Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1170: Cô gái ham hư vinh 18




Động tĩnh trước cổng trường học làm bảo vệ trong phòng nghi hoặc thò đầu ra nhìn, Chu Trạm đứng ở một bên có chút hả hê: “Vừa rồi lúc cháu đi gọi cậu ấy, vẫn còn dây dưa với thằng kia đấy.”

Lời này không khác gì giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lửa giận trong lòng cha Lạc vừa tắt lại bùng lên, thoáng cái càng ngày càng lớn, nhưng ông cũng biết con gái lớn rồi cũng cần thể diện, lúc đi mẹ Lạc đã lo lắng là ông sẽ nổi giận, gần đi đã dặn dò ông rồi. Nói là nếu ông muốn mắng muốn hung dữ thì hãy tìm nơi vắng người hãy nói, lo lắng tính tình con gái bướng bỉnh, đến lúc đó ông không làm như vậy thì sẽ có kết quả ngược lại. Cha Lạc nhớ lại lời dặn của vợ nên nhịn lửa giận trong lòng, ón hận trừng mắt nhìn Bách Hợp: “Đi theo cha.”

Bách Hợp nghe lời đi theo ra ngoài, Chu Trạm cũng muốn đi cùng, Bách Hợp nhìn cậu ta một cái, trừng mắt lên nhìn: “Cậu đi làm gì? Tôi cùng cha có chuyện cần nói, cậu là ai mà đi theo?”

Khuôn mặt Chu Trạm sung huyết đến đỏ bừng, cố tình muốn phản bác nói cha Lạc đã từng bảo Bách Hợp là vợ cậu nhưng khi thấy Bách Hợp nhìn hắn vẻ mặt chán ghét không thèm che dấu, trên mặt Chu Trạm không nhịn được đỏ bừng, trong lòng nghĩ một ngày nào đấy cậu muốn Bách Hợp ở trước mặt mình khóc sướt mướt nhận sai, bình thường cũng không so đo, ánh mắt nhìn sang phía cha Lạc.

Cha Lạc nhớ lại lúc vừa rồi ông muốn đánh con gái thế mà Chu Trạm một lời cũng không nói, lúc này khó tránh khỏi trái tim có chút băng giá. Hơn nữa ông muốn hỏi Bách Hợp về việc của Phù Doanh, việc cô nhận quà tặng của người ta với việc một tháng này cô sống như thế nào đấy. Hiện tại Bách Hợp không thích Chu Trạm, ông cũng không muốn Chu Trạm biết nhiều thứ, bởi vậy do dự một chút liền gật đầu: “Nếu không A Trạm về trước đi, chú  với Bách Hợp nói chuyện một chút, nói xong quay lại báo cho cháu.”Chu Trạm nghe xong sắc mặt trầm xuống, ‘Hừ’ một tiếng: “Dạ, nếu chú Lạc có vẫn đề gì thì gọi điện thoại cho cháu ạ.” Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại.

Cậu ta đi ngược lại cha Lạc có chút không biết nên nói cái gì, Bách Hợp liếc cha Lạc, ông mặc một chiếc áo khoác màu vàng, phía dưới mặc một chiếc quần tây, trên chân đi một đôi giày da cọ đi cọ lại nhìn ra cũng đã có chút cũ rồi. Trong thời gian này nhà họ Lạc cũng không giàu có, cuộc sống hai vợ chồng cũng không phải thoải mái dư giả gì, cha Lạc trước chuyến đi này đã giặt quần áo sạch sẽ một lần. Đứng trước cổng chính trường cấp ba lưng thẳng tắp nhưng vẫn hiện ra vài phần xấu hổ.

“Ba, sao ba lại tới đây?” Bách Hợp thở dài, nhìn mặt cha Lạc kéo căng không nói lời nào, trước thể hiện thái độ yếu đuối. Cha Lạc không tốt thì cũng là cha nguyên chủ, đối với nguyên chủ về sau càng nhiều hơn là sự giận dữ quát mắng, kỳ thật cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi. Hi vọng con gái gả cho Chu Trạm, chỉ vì ông hi vọng cả đời Lạc Bách Hợp có thể dựa vào ông an bài đường đi, lần này ông tức giận như vậy nhiều hơn là sợ con gái thật xinh đẹp bị người ta dụ dỗ lừa gạt.

Bách Hợp mở miệng trước, cha Lạc cũng không giống như vừa rồi có Chu Trạm ở bên, không khí không còn căng thẳng như trước.

“Cha còn chưa ăn, con ăn gì chưa?” Cha Lạc có chút muốn kéo lại thể diện. Tuy nói nhìn thấy con gái mình trong tích tắc không kìm chế được lửa giận, nhưng quát to một tiếng mới hạ giọng xuống để hỏi: “Con có đi ăn cơm không vậy?” Bách Hợp lắc đầu, ông cũng có chút sốt ruột” Con có phải lại học người ta cái gì mà giảm béo rồi không?”

Dừng một chút lại nhỏ giọng nói: “Có phải hay không?”

“Không phải, chỉ là đang chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe thấy Chu Trạm nói ba đã đến rồi.” Bách Hợp nhỏ giọng giải thích, lúc này sắc mặt cha Lạc mới thả lỏng, đề nghị tìm một chỗ ăn cơm trước rồi mới nói sau. Ông đi một ngày đường trên xe lửa không nỡ mua đồ ăn, đồ gì cũng quá đắt, lúc này đã sớm đói bụng. Gần trường học có không ít quán ăn, cha Lạc đưa đến đúng quán Phù Doanh đưa cô đi ăn hôm qua. Cha Lạc không nỡ tiêu tiền trên tàu chỉ mua một tô mì tôm, lúc này thấy con gái lại một lúc gọi bảy tám món ăn, Bách Hợp ngồi một bên nói ăn không vào thì ông trừng mắt nói: “Ăn không vào? Người là thiết cơm là thép. Không ăn lấy đâu ra sức mà học tập cho tốt.”

“Con nói một chút xem tên nhóc mà con quen là thế nào, chuyện gì xảy ra?” Từ khi biết con gái kết giao bạn trai, ông gấp đến độ như kiến bò trên trảo nóng, chân chính ăn không vô, ngủ không yên. Lúc này lên thủ đô, thừa dịp đồ ăn còn chưa mang lên, cha Lạc đã không chờ được liền mở miệng hỏi Bách Hợp. Nghe cha Lạc nhắc tới Phù Doanh, khóe miệng Bách Hợp không khỏi lộ ra một tia cười rất nhỏ: “Là bạn cùng bàn của con, cũng là học sinh lớp mười đấy, lúc học cấp 2 được trực tiếp cho lên cấp 3.”

Cha Lạc rất sợ con gái phải chịu thiệt thòi, lúc này nghe được Phù Doanh cũng là học sinh lớp mười, bức bối trong lòng cũng bỏ đi hơn phân nửa. Lại nhìn con gái ăn mặc chất phác giản dị, quần áo đều là đồ mua ở nhà lúc còn học ở trường cấp hai, ngoại trừ trên tóc nhiều hơn một cái kẹp, cũng không giống như người nhà họ Chu nói, đeo khuyên tai vàng, nhận đồ quý giá của người ta. Chỉ cần con gái không học cái xấu, cũng không mang những thứ không đứng đắn trên người, ông cũng yên lòng hơn nhiều, mặc dù đối với việc con gái kết giao bạn trai cũng cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng đối phương không phải người xấu, cha Lạc vẫn bất mãn nói: “Trước coi như thôi, từ nay về sau không được cùng hắn lui tới nữa, ảnh hưởng đến thành tích học tập.”

“Giáo viên còn đang lo lắng con ảnh hưởng đến cậu ấy, cậu ấy học giỏi hơn con nhiều.” Bách Hợp phản bác một câu, cha Lạc không nhịn được lại muốn vỗ bàn. Con nhóc chết tiệt kia, tuổi không lớn lắm lúc này lại hướng về người ngoài. Trong lòng ông vừa bực lại vừa vội, lo lắng giọng của mình lớn làm cho mọi người xung quanh chú ý, lúc này đúng là giờ ăn tối, hôm nay lại đúng thứ sáu, trong quán ăn thỉnh thoảng có các học sinh đến, Bách Hợp rất xinh đẹp nên rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía bọ họ mà nhìn.

“Đang học cấp ba, nói chuyện yêu đương gì.” Cha Lạc nhẫn nhịn cả buổi, cố nói ra một câu: “Vẫn còn lấy việc học là chính, huống gì cậu ta lại là người thành phố, không giống người ở ngoại thành như chúng ta. A Trạm có gì không tốt, con xem ba ba của con vừa gọi cậu ta một cái thì nó đã đi gọi con rồi….”

“Cậu ta vừa xông vào trong phòng học của con, suýt chút nữa thì đánh người đấy, nếu đánh nhau tự cậu ta gặp rắc rối thì thôi, nói không chừng còn liên lụy đến con, ai thích để cậu ta gọi chứ.” Bách Hợp nhếch miệng, lại nói: “Huống gì chỉ cần ba ba đến phòng bảo vệ nói muốn gặp năm nhất cấp ba, lớp mấy, tên gì, người ta liền gọi điện thoại đến văn phòng chủ nhiệm rồi?”

Vẻ mặt cha Lạc hối hận, ngược lại ông đã quên điều này rồi.

“Haiz.” Ông thở dài, lúc tới đây vốn muốn khích lệ con gái ở bên Chu Trạm, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng lúc này cha Lạc coi như đã nhìn ra, ấn trượng của Bách Hợp với Chu Trạm rất kém rồi, nếu ông có nói thêm gì nữa cũng không thể dùng rồi. Hai cha con đã có một thời gian dài chưa gặp mặt, cũng không có nhiều chuyện để nói, cha Lạc trầm mặc một chút, thần sắc như già thêm mười tuổi: “Con còn tiền không? Mấy ngày nay có phải tìm bạn học mượn? Cha mang đến cho con.” Ông thò tay vào trong áo khoác, sờ một lúc mới rút ra một cục tiền bị cuốn thành một cuộn, bọc trong khăn tay: “Bên trong có một nghìn năm trăm tệ.”

“Ba ba, con không cần, con vẫn còn tiền.” Bách Hợp biết rõ tình huống trong nhà cũng không dư gải gì, lại nhìn bộ dáng của cha Lạc lúc này, trong lòng đối với ông có chut phiền muộn cũng tan thành mây khói: “Lần trước không phải con mua hai cái khăn lụa sao? Đó là để sửa lại váy cho bạn học đấy, sau đó cậu ấy cảm thấy con sửa đẹp nên bảo con sửa lại váy giúp mẹ của cậu ấy, cậu ấy đưa hai nghìn tệ.”

Động tác lấy tiền của cha Lạc cứng đờ, cả người liền trầm xuống, một lúc sau ông cắn răng đôi má có chút co rúm: “Cầm đi, con gái luôn phải có tiền ở bên người.” Ở trong quán ăn thấy những nữ sinh khác mỗi người đều cười cười nói nói, nguyên một đám vẻ mặt đều vô lo vô nghĩ, chỗ nào giống con gái mình, bình tĩnh tỉnh táo như người lớn vậy. Những người này đều ăn mặc quần áo xinh đẹp, bọn họ đúng là đang trong thời kỳ trưởng thành, là thời điểm thích ăn diện, con mình tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thích đồ tốt một chút cũng là điều đương nhiên. Những đứa trẻ này vẫn còn chưa hiểu chuyện, người trong nhà lại có tiền, mà Bách Hợp lại đã thay người ta sửa quần áo kiếm tiền rồi. Trong lòng cha Lạc bỗng chốc như có một tảng đá lớn đè lên, ông nhớ tới những lời mà ông đã thốt ra với Bách Hợp trong lúc giận dữ, trong lòng có chút hối hận giống như dây leo sinh ra cuốn lại, trên mặt đã lộ ra một chút:

“Thích gì thì con mua đi. Trong nhà cũng không phải là không cho con mua, cũng không phải nói là con không được mua cái gì, chỉ là hi vọng con đừng so sánh với người ta.” Ông chỉ lo lắng con gái học cái xấu, dù sao Lạc Bách Hợp xinh đẹp hơn mấy cô gái bình thường, lại càng dễ bị người xấu chú ý kín đáo dụ dỗ, nhưng cha Lạc cũng không muốn con cuộc sống của con gái kém hơn người khác. Đã là người lớn đôi lúc cũng không tránh khỏi sẽ có lúc ganh đua, đừng nói là đứa nhỏ cũng có lòng hư vinh rồi.

Bách Hợp nhìn khuôn mặt cha Lạc trong lúc đó cảm thấy không phải cha Lạc không yêu nguyên chủ, mà chỉ bởi phương thức yêu thương quá đặc biệt, cho nên cuối cùng tình yêu đó trở thành con dao hai lưỡi, vừa làm bị thương nguyên chủ, lại làm bị thương cả cha Lạc.

“Ba ba, con biết rõ, nhưng con cũng hi vọng cha mẹ có thể có cuộc sống tốt một chút, không muốn hai người quá mức tiết kiệm.” Cô giơ tay giữ chặt tay cha Lạc rồi đưa má mình ra cọ cọ, cha Lạc thoáng cái liền ngây người, có chút không biết làm thế nào, hiển nhiên ngu người rồi.

Từ khi con gái lớn lên cũng không còn cùng ông thân cận như vậy, hơn nữa tính cha Lạc lại nghiêm túc, tính tình nóng nảy, sốt ruột một chút thì lại quát to, thật ra Lạc Bách Hợp hơi sợ ông đấy, tính cách cô trầm mặc ít nói, làm cho quan hệ hai cha con thường xuyên như gần như xa. Cha Lạc không nhớ rõ đã bao lâu rồi con gái không còn chủ động tiếp xúc thân mật với mình. Cô ở trước mặt mình lúc nào cũng yên tĩnh như con thỏ nhỏ, lúc này bị cô kéo tay, nghe cô nhẹ nhàng ngoan ngoãn nói chuyện làm cho nỗi hối hận trong lòng ông như thủy triều vọt tới, con mắt có chút ươn ướt.

“Lúc con học cấp hai đã biết rõ bình thường ba mẹ ăn uống tiết kiệm, chỉ có khi nào cuối tuần con về thì mới mua thịt ăn.” Cha Lạc nghe xong câu này, miệng nhếch lên nhưng không lên tiếng, Bách Hợp lại nói: “Con cũng hy vọng ba mẹ có thể đối tốt với bản thân một chút, có thể con yêu thích thứ xinh đẹp nhưng con sẽ không dùng tiền bậy bạ, cũng sẽ không làm chậm trễ việc học. Nếu sau khi học xong con có thời gian, con cũng sẽ đi tìm một chút việc đề làm, ba ba không cần lo lắng cho con.”