Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1281: Đảo tàn sát đẫm máu 09




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Xe đã không thể dùng, hai bánh xe phía trước đã nát lốp, từ trong miệng ‘số 9’ người trên đảo đã biết xảy ra chuyện, căn bản không có thời gian trì hoãn tiếp, tuy nói có xe sẽ thuận tiện hơn nhiều, nhưng người trên đảo cũng tùy thời đuổi kịp.

“Xuống xe”. Bách Hợp nhìn thoáng qua trong xe, những người kia co ro trong xe, vừa rồi lúc cô đánh nhau với hai người đàn ông kia, người một xe trốn trong xe không dám ra, hiện tại hai người kia đã được giải quyết, người trong xe dường như còn do dự còn nguy hiểm hay không. Bách Hợp nhíu mày, hét lên một tiếng, trong xe có ngươi liền khóc ầm lên nói: “Có người bị thương…”

Việc mới xảy ra lúc nãy có hai người đều bị thương. Một người trong đó bị thương nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ dọa những người trên xe không dám bước xuống. Về phần thiếu niên ngồi phía sau, phía bả vai bị trúng đạn, máu chảy ra nhuộm đỏ một mãng thống khổ kêu rên, còn cần người khác chăm sóc.

Người chung quanh nhút nhát nhìn qua Bách Hợp, phảng phất đang đợi chủ ý của cô, Bách Hợp nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, trên đảo này mọi người vô cùng lạ lẫm, cô lo lắng một khi đi lầm hướng sẽ chui đầu vào lưới, bây giờ mọi người trên xe còn không chịu xuống. Đem khẩu súng trên mặt đất nhặt lên, cô nhìn qua cửa sổ xe vỡ nát, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Nơi này là cái dạng gì chính các người cũng rõ, chẳng lẽ còn muốn đợi bác sĩ tới?”

Tại tình huống này, người bị thương chỉ có thể chính mình chịu đựng, căn bản không có khả năng có người đến trị thương. Lời cô vừa nói ra, người trong xe đều do dự, những người này đã sớm sợ đến bể mật, thật vất vả thoát ly hiểm cảnh. Cái thùng xe nho nhỏ từng cho mọi người vô vàng dũng khí, đều tưởng tượng rằng chỉ cần ngồi trên chiếc xe này sẽ có thể đưa mọi người rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng bây giờ Bách Hợp lại bức mọi người xuống xe trong xe lại có người bị thương. Một khi xuống đi bộ chỉ dựa vào hai chân căn bản chạy không thoát, bởi vậy có người do dự đưa ra đề nghị:

“Không bằng chúng ta quay ngược trở về, lại đoạt một chiếc xe khác…” Nơi này cách bãi đổ xe cũng không xa, nếu chạy trốn nhanh một tí, có thể một lần nữa đổi chiếc xe tốt, đến lúc đó không đi đường này là xong.

Cái vị ‘King’ kia theo như lời ‘Tùy Ý tiên sinh’ có lẽ là thủ lĩnh của tổ chức trên đảo này, trên đảo này không ít kiến trúc, không biết hắn đang ở tại nơi nào trong đảo, Bách Hợp lau lau mặt, từ lúc trong lồng giam chạy ra đến giờ, thân thể căng cứng, mồ hôi không ngừng tuôn, cô nhìn thoáng qua người trong xe: “Như vậy tùy mọi người.”

Dù sao đã ra khỏi lồng giam, những gì cô làm được cho mọi người cũng đã làm xong, cô ném khẩu súng trong tay vừa cướp được vào trong xe: “Nhưng tôi nhắc nhở các người, người trên đảo lúc nào cũng có thể xuất hiện, động tác của các người phải nhanh.”

Tính thêm khẩu súng cô vừa ném qua, nhóm người này có hai khẩu súng rồi, có thể chạy khỏi đảo này hay không, có thể sống bao lâu, đều là việc của họ, Bách Hợp vừa nói xong quay người liền chạy đi.

Người trên xe nhìn thấy một màn này, không thể sốt ruột lên, cô chạy rất xa, còn nghe có người hô: “Quay lại đi…”

Thân ảnh của cô dần dần mất hút trong bụi cỏ ven đường, lúc này sắc trời bắt đầu đen lại, Bách Hợp mới chạy được khoảng bốn năm trăm mét, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng xe ô tô. Cô trốn ra khỏi lồng sắt thời gian chưa được bao lâu, thân thể luôn luôn trong trạng thái căng cứng, lúc này thể lực cũng tiêu hao không ít, nghe thấy thì Bách Hợp đoán chắc người trên đảo đã phát hiện ‘Con mồi’ đào thoát, chắc có người đến đây truy sát. Cô nằm sát trên mặt đất, một mực im lặng khôi phục thể lực, một mặt đem lỗ tai gần sát mặt đất, mơ hồ có thể nghe được:

“… từ ‘số 9’ chạy ra đến ‘số 17’ giết chết hai người, nhìn theo phương hướng chính là từ bên này chạy thoát, hướng khác là do người khác phụ trách, tổ chúng ta chia ra thành 10 đội, mỗi đội 5 người… bên trong ‘Con mồi’ có người thực lực khủng bố, ‘Tùy Ý tiên sinh’ đã gặp chuyện không may, mọi người cẩn thận một chút… Một khi phát hiện có…bóng dáng, thà rằng giết lầm cũng không thể buông tha! Nếu như không địch lại, dùng… liên hệ, người khác kịp thời đuổi tới…”

Bách Hợp tận lực chậm dần hô hấp của mình, những người này đại khái phân phối thoáng cái tìm ra phương hướng, cô đứng dậy nhìn thoáng qua, cái chỗ này không rõ, hơn nữa đối với người chạy trốn mà nói, nơi ẩn thân cũng nhiều. Ở trên đảo chung quanh đủ loại thực vật, cái này tạm thời làm nơi ẩn núp cũng cản trở lực lượng vũ trang muốn chạy tới nơi này cũng cần thời gian nhất định, nếu chỉ hao phí thể lực chạy trốn, có khả năng chạm phải đội ngũ lục soát, chẳng thà ở nơi này ôm cây đợi thỏ khôi phục giá trị thể lực, phần thắng có thể sẽ cao hơn.

Nếu có người phát hiện cô, chỉ cần tiêu diệt hết trước khi đội ngũ khác chạy đến, như vậy cô cũng có khả năng lần nữa chạy thoát. Bách Hợp nghĩ như vậy, ngồi thẳng dậy, linh lực trong cơ thể tiêu hao không ít, luyện tập Luyện thể thuật thời gian thật sự quá ít, nhưng lần này đội ngũ truy bắt con mồi khẳng định trang bị nhiều vũ khí lợi hại hơn so với bốn người mà cô vừa giết lúc nảy, ở một nơi quỷ quái như vậy, cô một khắc cũng không dám mất cảnh giác, thừa dịp những người truy bắt còn chưa tới, cô đứng dậy bắt đầu luyện Luyện thể thuật.

Theo như âm thanh vừa rồi truyền đến, ước chừng những người này còn cách mình một khoảng nhất định, từ trong lời nói của những người này có thể thấy hẳn là muốn truy tìm trải thảm, đại khái trong vòng 10 phút sẽ đuổi đến nơi này, cô làm mấy cái động tác, cảm giác linh lực trong cơ thể đã được bổ sung thêm một ít, mà lúc cô cũng đã nghe thấy này tiếng bước chân của đội ngũ truy bắt.

Bởi do Bách Hợp tu luyện võ công, thính lực linh mẫn hơn người bình thường nhiều, bởi vậy cô đã phát hiện những người này tiếp cận, nhưng xem ra họ không phát hiện ra chỗ của cô, cách đó không xa có vài thân cây dừa, nếu là ban ngày, là cây dừa này cũng không rậm rạp căn bản không phải chổ tốt để ẩn thân, cô nhất định sẽ không dám trốn ở đấy. Nhưng lúc này đã là đêm tối, tuy cách một khoản sẽ có đèn đường, nhưng ngọn đèn lại mờ nhạt chỉ chiếu sáng tới đầu gối, ngửa đầu nhìn chỉ thấy ngọn cây dừa một mảnh đen kịt, ngay cả mấy trái dừa trên cây cũng mơ hồ nhìn không rõ.

Tuy rằng Bách Hợp đã nói nếu vạn nhất bị người phát hiện sẽ giết người diệt khẩu, nếu có thể đào thoát dưới ánh mắt của họ, trốn thêm một thời gian ngắn cũng là tốt. Nghĩ như vậy, cô đứng dậy, thả người nhảy lên cây dừa, thêm hai ba bước liền leo tới ngọn.

Cây dừa bởi do động tác trèo lên của cô đang lay động không ngớt, lá cây ‘Soẹt soẹt rào rào’ rung động. Tiểu đội phụ trách hướng bên này đã đi tới. Đứng trên cao, Bách Hợp có thể xem xét tình cảnh chung quanh, các tiểu đội phân ra không còn nhìn thấy thân ảnh, cách đó không xa còn nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đèn pin, một hướng khác chính là hướng về phía gara xe hơi. Từ lúc Bách Hợp giết chết hai người đàn ông cản đường sau cùng đến khi cùng đám người trong lồng sắt chia ra thành hai đường đến bây giờ không quá hai mươi phút, cũng không biết đám người kia có chạy thoát hay không. Ý nghĩ này hiện qua trong đầu cô, rất nhanh lực chú ý của Bách Hợp liền dời sang đội ngũ hướng phía mình đi tới kia.

Những người này quả nhiên trang bị tốt, ngoại trừ vũ khí cầm theo bên người ra, quan trọng nhất trên tay họ còn cầm theo máy cảm ứng tia hồng ngoại, tất cả vật thể còn sống đều bị chiếu ra, nói cách khác, vốn cô cho rằng chỉ cần trốn trên cây dừa không cần công kích những người này đều không được.

Đám người trên đảo này rất cẩn thận rà soát, mỗi đội 5 người cầm máy cảm ứng phụ trách phương hướng khác nhau, trừ mặt đất ra, bên trái, bên phải, trên đỉnh đầu thậm chí phía sau vừa mới đi qua cũng dò tìm. Lúc Bách Hợp phát hiện chuyện này, tâm thoáng cái chìm đến đáy cốc! Những người này trong tay đều có vũ khí, vác trên lưng một cái hòm đặc chế, phía trên có in hình đầu lâu, bên cạnh có vòi phun, trên mặt còn đeo mặt nạ phòng độc, biết chắc trong hòm này cũng không phải đồ gì tốt. Một khi tra được vị trí của cô, những khẩu súng này có thể bắn thủng thân thể cô thành cái sàng, trừ khi cô thừa dịp những người này không phát hiện, ra tay trước.

Trong tay cô có một khẩu súng, thế nhưng đạn bên trong cũng không còn nhiều, quan trọng nhất là, trừ phi cô học qua cách bắn bách phát bách trúng, nhắm ngay cổ của họ khiến cho trong cùng một thời gian đồng thời làm mất đi hành động của họ, nếu không những người này vũ trang đều đầy đủ, mặc áo chống đạn, thậm chí trên đầu còn đeo mặt nạ phòng độc đặc thù, một khi giết chết hoặc làm bị thương một trong số họ, không cần ngay lập tức giết hết toàn bộ, đợi bọn họ kịp phản ứng, khỏi nói, đến lúc đó người chết chính là cô.

Cho dù kỹ năng bắn súng của cô lợi hại, có thế giết người trong một phát, hơn nữa bọn họ có mặc áo chống đạn, một viên đạn không đủ giết chết họ, hơn nữa thứ này động tĩnh quá lớn, dễ dàng làm người khác chú ý đến, Bách Hợp buông tha ý định dùng súng, ánh mắt dừng lại trên cây dừa nơi những trái dừa cô đang giẫm dưới chân. Cô có vũ khí nhưng vũ khí của đối phương còn lợi hại hơn cô, một cái rìu căn bản không có nhiều tác dụng. Tuy nói những trái dừa này cũng không nhất định có tác dụng, nhưng Bách Hợp không cam lòng chờ chết, tự nhiên cũng muốn thử một lần. Tay của cô thò tới những trái dừa, đang muốn kéo trái dừa, thế nhưng cách đó không xa một đội ngũ truy tìm đột nhiên có người dừng lại, giơ tay ra hiệu tạm dừng.

Người này là người lãnh đạo, vừa lên tiếng, người trong đội ngũ tạm ngưng dùng tia hồng ngoại tìm kiếm, trong thời gian nháy mắt, cái người này lập tức mở miệng: “Chúng ta lập tức tới ngay.”

Nói xong lời này, người nọ quay đầu hướng một hướng khác chạy đi: “Đi! Đội 3 tìm được tung tích.”

Bốn người còn lại nghe xong lời này cũng theo sát một chỗ chạy đi. Lưu lại một mình Bách Hợp ngồi trên ngọn cây, chậm rãi thở ra một ngụm, đem bàn tay đặt trên trái dừa thu về.