Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1280: Đảo tàn sát đẫm máu 08




Như vậy một là tránh cho tất cả mọi người cùng bị phát hiện cả đám chạy trốn, người trên đảo một khi đuổi theo, đến lúc đó lại bị bắt cả ổ, như vậy, như bây giờ một đám người chia ra hai nhóm, mọi người căn bản không biết bên nào là đường đi ra ngoài, cũng cần có người dò đường, nhưng là mọi người đều biết rõ ý của Bách Hợp, nhưng không ai biết rõ, một khi chạy trốn lựa chọn nhầm phương hướng, bị người trên đảo đuổi tới, kết quả là chết không nghi ngờ.

Bởi vậy khi Bách Hợp chọn một hướng để chạy, tất cả mọi người đều theo sau cô. Tuy mọi người biết rõ phương hướng cô chọn không nhất định là chính xác, nhưng do biểu hiện trước đó của cô, mọi người theo bản năng tín nhiệm cô nguyện ý đi theo cô. Bách Hợp nhìn thoáng qua, cũng là có chút khó xử, lúc này thời gian quá quý giá, nếu mọi người thật sự muốn đi theo, cô cũng hết cách.

Cũng may mọi người vận khí không tệ, cái thông đạo này một đường chạy tới cuối, cũng không gặp được bất cứ người nào, hơn nữa chạy chừng khoảng năm phút, phía trước gió thổi vào có mang theo mùi tanh của biển, hiển nhiên là có lối ra. Tất cả mọi người tinh thần đều chấn động, một đường chạy trốn Bách Hợp còn đỡ, mấy người còn lại vô cùng mỏi mệt, chỉ là lúc này cũng biết tánh mạng là quan trọng nhất, dốc sức thở dốc, đều cắn răng cố nén.

Đi tiếp hơn hai ba mươi mét, từ xa mọi người nhìn thấy một cái đình, chỗ đó có hai người đàn ông cao lớn cầm súng đang canh giữ, mà ngoại trừ uy hiếp từ hai người đàn ông này ra, để cho Bách Hợp tinh thần chấn động là phía sau hai người đàn ông này chính là bãi đậu xe. Chỗ đó đang đậu chừng bảy tám chiếc xe, chỉ cần đem hai người đàn ông này dẫn dụ đi, mọi người một khi lên xe, liền có thể lái xe thoát khỏi thông đạo dưới đất này.

Nhưng khó càng khó, hai người đàn ông này nhìn cũng không dễ đối phó. Hai người mặc trang phục ngụy trang, đùi căng cứng, xem ra là luyện tập qua kỹ thuật chiến đấu, quan trọng nhất, trong tay hai người này còn cầm súng đó mới là trí mạng đấy.

Mọi người rẽ vào lối rẽ cách cái đình khoản chừng mười mét, khoảng cách mười mét này cũng không có vật che chắn gì, sở dĩ hai người đàn ông không có chú ý đến bên này, đơn giản là vì bọn họ không bao giờ nghĩ tới con mồi có thể chạy trốn.

Bách Hợp ngẩn đầu, phía trước mười mét có một máy cảm ứng điện tử, một khi lại gần máy cảm ứng sẽ phát lên tín hiệu, hai người đàn ông kia sẽ chú ý tới bọn họ, cái trán cô thấm ra chằng chịt mồ hôi, mấy người trốn sau lưng cũng không chịu nổi, lúc này có người bắt đầu khẩn trương nuốt nước miếng, cắn bờ môi rơi nước mắt.

Muốn đối phó hai người kia không thể trực diện liều mạng. Luyện thể thuật của cô luyện cũng chưa tới tình trạng bị trúng đạn mà không chết, hơn nữa cô cũng không có vũ khí có thể đối kháng với họ.

Nghĩ đến vũ khí, Bách Hợp đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, cô đưa tay sờ sờ bên hông mình, chỗ đó cất giấu hai con dao găm lấy từ căn phòng kính đó, hơn nữa lúc đi cô còn đem cái khóa gãy tiện tay cất vào ngực. Lúc này cô đem khóa lấy ra, ước lượng hai cái, cô chuẩn bị sử dụng vật này làm ám khí công kích, nhưng khoảng cách hai bên quá xa, cô cũng không có lập tức ném đi, mà trong lòng tính toán khoảng cách, lực đạo, góc độ của mình phải sử dụng.

Cô liếm liếm bờ môi khô ráo, cái trán đầy mồ hôi tụ lại giống như dòng suối nhỏ, tràn vào trong mắt của cô, làm ánh mắt cô sinh đau. Bách Hợp đưa tay lau một cái, bàn tay trước đó giết người nên dính đầy máu làm cho trên mặt cô toàn máu có mùi tanh tưởi. Bách Hợp lại nhìn về phía đó, nhắm hai mắt lại, ngay sau đó con dao găm ném đi ra.

Con dao kia xé gió bay đi, hiển nhiên đưa tới lực chú ý của hai người nọ, hai người không hẹn mà cùng xoay đầu lại, sau một khắc con dao được Bách Hợp phóng ra, trên tường bị bắn một phát, một người đàn ông trong đó lập tức chạy về phía Bách Hợp, dao găm bay đi cực nhanh, người đàn ông đó căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ nghe ‘Phốc phốc’ một tiếng vang nhỏ, dao găm xuyên qua cổ của hắn, bay xuống đất không thấy bóng dáng, người đàn ông theo bản năng thò tay bưng kín cổ, cây súng trong tay ‘Lạch cạch’ một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn mềm yếu ngã xuống, giữa khe hở của ngón tay một lượng máu lớn chảy ra, hắn há to miệng nhưng không kêu được tiếng nào.

Biến cố đột ngột xảy ra liền hù dọa đến người đàn ông còn lại, hắn quát to một tiếng: “Ai!” Khẩu súng trong tay bắt đầu bắn phá, Bách Hợp liền ném cái khóa trong tay vào máy cảm ứng trên đầu, máy cảm ứng vốn phát ra tiếng ‘Píp píp’ cảnh báo, liền bị nện một cái ‘Bụp’ một tiếng vở vụn, mẩu thủy tinh và khóa sắt cùng rơi xuống mặt đất.

Người đàn ông kia chứng kiến tình cảnh như vậy, nhưng ngay cả bóng người hắn cũng không thấy thì đã chết một người, khẩu súng trong tay người vừa giết chết bắn ra không ít, trên mặt đất toàn vỏ đạn, trong miệng mắng hai tiếng, vừa cầm lấy máy bộ đàm vừa nạp đạn. Nhân cơ hội này, thân thể Bách Hợp nhẹ nhàng linh hoạt, giống như u linh, khoảng cách chừng hai mươi thước cơ hồ trong chớp mắt cô đã kề sát lại gần.

Đến khi hắn phát hiện Bách Hợp tiếp cận, máy bộ đàm trong miệng còn chưa nói lời nào, khẩu súng trong tay giơ lên chưa trúng đầu Bách Hợp, Bách Hợp đã cầm trong tay cái rìu sắt bén, ‘Phụt’ một tiếng liền nện lên đầu hắn. Người đàn ông trừng mắt duy trì động tác quay đầu nhìn Bách Hợp, bởi vì đầu bị chấn thương, hai chân mềm nhũn chậm rãi ngã xuống hướng ngược lại.

Bách Hợp rút rìu ra, vì phòng ngừa có người chưa chết báo tin, lại giơ rìu lên cao chém xuống một phát, xác định hắn đã chết không thể nghi ngờ, mới vắt cái rìu dính máu một lần nữa lên hông mình, cũng nhặt khẩu súng của người chết lên, những thứ này đều là công cụ bảo vệ tánh mạng.

Những người sau lưng cô nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều tranh nhau giành lấy khẩu súng còn lại.

Lúc đến bên ngoài bãi đỗ xe, bởi vì vừa rồi do tiếng súng của người đàn ông kia bắn loạn nên những chiếc xe chung quanh bãi đỗ xe đều vang lên tiếng còi cảnh báo, trong máy bộ đàm của hai người đàn ông vừa chết vang lên giọng nói của một cô gái:

“Số 9, xảy ra chuyện gì?” Tiếng còi xe cảnh báo truyền vào máy bộ đàm, cô gái nghe thấy tiếng kia càng sốt ruột, Bách Hợp một cước đạp vỡ cái máy bộ đàm, giọng nữ bên trong két một tiếng dừng lại. Bách Hợp chọn một chiếc xe cải trang, cầm trong tay khẩu súng đi về phía cửa xe thủy tinh nện một phát, tiếng còi xe càng thêm chói tai, cửa sổ thủy tinh hiện ra vết nứt như mạng nhện, Bách Hợp lại dùng nắm tay, liên tiếp đánh vào trên cửa sổ, sau hai ba lần, tuy cái cửa sổ kia đã từng lấp đặt lại, nhưng dưới sự va chạm mạnh như nước nát ra, cô đưa tay vào mở cửa xe ra, chính mình ngồi xuống, vẫn còn nghe thấy tiếng còi báo động đang vang, cô đem dây báo động kéo đứt, tiếng báo động liền dừng lại.

Mấy người còn lại liền chen lấn leo lên xe, cô giẫm chân ga, chiếc xe liền lao ra ngoài.

Từ trong bãi đỗ xe đi ra, may mắn lúc này đã là ban đêm, ở trên đảo bốn phía đều có đèn, đem cả hòn đảo nhỏ chiếu sáng xinh đẹp dị thường, đáng tiếc lại lén lúc hoạt động dơ bẩn như vậy. Hẳn là đã nhận được tin tức cái người gọi là ‘số 9’ đã gặp chuyện, Bách Hợp lái xe đi ra, phía trước cách đó không xa có một trạm gác, chướng ngại vật trên đường đã được chắn xuống, hai bên có hai người cầm súng hướng phía bên này, nhìn thấy chiếc xe đến gần, khẩu súng trên tay hai người đàn ông đã lên đạn, liên tiếp ‘Pằng pằng pằng’ bắn ra, chung quanh xe truyền đến tiếng đạn bắn phá, thân xe trúng đạn bắn ngược ra, kính chắn gió cũng đã bị thủng hai lỗ, cô gái ngồi kế bên vị trí lái le bị viên đạn xước qua cổ chảy máu thấm ướt một mãng lớn, tay bụm lấy miệng vết thương không dám kêu la tiếng nào.

“Dừng lại!” Hai người đàn ông bắn phá một hồi, âm thanh trong miệng lạnh lùng vang lên, Bách Hợp trực tiếp mở cửa xe hướng trạm gác phóng tới, trên mặt đất đặt những đồ vật bén nhọn, lốp xe đã bị phá nát, phía trước thân xe đã lún xuống, nhưng quán tính của xe vẫn đem những hàng rào kia đụng ngã, va chạm mạnh làm thân thể Bách Hợp nhào về phía trước, sau khi ổn định thân thể cô lập tức mở cửa xe, hai người đàn ông giơ súng nhắm ngay phía cửa xe, vừa nhìn thấy Bách Hợp liền nổ súng, Bách Hợp nhanh chóng trốn vào trong xe cúi đầu xuống, một viên đạn bị cửa xe ngăn trở, phát ra một tiếng giòn vang, một viên khác xuyên qua cửa sổ, một thiếu niên ngồi phía sau hừ một tiếng, thân thể ngã trên chỗ ngồi, thống khổ rên lên một tiếng.

Tiếng bước chân vang lên, hai người đàn ông bắn tiếp hai phát, hướng phía xe bên này đi qua, còn cách cửa xe hai bước chân, Bách Hợp lập tức đẩy cửa xe ra làm hai người đàn ông hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước, thừa dịp này, Bách Hợp kéo đứt dây an toàn trong xe ra, trong tay cầm dây an giống như roi dài đánh ra, hai người đàn ông cuống quýt cầm súng hướng cô đánh tới, một người bị dây an toàn đánh trúng khuôn mặt, khẩu súng lệch hướng nghiêng sang bên cạnh, theo bản năng nổ súng, viên đạn lại ‘Pằng’ một tiếng bắn trúng bên xe, khiến cho người trong xe lại hét lên.

Người còn lại chưa kịp nổ súng, dây an toàn trên tay Bách Hợp quấn lên cổ hắn, cô nắm chặt dây an toàn xiết lại, chỉ nghe xương cổ bị đứt gãy ‘Răng rắc’ một tiếng truyền đến, hắn ta trừng lớn mắt cái đầu quẹo qua trên bờ vai, Bách Hợp thuận tay túm lấy cây súng trong tay hắn, tay nhẹ nhàng buông dây an toàn ra, thân thể hắn ta liền ngã xuống mặt đất.

Từ lúc Bách Hợp xuống xe đến khi giết chết người đàn ông này, hết thảy phát sinh ở tốc độ ánh sáng, phía đối diện người đàn ông bắn lệch đạn lúc này còn chưa phục hồi tinh thần, sau một khắc chỉ nghe tiếng kéo cò vang lên, chỉ nghe một tiếng ‘Pằng’ về sau, viên đạn xuyên qua đầu mang theo máu, người đàn ông đồng dạng cũng ngã trên mặt đất.