Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1099: Tranh cầu như ý lang quân (32)




Thẩm Đằng Văn vốn đã giận dữ, nghe xong mấy lời rũ bỏ trách nhiệm của Đoàn Quế Lan lại càng tức giận đến phát run chỉ vào cô ta chửi ầm lên.

Lưu thị cũng đang run rẩy, ho lên vài tiếng: “Quế Lan, con nói đi, có phải con nói với Thẩm Đằng Văn rằng từ nhỏ mẹ luôn bất công với con phải không?”

Đoàn Quế Lan ấp a ấp úng, thật ra những lời cô ta nói với Thẩm Đằng Văn ngày đó chỉ là thuận miệng, nếu không phải bây giờ hắn nhắc lại thì nàng cũng đã quên mất. Hiện tại khơi chuyện cũ, lại trong hoàn cảnh như thế này, Đoàn Quế Lan cảm giác như bị lột sạch quần áo giữa ban ngày ban mặt, Lưu thị hỏi làm sao nàng ta mà trả lời đây, mất một lúc mới nhỏ giọng nói: “Nhất định là hắn nhớ nhầm rồi ạ.”

Đến giờ thì Thẩm Đằng Văn đã quyết định rồi, Đoàn Quế Lan dám làm không dám nhận, hắn chịu không được cười lạnh nói:

“Lúc đó ở sau ngõ, ngươi nghĩ ta chưa tỉnh, nên ghé lên người ta vừa ôm vừa hôn, nếu không phải vậy, một người đọc sách như ta sao có thể vì lo lắng làm tổn hại thanh danh của ngươi mà cảm thấy mắc nợ ngươi. Ngươi nói cha ngươi mất sớm, mẹ lại chỉ thích chị gái, ngươi sống rất khổ sở, ta tin ngươi, càng thương ngươi, ta chỉ nghĩ ngươi không được đẹp cho lắm nhưng tính tình tốt, ai mà ngờ được thực ra tính ngươi còn ác độc hơn vẻ xấu xí của mình hơn chục lần, việc gì ta phải vu oan cho ngươi? Đoàn Quế Lan, ngươi có dám thề là mình không hề nói những lời như vậy?”

Thời này con người ai cũng sợ thần sợ quỷ, bị Thẩm Đằng Văn nói như vậy, Đoàn Quế Lan tất nhiên không dám thề, Lưu thị thấy cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng càng thêm thất vọng.

Bà ta chiều con gái bao nhiêu năm như vậy, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc nàng ta, cũng vì vậy mà con gái lớn mới lạnh nhạt hờ hững với bà, rốt cục lại thành như thế này. Lưu thị nản lòng, lắc đầu: “Bỏ đi, chuyện này ta cũng không quan tâm nữa, hai đứa tự xử lý chuyện của mình, sau lưng con đã nghĩ ta như vậy. Sau này sống hay chết ta cũng không quan tâm nữa.”

Thoáng chốc, nhìn Lưu thị như già hơn mười tuổi, bà ta lảo đảo đi về phía sau viện.

Trên phố kia, Thẩm mẫu được người đi đường kéo dậy nghe thấy có xung đột bên cửa hàng Đoàn gia vội vàng đi tới, đáng tiếc không kịp thấy cảnh Đoàn Quế Lan đánh Thẩm Đằng Văn, Lưu thị cũng đã vào trong nhà. Cửa hàng chỉ còn lại Bách Hợp,  Đoàn Quế Lan thì quần bù tóc rối đang thấp thỏm ngồi dưới đất, nhìn thấy ánh mắt Thẩm mẫu như phóng dao.

“Mẹ, con muốn bỏ Đoàn Quế Lan!” Thẩm Đằng Văn nhìn mẹ nói, trong lòng hắn dâng trào cảm giác uất ức. Hồi xưa hắn mà nghe lời Trầm mẫu, hắn sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ? Vốn hắn là tú tài tuổi còn trẻ, con đường công danh sự nghiệp rộng mở, chỉ vì bị Đoàn Quế Lan lừa gạt mà hỏng cả một đời.

“Sao có thể như vậy được?”

Đoàn Quế Lan  nghe Thẩm Đằng Văn nói xong, vội vàng lên tiếng, nàng ta vừa bị Bách Hợp dọa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Lưu thị lại mặc kệ cô ta, nàng ta đã gả đến Thẩm gia rồi, sống là người nhà họ Thẩm, chết cũng làm ma nhà họ Thẩm, Thẩm Đằng Văn muốn bỏ nàng như vậy cũng không được. Vốn tính nàng ta là loại coi trời bằng vung giờ lại biết sợ, tự trách mình vừa nãy quá xúc động gây chuyện ầm ỹ. Thẩm mẫu nhìn nàng ta lạnh lùng nói:

“Trong mắt ngươi không có người lớn, dám đánh mẹ chồng, lấy chồng hai năm mà vẫn chưa có thai, đàn bà ác độc như vậy, dù có kiện lên Thượng Quan phủ, chúng ta dù có bỏ ngươi thì Huyện thái gia cũng không có gì để nói cả.” Nghe xong những lời Thẩm mẫu nói, Đoàn Quế Lan cảm thấy trơ trọi.

Trước kia gây dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều có Lưu thị luôn tìm được cách thay nàng ta giải quyết. Nhưng bây giờ biết dựa vào ai? Vốn dĩ nàng ta còn một người chị, tình cảm mong manh giờ lại phá tan không còn chút gì, nàng ta thẫn thờ ngồi dưới đất, Bách Hợp nhìn đám người xung quanh nói:

“Có việc gì các người về nhà nói, muốn bỏ cũng được, muốn làm gì thì làm, đừng ở trong tiệm của ta làm ảnh hưởng việc buôn bán! Đoàn Quế Lan trước kia tuy là người nhà Đoàn thị,nhưng con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, từ giờ về sau không còn quan hệ gì nữa.”

Sau khi đuổi hết mấy người Thẩm gia đi, đám đông vẫn tụ tập xung quanh thật lâu chưa giải tán. Đường đi lại bị chặn, một đoàn xe không đi tiếp được, tiểu đồng cung kính thưa lại với người trong xe:

“Lang quân, phía trước người tụ tập đông đúc, hay chúng ta vòng lại đi đường khác. Không biết phía trước xảy ra chuyện gì mà lại đông như vậy.”

Gió khẽ lay tấm rèm, thoáng bên trong có bóng người đang nằm xem sách trên giường đệm, sau khi tiểu đồng nói xong cũng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng lật sách sột soạt.

“Biết vậy phái người đi báo với Vương đại nhân một tiếng, đuổi hết những tên dân đen cản đường này đi là được rồi.” Tiểu đồng lẩm bẩm than thở, bởi vì trò cười diễn ra phía trước cửa hàng của Bách Hợp, người xem đông đúc cũng dần dần tản ra, đường xá mới từ từ thông thoáng, xe ngựa chầm chậm đi tới, đầu tiểu đồng nhễ nhại mồ hôi vội vàng đánh xe, đúng lúc ngang qua cửa hàng, người  trong xe vén rèm lên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ngồi trông cửa hàng, giật mình nhìn lại thì xe ngựa đã phóng qua, hắn buông rèm xuống, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hai ngày sau, một nhân vật lớn đi đến cửa hàng của Đoàn gia ở sông Hoài, nội dung là đến để làm mai cho Giang Ninh Tề gia Đại Lang quân xin cưới Đoàn đại tiểu thư, người tự mình đến mai mối là Hoài thành Huyện thái gia phu nhân, tin tức tung ra khiến người người khắp Hoài thành kinh ngạc.

Giang Ninh Tề gia không phải là người nhà quan, tuy chỉ buôn bán, nhưng trước kia có cống hiến cho triều đình chút tiền nên được cái thanh danh viên ngoại lang, địa vị cao hơn những nhà buôn bán bình thường nhiều. Giang Ninh Tề gia buôn bán chính là gạo và vải, dựa vào chiêu bài buôn bán cho Hoàng thất, mấy năm nay lại càng phát triển lớn mạnh, hai năm trước khi tiến cống cho triều đình, sông Hoài thành Huyện thái gia còn điều động quan binh giúp mở đường.

Mấy năm nay, thành bên sông Hoài này cũng không có nhiều chuyện lớn.

Nhiệm vụ này Bách Hợp vốn nghĩ không hoàn thành một cách tốt nhất, nhiều năm nay không có ai đến nhà cầu hôn, đối với việc lập gia đình cô cũng không nhiệt tình, những tưởng kết quả cũng chỉ có thể đến đây mà thôi, sẽ không có ai đến cầu hôn, sợ là nhiệm vụ  này nguyên chủ không được hài lòng, cũng không thể trách cô được, vậy mà hôm nay lại có người đến cầu hôn, cô tự nhiên có chút do dự.

Nếu là người nhà nghèo, cô sẽ gả cho không hề do dự, vậy mà hết lần này tói lần khác lại là Tề gia tuy không phải quý tộc, nhưng cũng là nhà giàu có, người đến mai mối lại là Huyện thái gia phu nhân, bà mối ca ngợi Tề gia Đại Lang quân hết lời, nói đến trên trời dưới đất không ai bằng, bao nhiêu năm nay đại gia này luôn không coi trọng ai, vậy mà đi ngang qua cửa hàng thấy Bách Hợp lại vừa ý.

Lưu thị thì cực kỳ vui mừng, con gái nếu gả đi, tảng đá trong lòng bà ta cũng nhẹ bớt, ngày hôm đó phát hiện Đoàn Quế Lan nói với Thẩm Đằng Văn rằng mình bất công, mỗi lần nhìn thấy Bách Hợp, bà ta đều cảm thấy áy náy không yên, con gái lớn đến chừng này vẫn chưa gả đi được cũng là do trước kia bà ta thiên vị Đoàn Quế Lan, bây giờ khó khăn lắm mới có được người đến cầu hôn, không những vậy lại là người so vói Thẩm Đằng Văn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, gả được cô đi rồi, bản thân bà ta cũng không cần tự trách mình nữa.

Quan trọng hơn, một khi Bách Hợp được gả cho Tề gia giàu có lớn mạnh như vậy, tự nhiên là phu nhân phú gia, cái cửa hàng nho nhỏ này cũng không để tâm đến, xem như bà ta cũng có chút vốn liếng để sống yên phận.

Bà ta chỉ tự trách mình lúc đó đã vì Đoàn Quế Lan mà đồng ý Bách Hợp tự mình làm chủ hôn sự của mình, bây giờ nhớ lại hối hận đến xanh lòng, muốn khuyên bảo Bách Hợp, nhưng tình trạng hai mẹ con như vậy làm sao dám mở miệng.