Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1210: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 32




Giờ khắc này Bách Hợp có thể hiểu được tại sao Lý thị càng về sau càng hung ác oán độc hơn, khó trách bà chết không nhắm mắt, khó trách bà oán khí lại nặng như vậy. Bách Hợp có thể cảm nhận được thân thể bị vạc thiết ủi lên, da tróc thịt bong tiếng ‘Xì xì’ truyền đến. Loại cảm nhận sắp chết cô vô cùng sợ hãi thống khổ, trong lòng oán hận cùng không cam tâm nhưng không thể làm gì, cô cảm giác được cái chết đang bao phủ trên đỉnh đầu của mình, cô một tay kéo Lý thị lại.

Vượt qua ngoài dự liệu của Bách Hợp là ban đầu cô cho rằng dù mình có kéo cánh tay của Lý thị thì đây chỉ là mộng cảnh, chỉ là oán hận cùng không cam lòng giữ lại. Giống như Bách Hợp đã biết trước kết quả, cô có thể thay đổi việc hiện tai cùng chuyện sắp xảy ra, nhưng cô vĩnh viễn không thể thay đổi những gì đã từng diễn ra. Cô cho rằng mình sẽ bay xuyên qua người Lý thị, xuyên qua trí nhớ của cô, lại không nghĩ rằng khi cô vươi tay ra ngoài lại thực sự kéo được Lý thị lại.

Cái tay kia lạnh buốt thấu xương, giống như một mảnh xương khô làm cho Bách Hợp run sợ cả người.

Bách Hợp phẫn nộ ngăn cản trước mặt Lý thị, lôi kéo Lý thị về sau, còn chưa kịp kinh ngạc chính mình làm thế nào lại bắt được Lý thị, tiếng tức giận mắng chửi cùng quát tháo dần dần trôi qua trước mắt. Một khắc trước vẫn là ban ngày mọi người hô hào muốn đem Lý thị kẻ dâm phụ này xử tử, bốn phía vạc thiết trong đình vẫn có củi đốt cháy, một khắc sau dần dần trôi qua trước mắt đã tối đen. Một cỗ tanh hôi xen lẫn mùi cháy khét truyền đến, trên người cô cảm giác nặng trịch. Mở mắt ra một vật tóc tai bù xù nặng nề đè trên người cô, tay của cô còn đang nắm một đoạn xương khô. Thi thể oán khí nặng nề mười phần đột nhiên  thở dài nói: “Hơn một trăm năm, hơn một trăm năm, đúng là vẫn còn chờ được…”

Đây là Lý thị. Lý thị hơn 100 năm trước bị đóng dấu nung đến chết, trong nháy mắt lông tơ trên người Bách Hợp đều dựng lên. Nếu đổi lại là người khác, dưới tình huống bị một cái thây khô đè lên chỉ sợ đã bị dọa đến điên. Nhưng Bách Hợp ban đầu chỉ hoảng sợ, sau đó đã nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Cô không hiểu với oán khí nồng đậm như vậy, cuối cùng lại không có làm gì mình, cô cầm đoạn xương khô kia không buông tay.

Cho đến lúc này Bách Hợp mới có thể hiểu được, tại sao ở trong này tất cả đều là thây khô có cùng màu đen, cùng với dáng vẻ của Lý thị giống nhau. Chắc là lúc Lý thị bị chết bởi hình phạt đóng dấu nung đã oán hận không cam lòng, quay lại trả thù.

“Cái tay này rất ấm.” Tiếng ‘Ực…’ vang lên từ trong miệng thây khô màu đen, cô có chút giật mình, khuôn mặt kia cháy đen con mắt lỗ mũi cũng đã bị là phẳng rồi. Có thể thấy được là hình phạt đóng dấu nung kia cỡ tàn khốc cỡ nào, mang cho cơ thể thậm chí là linh hồn đau đớn cho dù đã hơn 100 năm nhưng vẫn không thể nào gạt đi. Bàn tay Lý thị vuốt nhẹ tay Bách Hợp, mỗi lần cọ phảng phất giống như một khối củi bị đốt trụi ở trên cơ thể cọ cọ, phát ra tiếng chói tai, cảm giác không tốt, Bách Hợp biết được bà ấy đã từng dữ tợn đáng sợ cỡ nào.

Thi thể Lý thị trong lòng bàn tay cô phủ đầy tro bụi màu đen, khuôn mặt bị bỏng đến không thành hình nhìn chằm chằm vào cô: “Ngươi là người thứ nhất có ý giữ chặt người của ta.” Tiếng của bà chua chát khó nghe, không biết thế nào Bách Hợp lại nhớ tới giọng của bà trong trí nhớ, lúc Lý thị vẫn là thiếu nữ giọng ngọt ngào thanh âm giống như hoàng oanh, so sánh với hiện tại đột nhiên không hiểu tại sao lại cảm thấy trong lòng rất xót xa.

Thây khô đột nhiên chống tay lên mặt đất, gian nan bò dậy. Bà như đã bình tĩnh lại, khí đen bao phủ trên người cũng không còn nồng đậm như lúc đầu: “Ngươi…” Bà muốn mở miệng, đến cuối cùng chỉ cười hai tiếng rồi nói: “Haiz…được rồi, biết đấy, ngươi cũng biết.”

“Ta ở chỗ này cũng đã hơn 100 năm…” Bà ấy lui lại hai bước, lui đến trong góc lại đứng dậy ‘Đăng đăng đăng’ bước đi, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế chính giữa. Mắt của Bách Hợp đã thích ứng được hoàn cảnh bóng tối xung quanh, lúc này tỉnh táo lại phát hiện trên cổ tay đã bị thi độc xâm nhập. Nhưng bởi vì trong cơ thể cô có linh lực lại luyện Đạo Đức kinh nên cũng chưa phát tác làm chết người ngay được. Cô vận chuyển linh lực ép thi độc ngừng lại ở cổ tay, lúc này cô trấn định lại cũng đứng dậy đi theo.

Tuy nói không biết Lý thị vì điều gì mà cuối cùng lại không giết cô, nhưng rõ ràng một khắc khi Lý thị nhào lên người cô là chuẩn bị giết cô. Mặc dù nói xong lời cuối cùng đã phát giác ra Lý thị có điều gì đó khác thường, Lý thị có thể thật sự giết cô trong thoáng chốc, thế nhưng Lý thị lại dừng lại ngay trước mắt.

Bách Hợp lấy đèn pin từ trong túi ra, bóng tối trong phòng thoáng cái đã sáng lên một chút, tuy xung quanh vẫn u ám tối om nhưng tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi ảo ảnh qua đi, xung quanh giống như lúc trước cô cùng Thẩm Xuân đã nhìn thấy, đầy tro bụi, thây khô màu đen Lý thị ngồi trên ghế thái sư, trước mặt cô là một thứ gì đấy đã nát bấy, Bách Hợp nhớ lại ở đây là chỗ Lý thị đã làm hại một người. Trong góc Thẩm Xuân đang mê man, Trang Thiên Minh đi theo mình vào bên trong. Trong hội còn sống sót bốn người, cô gái từng bị Bách Hợp trở thành mồi nhử đã bị chết, mặt của cô bị cào nát, khuôn mặt cháy đen không còn nhìn rõ diện mạo, Bách Hợp chỉ có thể dựa vào quần áo trên người cô mà nhận ra thân phận.

Người nằm trong góc có ba người mặt mơ hồ không nhìn rõ, người có sống sót chỉ có Thẩm Xuân, Trang Thiên Minh, Bách Hợp cùng với một người đàn ông ở ngoài hảnh lang gấp khúc đang nằm trên mặt đất.

Lý thị như không có cảm xúc nằm trên ghế không nhúc nhích, bà ấy coi như không thấy ánh đèn pin của Bách Hợp, Bách Hợp cũng không quan tâm sự sống chết của bọn người Thẩm Xuân, ánh mắt dừng trên người Lý thị: “Ngươi không giết ta.”

Bà ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, tiếng ‘Ự,,,c’ khó nghe, khuôn mặt mấp mô trên người tản ra mùi khét lẹt. Bà không nói gì, đôi mắt bị bỏng đến bằng phẳng giống như bị người ta dùng một chiếc bàn ủi đè xuống san bằng, đã nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Lý thị không nói lời nào, Bách Hợp đã thấy được ký ức của bà lại có thể hiểu được một chút cảm nhận trong lòng của bà. Có lẽ Lý Khuê không phải là người danh chính thanh liêm, nhưng làm người không tệ, lại là người bao che khuyết điểm. Lúc trước ông có thể giúp đỡ một tiến sĩ như Tôn Đạo Hải thì tự nhiên cũng có thể giúp đỡ tiền đồ cho học sinh nghèo, trong triều rất có địa vị. Tôn Đạo Hải giết con gái dòng chính của Lý Khuê, lại dùng cách nhục nhã như vậy nếu như ông biết được Tôn Đạo Hải chắc chắn sẽ gặp chuyện không may, bởi vậy lúc lão làm việc liền không thể để cho Lý thị còn sống.

Thời điểm hành động lão sử dựng quyền uy ép buộc dụ dỗ lôi kéo Thúy nhi vào cuộc. Nếu lão thật sự muốn đưa vị biểu muội này lên chính thất thì chỉ cần lão nói, Lý thị tất nhiên sẽ đồng ý. Nhưng đáng tiếc Tôn Đạo Hải làm việc quá mức thâm độc, không lưu lại cho mình chút đường lui nào. Lão vì muốn Lý thị không thể thoát thân không cho bà làm bất cứ việc gì, lại dùng phương pháp ác độc dị thường, là muốn thanh danh của bà đều bị mất, để biểu muội thay thế vị trí vợ cả mà không phải là kế thất.

Cha là ác quỷ thì con cũng chẳng phải tốt lành gì, cùng huyết thống của Tôn Đạo Hải biến thành Bình ca nhi. Mẫu thân sớm đã thất sủng làm cho con trai trưởng là hắn không bằng một đứa hạ nhân của con vợ kế, bản năng hắn sợ vì muốn lấy lòng cha hắn, để sau này còn có chỗ cắm dùi dung thân ở trong Tôn gia, hắn vứt bỏ lương tâm đứng về phía phụ thân. Hắn biết rõ mẫu thân thân sinh bị người oan uổng, đáng tiếc trong lòng hắn đã sớm oán hận mẫu thân không làm được việc gì, làm cho hắn vừa ra đời địa vị liền thấp hơn nhi tử của Hoàng thị sinh ra. Tuy hắn là con trai trưởng lại không có được sự sủng ái bằng con vợ kế, có thể nghĩ tới sau này Hoàng thị căn bản không dung được hắn, hắn liền bị đuổi ra khỏi Tôn phủ.

Vì muốn được chỗ tốt mà hắn trơ mắt ếch nhìn mẫu thân bị Hoàng thị hãm hại, rồi sau đó ở trước mặt mọi người mà bị nhận hình phạt đóng dấu nung đến chết trong oan uổng.

Sau khi Lý thị chết, hận ý của Hoàng thị còn chưa mất, bà ta ngại mình nhục nhã Lý thị chưa đủ, tuy nhớ tới lúc Lý thị chết nhận hình phạt tiếng kêu thê lương rất đáng sợ và quỷ dị, nhưng nhiều năm bị áp phía dưới Lý thị làm cho trong lòng biểu muội oán hận sâu nặng. Vì vậy sau khi Lý thị chết bà ta sai người nhét đầy vỏ trấu trong miệng Lý thị, lại dùng tóc che mặt khiến cho bà đến chết cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người. Kể từ đó nhi tử Lý thị sinh ra gọi bà ta là nương mới cảm thấy hài lòng.

Ngày đó Lý thị chết quá mức thê lương làm cho vài ngày sau trong Tôn phủ có nhiều người khi đêm xuống còn mơ tới cảnh đó. Mơ tới khuôn mặt Lý thị bị đóng dấu chét khét lẹt đứng đó lạnh lùng nhìn mình trong mộng. Hương vị da thịt bị thiêu cháy ngày đó rất nhiều người đã ngửi thấy được, còn sót lại trong trí nhớ không mất đi.

Lý thị bị chết oan ngày đó quá mức ám ảnh, từ đó về sau trong phủ đều có người lo lắng sợ hãi. Có người nói nếu lúc chết có thật nhiều oán hận liền trở thành lệ quỷ trở về báo thù, ngày Lý thị chết Hoàng thị chờ Tôn Đạo Hải trở về thân thể liền mềm nhũn quấn lấy lão: “Lão gia…”

Tôn Đạo Hải mặt người dạ thú lập gia đình nhiều năm cùng Lý thị, lúc đầu thấy Lý thị cũng là tiểu mỹ nhân hiếm có, nhưng đối với nam nhân mà nói, Lý thị từ nhỏ đã được giáo dục quá mức trở nên khô khan không thú vị lúc ở trên giường không bằng Hoàng thị nịnh nọt người. Tuy nhan sắc Hoàng thị kém vài phần nhưng lại thắng ở sự nhiệt tình, lớn tuổi đến con cũng sinh ra rồi nhưng vẫn lẳng lơ như trước. Có lẽ không thể so sánh với Lý thị về thân thế, nhưng lại làm cho Tôn Đạo Hải vừa lòng hơn. Hoàng thị ở trước mặt hắn luôn làm mọi cách để lão vui vẻ, nhưng lão ở trước mặt Lý thị lại luôn cảm thấy không ngóc đầu lên được vì thân phận của Lý thị. Nhưng Hoàng thị lại luôn thấp hèn ở trên giường cái gì cũng nguyện ý làm.

Lúc này Tôn Đạo Hải vừa về nhà, biểu muội lại như dây leo quấn trên người, lão giơ tay ra vỗ mông của Hoàng thị. Hoàng thị đã hơn ba mươi thân thể cũng mập ra một chút, mông vì sinh con mà cũng lớn hơn rất nhiều, nhiều thịt hơn. Vỗ đến là cảm thấy mềm mại làm cho trong lòng Tôn Đạo Hải có chút hào hứng rồi.