Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1180: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 02




Hằng năm hai giáo hội Đạo giáo và Phật giáo đều tổ chức tiến hành một nghi thức, do đài truyền hình quảng bá nên hằng năm cũng có rất nhiều người đến tham gia, nói mình có vấn đề nan giải, lại do giáo hội phái người đi để bọn họ đi giải quyết. Đây là một hình thức quảng cáo, người của Đạo giáo không biết pháp thuật, bởi vậy phải mời người ngoại đạo. Mấy năm đầu mọi việc đều hoàn hảo, thỉnh thoảng cũng sẽ bị hồn ma quỷ quái quấy rối nhưng khi chạm mặt những thứ này, pháp thuật của đám đạo sĩ cũng không cao minh nên rất có khả năng gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó không chừng không thể vì đánh bại chúng mà thành danh mà còn khiến uy danh của hội bị ảnh hưởng, cho nên hai giáo hội liền đơn giản mời người giải quyết thay.

Đến lúc đó phái người ra mặt giả vờ đi ngang qua sân khấu là được, năm trước giáo hội chỉ ưa mời những người lớn tuổi, những người có ngoại hình thoạt nhìn tiên phong đạo cốt,người đó chính là người lúc trước Bách Hợp trong phòng nghe gọi là lão Đinh, cũng chính là học trò đầu tiên của ông nội Tống, kết quả đi đến đấy chỉ thành trò cười, lung túng đứng ở đó nửa ngày, cuối cùng thu một chút tiền rồi bẽ mặt rời đi. Trở về ông liền thẹn đến mức trốn ở trong phòng nửa tháng không dám bước chân ra khỏi cửa.

Năm nay  giáo hội cũng phái người qua, nói là muốn mời người qua đó diễn trò lần nữa, cho nên chuyện Tống Bách Hợp và Thẩm Xuân bị mọi người phái đi cũng là chuyện hợp lý.

Thế nhưng chuyến đi lần này lại là một hồi phong ba.

Lúc ấy sau khi ông nội Tống chuyển nhà tới, trong mấy sư huynh đệ có một người họ Thẩm, ông ta có một người cháu trai, đứa bé này từ lúc ra đời cơ thể đã không tốt, cần lấy tên đầy dương khí cho nên lúc nhỏ Thẩm Xuân không phải tên là Thẩm Xuân mà sau khi Thẩm Xuân ra đời, ông nội Thẩm tính toán ngày sing tháng đẻ của hắn xong, liền đặt tên cho hắn là Thẩm Dương   Khi đó cũng có nhiều người tên Dương, nhưng tên Dương xấu do chữ Thẩm, hai chữ Thẩm Dương đọc liền thành tên một địa phương. Lúc Thẩm Dương học tiểu học đã bị bạn bè cười nhạo nhiều lần liền sống chết đòi đổi tên, sau khi suy đi nghĩ lại mới nghĩ ra chữ Xuân

Xuân rất tốt, mùa xuân là lúc vạn vật đâm chồi nảy lộc, là ý tốt, hơn nữa trong chữ Xuân còn ngâm ra chữ NHật, ý chỉ ánh nắng mặt trời. Tên của Thẩm Xuân liền được sửa lại như vậy.

Từ lúc nhỏ Bách Hợp và Thẩm Xuân là thanh mai trúc mã. Hai người thường cùng nhau chơi trò phu thê, người trong viện cũng rất ngầm tán thành, hi vọng hai người thân càng them than, ông nội Thẩm còn hi vọng sau khi Thẩm Xuân lớn lên sẽ kế thừa sự nghiệp của mình, đem đạo thuật môn truyền xuống, giúp môn phái đại phát dương quang. Nhưng Thẩm Xuân từ nhỏ tính cách đã hướng ngoại nghịch ngợm, không tin vào đạo thuật.

Hơn nữa càng buồn cười chính là truyền nhân thế gia đạo thuật. Thẩm Xuân đều dựa vào ông nội Thẩm lúc trước làm đạo sĩ kiếm tiền nuôi lớn, thế nhưng Thẩm Xuân lại không tin quỷ thần. Hắn tin vào khoa học, cho rằng đám người trong nhà nói nhăng nói cuội, hắn không tin cái gọi là hồn ma, cũng bất mãn người trong nhà tuyên truyền mê tín dị đoan, khinh thường đám ông già giả bộ thông thái.

Nhưng Tống Bách Hợp lại khác, cô ấy  không giống Thẩm Xuân, từ nhỏ cô đã hướng nội, lại rất chăm chỉ, cô giống cha Tống, thiên phú bình thường nhưng cô rất nỗ lực, ngày nào cũng học tập pháp quyết đạo thuật không ngừng. Cô xinh đẹp từ nhỏ, Thẩm Xuân hồi nhỏ cũng rất thích cô, đã mấy lần nói tới việc cô tin và thờ phụng đạo thuật rất nực cười, hắn cho rằng cô còn trẻ đừng như mấy ông lão cổ hủ hắn, nên hai người liền dần dần sinh ra khoảng cách.

Sau đó tuy Thẩn Xuân vẫn làm ra những cử chỉ thân mật nhưng mỗi khi trưởng bối trong nhà giục hai người định ra hôn sự thì hắn luôn dùng lý do đợi khi trưởng thành hơn một chút để từ chối. Từ chối nhiều lần, bây giờ Thẩm Xuân đã gần ba mươi tuổi, Tống Bách Hợp cũng đã hai mươi sáu nhưng hắn vẫn không có ý định kết hôn. Trên thực tế mặc dù hai người vẫn có những cử chỉ thân mật như nắm tay, ôm eo nhưng Thẩm Xuân có thích mình hay không Tống Bách Hợp đều biết rõ. Bên ngoài mặt hai người vẫn gắn mắc người yêu nhưng thực chất đã sớm không còn để ý.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc lấy Tống Bách Hợp,, hắn cảm thấy cô là một đối tượng kết hôn vô cùng tốt nhưng lại không yêu cô đến mức muốn lấy cô ấy, chia tay hắn lại tiếc cho nên kéo dài đến tận bây giờ.

Thẳng cho đến lần này hiệp hội nghiên cứu đạo thuật đến mời hai người, các trưởng bối chỉ cho rằng đây là một tràng cười, lại không nghĩ rằng Tống Bách Hợp tới đó lại gặp phải nguy cơ mất mạng.

Vốn chỉ là sự kiện nhẹ nhàng thôi nhưng kết quả không ngờ lại xuất hiện ác quỷ cương thi hung hãn, bởi vì không có người của hiệp hội không có bản lĩnh thật sự, mời tới đại hội cũng chỉ là vẻ ngoài, cho nên người chết vô số, Thẩm Xuân cũng là ở sự kiện lần này mà cuối cùng cũng nhìn thấy hồn ma, cuối cùng cũng tin vào việc này. Bọn họ lần đó đụng phải một nữ quỷ, đạo pháp của Tống Bách Hợp không tinh nên trúng chiêu của nữ quỷ vì thế mà chết, nữ quỷ mượn thân thể Tống Bách Hợp sống lại câu dẫn Thẩm Xuân, nhưng cuối cùng lại yêu Thẩm Xuân, đối với hắn nhất kiến chung tình, không nỡ hại hắn, cuối cùng thay đổi mục đích, giúp đỡ Thẩm Xuân trốn ra khỏi chỗ đó.

Hôm đấy người từ hai giáo hội Đạo giáo và Phật giáo đến cũng phải mười người vậy mà cuối cùng thoát ra được lại chỉ có Thẩm Xuân, Tống Bách Hợp cũng mất mạng, nữ quỷ kia mượn thân thể Tống Bách Hợp sống lại, Thẩm Xuân phát hiện mình đã yêu nữ quỷ trọng sinh này, hai người trở lại hội, viên mãn cử hành hôn sự.

Trưởng bối trong nhà vì đạo thuật nông cạn nên không biết rằng Tống Bách Hợp thật sự đã chết, bay giờ ở trong cơ thể Tống Bách Hợp chính là nữ quỷ, chỉ khi nào Tống Bách Hợp đứng ở dưới ánh trăng mới hiện hình dáng thật sự, từ sau khi Thẩm Xuân phát hiện hồn ma có thật, liền thật sự tin tưởng, hạ quyết tâm học tập đạo thuật, cuối cùng trở thành một đại sư huyền học, thanh danh truyền xa, hai vợ chồng ân ái cả đời.

Tống Bách Hợp tuy không nói gì nhưng tính cách cô hướng nội cố chấp, cô ấy rất yêu Thẩm Xuân, từ nhỏ Thẩm Xuân nói ra câu sau em là tân nương của anh thì cô chờ đến ngày Thẩm Xuân cưới mình. Một lần đợi liền đợi tới mười mấy năm, đáng tiếc thẳng đến lúc hơn hai mươi tuổi Thẩm Xuân cũng không có ý định nói chuyện kết hôn. Cô ấy không phải không biết Thẩm Xuân không thích mình, do cô không muốn đưa ra lời chia tay trước, trong lòng cô biết Thẩm Xuân chỉ coi mình thành người dự phòng, nhưng trong lòng Tống Bách hợp cũng không tham vọng quá đáng, chỉ cần một ngày Thẩm Xuân chưa nói lời chia tay, nói không chừng hai người như trước còn có kết hôn ngày đó.

Nhưng đợi đến khi cô ấy chết đi, cơ thể của mình lại gả cho Thẩm Xuân, đáng tiếc gả cho Thẩm Xuân không phải là ‘bản thân’ mà chính là nữ quỷ đã hại cô ấy.

Thẩm Xuân yêu ai cũng được tại sao lại là nữ quỷ kia chứ? Tống Bách Hợp rất không cam lòng. Cô còn không bằng nữ quỷ, ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng không biết cô đã chết.

Bách Hợp tiếp thu tình tiết câu chuyện xong, còn chưa ngẩng đầu lên, đột nhiên có người dán lên lung cô: “Hi, em làm gì vậy, lại trốn ở chỗ này ngủ trộm, sao không về phòng.” Thẩm Xuân nói, quan hệ của hai người bây giờ rất ái muội, vừa giống tình nhân lại vừa giống bạn bè, hắn không thừa nhận hai người là người yêu, mỗi khi có người trêu ghẹo hỏi hắn khi nào muốn lấy Tống Bách Hợp thì Thẩm Xuân đều nói đó chẳng qua là chuyện vui đùa hồi nhỏ thôi.

Nhưng mỗi hành động của hắn với Tống Bách Hợp đều vô cùng thân mật, hơn cả bạn bè bình thường nhiều, lúc này hắn vừa nói xong, liền quay đầu lại hôn lên mặt Bách Hợp, cảm nhận đôi môi mềm mại ẩm ướt khiến cô nổi hết da gà, liền nhanh chóng đứng lên, thuận thế thoát khỏi phạm vi khống chế của Thẩm Xuân.

“Sao em lại tới đây?”

“Đám ông già vừa rồi phiền chết người, mở cái gì mà đại hội pháp thuật, bay giờ là xã hội hiện đại, còn ở đó nói gì mà pháp thuật? Em cũng đừng nói nhăng nói cuội như bọn họ, giống như bị bệnh vậy, em còn trẻ lại xinh đẹp như vậy mà lại quá trầm lặng, cũng quá khô khan, không thú vị.” Hắn nói xong liền bĩu môi, lại đưa ngón trỏ véo hai má của mình: “Anh sợ bọn họ tìm được liền trốn đến sân sau, sao em lại đến chỗ này? Có phải đã thông suốt nên không muốn nghe bọn họ cằn nhằn?”

Bách Hợp khẽ nhíu chân mày, Thẩm Xuân liền muốn đưa tay sờ mặt cô, cô rất không thích hành động động tay động chân này của hắn, cô vừa tránh được thì Thẩm Xuân lại kéo tay cô. Trước đây Tống Bách Hợp sẽ không cự tuyệt hành vi thân mật của hắn, cho nên lúc này hắn cũng không phát hiện ánh mắt lạnh lùng cùng sắc mặt không kiên nhẫn của cô, hắn chưa từng nhìn kĩ Tống Bách Hợp, cũng không hiểu rõ tính cách thật sự của cô ấy, chỉ biết cô khô khan không thú vị, không giống những cô gái quyến rũ khác, rất không hiểu tình thú. Bách Hợp lại nương theo động tác chỉnh tóc mà tránh được tay của hắn, nhìn hắn không ngừng động thủ với cô, tâm nguyện của Tống Bách Hợp không phải muốn cùng Thẩm Xuân tiếp tục tình cũ, đã bị hắn tổn thương quá sâu rồi.

Cô ấy không phải là người giỏi nói chuyện, yêu được vô thanh vô tức, đột nhiên không hiểu sao trở thành bia đỡ đạn thì cũng chỉ biết im lặng, nếu nguyên chủ đã không muốn tình yêu của Thẩm Xuân thì Bách Hợp cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với Thẩm Xuân nữa, hắn luôn luôn không ngừng thân mật vì thoát khỏi hắn động thủ lần nữa, Bách Hợp liền mở miệng hỏi: “Anh đã không tin vào đại hội pháp thuật, cho rằng xã hội hiện đại không có pháp thuật, vậy sao anh còn muốn tham gia?”

Lúc họp mọi người nhắc muốn cô và Thẩm Xuân tham gia đại hội pháp thuật, hắn không có phản đối chút nào lúc này lại ở sau lưng nói như vậy, Bách Hợp hỏi câu này, Thẩm Xuân liền cười thành tiếng, đưa tay vuốt tóc cô, nguyên chủ có mái tóc dài thẳng tắp đến lưng, chất tóc vô cùng tốt, sợi tóc mềm mại, Thẩm Xuân đưa tay muốn sờ lại bị Bách Hợp nghiêng đầu né tránh, hắn nhíu mày: “Cô nhóc, lá gan thật lớn.” Hắn nói xong lời này lại đưa tay nắm một lọn tóc của Bách Hợp, dùng sức kéo một chút, tựa như một trò đùa dai bình thường, toét miệng cười cười:

“Được đi du ngoạn miễn phí, ai mà không đi? Em ngốc không vậy? Cùng người học đạo thuật, học đến mức đầu óc lú lẫn rồi sao?” Hắn nói xong liền vươn ngón trỏ muốn điểm trán Bách Hợp, bộ dạng nghiến răng nghiến lượi, mặc dù cười hì hì, nhưng ra tay lại không nhẹ. Bách Hợp đưa tay xoa xoa da đầu, ngửa đầu nhìn Thẩm Xuân nhếch khóe miệng: “Thì ra là thế.” Cô gật gật đầu, mở miệng nói: “Thế nhưng em muốn nói cho anh biết, em có thể xem tướng bói ra tai họa, anh tin không?”