Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1182: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 04




“Tiểu Hợp, mau mở cửa.” Giọng người bên ngoài cửa có chút lo lắng, thấy trong phòng không có động tĩnh, lại tiếp tục gõ hai cái: “Mẹ có chuyện muốn nói với con. Nếu như con và Thẩm Xuyên chia tay thì mẹ có thể đi nói với sư phụ, nếu không, nếu không con không đi cái hiệp hội gì đó.”

Người tới là mẹ của Bách Hợp, buổi chiều bà nghe có người nói đến chuyện Thẩm Xuân và Bách Hợp cãi nhau, biết rõ được ngọn nguồn câu chuyện liền vô cùng tức giận, nhưng tính cách bà hướng nội cho nên sau khi gả vào nhà họ Tống bởi vì không sinh được con trai cho nên trong nhà bà không có chỗ đứng, lúc đó tuy tức giận nhưng dưới cái nhìn bố chồng và chồng, bà không thể không nói gì, liền tới an ủi con gái.

Bách Hợp đã sớm biết người trong viện sẽ đến an ủi mình, nên lúc này nghe thấy  lời của mẹ Tống thì cô chậm rãi thu hồi động tác, bởi vì giá trị võ lực cùng tinh thần lực tăng cao, nên hiện giờ tốc độ tu luyện của cô đã nhanh hơn rất nhiều. Luyện thể thuật mới luyện mười lăm động tác, nhưng trong cơ thể gân mạch đã bắt đầu có thể lưu lại linh lực, cô lau mồ hôi trên đầu một lúc, lúc này mới đi mở cửa ra. Mẹ Tống lo lắng đứng ở ngoài cửa, nhìn bộ dạng cô chảy đầy mồ hôi, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng tinh thần sáng láng, mẹ Tống chỉ cho là cô vừa khóc, không khỏi càng thêm đau lòng:

“Thẩm Xuân hắn… Ôi, quên đi, sau này con theo mẹ đi tìm mẹ nó nói chuyện.”

“Không cần đâu mẹ.” Bách Hợp đưa tay giữ chặt mẹ Tống rồi lắc lắc đầu: “Anh ấy không muốn lấy con, con cũng không muốn gả cho anh ta. Sau này mọi người  không cần nhắc lại chuyện này nữa, mẹ cũng không cần đi tìm sư phụ nói cái gì, miễn cho sau này ba lại nói mẹ.” Hôm nay đại gia đình họp, quyết định đưa Bách Hợp đến hiệp hội, nếu như những người khác đến nói không cần Bách Hợp đi cũng không sao, nhưng nếu để mẹ Tống đi nói, thành công hay không còn chưa thể xác định nhưng nhất định bà sẽ bị cha Tống oán giận.

Chính là bởi vì bà nhát gan, tính cách hướng nội cho nên con gái của bà – Tống Bách Hợp cũng là miệng hồ lô ít nói, đối loại đàn ông như Thẩm Xuân  cô có thể chịu đựng  liền chịu đựng, cũng không lên tiếng oán trách.

Mẹ Tống rất lo sợ bất an, nghe thấy con gái vừa nói như vậy, lại cảm thấy có chút lo lắng. Bách Hợp đã 26 tuổi, tuổi cũng không nhỏ, tầm tuổi cô nếu là ở trong thôn, các cô gái đã sớm lấy chồng sinh con, mà Thẩm Xuân trước giờ vẫn không có động tĩnh còn nhà họ Thẩm cũng không đề cập tới chuyện cưới xin.

Kỳ thực bộ dạng con gái nhà mình nhìn cũng không kém, thậm chí rất đáng yêu, nhưng bởi vì có người bạn trai Thẩm Xuânnày, thế mói chậm trễ. Mẹ Tống nghĩ đến đây, cũng có chút bất mãn:

“Nếu nó không muốn cưới thì tại sao không nói sớm chứ? Để đến tận bây giờ mới nói này nói nọ, làm trễ nải con.” Bà cứ cằn nhằn nói còn Bách Hợp thở dài: “Con không sao, dạo gần đây con không muốn gặp  anh ta nữa con muốn yên tĩnh một lúc.” Mẹ Tống nghe lời này của con gái đột nhiên nói: “Nếu không mẹ tìm mấy chàng trai, các con thử gặp mặt…”

Lúc này chính là lúc mình phải tu luyện, để hơn ba tháng sau tới hiệp hội hai giáo Đạo-Phật cử hành hoạt động để bảo mệnh, làm gì có thời gian để đi gặp mặt ai chứ? Tuy mẹ Tống có ý tốt nhưng bà lại bận tâm quá mức rồi, đừng nói là cô còn chưa có gấp gáp như vậy, sợ đến cả nguyên chủ Tống Bách Hợp cũng làm không được việc khắc trước Thẩm Xuân mới nói không cưới cô, khắc sau cô liền vội vội vàng vàng đi xem mắt, nếu bị Thẩm Xuân biết, sợ rằng hắn cho rằng mình vì muốn trả thù hắn nên cố ý khinh rẻ chính mình.

“Con tạm thời không muốn nghĩ đến mấy chuyện này, con thực sự không có việc gì, mẹ không cần lo lắng cho con.” Huống chi mặc dù hôm nay Bách Hợp bức được Thẩm Xuân nói ra việc hắn không muốn cưới cô, sợ rằng ở trong mắt người lớn, họ chỉ cho rằng hai đứa trẻ giận dỗi, không nhất định sẽ để trong lòng. Hôm nay ông nội Thẩm Xuân đuổi theo mắng cháu trai, nhận ra chuyện này còn có thể cứu vãn, cứ như vậy mọi người trong nhà đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Xuân, nhất định không có thời gian chú ý đến cô, vừa vặn trong khoảng thời gian này cô trốn trong phòng cố gắng tu luyện, mọi người chỉ cho rằng cô bị tổn thương, sẽ để cô có thời gian bình tĩnh yên ổn.

Tuy trong lòng mẹ Tống còn có chút lo lắng, nhưng con gái cũng đã nói như vậy, bà cả đời đã quen nhu thuận, cũng không có chủ ý gì, nghe cô nói một tràng như vậy nên đành gật đầu không nói.

Hôm nay Thẩm Xuân nói ra những lời này, cũng đoán được người trong nhà sẽ đến tìm mình, bởi vậy liền nhanh chóng rời nhà trốn đi, đoán chừng là đến nhà bạn ở qua đêm, sẽ không trở về. Người trong nhà gọi điện đến hắn cũng không có tiếp, cha mẹ Thẩm Xuân tới cửa một hồi, đem Thẩm Xuân mắng đến đầu đầy cẩu huyết, chuyện tới lúc này, cha mẹ Tống Bách Hợp dù vẫn còn tức giận, nhưng nhìn đến phương pháp của cha mẹ Thẩm Xuân, tất nhiên là dù có mấy lời muốn mắng cũng không thể mắng ra miệng được. Dù sao cũng có mối quan hệ, giờ Thẩm Xuân không nghe lời, cũng không bắt người ta đánh chết con mình được, chỉ có thể nói đứa nhỏ còn nhỏ, chuyện sau này không ai nói chính xác được, cũng chính bởi vì như vậy náo một trận nên có ít người quan tâm tới hôn sự của Thẩm Xuân và Bách Hợp

Trong khoảng thời gian này Bách Hợp trừ ăn cơm và tắm ra, gần như ở trong nhà đóng cửa để tu luyện luyện thể thuật cùng đạo thuật, nguyên chủ bình thường là người có tính cách trầm mặc ít nói, cô lúc này không ra ngoài như vậy, mọi người cũng không thấy bất ngờ, chỉ nghĩ cô bị Thẩm Xuân tổn thương nên ngay cả ông nội bình thường uy nghiêm lúc nói chuyện với Bách Hợp cũng hạ giọng nhỏ xuống. Cứ như vậy thời gian nhoáng cái liền qua ba tháng.

Trong khoảng thời gian ba tháng này, mỗi ngày Bách Hợp đều không ngừng tu luyện, hiện giờ linh lực trong cơ thể cũng khá thâm hậu, Đạo Đức Kinh cùng một ít lá bùa phong ấn hồn ma cô cũng có thể tiện tay thi ra, mẹ Tống liền đã tìm tới cửa, nói là sư phụ muốn gặp cô.

Trong ngõ hẻm có mấy trưởng bối bày một bàn cờ, hai ông già mặc Đường trang ngồi đối diện nhau, trên bàn bày trà nóng khói trắng lượn lờ, ở bàn bên cạnh sự phụ đang nằm trên án vẽ lá bùa.

Thấy một màn như vậy, Bách Hợp nghĩ mình cũng nên vẽ bùa giấy,trong thời gian ba tháng cô vẫn luôn luyện tập thể thuật cùng Đạo Đức Kinh, bây giờ thể thuật trái lại luyện được không sai, linh lực cũng có, nhưng dù sao thời gian quá ít, nếu đối phó với quỷ vật bình thường thì mấy ông già ở đây chưa chắc là đối thủ của cô, nhưng đám lão già này cũng không phải là người của danh môn chính phái hay là tộc nhân lánh đời, nhưng đỡ hơn đám người hiệp hội nghiên cứu đạo giáo kia một chút, cũng không phải có thể so sánh với truyền thừa của gia tộc lánh đời chân chính. Nếu như gặp phải loại quỷ vật lợi hại trong nguyên tác thì cô vẫn cần có bùa trợ giúp.

Tình tiết Tống Bách Hợp bởi vì nguyên nhân đám người hiệp hội đạo giáo hiệp muốn làm tuyên truyền nên đi vào gian nhà cổ, cũng không có thấy quỷ hồn lợi hại chân chính nào mà chỉ gặp được đồng lõa của lệ quỷ. Bách Hợp không thể không chuẩn bị một ít bùa, nếu như có nhiều lá bùa họa trong người thì đỡ.

Lúc cô bước vào thì mấy ông già ngẩng đầu nhìn cô một cái, Đại thúc công họ Tề năm nay đã hơn tám mươi tuổi, ông là người lớn tuổi nhất trong đám sư huynh đệ, nhưng bởi vì học đạo thuật, chú ý luyện tập dưỡng sinh, thoạt nhìn cũng chỉ tầm năm sáu chục tuổi, ông đang vẽ một lá bùa trấn trạch,  bao mười dặm xung quanh là lá bùa được hoan nghênh nhất.

Tính tình ông Tề ngay thẳng, cũng không phải là loại người dùng mánh lưới gạt người, cho nên bình thường khi ông xuất ra lá bùa nào là lá ấy bán chạy nhất, vẽ bùa cũng không phải cứ giống nhau là được, còn phải chú ý xem có đạo lực hay không, bằng không nếu như tinh thần lực chưa đủ, sợ vẽ một trăm lá bùa cũng không làm nên chuyện gì. Một ngày ông chỉ vẽ ba lá, vẽ hơn thì đạo lực trong cơ thể liền không đủ, Bách Hợp vừa tiến vào thì ông đã phát hiện nhưng lại không có đình chỉ động tác vẽ. Vẽ bùa chú ý nhất là hành văn liền mạch lưu loát, môt khi bị cắt ngang, đạo lực tụ ở bên trong bùa liền tản ra.

Trán ông đã thấm ra một chút mồ hôi, thẳng đến khi vẽ xong một lá bùa, Bách Hợp nhìn thấy phía trên nó mờ mịt nổi một tầng yếu ớt linh khí, tuy không phải là rất đậm nhưng so sánh với những thứ bùa bên ngoài tùy ý vẽ ra, bùa của ông Tề họa đúng là có chút tác dụng. Ông mới họa xong lá bùa rồi lấy chặn giấy đè nặng chờ mực khô, mới đưa bút lông cho vào chậu nước ở bên cạnh bắt đầu tự tẩy sạch, mới một mặt cầm khăn tay lau tay, một mặt nhìn Bách Hợp một cái, ôn hòa hỏi:

“Tiểu Hợp, lần này đám người hiệp hội Đạo giáo yêu cầu chúng ta mười lăm ngày sau đến Nam Dương, vốn định để cho con và tiểu Xuân đi, nhưng bây giờ, tiểu Xuân còn chưa có trở lại, nếu như con không muốn đi, thì Đại thúc công sẽ tìm thêm người khác.” Chuyện giữa Bách Hợp và Thẩm Xuân vỡ lở ra mọi người cũng sớm nghe thấy, đoạn thời gian gần nhất Thẩm Xuân mượn cớ nói là muốn cùng bạn hợp tác làm ăn trốn ở bên ngoài không trở lại, ông nội Thẩm có gọi điện thoại mắng vài lần bắt hắn trở về giải quyết chuyện này. Lúc mới đầu hắn không kiên nhẫn còn tranh luận, lần sau mấy lần lại gọi điện thoại, hắn liền trực tiếp đem điện thoại trong nhà kéo vào danh sách đen, căn bản là không giải quyết được gì.

Cũng chính bởi vì chuyện này, gần đây ông nội Thẩm Xuân không dám gặp người nhà họ Tống. Rõ ràng trước đây quan hệ hai anh em rất tốt, lúc trước ăn cơm mấy ông già nói chuyện phiếm còn bây giờ đều trốn ở trong phòng không chịu đi ra nên tình huống này ông cũng rất bất đắc dĩ.

“Con không có vấn đề gì, con cũng đã nghĩ thông, nếu như Thẩm Xuân không muốn cưới con, con cũng không cần.” Bách Hợp bình tĩnh trả lời, cô không muốn gả cho Thẩm Xuân nên lúc trước mới náo ra chuyện như vậy, nếu không phải là vì trong ba tháng này tất cả thời gian phải dành cho luyện tập, cô căn bản cũng lười cùng Thẩm Xuân náo một tuồng kịch kia, bây giờ thời gian vừa đủ, cô cũng không sợ Thẩm Xuân lại đến quấy rầy cô, chỉ bằng thân thủ hiện giờ của cô, Thẩm Xuân đừng mơ tưởng có thể dễ dàng động thủ với cô như trước.

Còn Thẩm Xuân thích ai không liên quan tới cô, đoạn đường có đồng hành cùng Thẩm Xuân  hay không cô cũng không để ý, cô cũng không phải nguyên chủ, sự tồn tại của Thẩm Xuân không tác động gì đến cô cả.

Mấy ông già đã chuẩn bị tâm lý Bách Hợp sẽ từ chối công việc này, các sư huynh đệ ngại mất mặt không muốn đi, nếu không thì ông đã đi rồi. Tuy nói ông đã lớn tuổi nhưng trong viện có nhiều người phải nuôi, hiệp hội Đạo giáo có tiền nên phần tiền này không thể ném bỏ.