Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1078: Tranh giành lang quân như ý 11




Edit: Yume

Beta: Sakura

Đoàn Quế Lan biết thường ngày Thẩm Đằng Văn thường đóng kín cửa không đi đâu, chỉ ở nhà đọc sách thánh hiền. Thế nhưng cứ cách tầm ba đến năm ngày cũng có họp mặt vài hảo hữu tri giao cùng nhau đi nói chuyện trời đất. Mọi người nhắc đến Thẩm Đằng Văn đều là những câu tán thưởng, nghe vậy Đoàn Quế Lan càng ngày càng thấy buồn bực trong lòng, giống như trong vở kịch trước đó. Đoàn Quế Lan phục ở một nơi cách không xa Thẩm gia theo dõi Thẩm Đằng Văn hai ngày nay, biết ngày thứ hai hắn lại cùng bằng hữu hẹn nhau đi ngâm thơ đối đáp. Từ khi Đoàn Quế Lan theo dõi Thẩm Đằng Văn đã hai ngày nay, lần đầu tiên nghe nói hắn phải ra ngoài, nàng ta liền quyết định bám theo.

Đương nhiên vào lúc này tâm trạng của nàng không giống như  trong nội dung vở kịch lúc trước nữa, nàng cũng không phải có ý tốt vì tỷ tỷ, muốn khêu ra khiếm khuyết của Thẩm Đằng Văn, mà chỉ đơn thuần vì muốn xả giận. Cô nghĩ từ hành tung của Thẩm Đằng Văn, có thể bắt được vài điểm xấu của hắn, chứng minh cho bọn Bách Hợp và Lưu thị hay nói tốt cho Thẩm Đằng Văn, thấy rằng thực tế bên trong không được như vậy; muốn để Bách Hợp bị mất mặt khi biết được chân tướng, khiến cô thấy được hậu quả khi đánh nàng ta là thế nào.

Bởi vậy, sáng sớm ngày thứ hai liển chạy ra khỏi cửa, Đoàn Quế Lan chân trước vừa đi, phía sau Bách Hợp liền nhận ra.

Hai ngày nay Đoàn Quế Lan không bình thường, hai ngày trước mình mới đánh nàng ta, theo tính cách thường thấy, nếu không bày ra trò ác trả thù mình thì thật sự rất kì lạ. Nhưng hai ngày nay nàng ta chỉ chạy ra ngoài, trời không tối thì không về nhà, khi trở về cũng chỉ lặng thinh không đề cập đến chuyện trước đó, lại thần thần bí bí. Bách Hợp không cần nghĩ liền nhớ lại nội dung vở kịch, có đoạn thời gian sắp đến lễ ăn hỏi của Đoàn Bách Hợp thì Đoàn Quế Lan có đi theo dõi Thẩm Đằng Văn, trêu chọc gây nên đại họa.

Về thời gian cũng vừa vặn gần đúng với khung thời gian này, tuy đúng là thời gian có chênh lệch vài ngày, có lẽ do lúc này tiến triển của một số tình huống trong vở kịch có chút sai biệt. Mặc dù thời gian có chênh lệch mấy phần cũng vô cùng có khả năng xảy ra.

Bởi vì vấn đề này xảy ra đối với Đoàn Bách Hợp là tai họa phát sinh, thế nhưng kết quả Thẩm Đằng Văn cùng Đoàn Quế Lan được ông trời tác hợp cho một đoạn lương duyên tốt. Cuối cùng Đoàn Quế Lan làm xằng làm bậy đảo loạn hôn sự của Đoàn Bách Hợp thì không nói, lại khiến cho nguyên chủ khó có khả năng gả được cho một lang quân như ý. Sự việc tái diễn lại như cũ, Đoàn Quế Lan lại quấy rối chuyện tốt của Đoàn Bách Hợp, lúc này cũng nên để cô quấy rối lại một vài chuyện tốt của nàng ta.

Dù cho hai người này đã sớm được Nguyệt lão se duyên tốt đẹp, là trời sinh một đôi đất tạo một cặp. Hai người này muốn thuận lợi làm như vậy giống như tình huống trong vở kịch thì tuyệt đối không thể được.

Đoàn Quế Lan chân trước vừa đi khỏi, thì phía sau Bách Hợp cũng vừa tiến vào hậu viện. Hai ngày nay Lưu thị ở trong cửa hàng dưỡng chân, nơi nào cũng không đi đến được, lúc cô đi thì liếc mắt một cái định phát hỏa. Dù sao chuyện làm ăn của cửa hàng bây giờ cũng không lớn bằng lúc trước, không thuê được người, chân lại đang bị thương, ngồi xuống không thể động đậy. Nếu phía trước có khách đến, trong cửa hàng lại không có ai, đến lúc đó ai sẽ tới chào hỏi khách?

Chẳng qua nhắc đến đứa con gái lớn mấy ngày trước đã đánh Đoàn Quế Lan, bản thân lại vì cô mà ngã nghiêm trọng như vậy, thế nhưng Bách Hợp từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói với bà ta lời nào, ngay cả một câu giả vờ nhận sai cũng không có nên Lưu thị thấy khó chịu trong lòng, bởi vậy có ý lạnh nhạt cô. Hai ba ngày nay đều không mở miệng nói với cô câu nào. Lúc này tuy rằng rất muốn phát hỏa, nhưng bản thân lại không muốn cúi đầu mở lời trước, bởi vậy nên cố nén bất mãn nhìn Bách Hợp tiến vào hậu viện, tức giận đến mức đấm mạnh vào tủ một phát.

Bách Hợp đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, bởi vậy trong thời gian mấy năm qua, cô nhân cơ hội thường ngày làm việc thêu thùa, lượm nhặt không ít vải vụn gom góp làm nên một thân áo choàng, lúc này đang khoác lên trên người, đồng thời có thêm mũ trùm tất cả đã sẵn sàng. Thay đổi bước chân, ra cửa cảm giác Lưu thị còn đang ở phía trước cửa hàng, trong hậu viện thì không có người ngoài, cô vận dụng nội lực. Thân thể nhẹ nhàng bay lên, đạp trên nóc nhà, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏa khu nhà Đoàn gia.

Trong vở kịch lúc Đoàn Quế Lan gây sự ở thuyền hoa thì Bách Hợp cũng biết nơi đó ở đâu. Dù sao lúc trước Lưu thị cũng vì chuyện này mà bị đả kích nặng nề, phải bán sạch tiệm vải để bồi thường. Lúc này Bách Hợp vừa ra khỏi Đoàn gia, xác định đúng hướng chạy đến nơi đó trước tiên.

Đầu tiên cô chuẩn bị đến đó nhìn qua một lần, nếu không thấy Đoàn Quế Lan, đến lúc đó lần lượt tìm lại từng cái một.

Mặc dù hai bên bờ sông Hoài rất lớn, thế nhưng cô có khinh công, tuy thuyền hoa nhiều nhưng đối với Bách Hợp mà nói cũng không khó lắm. Đầu tiên cô tìm đến chỗ mà Đoàn Quế Lan lúc trước đến gây sự, đứng đợi dưới tán cây liễu.

Khí trời đã vào thu, hai bên sông đậu không ít phường thuyền, do lúc này trời vẫn chưa tối, rất nhiều thuyền hoa vẫn chưa có gì náo nhiệt, những lồng đèn đỏ treo trên thuyền cũng chưa được thắp sáng. Trong nội dung vở kịch có chuyện bên trong phường thuyền tuy đã buông xuống vải the gạc mỏng, để không thấy rõ động tĩnh bên trong, chỉ có tiếng sáo trúc cùng những tiếng cười oanh oanh yến yến của nữ nhân truyền đến tai Bách Hợp. Nơi này ban ngày rất nhiều kỹ lâu không mở cửa, có thể suy đoán được tám chín phần Thẩm Đằng Văn đã ở bên trên thuyền  hoa ở đây.

Bách Hợp suy nghĩ một chút, quyết định lần mò lên thuyền chờ đợi.

Bên bờ sông tuy có nhiều người nhưng không có ai chú ý tới cô, thân thủ cô nhanh nhẹn, mọi người chỉ cảm thấy có một hình bóng lay động, giống như có bóng người lướt qua, lúc nhìn lại không thấy liền tự xem là mình nhìn nhầm mà thôi.

Thuyền hoa rất lớn, đêm qua không ít các  cô nương nhận khách, còn đang ôm khách ngủ say, rất nhiều gian phòng cửa giữa đóng kín, tứ phía mùi thơm son phấn ngợp người. Tai Bách Hợp rất nhạy bén, khi có người đến cô liền nhảy lên xà nhà ẩn nấp, như vậy một đường đi đến nơi này có tiếng sáo trúc cùng tiếng cười đùa, căn bản không có ai phát hiện ra cô. Bách Hợp cẩn thận từng li từng tí một giấu mình cẩn thận trên đỉnh xà nhà, phía dưới có khoảng chừng bảy tám người mặc áo nho, mỗi người có một vị phu nhân ngồi cạnh, trước mặt họ là một bình nước châm trà đang nấu sôi kêu ‘ục ục’ vạng vọng.

Trong đó có một người dung mạo nhã nhặn, đầu đội khăn vuông, thiếu niên toàn thân mặc một bộ áo lam chính là Thẩm Đằng Văn. Thấy được Thẩm Đằng Văn, gánh nặng trong lòng Bách Hợp đã được giải tỏa, lần này không đi sai, không cần phí sức tìm kiếm khắp nơi nữa.

“Thẩm huynh, nghe nói lệnh đường đang bàn tính hôn sự của huynh, Thẩm huynh đúng là song hỷ lâm môn rồi.” Một người thiếu niên mặc áo choàng xanh nhạt ốn tay hướng phía Thẩm Đằng Văn cười, trong tay cầm một cây quạt giấy, vừa nói xong, ‘xoạt’ xòe ra cây quạt liền nghe giọng hắn run run nói tiếp: “Có nói thế này mới hay, đêm động phòng hoa chúc, là lúc ghi tên bảng vàng, Thẩm huynh tuy rằng không đến ghi tên bảng vàng, nhưng năm nay cũng vừa trúng tuyển tú tài, giờ lại có hôn thê, thật đáng chúc mừng.”

Lông mày Thẩm Đằng Văn nhíu chặt, vóc người hắn gầy yếu, tướng mạo xác thực đúng là nhã nhặn, giữa hai lông mày mang theo phong độ của người trí thức, một thân áo lam trên gười hắn, khiến hắn có vẻ gầy gò ốm yếu, làm người khác cảm thấy đây dúng là người chính nghĩa.

Lúc này mọi người nghe được lời nói của vị thiếu niên mặc áo xanh nhạt cầm cây quạt, cũng không nhịn được cùng đồng thanh nói “chúc mừng, chúc mừng”, cũng không thấy rõ Thẩm Đằng Văn có bao nhiêu vẻ vui mừng: “Công chưa thành, danh chưa toại, còn nói gì đến việc thú thê? Uống rượu, uống rượu!”

“Chỉ là không biết hình dáng của vị Đoàn nương tử này thế nào, nếu là một giai nhân nhất đẳng, Thẩm huynh có tài, Đoàn nương tử này có dung mạo, cũng xem như là thiên đại tác hợp một đôi rồi.” Một vị thư sinh khác tay vỗ một cái xuống đùi, Thẩm Đằng Văn nghe nói thế, lông mày liền nhíu lại:

“Ngay cả dung mạo cũng chưa từng thấy qua, có người lại nói danh tiếng Đoàn gia không tốt, nếu đã là hiền lương thục đức, e là cũng không đến mức thanh danh bị truyền ra ngoài thế này.” Thẩm Đằng Văn sầu não không vui, sau khi biết phụ mẫu vì mình lập nên hôn sự này, đối với vị thê tử chưa từng gặp gỡ này hắn cũng có mấy phần ảo tưởng, tìm người nghe ngóng. Kết quả nghe được tin cô nương Đoàn gia bị đánh giá không tốt, lập túc trong lòng Thẩm Đằng Văn nguội đi nửa phần, dù cho lần này bà mối Thẩm thị nói với hắn đến mức hoa bay loạn trụy, nhưng một chút hắn cũng không tin được.

Thẩm Đằng Văn từng phản đối qua với phụ mẫu, nhưng phụ mẫu cùng hắn tính toán. Tuy rằng giờ hắn đã trúng tuyển tú tài, hàng năm trồng trọt không cần nộp thuế cống cho triều đình, cũng có vài chỗ tốt nhưng không nhiều. Trong nhà phụ thân cũng giống hắn, đều là người đọc sách, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ đối đáp, không tính kế sinh nhai, toàn bộ phí sinh hoạt đều đặt trên người mẫu thân, mọi người trong nhà đều dựa vào cầm cố mà sống, giờ đang nợ nần khắp nơi.

Nếu hắn muốn đọc sách, hằng năm chi phí chi tiêu cho giấy và bút mực cũng tốn không ít, cứ như vậy mãi thu vào không có thấy ra. Tuổi hắn ngày một lớn, tuy năm nay trúng tuyển tú tài, trong Hoài thành người đọc sách tuổi trẻ tài cao cũng không phải chỉ có mình hắn, dung mạo hắn chỉ tính là thanh tú, cũng không phải dạng phong độ uy mãnh, thực sự trước đây cũng không có vị cô nương của nhà nào nhìn trúng hắn. Gia cảnh Đoàn gia giàu có, mà Lưu thị cùng Thẩm thị đã đề cập tới, chỉ cần cưới cô nương nhà Đoàn gia, của hồi môn nhất định sẽ rất phong phú, đến lúc đó hắn vừa thú được thê lại vừa có thêm chút bạc, có thể tạo điều kiện cho hắn tiếp tục đọc sách.

Cứ như vậy sau này hắn sẽ chuyên tâm chú trọng vào sách vở, nói không chừng ba năm sau có khả năng đỗ cử nhân. Dẫu sao thì bạc hồi môn của Bách Hợp cũng đủ nuôi sống hắn, đến lúc đó tìm một chức sư gia, một khi vừa mắt hợp ý huyện thái gia, lại thêm chút bạc mở đường, không chùng còn có thể dấn thân vào chốn quan trường. Phụ mẫu hắn phân tích những mặt lợi hại đến vô cùng thông suốt, cuối cùng Thẩm Đằng Văn cũng không làm gì được, chỉ có thể đáp ứng.

Tuy rằng đã đáp ứng nhưng trong lòng hắn lại không thấy thích thú vui sướng. Dù cho mẫu thân cùng cô mẫu năm lần bảy lượt khen Đoàn gia nương tử dung mạo và tướng mạo đều đẹp, nhưng Thẩm Đằng Văn tự xét thấy, chắc là do mọi người tự gạt mình thôi.

Nếu như Bách Hợp đúng thật hiền thục lại xinh đẹp như mọi người nói, thế thì tại sao đã mười bảy tuổi rồi vẫn chưa có mối nào? Bình thường các cô nương mười lăm mười sáu tuổi nào có ai chưa xuất giá? Kéo dài đến tận bây giờ còn chưa gả đi, nhất định là có nguyên do.

Từ khi xác nhận hôn sự, hắn vẫn vui vẻ không nói gì, hôm nay cùng hội văn nhân ra ngoài phong lưu khoái hoạt, lại nghe các bạn đồng môn nói đến chuyện này, vừa vặn kích động đến tâm trạng không vui của Thẩm Đằng Văn, lắc đầu thuận miệng làm nên hai bài thơ.

“Thẩm huynh, chắc do nhiều người không biết gì nói lung tung, chỉ là lời truyền miệng thôi.” Có người thấy hắn có vẻ sầu não uất ức, lúng túng mở miệng nói một câu giải vây.

Thẩm Đằng Văn cũng không thấy cảm kích, nghe thấy thế chỉ cười lạnh hai tiếng: “Không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên do!” Hắn nói xong, mọi người lại vội vã ồn ào uống rượu, mới đẩy đưa cho trôi qua chuyện này.

“Nghe nói tú tài thư họa song tuyệt, không bằng giúp ta họa một bức tranh, đề thêm một bài thơ…” Ngồi bên cạnh Thẩm Đằng Văn là một một nữ nhân có ánh mắt sắc sảo đang nhìn về phía hắn, một mặc đưa tranh vẽ tới cho Thẩm Đằng Văn.

Bên cạnh sông Hoài, nếu như có được một bản bút tích của người đọc sách, ngày sau nếu người đó có chút thành tựu, giá trị bản thân tỷ muội cũng sẽ tăng lên gấp mười lần, bởi vậy khi có người mở miệng muốn đề câu thơ lên chân dung, lại còn bắt đầu mềm giọng năn nỉ.