết, cùng hắn bị vây ở đây cả đời làm nô bộc. Không bằng cô thử lại có thể điều động linh lực hay không.

Nghĩ như vậy Bách Hợp liền quăng khăn trong tay ra, cố nén đau đớn làm lại động tác Luyện Thể Thuật. Lúc linh lực tiến vào trong cơ thể, phong ấn trong cơ thể lại bị kích hoạt một lần nữa, gân mạch bị thương lại đồng thời được chữa, lại một lần nữa bị phá hủy, bên trong đau đớn kịch liệt. Bách Hợp giống như nghe được giọng nói Lý Duyên Tỷ nói: “Ngươi ở đâu học biết được cái này?”