Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1152: Hoàng quý phi bị phế (hoàn)




Khi nghe thấy Bách Hợp kêu tên Tô Hà, cả người Lục thái hậu ngẩn ngơ, ngay sau đó trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, bên ngoài Tô Hà nâng một thứ tiến vào, mấy thứ này đều là trước đây Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế dùng để tán tỉnh nhau, có khăn tay, cũng có những vật bên người như hà bao, trên đó có Ngọc ấn của Vĩnh Minh đế, cùng với dâm từ diễm khúc mà hắn ta viết.

Tô Hà nâng đồ đưa đến tay dòng họ hoàng thất cùng với bá quan văn võ cả triều, rất nhiều người nhìn thấy cái này, sắc mặt mắc cỡ đến đỏ bừng.

Liền tính hiện tại Hoàng đế và Thái hậu có quan hệ cũng có lẽ là bị người hãm hại, liền tính là quần áo của Hoàng đế và Thái hậu thì cũng có thể là bị người hầu hạ bên người lấy trộm, nhưng cái này có dấu Ngọc tỷ, Vĩnh Minh đế có chối cãi cũng không chối cãi được. Nhất là chữ của hắn ta, Chu Thành Thịnh rõ ràng nhất, khi Vĩnh Minh đế còn nhỏ, đọc sách tập viết là ông ấy vỡ lòng, nét chữ này là Chu Thành Thịnh đã dạy từng nét từng đường.

Lúc này nhìn thấy Hoàng đế tự tay mình dạy dỗ, bây giờ dùng văn tài vào chuyện thế này, Chu Thành Thịnh cười lạnh hai tiếng, thật sự tức giận đến không nói nên lời.

“Tô Hà, Tô Hà!” Lục thái hậu nghiến răng nghiến lợi, nằm mơ cũng không nghĩ tới là Tô Hà đã bán đứng chính mình! Ngày đó Tô Hà trung tâm với nàng biết bao, nàng vạn vạn không ngờ sẽ là Tô Hà bán đứng nàng. Huống chi mấy thứ này, là A Quý nắm giữ, chìa khóa nàng giấu kín kẽ bí ẩn, trong đó nhiều thứ như vậy, nếu A Quý không nói, Tô Hà có muốn tìm, cũng không biết cái hộp đó đặt ở đâu.

Nói cách khác, A Quý cũng bán đứng mình!

Sắc mặt Lục thái hậu xanh mét, Vĩnh Minh đế thì cả người đều mơ hồ, hắn ta hoảng loạn cúi đầu, không dám nhìn mọi người trước mặt, lời bọn họ nói, mỗi một chữ mỗi một câu, hắn ta đều nghe được rõ ràng, nhưng đang nói những gì, Vĩnh Minh đế lại chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Bây giờ Thái hậu còn gì để nói nữa?” Bách Hợp cầm một cái tiết khố lên, trên đó còn có Phượng ấn mà Lục thái hậu nắm giữ, viết câu từ: “Nhũ yến phi hoa ốc. Tiễu vô nhân, đồng âm chuyển ngọ, vãn lương tân dục. Thủ lộng sinh tiêu bạch đoàn phiến…” Bách Hợp đọc đến đây, khóe môi cong cong: “Một bài gửi tân lang thật hay, tiểu mỹ nhân đã tắm rửa, chờ ai đến đây?”

Chứng cứ vô cùng xác thực, bây giờ Lục thái hậu chính là lại chối cãi, cũng căn bản không thoát được. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Có bản lĩnh, lại khiến tiện tỳ Tô Hà này nghe theo ngươi!” Mặc dù trong lòng nàng ta sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này, sợ hãi cũng vô ích, nàng ta đã chết một lần, tối đa cũng chỉ là lại chết thêm lần nữa thôi. Có điều, Lục thái hậu lại cực kỳ không cam lòng, hy vọng một lần lại một lần bị phá hủy, cái này càng làm cho nàng ta đau đớn hơn cả lấy mạng nàng ta, móc tim nàng ta nữa.

“Một lần bất trung, trăm lần không dùng. Hôm nay Tô Hà hội ruồng bỏ ta. Ngày khác cũng sẽ muốn mạng của ngươi.” Trong lòng nàng ta oán hận, mở miệng nguyền rủa. Bách Hợp cười một tiếng: “Cái này cũng không nhọc Thái hậu bận tâm. Tục ngữ nói, đắc đạo trời giúp, thất đạo quả trợ, đạo lý như vậy, Thái hậu đã trải qua hai lần, còn chưa hiểu sao?”

Bách Hợp thốt ra lời này, sắc mặt Lục thái hậu liền lại đại biến, ngẩn ngơ, Vĩnh Minh đế cũng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, Bách Hợp đột nhiên làm bộ vỗ đầu mình một cái: “Ôi, thần thiếp còn chưa nói với Hoàng thượng sao? Lai lịch của Lục thái hậu cũng không đơn giản đâu, Trịnh quý phi sủng quan hậu cung của Tiền triều, Trịnh nương nương, Hoàng thượng ngủ cùng cũng không chỉ là Kế hậu của Tiên đế, mà còn là tiểu thiếp của tằng tổ phụ (ông cố) đó.” Lời này của nàng khiến Chu Thành Thịnh và Cao tướng quân lập tức kinh ngạc đến ngây người ở, hoàng thân tôn thất cũng mơ hồ, sắc mặt Lục thái hậu trắng bệch, bí mật lớn nhất của chính mình, bí mật bị che kín trong lòng chưa bao giờ nói cho người khác một câu, lúc này bị người khác ngạnh sinh sinh xé rách bày ra trước mắt, nàng ta đột nhiên càng sợ hãi hơn trước, nàng ta quay đầu nhìn Vĩnh Minh đế, lại thấy Vĩnh Minh đế mở to mắt, như nhìn thấy quỷ.

“Ngươi nói bậy…” Chính Lục thái hậu cũng cảm thấy giọng nói của mình run lên, cũng không khiến thể người nghe tin phục.

“Thần thiếp có nói bậy hay không, trong lòng Thái hậu rõ ràng nhất. Chính bởi vì năm đó không ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, đến chết con trai cũng không thể leo lên Đế vị, cho nên nương nương không cam lòng, sau khi chết sống lại vào trong thân thể Lục thị, mị hoặc Quân vương, ngươi thích ‘Mẫu Đơn đình’, mà Đỗ Lệ Nương trong ‘Mẫu Đơn đình’, chính là sau khi chết đã hoàn hồn sống lại, Hoàng thượng còn nhớ không?” Bách Hợp hỏi Vĩnh Minh đế một câu, răng hắn ta vang lên ‘Lập cập’, “Người sống có thể chết, chết có thể sống. Hoàng thượng còn nhớ hai câu hát trong hôm sinh nhật nương nương không?”

Trán Vĩnh Minh đế đổ mồ hôi như mưa, một bộ dáng đại nạn đã đến.

“Con trai của Trịnh quý phi tên là Lương Diệc Lãng, nàng ta sống lại, sợ rằng, con trai sinh hạ với Hoàng thượng, cũng hẳn là có mang chữ ‘Lãng’. Trịnh quý phi sinh tiền thích hoa mai, sở thích của nương nương, sợ rằng Hoàng thượng cũng cực kỳ rõ ràng.” Bách Hợp nói mỗi một câu, Vĩnh Minh đế liền như gặp quỷ, liều mạng muốn cách xa Lục thái hậu hơn một chút.

“Nàng ta từng là sủng phi của tằng tổ phụ của Hoàng thượng, từng là Di hậu của Tiên đế, bây giờ lại có quan hệ với Hoàng thượng, nàng ta chính là muốn gây tai họa cho Bắc Tề, tìm Hoàng thượng báo thù. Nàng ta hận Chu gia, bởi vì tằng tổ phụ của thần thiếp là Chu Trinh Lợi từng liều mình tiến cung, bảo vệ Thái tổ một mạng; nàng ta hận Cao gia, bởi vì ngày đó siết chết nàng ta chính là một nhà Cao thị. Bây giờ con nối dõi của Hoàng thượng đều chết sạch trong tay nàng ta, đến tận đây huyết mạch dòng chính của hoàng thất Lương thị đã tuyệt hậu, Hoàng thượng có hài lòng với kết cục như vậy không?” Sau khi chết không người lo liệu hậu sự, không có mặt mũi nào xuống dưới gặp Tiên đế, bởi vì đức hạnh có vết nhơ, thậm chí ngay cả tư cách tiến vào Hoàng lăng cũng không có, trong đầu Vĩnh Minh đế ‘Ầm ầm’ nổ vang, hắn ta nhìn khuôn mặt kiều diễm của Lục thái hậu, lúc này lại như thấy quỷ, hắn ta đột nhiên kêu la thảm thiết: “A… Đừng đến đây, đừng…”

Hắn ta như phát điên, nhảy xuống, một phen đẩy Bách Hợp ở trước mặt ra, mặc kệ người trần truồng liền xông ra ngoài: “Trẫm là nhận mệnh từ trời, là thiên hạ cộng chủ, tránh ra, trẫm không phải hôn quân, không phải!”

Sắc mặt Lục thái hậu trắng bệch: “Sao ngươi biết?” Đến nước này, nàng chính là không muốn thừa nhận cũng không thể nào.

Bách Hợp nhìn nàng ta một cái: “Đoán.”

Hay cho một câu ‘Đoán’! Lục thái hậu muốn cười, nhưng lại không cười nổi, nàng hối hận, nàng nhìn thấy gương mặt này của Bách Hợp, một cỗ lạnh lẽo liền sinh ra trong lòng. Ngày đó nàng nhìn Chu Bách Hợp tự cho là thông minh, cho là thủ đoạn của mình thông thiên, lại sống lại, không có đạo lý không đối phó được một cái Thái tử phi, bởi vậy không để nàng ta vào mắt, không ngờ lại chọc phải một kẻ điên như vậy, thế cho nên hôm nay mới dẫn tới đại họa sát thân như thế này.

Nếu ngày đó chính mình không đi trêu chọc nàng ta, không xuống tay với Lương Mộ Bắc trước, vậy có phải, có phải bây giờ con trai của mình sẽ không xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy không?

Nàng ta vốn là như vậy, hành sự quá vọng động, lúc trước bức Lương Ích cùng đường, cuối cùng chỉ đành lấy mạng nàng ta, bây giờ ngóc đầu trở lại, bức Bách Hợp báo thù, hại chính mình, cũng liên tục hại hai đứa con trai.

“Bây giờ…”

“Bây giờ thần thiếp là tới tiễn Thái hậu lên đường.” Lúc Bách Hợp nói chuyện, đã có cung nhân nâng dải lụa đến, giống như đúc tình cảnh lúc đó, nỗi sợ hãi khi cổ bị siết, nỗi đau đớn khi không cách nào hô hấp khiến Lục thái hậu tức khắc hoảng loạn, nàng ta thét lên muốn chạy trốn, hai cung nhân lại tiến lên một trái một phải giữ chặt lấy nàng ta, chỉ là lúc Lục thái hậu sắp chết lại giãy giụa hung hãn dị thường, hai cung nhân lại nghe nói nàng ta là ác quỷ sống lại, sợ hãi cực kỳ, nên không giữ chặt nàng ta, bị nàng ta giãy thoát.

Nàng ta muốn xông ra khỏi hoàng cung, biểu tình kia ngược lại thật có chút giống ác quỷ. Cao tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Người chết kiểu gì mà Bản tướng quân chưa từng thấy? Hồn ma ta cũng không sợ!” Hắn ta nhấc tay kéo lụa trắng, cổ tay run lên, dải lụa trắng kia như sống lại, phút chốc đã quấn lấy cổ Lục thái hậu, Cao tướng quân hơi nghiêng đầu, cổ tay siết chặt, Lục thái hậu liều mạng giãy giụa, móng tay màu đỏ thật dài bảo dưỡng xinh đẹp cào trúng ngực Cao tướng quân, nàng ta giãy giụa khó thở, xương cổ rất nhanh bị siết gãy, con ngươi kia trừng lớn đến gần sưng đỏ, lưỡi đều lè ra, biểu tình dữ tợn dị thường.

Sau khi chết, vẻ mặt Lục thái hậu tràn đầy không cam lòng, Cao tướng quân rút trường kiếm chém đứt đầu, cái đầu kia lăn xuống, lăn hai vòng trên mặt đất, thi thể không đầu mới ngã ‘Phịch’ xuống đất.

Lục thái hậu vừa chết, ngọn nguồn tai họa ở trong cung đã kết thúc phân nửa, mọi người thu dọn tàn cục, do Chu Thành Thịnh nghĩ chỉ, lấy ngữ khí của Vĩnh Minh đế viết Tội kỷ chiếu thoái vị, chỉ là ý chỉ chưa viết xong, cung nhân liền truyền tin đến, Hoàng đế đã chết trong hậu điện điện Thái Cực.

Hắn ta tóc tai bù xù che kín, treo cổ trên xà ngang, cách chết như vậy hiển nhiên là Vĩnh Minh đế đã không có mặt mũi nào gặp người, sợ sau khi chết gặp Tiên đế nên mới làm như thế. Chuông trong cung gõ vang, Chu Thành Thịnh thở dài, ném tờ chiếu thư còn chưa viết xong xuống đất.

Một đêm này trôi qua cực kỳ dài dằng dặc, Hiền phi ở trong cung kinh hãi đảm chiến, nàng ta bị cuốn vào trong biến cố này, nếu Bách Hợp thắng, nàng ta tất nhiên giữ được tính mạng, nếu Bách Hợp thua, sợ rằng nàng ta và Quách gia đều xem như khó giữ được tính mạng. Nàng ta niệm kinh một đêm, thẳng đến sắc trời phương Đông sáng rõ, lúc nghe thấy tiếng chuông đại biểu Hoàng đế hoăng vang lên, Hiền phi mới thở dài, khóc thành tiếng.

Vĩnh Minh đế chết quá đột ngột, bởi vì hắn ta không có con nối dõi, cho nên sau khi bá quan văn võ cả triều thương nghị, liền chọn một bàng chi trong tôn thất làm con thừa tự, Bách Hợp thì bởi vì có công trừ gian, nên thành Thái hậu, phụ tá Ấu chủ, nắm đại quyền.

Trong cung, Hiền phi đã trở thành Thái phi, Liễu uyển nghi không có con nối dõi, phân vị cũng không cao, cho nên bị giam cầm trong thâm cung. Về phần Vân quý nhân An Tuyết, thân phận quá thấp, bị đưa đi cắt tóc làm ni.

Lúc nàng ta đi theo đám tiểu Tài nhân, Mỹ nhân rời cung, người đã hơi ngẩn ngơ, Vân quý nhân tranh qua giành lại, ngày lành không có được bao nhiêu, lại trải qua cái chết của con trai, mình cũng rơi vào kết cục cắt tóc làm ni, bây giờ nghĩ lại, chẳng thà như An Như, đi theo bên người Hiền phi, ít nhất có thể rơi vào một kết cục tốt. Nàng ta đi thế này, có thể nghĩ tới cha mẹ thân nhân đều sẽ bị nàng ta liên lụy, nàng ta nhất thời tham lam bị Lục thái hậu lợi dụng, giờ biết vậy chẳng làm.

Giang thải nữ là đi theo đám người xuất cung rời khỏi, Bách Hợp xóa tên nàng ta khỏi danh sách xuất gia, thả nàng ta rời khỏi với thư sinh.

Ngày đám người này xuất cung, tiếng khóc rung trời, Hiền thái phi ngồi bên cạnh Bách Hợp, nhìn nàng đang cầm bút phê sổ con, Thượng Hỉ hầu hạ bên cạnh, bộ dáng cung kính, có chút hâm mộ nói: “Hôm nay, có phải những người xuất cung làm ni sẽ đi không?”

Bách Hợp gật gật đầu, A Quý tiến vào: “Nương nương, Giang thị đã rời đi với người nọ.”

Nàng ta ở Thận hình tư bị một chút khổ, nhưng theo Lục thái hậu chết, Vĩnh Minh đế liền ngã đài, Lục gia nuôi dạy ra đứa con gái như vậy, gây ra tai họa lớn, ngày đó Lục Thận chưa kịp lấy mạng nàng, Bách Hợp cuối cùng vẫn đã cứu nàng ta ra, nàng ta bị dọa phá gan, cũng sợ sau khi ra ngoài sẽ bị dư đảng của Lục gia trả thù, bởi vậy liền chọn ở lại trong cung.

Mọi chuyện như bụi trần lắng đọng, Lục thái hậu làm ra những chuyện như vậy, Lục gia chỉ nửa biết nửa không, dòng chính Lục thị bị sao trảm cả nhà, bàng chi thì bị lưu vong.